Thân thể Giang Sở run rẩy không ngừng, trong khoảnh khắc da hắn đã bắt đầu rướm máu, dường như cả người bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Vô luận thân thể run rẩy như thế nào, đôi tay Giang Sở vẫn luôn vững chãi, càng làm người ta khó có thể tin đó là lúc này hắn lại lấy trúc điêu cùng dao nhỏ từ trong người ra, như bên cạnh không có ai bắt đầu khắc trúc.
Giống như ngày xưa ngồi ở bên ngoài rừng trúc, lúc này đây, vô luận là tinh quang đầy trời hay là người xung quanh đều không thể làm cho Giang Sở chú ý, như thể toàn bộ thiên địa chỉ còn lại có một con dao nhỏ cùng trúc điêu sắp hoàn thành.
Tay của Giang Sở rất ổn định, cũng rất chậm, mặc dù da trên người đã bắt đầu nứt ra nhưng hắn cũng chưa từng nháy mắt một cái. Điều này thậm chí làm cho người ta hoài nghi hắn có phải đã hoàn toàn mất đi cảm giác đau rồi hay không.
Bước lên bậc thứ ba, Ngụy Nguyên có thể cảm nhận được rõ ràng tinh lực trong cơ thể mình đang tăng lên với tốc độ khủng khiếp, nàng rốt cục cũng thở phào một hơi. Theo bản năng nàng quay đầu lại nhìn phía sau, vừa vặn nhìn thấy Giang Sở đang khắc trúc.
Trong nháy mắt, trái tim của Ngụy Nguyên không tự chủ được run lên một cái.
Nàng không thể hiểu nổi, vì cái gì mà lúc này Giang Sở còn có tâm tư khắc trúc, chẳng lẽ khắc trúc đối với hắn có ý nghĩa đặc biệt nào đó?
Lúc ở trên xe ngựa rời khỏi Sở quận nàng đã hỏi về vấn đề này một lần rồi, đáng tiếc lúc đó Giang Sở chưa có trả lời. Mà giờ khắc này nàng muốn hỏi nhưng không có cơ hội nữa.
Mặc dù biết rõ với Tinh Hải bế tắc, vô luận Giang Sở cố gắng như thế nào thì cũng không có bất cứ thành quả gì nhưng Ngụy Nguyên lại luôn có một loại cảm giác nào đó khó nói ra lời. Hình ảnh Giang Sở chăm chú khắc trúc làm cho người ta có một loại cảm giác cực kì thần bí, khó có thể hiểu rõ được.
Cũng có không ít người chú ý tới Giang Sở giống như nàng, nhưng họ chỉ vội vàng nhìn lướt qua sau đó liền không thèm để ý tới nữa, thậm chí ngay cả cười nhạo cũng không thèm.
Theo thời gian trôi qua, sau nửa canh giờ, tại bậc thứ nhất cũng chỉ có một mình Giang Sở ở đó mà thôi.
Có thể đứng ở chỗ này, người kém nhất cũng có được cảm nhận tinh lực tam tinh, sau một đoạn thời gian thích ứng thì bậc thang thứ nhất không thể ngăn được bọn họ nữa.
Lúc này, Long Ngạo đã thình lình bước lên bậc thứ bảy.
"Thực sự đối ứng với cảm nhân tinh lực sao? Khẽ lắc đầu, trong mắt Long Ngạo hiện lên một tia khinh thường: "Đối với ta mà nói, chỉ đơn thuần cảm nhận tinh lực không thể đại biểu cho tất cả mọi thứ."
Tay dùng sức tóm một cái, lòng bàn tay Long Ngạo bỗng nhiên xuất hiện một cái vòng xoáy nhỏ, trong nháy mắt, một lực hút khủng khiếp bỗng nhiên bộc phát, tinh lực xung quanh cơ hồ dùng tốc độ gấp mười lần bình thường vọt tới người Long Ngạo. Trong phút chốc, toàn bộ cánh tay Long Ngạo đều bị bao phủ bởi tinh quang, nó gần như biến thành trong suốt. Tinh quang lóng lánh tỏa ra một loại lực lượng mạnh mẽ làm cho người ta say mê.
"Thanh Long tí!"
Ánh mắt Hải Lan rơi xuống trên người Long Ngạo, ba chữ kia chầm chậm từ trong miệng hắn phát ra, sau đó hắn bất giác lắc đầu cười khổ.
Những người khác có lẽ không rõ ràng, nhưng một chấp sự của Tinh điện như Hải Lan lại hiểu về Long gia rất rõ. Long Ngạo làm được thế này thì chỉ sợ tinh lực tích lũy trong cơ thể hắn đã đủ để trùng kích Ngưng Tinh cảnh. Áp chế như vậy, tiến thêm một bước cô đọng, tinh lực chắc chắn đã tích góp đến một mức độ đáng sợ. Một khi bước vào Ngưng Tinh cảnh, hắn có thể dễ dàng giết chết cường giả Ngưng Tinh cảnh bình thường chỉ trong nháy mắt.
Đương nhiên, chân chính quyết định địa vị của hắn vẫn không phải là cái này mà là...
"Oanh!"
Gần như đồng thời, một cỗ kiếm ý sắc bén bỗng phóng lên trời. Trong khoảnh khắc đó, tại bậc thứ nhất, một cỗ tinh lực đột nhiên cuốn ngược ra, tạo thành một khu vực nhỏ trống rỗng ở trên không trung.
"Đó là?"
Biến cố đột ngột này lập tức hấp hẫn sự chú ý của mọi người, ngay cả Long Ngạo đang đưa ra Thanh Long tí cũng không ngoại lệ.
Tại trung tâm của sự chú ý, con dao nhỏ trong tay Giang Sở rốt cuộc cũng hoàn thành nhát cuối cùng.
Trúc điêu trông rất sống động, yên tĩnh nằm dưới chân Giang Sở. Nhẹ nhàng lau đi vết máu ở khóe miệng, Giang Sở lần đầu tiên ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
"Nát!"
Bộ đồ màu xanh đã bị thấm đỏ bởi máu tươi, chỉ có đôi bàn tay kia là vẫn trắng nõn.
Giữ kiếm mỉm cười, một chữ nhẹ nhàng từ trong miệng Giang Sở phát ra, trong sát na đó, một cỗ kiếm ý khủng bố lấy hắn làm trung tâm điên cuồng tuôn ra, tạo thành một cơn lốc vô hình quấy lấy tinh quang.
"Tinh Hải...nát rồi?"
Đứng ở bậc thang thứ bảy, ánh mắt Long Ngạo hơi chăm chú, trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ khó mà tin được.
Xoẹt một tiếng, Hải Lan đột nhiên nhảy lên nhìm chằm chằm về phía Giang Sở. Mặt hắn nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng sớm đã nổi lên sóng to gió lớn.
Bằng vào thực lực của mình, hắn hiển nhiên nhìn thấy rõ ràng, theo một chữ "nát" từ trong miệng Giang Sở vang lên, Tinh Hải bế tắc trên người Giang Sở đã vỡ nát trong nháy mắt. Chỉ trong một hơi thở Hải Lan đã có thể cảm ứng được trên người Giang Sở xuất hiện sóng chấn động tinh lực nhàn nhạt, mặc dù yếu ớt nhưng nó chứng tỏ từ giờ khắc này Giang Sở đã có thể ngưng tụ tinh lực rồi.
Đó là việc gây chấn động như thế nào a?
Chỉ có cường giả Toái Tinh cảnh ra tay mới có thể đả thông Tinh Hải, vậy mà một thiếu niên bằng vào lực lượng của bản thân đã mạnh mẽ đánh nát, nếu không phải tận mắt nhìn thấy chuyện như vậy thì ai có thể tin, ai dám tin?
Trong nháy mắt, trong đầu Hải Lan đột nhiên hiện lên ánh mắt bình tĩnh của Giang Sở khi hắn nói cho Giang Sở biết chuyện không có khả năng tu luyện tinh lực.
Chẳng lẽ từ khi mới bắt đầu hắn đã có ý nghĩ đánh nát Tinh Hải, thậm chí hắn đã nghĩ mình chắc chắc có thể làm được?
"Phốc!"
Lại phun ra một bụm máu tươi nữa, sắc mặt Giang Sở vẫn không biến hóa chút nào, tay đang giữ kiếm hơi giơ lên, kiếm ý theo đó mà thu lại. Song, khi tinh lực từ trên không trung một lần nữa rơi xuống đánh vào Giang Sở, tinh lực dồi dào không còn cách nào tạo ra nửa điểm thương tổn cho Giang Sở nữa, tất cả đều bị nuốt vào.
Chỉ hơn mười hơi thở, tinh lực yếu ớt trên người Giang Sở đã từ từ trở nên rõ ràng. Thậm chí khí tức trên người hắn so với những người kia cũng không thua kém là bao.
Cảm nhận cửu tinh!
Khi Tinh Hải bế tắc bị đánh nát thì năng lực cảm nhận tinh lực khủng bố của Giang Sở triệt để thể hiện ra, tiềm lực kinh khủng đủ để làm cho bất cứ ai biến sắc.
Một bước!
Từ khi bắt đầu bước lên Tinh Vân thê, rốt cuộc Giang Sở cũng bước ra bước thứ nhất, một bước, chính là một bậc thang!
Trong một bước đó, tinh lực xung kích đột nhiên tăng lên gấp đôi, nếu như lúc ban đầu thì Giang Sở chắc chắn đã bị tinh lực đánh bay ra ngoài, thậm chí thân thể có lẽ trực tiếp bị vỡ nát, nhưng lúc này hắn lại như đi dạo trên sân vắng. Cảm giác đó cũng chỉ có Long Ngạo khi nãy mới có thể so sánh cùng.
Hai bước!
Giang Sở hầu như không hề dừng lại, hắn liền bước ra bước thứ hai.
“Kiếm Ý toái Tinh Hải” Yên lặng nghiền ngẫm một chút mấy chữ này, Long Ngạo hơi nhíu mày, trong mắt hắn loé lên một tia tinh mang. Lần đầu tiên trên mặt Long Ngạo xuất hiện vẻ nghiêm túc, hơi suy tư một thoáng, không biết suy nghĩ vấn đề gì mà hắn lại thu hồi bước chân đang chuẩn bị bước ra.
So với Long Ngạo, những người khác càng là không chịu nổi.
Từ một tiểu tử Tinh Hải bế tắc bỗng nhiên biến thành một thiên tài cấp yêu nghiệt, tất cả mọi chuyện thực sự biến đổi quá nhanh, nó hoàn toàn không người ta có chút thời gian chuẩn bị tâm lý nào.
Nói cá chép hóa rồng sợ rằng cũng chẳng quá
Trước đó không ai nghĩ sẽ có kỳ tích xuất hiện, vậy mà lúc này kỳ tích lại hiện ra một cách trần trụi trước mặt mọi người, quả là trời xanh trêu ngươi. Những lời nói trào phúng, châm biếm lúc trước giờ lại biến thành những tiếng bạt tai vang dội.
Nếu như Giang Sở là một kẻ thù dai thì lúc này hắn hoàn toàn có thể cười nhạo lại tất cả. Nhưng đáng tiếc Giang Sở cũng không có thù dai, hoặc là nói những người này không đủ tư cách để cho hắn thù dai.
Tuy nhiên Lâm Bân lại không nghĩ vậy...
Nghĩ đến lúc trước mình sỉ nhục Giang Sở như vậy, trong nội tâm Lâm Bân không khỏi có chút phát lạnh, người như vậy, một khi vươn mình lên thì tuyệt đối không phải là chuyện tốt đẹp gì đối với Lâm Bân hắn.
Nhưng bây giờ hắn có thể làm gì? Hắn chỉ có thể đứng nhìn mà thôi. Tâm trạng tốt đẹp khi bước lên bậc thứ ba hồi nãy của Lân Bân biến mất hoàn toàn trong nháy mắt.
Trong chốc lát, Giang Sở bước ra bước thứ ba, cũng là tương ứng với bước lên bậc thứ ba.
“Giang Sở...” Ngụy Nguyên hơi do dự một chút nhưng rốt cuộc vẫn mở miệng, mặc dù lúc này mở miệng chẳng thích hợp chút nào.
“Đại tiểu thư” Vẻ mặt Giang Sở không hề thay đổi, giống như hắn hoàn toàn không nhớ những hành động trước đó của Ngụy Nguyên khi hắn bị phán định Tinh Hải bế tắc.
Giọng nói Giang Sở vẫn nhẹ nhàng, ánh mắt vẫn ôn hoà như cũ, nhưng sự ôn hoà này khiến cho Ngụy Nguyên có cảm giác không biết phải làm sao, nàng không biết phải đón nhận nó như thế nào.
Ngụy Nguyên cười khổ một cái rồi tránh ra một bước, những lời nói nàng đã chuẩn bị đành phải nuốt trở lại.
Tay Giang Sở vẫn đặt ở trên kiếm trúc, hắn mỉm cười nhàn nhạt rồi bước qua, bất kể Lâm Bân hay là Ngụy Nguyên đều không thể để cho hắn dừng chân lại lâu hơn được.
Cũng không có nói chuyện quá nhiều nhưng trong khoảnh khắc Giang Sở bước đi qua người mình, Ngụy Nguyên có thể hiểu được, chút tình cảm lúc trước giữa hai người cũng đã kết thúc theo bước chân đó. Hoặc nói theo một cách khác, nó đã kết thúc từ cái ngày nàng để Giang Sở một mình từ trong đám người rời đi rồi.
Ảo não? Hối hận?
Cảm xúc này đáng lẽ phải có, nhưng bây giờ Ngụy Nguyên lại không có, trong lòng nàng chỉ có cảm giác thất lạc, mất mát khó nói thành lời.
Giang Sở đi rất chậm, mỗi một bước chân đều cách nhau khá lâu, tinh lực trên người càng nồng đậm hơn khi hắn bước ra mỗi một bước.
Thân thể Giang Sở giống như là một khối bọt biển cực lớn, điên cuồng hấp thu tinh lực đang không ngừng trùng kích tới.
Từ bậc thứ nhất đến bậc thứ bảy, tổng cộng Giang Sở bước ra sáu bước, mà sáu bước này vừa tròn một canh giờ.
"Còn có nửa canh giờ"
Ngay lúc Giang Sở đạp lên bậc thứ bảy thì Long Ngạo rốt cục mở miệng, bên trong giọng nói lạnh như băng ẩn chứa sự kiêu ngạo không thể che giấu. Mặc dù Giang Sở đã thể hiện ra tiềm lực cùng thực lực đáng sợ như thế nhưng điều đó cũng chưa hề làm cho sự kiêu ngạo của Long Ngạo giảm đi chút nào.
"Ngươi đang chờ ta?" Giang Sở trầm mặc một lát rồi nhẹ giọng mở miệng.
"Ngươi là một đối thủ không tồi, ta cho ngươi một cơ hội để bại dưới tay ta". Lẳng lặng nhìn Giang Sở, Long Ngạo thản nhiên nói: "Một cơ hội công bằng."
Dùng cảm nhận thất tinh đánh bại cảm nhận cửu tinh, đây có phải là một chuyện hết sức thú vị, rất đáng để kiêu ngạo không?
Long Ngạo rất kiêu ngạo, kiêu ngạo không cần bất kỳ lý do gì .
Cho nên, hắn cho rằng Giang Sở nên lấy làm cao hứng vì có tư cách làm đối thủ của hắn, càng phải vui lòng nhận lời thách đấu đó.