Kiếm Tinh

Chương 7: Q.1 - Chương 7: Cửu tinh trong nháy mắt




Nếu như Giang Sở thật sự chỉ là nô tài của Ngụy gia thì Ngụy Nguyên không thể cự tuyệt yêu cầu của Lâm Bân, đằng này Giang Sở căn bản không phải là người mà Ngụy Nguyên có thể sai khiến. Trong mắt Ngụy Nguyên hiện lên một tia xấu hổ, nàng rất nhanh ổn định tâm tình của mình.

"Xin lỗi, Lâm công tử, Giang Sở là bằng hữu chứ không phải là người hầu của ta."

Câu trả lời này quả thật nằm ngoài dự kiến của Lâm Bân, nhất thời làm cho hắn có chút thất thần.

Mấy ngày nay, những lời đồn đại về Giang Sở rất nhiều, hơn nữa tin tức này đã được người của Trương gia nhanh chóng xác nhận, hôm nay lại đột nhiên biến thành như vậy làm cho Lâm Bân không khỏi có chút mất mặt. Chỉ một thoáng suy nghĩ, ánh mắt Lâm Bân hiện lên một tia âm lệ nhìn về phía mấy người Trương gia.

Người của Trương gia liền há to miệng, muốn giải thích nhưng còn chưa kịp nói thì đã bị Lâm Bân cắt đứt.

"Nói như vậy hắn không có quan hệ với Ngụy gia phải không?" Ánh mắt có chút phát lạnh, Lâm Bân một lần nữa mở miệng, sát khí trong câu nói lộ ra rõ rệt.

Cảm nhận tinh lực của Ngụy Nguyên cũng là ngũ tinh, trước mắt hắn không muốn trêu chọc, nhưng đối với Giang Sở, hắn không có chút kiêng kị nào. Nếu như không cho tên tiểu tử cuồng vọng này một chút giáo huấn thì chẳng phải người ta sẽ cười nhạo Lâm Bân hắn là kẻ mềm yếu, dễ dàng ức hiếp ư.

Tay Giang Sở vẫn cầm kiếm, hắn không có trả lời mà yên lặng đi về phía Tinh bia.

"Sao? Chẳng nhẽ ngươi cũng muốn thông qua kiểm tra để dọa ta?" Trước hành động của Giang Sở, Lâm Bân khinh thường cười cười, nhưng hắn cũng không có ngăn cản Giang Sở: "Lẽ nào ngươi cho rằng cảm nhận tinh lực của mình cũng là ngũ tinh chăng?"

Mà có được tinh lực thì sao chứ, thậm chí cảm nhận tinh lực của Giang Sở có đạt đến yêu cầu tam tinh của Tinh Điện thì Lâm Bân cũng không thèm để ý. Trừ khi cảm nhận tinh lực của Giang Sở cũng đạt ngũ tinh trở lên giống như Ngụy Nguyên. Phải có thiên phú như vậy mới có tư cách để Tinh Điện chú ý.

Ngụy Nguyên không giống với Lâm Bân, trong lòng nàng có chút căng thẳng, nàng vẫn còn nhớ rõ lúc trước Giang Sở từng nói mình không thể ngưng tụ tinh lực, nếu lời đó không phải là giả vậy thì lần này hắn đi kiểm tra làm gì?

Bản thân Giang Sở không có chút danh tiếng nào, sẽ không làm cho ai chú ý đến, nhưng tranh chấp giữa hắn với Lâm Bân thì lại có rất nhiều người thấy rõ ràng. Trong tình huống này, việc tiếp nhận kiểm tra đã thu hút sự chú ý của mọi người, vì vậy mọi người đều tránh ra nhường đường cho hắn.

Chấp sự của Tinh Điện vẫn lằng lặng ngồi ở trước Tinh bia, vẻ mặt không hề thay đổi. Ngay cả lúc cảm nhận tinh lực của Ngụy Nguyên và Lâm Bân đều đạt ngũ tinh, hắn cũng chỉ liếc qua một cái mà thôi, còn về chuyện xung đột của đám người kia hắn không thèm quan tâm.

"Đặt tay lên Tinh bia, ngươi có thời gian mười nhịp thở để cảm ứng tinh lực". Vị chấp sự của Tinh điện dặn dò một cách máy móc sau đó nâng tách trà lên uống một ngụm, nhìn Giang Sở một cách hời hợt.

Bàn tay trắng nõn của Giang Sở đặt ở trên tấm bia trông thật chói mắt nhưng cũng có mấy phần đặc biệt.

Một nhịp, hai nhịp, ba nhịp thở!

Trên Tinh bia vẫn không có chút biến hóa nào, nó như đang nhếch miệng chế nhạo Giang Sở ngu ngốc, giống như vẻ mặt khinh thường của Lâm Bân.

Cho đến khi...Giang Sở nhắm mắt lại.

Đôi mắt khép hờ, Giang Sở tựa hồ như không hề quan tâm tất cả mọi thứ xung quanh, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vỗ một cái lên trên Tinh bia. Ngay sau khi hắn nhắm mắt, lập tức phong vân biến đổi, tay áo trên người Giang Sở không gió mà bay, kiếm trúc bên hông bỗng chốc xuất hiện những rung động rất nhỏ. Bảo thạch nguyên bản tĩnh mịch trên Tinh bia bỗng nhiên phát sáng, xuyên qua hết thảy trở ngại chiếu vào mắt mọi người xung quanh, làm cho mắt bọn họ không tránh khỏi một hồi đau nhức.

Trong tích tắc ngắn ngủi đó, chín viên bảo thạch trên Tinh bia cùng tỏa sáng, Tinh bia dường như sống lại, nó lộ ra một loại khí tức làm lòng người kinh hãi. Ngoại trừ Giang Sở cùng vị chấp sự của Tinh Điện, tất cả mọi người ở đây không tránh khỏi thất thần, thậm chí còn có người không chịu nổi, không tự chủ được liền lùi ra mấy bước, đầu đầy mồ hôi lạnh.

Cửu tinh!

Trong tích tắc, toàn trường một mảnh tĩnh mịch, tựa hồ không ai có thể tiếp nhận kết quả như vậy.

Kể từ khi Tinh bia được đặt ở đây, ở Kinh châu chưa có ai có thể làm cho Tinh bia sáng lên cửu tinh, nhưng giờ, chuyện đó đã kết thúc trong tay vị thiếu niên trông rất bình thường ở trước mắt này. Không nghi ngờ chút nào, đây là một kỷ lục đáng sợ, thậm chí rất nhiều năm sau cũng chưa chắc có người có thể phá vỡ được.

Nhưng mà, cửu tinh cũng chỉ lóe lên trong nháy mắt mà thôi, không cho mọi người có thêm thời gian để nhìn, nó liền u ám trở lại tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.

Mở mắt ra một lần nữa, sắc mặt Giang Sở có chút tái nhợt như bàn tay trắng nõn của hắn vậy. Khóe miệng nở nụ cười tự giễu. Giang Sở chậm rãi thu tay về. Hắn không thèm quan tâm về chuyện quy định thời gian mười nhịp thở, bình tĩnh hướng tới chấp sự của Tinh điện nói: "Như thế có được xem là thông qua không?"

Bầu không khí yên lặng bỗng nhiên bộc phát bởi câu nói kia của Giang Sở.

Tất cả mọi người đều như phát điên, họ dốc sức liều mạng cố gắng chen lấn tới trước để có thể tới gần thêm một chút, nhìn xem người có cảm nhận tinh lực cửu tinh rốt cuộc hình dáng như thế nào.

"Cửu tinh", hai chữ đơn giản này có sức hấp dẫn vô cùng lớn, làm cho người ta hít thở đều trở nên trầm trọng.

Ở bên dưới, sắc mặt Lâm Bân lập tức trở nên tái nhợt, đắc tội với một thiên tài có cảm nhận tinh lực đạt cửu tinh, cho dù là với thân phận của hắn cũng tuyệt đối là một chuyện vô cùng phiền phức. Nói không chừng cuối cùng hắn sẽ phải cúi đầu khuất phục đối phương cũng nên. Chuyện này khiến hắn cảm thấy rất lúng túng, không thể nói được câu nào.

Trong mắt vị chấp sự hiện lên một tia kích động, hắn không kiềm chế được cầm lấy tay Giang Sở: "Tại sao đột nhiên gián đoạn? Thời gian quá ngắn, đây là cảm nhận cửu tinh a..."

Nhưng một lát sau, sắc mặt vị chấp sự này bỗng nhiên biến thành cổ quái, bởi vì, sau phút chốc kích động hắn rõ ràng cảm ứng được trên người Giang Sở lại không có nửa điểm tinh lực, một chút cũng không có. Điều này căn bản không hợp với lẽ thường.

Nếu như một người có cảm nhận tinh lực đạt cửu tinh, cho dù hắn không có tập trung ngưng tụ tinh lực thì cũng không thể nào không có nửa điểm tinh lực như thế. Thế nhưng, chuyện Tinh bia lóe lên cửu tinh hồi nãy là tuyệt đối không thể làm giả được.

"Bởi ta chỉ có thể làm cho nó sáng lên trong nháy mắt." Giang Sở cũng không có quan tâm đến ánh mắt của người khác, thậm chí cũng không thèm để ý tới thái độ của vị chấp sự, hắn không có nửa điểm do dự thản nhiên trả lời.

"Chỉ có thể làm cho nó sáng lên trong nháy mắt?" Cố gắng nghiền ngẫm hàm nghĩa ẩn bên trong mấy chữ này, sắc mặt của chấp sự càng trở nên ngưng trọng. Bỗng đầu ngón tay của hắn phát ra một vòng tinh quang màu xanh da trời, tinh lực từ đó tiến vào trong cơ thể Giang Sở để tìm kiếm.

Trước tình huống cổ quái này, chỉ có dùng tinh lực của chính mình đi dò xét mới có thể xác định được tình trạng cơ thể của Giang Sở. Càng dò xét sắc mặt chấp sự của Tinh điện càng trở nên khó coi, buông tay ra, một lúc lâu sau hắn mới thở dài một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ tiếc nuối: "Đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc."

Mọi người hoàn toàn không hiểu ý nghĩa ở trong câu nói đó nhưng Giang Sở thì hoàn toàn hiểu rõ.

Theo như phản ứng lúc nãy của Tinh bia thì điều không thể nghi ngờ là khả năng cảm nhận tinh lực của mình vô cùng tốt, nhưng dù có xuất sắc như vậy thì cũng không cách nào làm cho chính mình ngưng tụ tinh lực.

"Lan đại nhân, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Là hắn gian lận sao?" Bản năng đã nhận ra một tia khác thường, Lâm Bân không nhịn được mở miệng hỏi.

"Gian lận?" Vị chấp sự cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Ngươi tới Tinh bia thử gian lận một lần cho ta xem đi nào.”

Tuy Lâm Bân là con út của thành chủ Kinh châu nhưng với tư cách là chấp sự của Tinh Điện, Hải Lan vẫn như cũ không cho Lâm Bân chút thể diện nào.

“Lan đại nhân, ta rốt cuộc có vượt qua kiểm tra không?” Không để ý tới nghi vấn của Lâm Bân, Giang Sở bình tĩnh mở miệng lần nữa. Kết quả như vậy vốn nằm trong dự liệu của mình, Giang Sở không hề bất ngờ chút nào.

Hải Lan nhìn Giang Sở, muốn nói lại thôi, thật lâu sau hắn mới chậm rãi mở miệng nói: “Tiểu tử, ta có thể hiểu tâm tình của ngươi lúc này, nhưng ta nhất định phải nói cho ngươi biết, ngươi không cách nào ngưng tụ tinh lực, bất kể cảm nhận tinh lực của ngươi có xuất sắc thế nào thì ngươi cũng không thể ngưng tụ tinh lực để bước vào Ngưng Tinh cảnh.”

Rào!

Lời này vừa nói ra lập tức làm xôn xao toàn trường, không ai hiểu rốt cuộc có chuyện gì. Nhìn dáng vẻ của Hải Lan, Giang Sở không cho rằng đây là điều dối trá, nhưng cảm nhận tinh lực đạt cửu tinh, thiên phú khủng bố như thế làm sao có thể không cách nào ngưng tụ tinh lực? Theo lý mà nói, đáng lẽ ra phải dễ dàng bước vào Ngưng Tinh cảnh mới đúng a.

Giống như để giải thích mối nghi ngờ trong lòng mọi người, Hải Lan tiếp tục nói: “Đối với ngươi mà nói, kiểm tra căn bản không có chút ý nghĩa nào, bởi vì Tinh Hải của ngươi bị bế tắc hoàn toàn.”

Tinh Hải bế tắc!

Bốn chữ đơn giản ấy đã giải thích rõ ràng hết thảy, tất cả mọi người ở đây đều vô cùng hiểu rõ ý nghĩa của bốn chữ này.

Tinh Hải là căn nguyên tu luyện tinh lực, Tinh Hải bị bế tắc thì căn bản không cách nào làm cho tinh lực lưu lại ở trong người, tự nhiên càng không cách nào tu luyện, cho dù có cảm nhận tinh lực đạt cửu tinh cũng không cách nào thay đổi được sự thật này.

Nếu như phải làm một cái ví dụ thì Giang Sở giống như là một cái phễu, vô luận cái phễu lớn bao nhiêu cũng không thể nào giữ nước ở bên trong được.

Trong nháy mắt, ánh mắt của Ngụy Nguyên trở nên cực kỳ phức tạp, cho đến giờ phút này nàng mới hiểu được lúc trước Giang Sở nói không cách nào ngưng tụ tinh lực là có ý gì.

Cho dù biểu hiện bề ngoài của Giang Sở vô cùng thản nhiên, nhưng không nghi ngờ chút nào đây là khuyết điểm trí mạng. Vô luận Giang Sở có kiếm kỹ kinh khủng ra sao, nếu không cách nào ngưng tụ tinh lực thì hắn nhất định không thể nào trở thành cường giả chân chính được, nửa điểm hy vọng cũng không có.

Thay đổi đột ngột như vậy quả thực thống khổ chẳng khác gì từ Thiên Đường rớt xuống Địa Ngục.

Tất cả mọi người cho rằng Giang Sở sẽ cảm thấy mất mát vô cùng, thậm chí là tuyệt vọng.

Nhưng mà Giang Sở lại chỉ đơn giản nói ra ba chữ, ba chữ khiến người ta không hề nghĩ tới.

“Ta biết rõ.”

Không sai, từ khi mới bắt đầu Giang Sở đã hiểu rất rõ điểm này, hôm nay Hải Lan nói ra cũng chỉ là khẳng định lại suy đoán của hắn mà thôi.

Dừng một thoáng, Giang Sở tiếp tục nói: “Ta chỉ muốn biết, như vậy có tính là vượt qua kiểm tra hay không?”

Giang Sở tỏ ra phi thường cố chấp, vẻ mặt rất nghiêm túc, dường như hắn hoàn toàn không có bị kết quả như vậy đả kích.

“Tên ngươi là Giang Sở phải không?” Nhìn ánh mắt cố chấp của Giang Sở, Hải Lan mở miệng nói: “Nếu như ngươi muốn, ta có thể cho ngươi lệnh bài, có thể làm cho Tinh bia sáng lên tam tinh trở lên, dù chỉ là trong nháy mắt thì cũng có tư cách tham gia Tinh chi truyền thừa. Nhưng ngươi nhất định phải hiểu một điều, cho dù là Tinh chi truyền thừa cũng không cách nào thay đổi được tình trạng của ngươi. Tinh Hải bị bế tắc, chỉ có cường giả Toái Tinh cảnh trong truyền thuyết ra tay mới có thể đả thông cho ngươi được...nhưng ở Kinh Châu không có cường giả như vậy.”

Muốn tu luyện tinh nhất định phải đả thông Tinh Hải, nhưng căn bản không có ai có khả năng có thể giúp Giang Sở đả thông Tinh Hải.

“Ta hiểu.” Giang Sở khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: ”Nhưng ta lại muốn thử, ta tin rằng trên đời này chắc chắn sẽ có kỳ tích xảy ra.”

Giọng nói của Giang Sở rất nhẹ lại hết sức nghiêm túc, thậm chí mang theo một loại tự tin mà Hải Lan không thể nào hiểu được, dường như Tinh Hải bị bế tắc đối với hắn cũng chỉ là một phiền toái nhỏ rất nhanh có thể giải quyết vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.