Dưới cái khung cảnh mờ ảo này, chỉ có độc nhất một đạo nhân ảnh đang
không ngừng tiến tới. Hắn khoác trên mình một bộ y phục màu đen, lại có
mũ đen trùm kín đầu, ẩn dưới cái mũ đó là một mái tóc đen dài rũ xuống
hai bên vai, gương mặt như được điêu khắc mà thành, tuấn mỹ như yêu,
nước da trắng mang đến cảm giác trơn lán. Nếu không nhìn kỹ, còn nghĩ đó là một vị tuyệt sắc mỹ nhân.
Hắn, dĩ nhiên là Vân Chính Thiên.
Kể từ khi tiến vào Lưỡi Quỷ Đại Đạo, Vân Chính Thiên lấy tốc độ chậm nhất
mà di chuyển, không hề gấp gáp nhưng lại vô cùng cẩn thận. Dưới ánh nắng mặt trời mùa hè, đôi lúc có thể xuyên qua lớp mây mù bên trên, chiếu
rọi xuống vùng đất tràn ngập sương mờ này, tạo thành một cảnh tượng
không khác gì dưới đáy biển. Khi ánh nắng mặt trời chiếu xuống dưới đáy
chính là thứ xa xỉ nhất. Hắn phản phất giống một hồn ma xiêu vẹo lướt
tới trong cõi không gian u ám này.
Muốn diễn cho tròn vai một hồn sư hệ hắc ám, Vân Chính Thiên phải giấu nhẹm đi Thất Diện Kiếm võ hồn
của mình. Hiện tại hắn chỉ có thể sử dụng hắc lực mà thôi, bề ngoài cũng vì vậy mà biến hóa tóc đen, khí tức âm trầm mà bí ẩn. Di chuyển nhiều
canh giờ, hắn có chút kinh ngạc nhận ra, một chuyện mà hắn không có ngờ
tới.
Lưỡi Quỷ Đại Đạo là vùng đất có nồng độ tà hồn lực nhiều hơn Nhân Vực khá nhiều, thế nhưng lại giống như Bao lão suy đoán. Tà hồn
lực không ảnh hưởng tới khả năng hoạt động của Vân Chính Thiên, trái lại ma hạch bên trong đan điền của hắn tốc độ vận chuyển rõ ràng có tăng
lên.
Tuy chuyện này không hề giúp ích cho việc tu luyện tu vi hồn lực, nhưng đại khái lực chiến đấu của hắn tại nơi có nhiều tà hồn lực
tăng ít nhất mười lăm phần trăm. Cho nên có thể nghĩ, càng tiến vào sâu
hơn trong Thú Vực, chiến lực của hắn càng được tăng cường. Đây đối với
hắn chính là cực tốt tin tức.
Phải biết lần trước bị truyền tống
tới Thú Vực cùng Lương Thế Nhân, tình trạng như thế này vẫn chưa từng
xảy ra. Không phải bởi vì lúc đó tu vi hắn còn yếu, mà nguyên nhân trọng yếu dẫn tới việc này có lẽ do hắc lực thăng hoa bởi tác dụng của ma
lực. Diện kiến Ma Hoàng cùng Kiếm Si lần trước chính là cột mốc quan
trọng nhất, đánh dấu tu luyện chi lộ của Vân Chính Thiên chân chính rẽ
sang một lối khác.
Vì không thể cùng lúc song song sử dụng hồn
lực và hắc lực trên một cơ thể, cho nên Vân Chính Thiên đành triệt để
thu liễm hồn lực xuống, đến mức một tia nhỏ ba động hồn lực cũng không
cách nào tỏa ra được. Dưới con mắt của một số hồn thú gần đó, căn bản
không biết hắn là cái thứ gì. Cũng có vài lần bọn chúng thử tới gần dò
xét, nhưng rất nhanh liền bị hắc lực cường hoành trên người Vân Chính
Thiên dọa lui.
Từ đó Vân Chính Thiên liên tục đem hắc lực phóng ra bên ngoài, hết thảy hồn thú đều không dám lại gần, thái độ rất kính sợ.
“Bọn chúng... Tưởng mình là tà hồn sư thật.”
Vân Chính Thiên nội tâm thầm nghĩ. Xem ra hắc lực không những giúp hắn di
chuyển thoải mái trong Thú Vực, mà đối với hồn thú còn tạo ra một sự tôn trọng nhất định a, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống có hồn thú
bất ngờ tập kích nữa.
Nhưng có lẽ chuyện này chỉ xảy ra với những hồn thú có tu vi hơi thấp mà thôi, mà trong Lưỡi Quỷ Đại Đạo này, mạnh
mẽ nhất hồn thú ước chừng có vạn năm cấp độ tồn tại. Để tránh đối đầu
không cần thiết, Vân Chính Thiên vẫn giữ thái độ cẩn thận nhất có thể.
“Có chút hoài niệm.” Vân Chính Thiên mở giọng cảm thán nói.
Chính chỗ này nhiều năm trước, hắn cùng với Lam Tiêu và Tiếu Phong nhìn thấy
Phượng Hoàng Tứ Dực mà Độc Nhãn Cự Nhân trận chiến. Từ đó xảy ra nhiều
biến cố, cuối cùng đạt được đệ nhị hồn hoàn.
Năm đó hắn chỉ là
một tên tiểu tử yếu ớt, hành động có phần lỗ mãng. Bất giác nở một nụ
cười, nếu không có những ngày tháng ấy, làm sao Vân Chính Thiên có được
bản lãnh như ngày hôm nay. Tu luyện là một con đường, một quá trình dài
đằng đẳng tràn ngập chông gai, mà hắn là kẻ đã đạp lên hết thảy mọi thứ
để ngày hôm nay bước vào Lưỡi Quỷ Đại Đạo, với một phong thái hoàn toàn
khác.
Trong Lưỡi Quỷ Đại Đạo này, hắn có thể ưỡn ngực mà xông, vô địch thủ.
Theo như kiến thức Bao lão truyền thụ, thì Lưỡi Quỷ Đại Đạo không thuộc phạm vi lãnh thổ của riêng Thú Vực hoặc Nhân Vực. Vì vậy có hồn thú sinh tồn trong đây, đồng dạng nhân loại cũng có. Chỉ có điều họ không sống trong những tòa thành to lớn phồn hoa như Nhân Vực, mà là sống chui sống nhủi bên dưới lòng đất, che giấu đi mùi vị con người khỏi những cái khứu
giác nhạy bén của hồn thú.
Có lần Vân Chính Thiên đã hỏi Bao lão
tại sao chúng ta không giúp bọn họ di cư tới Nhân Vực, rồi lại bố trí
chỗ định cư mới, không cần phải sống những ngày tháng cực khổ như vậy
nữa.
Bao lão chỉ trả lời có một câu: “Vì đó là nhà của họ.”
Nghe được câu này, Vân Chính Thiên tự nhiên minh bạch, chung qui không phải
bọn họ ngu ngốc đến mức cam chịu kiếp sống chui rúc lòng đất, mà căn bản đây là quê hương của họ, không nỡ rời đi. Dù bất cứ giá nào cũng phải
bám trụ tới cùng.
Bất quá, bọn họ có thể sinh hoạt ở trong Lưỡi
Quỷ thời gian dài như vậy, ắt cũng có chút đặc thù kỹ năng. Vân Chính
Thiên kế hoạch hiện tại chính là tìm kiếm những người dân du mục này.
Nghĩ đến đây, Vân Chính Thiên gia tăng cước bộ, chân đạp Thiên Du Thần Bộ,
thần không thấy quỷ không hay mà lướt đi. Một con hồn thú đứng gần đó,
chỉ kịp nhìn thấy một đạo mờ ảo tóc đen bay trong gió, sau đó vụt mất
tại đường chân trời.
Ngày qua ngày di chuyển, Vân Chính Thiên đi
ba ngày thì nghỉ vài canh giờ, tranh thủ lúc đó ăn một bữa no nê. Hồn Đế như hắn không cần thiết phải ăn thường xuyên như người bình thường,
nhưng chung qui hắn vẫn muốn ăn để giữ cho mình như một người bình
thường. Nếu không sinh hoạt tại nơi u ám này, rất dễ để mất đi bản ngã
của mình.
Có ma hạch chống lưng, lại thêm không khí nồng nạc tà hồn
lực, liên tục đem hắc lực khôi phục lại. Cho nên Vân Chính Thiên dù di
chuyển với cường độ cao nhiều ngày liên, căn bản cũng không làm hắn kiệt sức được.
Mặt trời mọc rồi mặt trời lặng, ròng rã một tuần di
chuyển trôi qua, Vân Chính Thiên mơ hồ đem một phần ba đoạn đường bỏ lại sau lưng. Với hắn mà nói, chỉ cần sử dụng Phượng Dực là có thể triển
khai tốc độ đến cực hạn thì Lưỡi Quỷ Đại Đạo ngàn dặm chiều dài chỉ cần
một tháng là có thể băng qua. Chỉ có điều hắn không muốn mà thôi.
Dù sao ở trong này mà sử dụng quang minh thuộc tính, rất dễ đánh động
cường giả hồn thú. Xui xẻo gặp phải một đầu vạn năm tất không tránh khỏi một cuộc chiến. Mà chủ trương của hắn bây giờ, đó là tận lực thu liễm,
làm một tên tà hồn sư chính gốc.
“Tìm dân du mục, học hỏi kinh nghiệm ẩn thân. Sau đó lại làm quen với môi trường tà hồn lực, rồi mới được tiến vào Thú Vực.”
Vân Chính Thiên nhẩm lại dặn dò của Bao lão. Hắn bây giờ coi như đã cực kỳ
quen thuộc với môi trường này, trong tương lai tiến vào khu vực cấp ba
và cấp hai Thú Vực tuyệt đối không thành vấn đề. Còn khu vực cấp một như thế nào, chung qui phải thử mới biết được.
Trước mắt mục tiêu
hàng đầu là tìm dân du mục, bất quá mấy ngày vừa đi vừa tìm kiếm đều
không có kết quả. Bởi vì bọn họ thường rất ít khi ra ngoài, mà một khi
ra ngoài đều dùng thời gian rất ngắn, sau đó lại quay trở về nơi ẩn nấu.
Thế nhưng, hắn vẫn không có nản chí, cũng không vì thời gian có hạn mà khẩn trương từ bỏ.
Theo mọi người suy đoán thì Vực Chủ mệnh trong thời gian này hẳn không có
vấn đề. Một nhân vật mang tính chiến lược như vậy nếu đơn giản giết đi,
vậy thì Tà Đế càng phải chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc chiến chung cực. Bất
quá, hắn còn chưa có sẵn sàng một chút nào, vì vậy tạm thời Vực Chủ có
thể kéo dài tính mệnh, tranh thủ cho Vân Chính Thiên đủ thời gian rèn
luyện thêm một chút.
Ở trong Lưỡi Quỷ, ban ngày còn tốt một chút, thế nhưng một khi trời về đêm, cảnh sắc hiện ra mờ mờ ảo ảo. Dưới màn
sương khói này, dù Vân Chính Thiên nhãn lực mạnh mẽ cũng gặp một chút
trắc trở về tầm nhìn.
Thế là, suốt quãng thời gian di chuyển vào
buổi tối, hắn đành phải mở ra tinh thần lực dò xét. Tinh thần lực hiện
tại của hắn là Linh Uyên Cảnh trung kỳ cấp bậc tinh thần lực, trị số
tinh thần lực đã vượt qua ngưỡng mười bốn ngàn điểm, tin chắc không tới
hai mươi lăm tuổi, liền có thể đánh vào Linh Vực Cảnh cấp bậc. Đến lúc
đó, cho dù mặt sau ba cái hồn hoàn đều là ba nguyên tố khác nhau, Vân
Chính Thiên vẫn có thể kiên trì được.
Mà bước vào Linh Vực Cảnh
cũng chính là cực hạn của nhân loại, nếu không đạt tới cấp thần thì Thần Nguyên Cảnh mãi mãi chỉ là truyền thuyết mà thôi. Với một kẻ đã được
định sẵn sẽ nhận lấy thần vị một khi đột phá đỉnh phong thế giới này,
thì Vân Chính Thiên càng phải cố gắng hơn nữa. Dù sao Linh Vực Cảnh cánh cEsMac5 cửa kia muốn đột phá, chính là cần tự thân cảm ngộ mới được a.
Tinh thần lực mênh mông tràn ra, tức khắc bốn hướng xung quanh cảnh vật tái
hiện trong đầu hắn như một loại lập thể không gian hình chiếu, mà Vân
Chính Thiên có thể thông qua phương thức này, nhìn thấy nơi xuất hiện
sinh mệnh khí tức.
Đêm nay, hắn quyết định dừng lại nghỉ ngơi.
Nhanh chóng đốt lên ngọn lửa trại, dựng lên một túp lều dã chiến thô sơ. Sau đó Vân Chính Thiên đem một ít thịt hồn thú mà hắn săn được trên
đường đi. Đặt lên vỉ nướng chín trên lửa, lại rắc thêm một chút bột gia
vị mà Thiên Hoa làm cho. Nghe tiếng xèo xèo mỡ cháy nhỏ giọt xuống, mùi
thơm ngào ngạt lan tỏa ra, làm cho cái bụng của hắn cũng sục sôi lên mấy lần.
Ăn uống ở một nơi như thế này chưa bao giờ làm hắn thoải mái cả.
Cầm miếng thịt trên tay, Vân Chính Thiên lập tức đem bỏ vào trong miệng
nhai ngấu nghiến, mùi vị của thịt lan tỏa ở trong miệng hắn, sau đó như
hóa thành chất lỏng chui tuột xuống cổ họng, tràn vào trong dạ dày. Thỏa mãn ra mặt, Vân Chính Thiên lại lấy ra một bình rượu, đưa lên miệng tu
ừng ực.
“Khà.” Thở ra một hơi, Vân Chính Thiên giơ tay quẹt miệng, bỗng dưng lên tiếng nói:
“Còn không mau xuống đây, ta đãi ngươi một chút thịt rượu.”
Hắn... Là đang nói với ai? Nơi này còn có người qua lại?
Ngay vào lúc này, tại một thân cây cổ thụ gần đó, đột nhiên một đạo thân ảnh màu nâu từ trên ngọn cây leo xuống. Vóc người thon dài, y phục thô sơ,
lại như được phủ lên một lớp bùn đất màu nâu gì đó có khả năng ngụy
trang, mũ nâu trùm kín đầu. Hắn liếc nhìn Vân Chính Thiên, có phần kinh
ngạc hỏi:
“Ngươi phát hiện ra ta từ khi nào?”
Vân Chính Thiên vẫn đánh chén miếng thịt tiếp theo, sau đó vỗ vỗ bụng, đáp:
“Từ ba ngày trước.”