Nữa canh giờ sau, Vân Chính Thiên dừng chân tại một hẻm núi hoang vắng,
bốn phía đều có núi non trùng điệp bao phủ, quả là một cái địa phương
thích hợp để ẩn cư. Tìm đến một chỗ trống trải, hai chân xếp bằng ngồi
xuống, Vân Chính Thiên bắt đầu nhắm mắt tiến vào bên trong tinh thần hải của mình.
Tiểu Hùng, Tiểu Phượng như cũ chờ sẵn, Vân Chính Thiên hướng bọn hắn mỉm cười một cái, sau đó ánh mắt rơi vào phía xa dưới mặt đất kia. Nơi đó có một đạo thân ảnh nữ tử quen thuộc nằm ngủ, nhìn sơ
qua liền thấy trạng thái không tốt lắm. Bằng chứng là xung quanh nàng
đang có một đoàn hắc lực hữu hình cấu thành một cái quả cầu đem nàng
nhốt vào bên trong.
Quả cầu không phải vì giam lỏng mà tồn tại, ngược lại mang BBNrFEb tới hiệu quả chữa trị cho nàng.
Vân Chính Thiên tiến lại gần, hai tay chắp sau lưng, đôi mắt hơi híp lại
quan sát. Nữ tử ở trong đó không mặc quần áo, chỉ có nội y màu tím che
đi vị trí yếu hại, để lộ ra làn da trắng nõn nà cực kỳ mê người, trời
sinh đường cong quyến rũ, gương mặt băng thanh ngọc khiết. Bất quá, ẩn
giấu sâu bên trong vị cực phẩm mỹ nữ này, lại là một đầu hồn thú tu vi
hai mươi vạn năm.
Đúng vậy, chính là Tử Anh Tinh Vương Thú, hàng
thật giá thật hung thú hai mươi vạn năm tu vi. Vì thiêu đốt tinh thần
hải cùng dẫn động hồn hạch tự bạo mà làm cho thân thể nổ tan, ngay cả
linh hồn bản nguyên cũng thiếu chút nữa hóa thành bọt khí.
Thế
nhưng làm cách nào Vân Chính Thiên trong thời khắc sóng năng lượng điên
cuồng xung kích tứ phía, lại có thể vừa tự cứu lấy mình, mà vẫn còn rảnh rang cứu lấy một tia tàn hồn của Tử Anh được. Cái này phải nói lại thời khắc Vân Chính Thiên chuyển hóa từ Hồn Kiếm võ hồn sang Thất Diện Kiếm
võ hồn.
Ngay lúc mái tóc dài bạch kim hiện ra, thì Quỷ Kiếm phân
thân cũng đồng thời xuất động. Đừng quên Vân Chính Thiên sở dĩ ẩn giấu
sâu như vậy bản thân mình nắm giữ song sinh võ hồn, một phần là vì để
nhập vai chuẩn xác tà hồn sư thân phận. Thứ hai chính là lưu lại cho
mình càng nhiều hơn thủ đoạn bảo mệnh.
Mà phân thân chính là thứ hắn tuyệt không muốn dễ dàng mang ra sử dụng a.
Phải biết phân thân này mặc dù không có tự thân ý thức, nhưng chỉ cần bản
thể tâm động, phân thân lập tức thi hành. Thêm một điều nữa, phân thân
này là hắc lực hóa thân, tự nhiên không chịu phổ thông vật lý công kích.
Tử Anh năng lượng bạo thể tuy cường đại kia, nhưng chung qui vẫn thuộc
phạm trù công kích mang tính vật lý. Vì vậy Quỷ Kiếm có thể tự do đi lại trong suốt quá trình vụ nổ kinh khủng kia mà không chút hề hấn gì.
Quỷ Kiếm trong khoảnh khắc Tử Anh hoàn toàn bạo tạc, hắn đem thủ pháp quen
thuộc khi thu thập linh hồn sinh vật chết, áp dụng lên trên linh hồn vẫn chưa kịp phát nổ của Tử Anh, đem nàng hóa thành một đoàn chất lỏng màu
tím, ngay lập tức dùng hắc lực đối với nàng tiến hành bảo hộ.
Vì vậy mới có tình huống trước mắt, Tử Anh tàn hồn đang được Vân Chính Thiên chữa trị trong chính tinh thần hải của mình.
Vân Chính Thiên chợt hỏi:
“Tình trạng Tử Anh cụ thể ra sao?”
Tiểu Hùng trầm giọng nói:
“Bổn nguyên lực lượng tiêu hao gần hết, mém chút nữa nàng đã hình thần câu
diệt rồi. Bất quá, với hắc lực phẩm chất của ngươi, đem nàng liên tục
điều trị một thời gian sẽ không có vấn đề gì. Chỉ có điều sau này nàng
sẽ giống như Tiểu Hổ, không thể sống thiếu hắc lực của ngươi được.”
Vân Chính Thiên nghe xong lại hỏi:
“Ngươi có nắm chắc không chế được nàng ta?”
Tiểu Hùng không do dự gật đầu: “Tin tưởng ta. Cho dù trong thời kỳ toàn
thịnh, Tử Anh Tinh Vương Thú này cũng không phải đối thủ của ta. Mà ta ở trong người ngươi lại là chân chính lão đại a, nàng sẽ không dám tác
quai tác quái. Bất quá, ta bây giờ không nhịn được phải hỏi ngươi một
chuyện.”
Vân Chính Thiên nhất thời ngẩn ra: “Chuyện gì?”
Tiểu Hùng có chút không vừa lòng, nghi hoặc hỏi: “Tại sao lại mạo hiểm cứu
nàng, ngươi phải biết vừa rồi cực kỳ nguy hiểm. Chỉ cần chậm ba khắc nữa giây là xong, ngươi chết, ta chết, Tiểu Phượng không cần nói cũng chết
chắc. Tinh thần hải này nát tan, tạo Thần công trình tan thành mây
khói.”
Há. Thì ra gấp mập ngươi lo cái chuyện này.
Vân Chính Thiên không nhịn được bật cười thành tiếng đáp:
“Ngươi không nói ta còn tưởng Tiểu Hùng ngươi không sợ trời không sợ đất a,
thì ra cũng còn nhát gan như vậy. Cứu lấy Tử Anh chính là vì tạo Thần
công trình mà tăng tỷ lệ thành công a. Không phải ngươi lúc trước cũng
nói ta còn thiếu hai cái hồn hoàn hay sao, vừa vặn trong Lưỡi Quỷ này Tử Anh chính là cao cấp nhất hồn thú tồn tại, không chọn nàng thì chọn ai
bây giờ. Còn nói một khi ta hoàn thành thu hoạch hai cái hồn hoàn kia,
Tiểu Hổ sẽ bình phục trở lại, ở trong Lưỡi Quỷ lịch lãm không có Tiểu
Hổ, thập phần khó khăn a. Với lại...”
Nói tới đây Vân Chính Thiên xăn lên tay áo bên trái, để lộ ra Bích Lân hình xăm, lại nói:
“Tử Anh đã nói cho ta nàng biết một cái địa phương trong Thú Vực có thể
giải trừ kịch độc này. Tổng hợp các yếu tố trên, ta thấy liều mạng cứu
Tử Anh chính là quyết định phi thường đúng đắn.”
Chính là như vậy, hết thảy kế hoạch lần này đều vì trong tương lai phục vụ cho quá trình tạo Thần.
Từ đầu tiến vào Lưỡi Quỷ, Vân Chính Thiên nhận mệnh lệnh phải liên kết các bộ lạc lại, giành lấy quyền chưởng khống mảnh đại vực này. Sau khi phát hiện Tử Anh và La Hổ tầng thứ đỉnh tiêm tồn tại, hắn cũng vạch nên một
kế hoạch cần thiết khác. Biết bản thân không thể là đối thủ của một
trong hai kẻ này, vì vậy hắn cũng không cần phải trực tiếp đối đầu, cứ
tạo ra một cái mâu thuẫn đầy đủ tính thuyết phục là được.Thực tế cho
thấy Vân Chính Thiên phán đoán phi thường chính xác một điểm. Mấu chốt
của toàn bộ kế hoạch lần này chính là sự coi trọng mà Tử Anh và La Hổ
dành cho hắn khi biết được phẩm chất tà hồn lực của hắn ngang cấp với Tà Đế kia. Nếu như không có sự coi trọng này, Vân Chính Thiên còn phải đau đầu nhiều hơn nữa.
Bích Lân kịch độc là một chuyện ngoài ý muốn, thế nhưng từ trong miệng Tử Anh phát hiện địa phương có thể chữa trị,
hắn từ đó đã âm thầm đứng về phía Tử Anh trong trận chiến với La Hổ rồi.
Nói tóm lại, cứu lấy Tử Anh phải mang tới lợi ích thật sự, nếu không Vân
Chính Thiên cũng không có liều mạng của mình như vậy đâu. Dù sao cũng
chỉ là một cái hai mươi vạn năm hồn linh thôi mà. Hắn đã có Tiểu Hùng là ba mươi vạn năm hồn linh đặt xuống trụ cột vững vàng rồi, về sau cho dù không tiếp nhận thêm hồn linh, hắn vẫn có thể tìm diệt cao niên hồn thú vì mình chuẩn bị hồn hoàn.
Tiểu Hùng sau khi nghe hắn nói xong,
ánh mắt trở lại vẻ hưng phấn. Nói về tâm ngoan thủ lạt, còn ai có thể so sánh với chủ nhân của hắn được nữa. Cho dù Tiểu Hùng sống ba mươi vạn
năm cũng vĩnh viễn không so được.
“Ta minh bạch.” Tiểu Hùng cười lớn.
Vân Chính Thiên xoay người nhìn lại Tử Anh ở bên trong, hô hấp yếu ớt lúc
nãy đã có vẻ ổn định hơn, tin chắc vài ngày sau nàng sẽ lấy lại ý thức.
Khi đó mới tới chuyện khó khăn nhất nhưng lại vô cùng quan trọng.
Thuyết phục Tử Anh Tinh Vương Thú trở thành đệ tứ hồn linh của hắn.
Ba ngày sau, Vân Chính Thiên vẫn ở trong hẻm núi đó minh tưởng tu luyện.
Điều làm hắn khá đau đầu là đệ lục hồn hoàn của Thất Diện Kiếm võ hồn
không hề có dấu hiệu khôi phục nguyên trạng. Ngay cả Tiểu Hùng cũng
không biết phải làm sao, có lẽ đến khi thu thập linh hồn thì mới có sự
chuyển biến.
Hiện tại vô pháp thu thập linh hồn, Vân Chính Thiên
tạm gác chuyện này sang một bên. Tập trung vào sự tình khó khă nhất kia, bởi vì đến cuối ngày thứ ba, Tử Anh đã tỉnh lại.
“Khốn nạn, ti tiện, biến thái. Nhân loại kia có ngon thì ra đây” Thanh âm Tử Anh tại trong tinh thần hải quanh quẩn vang lên.
Nàng sau khi khôi phục ý thức, biết mình bị bắt giam trong tinh thần hải của nhân loại, không nhịn được mà liên tục chửi bới nãy giờ.
Vân Chính Thiên không thể không cấp tốc vào xem, Tử Anh vừa trông thấy mặt hắn, nàng hai mắt nhất thời trợn ngược.
“Là ngươi, thật là ngươi sao?”
“Tử Anh tiền bối, không ngờ sao?” Vân Chính Thiên làm ra thái độ nho nhã đáp lễ.
Tử Anh gương mặt có chút thất thần, lát sau mới nói:
“Mới đây không gặp, ngươi tóc đã bạc phơ như vậy rồi. Không lẽ ta hôn mê đã trăm năm rồi sao.”
Phụt!
Tiểu Hùng một bên nhịn cười không kịp, rốt cuộc phun ra một đống nước bọt.
Vân Chính Thiên thì mặt một đống, lúc này mới ý thức được bản thân ở
trong tinh thần hải, chính là lấy bản thể hình dáng.
Vân Chính Thiên một mặt cười khổ đáp:
“Thật không phải, ngươi hôn mê chưa đầy bốn ngày a. Còn ta tóc bạch kim này, là trời sinh như thế.”
Tử Anh vừa nghe Vân Chính Thiên nói, nàng bĩu môi xem thường, rõ ràng là
không tin hắn. Tử Anh có tâm trạng nói chuyện như vậy, là do nàng không
còn cái gì để lo lắng nữa rồi. Thân thể bạo tạc, linh hồn tổn thương,
căn bản không thể khôi phục nguyên trạng như trước cho nên mới hao phí
thời gian đàm đạo.
Dù sao nàng đối với tiểu quỷ kia cũng có nhất định hảo cảm.
Vân Chính Thiên thấy nàng vẫn không tin, sau đó làm ra hành động khiến Tử Anh gương mặt biến đổi.
“Làm sao có hai tên giống như đúc thế này? Ngươi, ngươi đúng là Vân Chính Thiên, hay là tên Quỷ Kiếm đó?”
Vân Chính Thiên bản thể tóc trắng cười đáp:
“Cả hai đều là ta, là do ta nắm giữ song sinh võ hồn mang tới khả năng này. Tử Anh tiền bối, phiền ngươi lắng nghe câu chuyện của ta trước a.”