Trúc kiếm nhuốm máu.
Cho tới lúc này mọi người mới rõ ràng trúc kiếm trên tay Giang Sở có
chút âm u bới vì nó đã sớm nhiễm qua bao nhiêu là máu tươi địch nhân, đó là một loại chấn động cỡ nào.
Nhìn thiếu niên yếu đuối như vô hại cùng cách xuất kiếm vô tình như
kiếm khách, hai cái hình tượng này bên trong trận chiến này rốt cục là dung hợp lại cùng nhau.
Chỉ chốc lát sau Giang Sở thu kiếm, Sửu Nô Nhi cùng bốn người Tinh
Điện cũng đồng dạng phân ra thắng bại. Nếu như nói, Giang Sở kiếm
nhanh, ra tay vô tình, như vậy Sửu Nô Nhi ra tay quả thực là tàn nhẫn.
Bốn người Tinh Điện không có thời gian tức giận thế nhưng xương cốt
toàn thân mỗi người đều bị đánh vỡ nát triệt để tê liệt nằm trên mặt đất trong thống khổ chờ đợi tử vong giáng lâm.
Tay Sửu Nô Nhi nhiễm không ít máu nhưng không hề để ý xoa xoa trên y
phục chính mình, nhếch miệng thoáng cười với Giang Sở, lập tức nhu thuận đứng trở về phía sau thiếu nữ, trầm mặc ít lời phảng phất như tất cả
những thứ này cũng không hề liên quan gì tới nàng.
- "Các ngươi, cũng không muốn đi sao?" Ánh mắt lành lạnh chậm rãi như
làn sóng đảo qua trên người những kẻ còn lại, thiếu nữ nhàn nhạt hỏi.
Oanh một tiếng, nguyên bản nhóm người đứng ở chính giữa kia sắc mặt
đột biến, giống như chó cắn phải cái mông nhảy lên, xa xa chạy trốn
cũng không dám quay đầu về.
Nói đùa gì vậy, tuy rằng người nhiều hơn chút, thế nhưng muốn nói thực lực bọn họ e sợ còn không bằng bọn người áo đen cùng những gia hoả Tinh Điện kia.
Di hài Dạ Ma Tinh chủ cố nhiên mê người thế nhưng vậy cũng chung quy phải có mạng mới hưởng được a.
Trộm tinh giả đều là cực kỳ thức thời gặp kẻ có thực lực ngang nhau
đều không có phân biệt đúng sai thế nhưng gặp kẻ mạnh hơn mà không thức
thời đó chính là chính mình muốn chết .
- "Được rồi nơi này yên tĩnh rồi." Miễn cưỡng vỗ vỗ tay, trên khuôn
mặt thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, lộ ra một nụ cười hiếm thấy: "Xem nét
mặt của ngươi, nói vậy lần này, chúng ta không làm không công à ?"
- "Hẳn là không sai, nơi này có khí tức Dạ Ma Tinh." Khẽ gật đầu,
Giang Sở ngược lại cũng không có cái ý tứ giấu giếm gì, thẳng thắn nói
ra. Đánh giá thoáng xung quanh ánh mắt thiếu nữ rốt cục rơi xuống trong
một cái hầm dài hơi nông.
Nói là nông trên thực tế, hẳn là cũng không phải là ai cố ý đào lên,
mà là vết tích lúc trước chiến đấu lưu lại một bộ hài cốt thân mang hắc y lẳng lặng nằm ở trong đó, trong tay vẫn nắm môt cây đoản kiếm. Chỉ là
theo thời gian trôi đi, hài cốt trên người hắc y đã sớm tàn tạ không thể tả, từ bên trên bạch cốt, cũng khó nhìn ra năm tháng tuyệt đại phong
hoa đó.
Ngược lại đoản kiếm trong tay vẫn như cũ lộ ra vi quang (ánh sáng yếu
ớt) nhàn nhạt, hiển nhiên không là phàm phẩm (vật phẩm tầm thường).
Tại một bên khe nông đi một vòng, xác định nơi này chính là tiêu điểm
ba nhóm người kia vừa tranh đoạt, thiếu nữ chân mày hơi nhíu lại: "Chẳng lẽ đúng là Dạ Ma Tinh chủ? Đoản kiếm này, tựa hồ là khát máu chi nhận."
Hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua thiếu nữ, trong lòng Giang Sở đối với
lai lịch đối phương cũng càng ngày càng hiếu kỳ, có thể một thoáng đã
nhận ra lai lịch đoản kiếm, thân phận thiếu nữ này chỉ sợ cũng cực kỳ
bất phàm. Bất quá, bây giờ không phải là thời điểm nghiên cứu cái này.
- " Khí tức Dạ Ma Tinh rất mạnh, dựa vào hài cốt này ta có thể ngưng luyện được ra bản mạng tinh."
Lời này có thể cũng không phải là tùy tiện nói ra được, trên thực tế cũng chẳng khác gì là nói ra phương án phân phối.
Trước đó bọn họ đã cẩn thận thông qua nếu thu được vật phẩm thì phân
phối công bằng. Bây giờ, người khác đã bị đánh đuổi, cũng là lúc nên
phân phối lợi ích .
- "Ngươi lấy hài cốt, ta lấy đoản kiếm, ngược lại cũng công bằng." Gật đầu, thiếu nữ thoả mãn vỗ vỗ tay: "Bất quá, hài cốt này, với ta còn có
tác dụng."
Dừng một thoáng, thiếu nữ tiếp tục nói: "Ngươi ngược lại cũng chỉ là
mượn hài cốt ngưng luyện bản mạng tinh mà thôi, không dùng đến hài cốt
nhiều như vậy, có thể phân một ít cho ngươi. Để bồi thường đoản kiếm là
của ngươi ."
Cứ bằng việc nhận ra lai lịch đoản kiếm, dáng vẻ thiếu nữ một bộ không hề để ý, tựa hồ căn bản cũng không có đem binh khí bên người Dạ Ma Tinh chủ ngày xưa để ở trong lòng, ngược lại là đối với hài cốt cảm thấy
hứng thú rất lớn.
- "Theo ngươi." Trầm mặc chốc lát, Giang Sở vẫn là đồng ý.
- "Nô Nhi, đi thôi nhớ lưu một ít hài cốt cho hắn." Thoả mãn gật đầu, thiếu nữ thuận miệng phân phó nói.
Giang Sở cũng không hề sốt ruột đi lấy, chỉ là lẳng lặng nhìn thiếu
nữ, bây giờ lợi ích trước mặt, không ai dám bảo đảm, thiếu nữ lại không
đột nhiên trở mặt giết người.
- "Đồ tốt!" Một tay tóm lấy hài cốt, trên người Sửu Nô Nhi đột nhiên
tuôn ra một vệt huyết quang, nắm lấy cánh tay hài cốt tạo thành một cái
miệng lớn như chậu máu, qua trong giây lát, sức mạnh bên trong hài cốt
nhất thời điên cuồng tràn về trong thân thể Sửu Nô Nhi. Cho dù là Giang
Sở cũng có thể rõ ràng cảm nhận được sức mạnh bên trong hài cốt đang
trôi đi.
Chỉ là, hiệu quả như vậy duy trì chưa được bao lâu thì bỗng nhiên im bặt đi.
- "Răng rắc!"
Cánh tay hài cốt bị nắm lấy đột nhiên phát sinh một tiếng vang giòn,
sắc mặt Sửu Nô Nhi kịch biến trên mặt mơ hồ hơi tái xanh, bỏ qua hài
cốt, Sửu Nô Nhi một hơi thối lui ra khỏi ba bước, trở tay một quyền nện ở trên lồng ngực chính mình, một ngụm máu đen đột nhiên từ trong miệng
phun ra, mang theo một mùi hôi thối.
- "Đáng chết, hài cốt có độc!"
Trong phút chốc, thiếu nữ cũng rốt cục phản ứng lại, một bước bước
đến bên người Sửu Nô Nhi, tay ngọc liên tục điểm bảy lần tại trên người Sửu Nô Nhi, tinh lực nhàn nhạt từ trên ḷòng bàn tay tuôn ra, trong
nháy mắt liền phong bế kinh mạch Sửu Nô Nhi.
- "Chủ nhân, Nô Nhi không có chuyện gì." Gian nan hướng về phía thiếu nữ thoáng nở nụ cười, Sửu Nô Nhi trầm giọng nói.
Gần như là đồng thời, xa xa một tiếng bước chân chậm rãi vang lên.
- "Ngụy đại tiểu thư, ngươi liều mạng trốn tới đây, chính là hi vọng hắn cứu ngươi sao?"
Thoại đồng thời âm vang lên, Ngụy Nguyên một thân vết máu chạy trốn lại đây, vẻ mặt chật vật cực điểm, bên hông máu không trào ra. Bỗng
nhiên, Sở ánh mắt Giang đột nhiên ngưng lại, chậm rãi rơi xuống trên
người phía sau Ngụy Nguyên.
- "Giang Sở, lần trước tại Sở quận, cho ngươi chạy thoát, bất quá lần
này, chỉ sợ ngươi sẽ không có vận may này :" Lộ ra vẻ một vẻ trào phúng, thanh niên theo sát tại phía sau Ngụy Nguyên hờ hững mở miệng nói.
- "Cẩn trọng, hài cốt có độc!"
Chạy trốn tới bên người Giang Sở, Ngụy Nguyên suy yếu tựa vào trong lòng Giang Sở, cấp bách mở miệng nói.
Hài cốt có độc!
Bây giờ đã là lần thứ hai nghe nói như thế, bất quá tin tức Ngụy
Nguyên, đúng là vẫn còn hơi muộn một chút. Bây giờ, Sửu Nô Nhi rõ ràng đã trúng độc .
- "Ngụy đại tiểu thư, đến lúc này ngươi vẫn có tâm tư quan tâm người khác sao?"
Ánh mắt có chút âm lãnh, thân ảnh Chúc Ngâm Phong cũng lập tức đã xuất hiện ở phía sau thanh niên kia.
- "Xin lỗi, đã quên tự giới thiệu mình." Cũng không để ý phản ứng Ngụy Nguyên, ánh mắt thanh niên rơi xuống trên người Giang Sở, thản nhiên mở miệng nói: "Nói đến, ngươi hẳn phải biết tên của ta mới đúng, tại Sở
quận, tam đệ ta là người đã chết ở trên tay ngươi... Ta tên: Trương Dã!"
Trương Dã, Trương gia Nhị công tử, bây giờ rốt cục cũng đuổi tới Kinh Châu, chỉ là Giang Sở đi không nghĩ tới, đối phương, dĩ nhiên sẽ xuất
hiện tại bên trong tinh mộ này.