Kiếm Tôn

Chương 240: Chương 240: Lão tử muốn giết người!




Đúng lúc này, đột nhiên lòng bàn tay Diệp Huyền mở ra, Linh Tú kiếm giống như tia chớp hạ xuống, sau đó vững vàng rơi vào trong bàn tay Diệp Huyền.

Cầm Linh Tú kiếm trong tay, Diệp Huyền đột nhiên liếc nhìn bốn phía một vòng, gầm thét.

- Ai dám tới đánh một trận?

Ai dám tới đánh một trận!

Bốn phía, yên tĩnh im ắng, không có bất cứ động tĩnh gì!

Diệp Huyền dẫn theo kiếm trực chỉ chỗ tối nơi xa, gằn giọng nói:

- Cầu chiến, lão tử muốn giết người!

Trên tường thành:...

Dưới tường thành, vẫn không có chút động tĩnh nào!

Đột nhiên Diệp Huyền thả lỏng bàn tay, Linh Tú kiếm hóa thành một đạo kiếm quang cắm vào mặt đất cách đó không xa, tiếp theo, hắn đi lên vài chục bước, dang hai tay ra.

- Đến đây, ta không sử dụng kiếm, cầu các ngươi đánh ta!

Hắn vừa dứt lời, trong bóng tối nơi xa, một tên nam tử đi ra.

Nam tử hai mươi tuổi, thân mang một kiện mặc bào màu trắng, dung mạo tuấn tú.

Nam tử đi đến trước mặt Diệp Huyền, hắn đánh giá Diệp Huyền, sau đó nói:

- Thanh Châu võ bảng...

Diệp Huyền đột nhiên biến mất tại chỗ.

Đồng tử nam tử co giật, hắn lao nhanh về phía trước, xuất ra một chưởng, trong lòng bàn tay có một đạo chưởng quang chói mắt.

Lúc này, Diệp Huyền đã xuất quyền.

Một quyền chí cương chí mãnh!

Ầm!

Chưởng quyền vừa tiếp xúc, nam tử cùng Diệp Huyền đồng thời lùi lại, nhưng mà rất nhanh, hai người đồng thời ngừng lại. Nam tử nhìn thoáng qua Diệp Huyền, ngay lập tức, thân thể của hắn đột nhiên hư ảo, hắn hóa thành một đạo tàn ảnh lao thẳng về phía Diệp Huyền!

Nơi xa, tay phải của Diệp Huyền chậm rãi nắm chắc thành quyền.

Xoạt xoạt!

Mặt đất dưới chân hắn nổ tung, cùng lúc đó, ống tay áo cánh tay phải của hắn nát bấy trong nháy mắt, hắn nâng cánh tay phải lên, nổi gân xanh, vô cùng doạ người.

Yên lặng một chớp mắt, Diệp Huyền đột nhiên đấm ra một quyền!

Một quyền này mang theo quyền thế cùng chiến ý ngập trời, quyền này như một ngọn núi lửa bộc phát.

Nhất Quyền Bạo Đầu!

Ầm!

Đột nhiên có tiếng nổ mạnh vang lên, ngay sau đó, nam tử kia trực tiếp lùi lại cực nhanh, hắn vừa dừng lại, mặt đất dưới chân hắn lập tức nổ tung, sau đó còn lan tràn ra khắp bốn phía, trong khoảnh khắc, mặt đất phạm vi mấy trượng chung quanh hắn rạn nứt như mạng nhện!

Nam tử lau máu tươi trên khóe miệng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền cách đó không xa.

- Quả nhiên là kiếm võ song tu, ngươi...

Diệp Huyền đột nhiên biến mất tại chỗ, đồng tử nam tử co rụt lại, hắn không ngừng lui về phía sau, hắn vừa tránh ra, mặt đất quanh người hắn nổ tung thành hố sâu! Hắn còn chưa dừng lại, Diệp Huyền lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, ngay lập tức, Diệp Huyền nâng chân phải lên đá quét tên nam tử kia.

Một cái quét chân này sinh ra kình phong mạnh mẽ đánh nát quần áo trên thân tên nam tử này.

Sắc mặt nam tử thay đổi, bởi vì mất đi tiên cơ, hắn không thể tụ thế, cho nên phải nâng tay lên ngăn cản.

Ầm!

Bay lui vài chục trượng, nam tử nện vào mặt đất, hắn vừa chạm đất, Diệp Huyền đột nhiên từ trên cao lao xuống, hắn lao xuống như diều hâu săn mồi, tốc độ cực nhanh.

Vào lúc Diệp Huyền cách nam tử chưa đến nửa trượng, hắn đột nhiên dừng lại, quay người đấm ra một quyền.

Ầm!

Trước mặt Diệp Huyền, một mũi tên bắn lén vỡ nát, hắn lui về phía sau vài trượng, không chỉ như thế, toàn bộ nắm đấm của hắn rạn nứt.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về nơi xa, trong bóng tối nơi xa, có một người đang cầm cung tiễn ngắm vào hắn.

Sau lưng hắn, nam tử kia đã lui lại vài trượng, cũng kéo dài khoảng cách với hắn.

Nam tử nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, trong mắt có kiêng kị nồng đậm!

Đúng lúc này, tay phải Diệp Huyền đột nhiên duỗi ra, Linh Tú kiếm nơi xa bay vào trong tay hắn.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt nam tử phía sau hắn thay đổi, hắn muốn lui lại, mà lúc này, Diệp Huyền đã đi tới trước mặt hắn.

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Khi nhìn thấy một kiếm này, trong mắt nam tử tràn đầy tuyệt vọng, nhưng mà, hắn vẫn có dục vọng cầu sinh, vào thời điểm mấu chốt, huyền khí trong cơ thể hắn điên cuồng tuôn ra, tay phải hắn hóa quyền thành chưởng đánh ra.

Võ kỹ Địa giai!

Một chưởng này mới xuất hiện, mặt đất lập tức nổ tung!

Có thể nói, cho dù là cường giả Thần Hợp cảnh bình thường cũng khó tiếp nhận một chưởng này. Nhưng mà, khi kiếm của Diệp Huyền đến...

Xùy!

Linh Tú kiếm trực tiếp xuyên qua toàn bộ cánh tay phải của nam tử, nam tử theo bản năng muốn lui lại, mà lúc này, Diệp Huyền cầm kiếm quét ngang.

Xùy!

Đầu của nam tử lập tức bay ra ngoài, máu tươi phun ra, thật là đẫm máu!

Vào thời khắc đầu rơi xuống đất, Diệp Huyền xoay người, hai mắt mở ra.

Xuy xuy!

Hai sợi kiếm quang bắn ra nhanh như điện, trước mặt hắn, một tiễn màu bạc bị kiếm quang đánh nát!

Diệp Huyền khẽ vẫy tay, nạp giới của thi thể trước mặt bay vào trong tay hắn.

Có ba kiện linh khí cực phẩm, cũng có mười mấy vạn linh thạch cực phẩm! Kim tệ hơn bảy triệu!

Phát một món tiền nhỏ!

Thu hồi nạp giới, Diệp Huyền quay người nhìn nơi xa, hắn có thể cảm giác được, trong bóng tối, có một người đang cầm cung tiễn theo dõi hắn.

Phải nói, trong bóng tối không chỉ có một người!

Ám giới cùng Thương Mộc học viện tuyệt đối sẽ không bỏ qua, bởi vì đám người Lăng Hàn tiến vào Thần Hợp cảnh, đối với bọn họ mà thôi là chuyện vô cùng bất lợi.

Điểm này, Diệp Huyền vô cùng rõ ràng, bởi vậy, hắn biết, Ám giới cùng Thương Mộc học viện, thậm chí cả Đại Vân đế quốc chẳng mấy chốc sẽ ra tay thôi!

Mà hắn không có bất kỳ lựa chọn nào khác, chỉ có thể đối cứng!

Diệp Huyền thu hồi nạp giới, hắn đi tới bên cạnh Lục Bán Trang, Lục Bán Trang còn đang ngủ, nàng thật ngủ, không phải làm bộ!

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Diệp Huyền im lặng.

Tâm của nàng thật lớn!

Khi Diệp Huyền dừng lại, nơi này lại lâm vào yên tĩnh lần nữa, chỉ có gió lạnh gào thét.

Khí tức của đám người Lăng Hàn càng ngày càng mạnh, đám người Lăng Hàn đều là cường giả Thông U cảnh đỉnh phong, thiên phú cùng cơ sở tuyệt đối không có vấn đề, sau khi dùng Thần Hợp đan, bọn họ sẽ dễ dàng đột phá đến Thần Hợp cảnh.

Đương nhiên, vấn đề lớn nhất chính là có thể sống sót đến khi đột phá Thần Hợp cảnh hay không...

Diệp Huyền nhìn thoáng qua đám người Lăng Hàn, tay phải chậm rãi nắm chặt Linh Tú kiếm trong tay. Nếu như mọi người thật chịu không được, phải chết, như vậy, hắn Diệp Huyền sẽ là người chết đầu tiên.

Thời gian không ngừng trôi qua, đã sắp đến bình minh!

Trước bình minh là thời khắc tối nhất!

Hiện tại, ngoài thành đã tối không thấy được năm ngón tay.

Diệp Huyền cùng Lục Bán Trang đứng trước mặt đám người Lăng Hàn, hai người mặt không biểu tình.

Đột nhiên, trong bóng tối nơi xa có động tinh xuất hiện.

Diệp Huyền kéo góc áo của Lục Bán Trang.

- Đại tỷ, tỉnh, sắp đánh nhau.

Lục Bán Trang ngăn tay Diệp Huyền, lẩm bẩm nói:

- Lại đến mười cái bánh lớn...

Diệp Huyền mặt đen lại, giời ạ, nàng đang nói chuyện hoang đường sao?

Phát giác chung quanh có gì đó tới gần, Diệp Huyền vội vàng kéo ống tay áo Lục Bán Trang một cái.

- Khách quan, bánh nướng của ngươi đến rồi.

Lục Bán Trang đột nhiên mở mắt ra.

Diệp Huyền:...

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.