Kiếm Tôn

Chương 262: Chương 262: Mặc nguyên thần bí




Nghe thiếu niên nói, một số người giữa sân lập tức nhìn về phía Diệp Huyền, trong mắt bọn hắn, không hề che giấu lửa giận.

Diệp Huyền!

Trong lòng người Khương quốc, cái tên này dù không thể nói là thần thánh, nhưng tuyệt đối không thể mạo phạm.

Những chuyện Diệp Huyền làm ở Đường quốc, đều đã truyền khắp toàn bộ Khương quốc, danh tiếng của hắn bây giờ, ngay cả An Lan Tú ngày đó cũng đã kém xa.

Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Diệp Huyền dang bảo vệ Khương quốc, đang chiến vì thủ vệ Khương quốc!

Đây là quốc sĩ Khương quốc! Cũng là kiếm tu Khương quốc!

Cách đó không xa, một tên nam tử đột nhiên đi đến trước mặt Diệp Huyền, hắn liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, nghi hoặc nói:

- Vì sao ta thấy ngươi có chút quen mắt?

Diệp Huyền có chút im lặng, thấy quen mắt? Có thể không thấy quen mắt? Không phải ngươi đang chờ ta sao?

Kỳ thật, những người này không biết hắn, cũng là bình thường, bởi vì lúc đầu hắn ở Khương quốc, danh tiếng cũng không lớn như vậy. Bởi vậy, rất nhiều người chưa bao giờ thấy mặt hắn, dù cho có thấy qua, có lẽ cũng chỉ là xa xa thấy mặt một lần, chỉ là thấy mặt một lần!

Diệp Huyền tự nhiên không muốn tiếp tục hiểu lầm như thế, hắn đang muốn nói rõ lí do, lúc này, tên nam tử ra tay với hắn trước đó đột nhiên nói:

- Ta thấy người này mày trộm mắt chuột, xem ra cũng không phải người tốt lành gì, không bằng cứ đánh hắn một trận rồi nói!

Diệp Huyền đen mặt lại, mày trộm mắt chuột? Giời ạ, hắn còn không có mắt! Cho dù muốn đánh hắn, cũng không thể tìm một lý do khác?

Lúc này, giữa sân đột nhiên vang lên một tiếng kinh hô:

- Là Diệp Hinh!

Rất nhanh, mọi người dồn dập tách ra hai phía, một nữ tử từ nơi xa đi tới, nữ tử không lớn tuổi lắm, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, mặc một bộ váy màu xanh sẫm. Sau đầu nàng, ghim một cây bím tóc nho nhỏ, nàng đi qua từ trong đám người, bím tóc nhỏ khẽ lắc lư, rất là xinh xắn đáng yêu.

Diệp Hinh!

Ở Thương Lan học viện và đế đô bây giờ, nàng cũng có chút danh tiếng, bởi vì trong học viện, các phương diện thành tích nàng đều đạt hàng đầu, trọng yếu nhất, nàng chính là một người nhỏ tuổi nhất trong hết thảy học viên Thương Lan học viện, bởi vậy, trong học viện, nàng được sủng ái nhất.

Diệp Hinh nhìn thoáng qua một số người trước mặt:

- Vì sao náo động ở đây?

Lúc này, tên nam tử muốn đánh Diệp Huyền trước đó vội vàng nói:

- Diệp cô nương, có kẻ vũ nhục Diệp quốc sĩ.

Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Hinh lập tức lạnh đi:

- Kẻ nào?

Nam tử chỉ Diệp Huyền cách đó không xa, mọi người vội vàng tránh ra, Diệp Hinh nhìn theo ngón tay nam tử, vừa thấy Diệp Huyền, nàng lập tức ngẩn người tại chỗ.

Diệp Huyền đi đến trước mặt Diệp Hinh, mỉm cười:

- Thế nào, không biết ta sao?

Diệp Hinh lấy lại tinh thần, hai tay nàng nắm thật chặt quần áo, có chút khẩn trương nói:

- Viện... Viện trưởng...

Viện trưởng!

Vừa nghe được hai chữ này, giữa sân trong nháy mắt đã yên tĩnh lại.

Mà một bên, thiếu niên muốn đánh Diệp Huyền trước đó trực tiếp ngồi liệt trên mặt đất, hắn có chút mờ mịt:

- Ta là ai, ta làm gì?

Mọi người: “...”

Diệp Huyền liếc mắt nhìn quanh bốn phía, cười nói:

- Được mọi người hậu ái chờ đợi ở đây, bây giờ, mọi người cũng đã gặp ta, ta chẳng qua cũng là người bình thường, cũng không đặc biệt gì, tất cả mọi người giải tán đi.

Nói xong, hắn quay người nhìn qua Diệp Hinh:

- Về viện đi!

Diệp Hinh vội vàng gật đầu, sau đó ngoan ngoãn đứng ở sau lưng Diệp Huyền.

Rất nhanh, Diệp Huyền và Diệp Hinh biến mất trong tầm mắt mọi người.

Mà một bên, nam tử co quắp ngồi dưới đất vẫn là gương mặt mờ mịt... Bản thân vừa rồi lại muốn đánh hắn!

...

Trước Thương Lan điện.

Diệp Huyền dừng bước lại, trước mặt hắn không xa, là Kỷ An Chi.

Kỷ An Chi đi đến trước mặt Diệp Huyền, nói khẽ:

- Trở về!

Diệp Huyền gật đầu:

- Hết thảy đã hoàn hảo?

Kỷ An Chi khẽ gật đầu:

- Tốt!

Diệp Huyền nói:

- Triệu tập hết thảy học viên.

Kỷ An Chi nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó quay người rời đi.

Không đến nửa khắc đồng hồ, hết thảy học viên tụ tập trước Thương Lan điện.

Nhìn Diệp Huyền trên đài, trong mắt những học viên giữa sân này đều là hưng phấn và sùng bái.

Địa vị của Thương Lan học viện ở Khương quốc bây giờ là phi thường cao, toàn bộ người Khương quốc đều tôn kính Thương Lan học viện từ trong nội tâm, mà bây giờ, tất cả mọi người Khương quốc, thật đúng là lấy thân phận học viên Thương Lan làm vinh!

Mà hết thảy, toàn bộ là nhờ Diệp Huyền trước mắt!

Hai bên trái phải Diệp Huyền, phân biệt là Kỷ An Chi và Bạch Trạch.

Diệp Huyền tiến lên phía trước một bước, hắn nhìn lướt qua phía dưới, giữa sân, có hết thảy 42 học viên, trong đó, Lăng Không cảnh có 21 tên, Thông U cảnh lại có chín tên, còn lại cũng là Ngự Khí cảnh.

Diệp Huyền hơi trầm ngâm một lát, sau đó nói:

- Các ngươi hẳn là biết, đại binh Sở quốc Càn quốc cùng với Đại Vân đế quốc xâm lấn, ngoài Khai Dương thành, có mười vạn thiết kỵ Sở quốc, trong đó còn có Đại Vân đế quốc, nếu Khai Dương thành phá, thiết kỵ Sở quốc sẽ không còn trở ngại, bọn hắn sẽ một đường xuôi nam, vô số người Khương quốc ta sẽ chết dưới thiết kỵ của bọn hắn.

Nói đến đây, thanh âm hắn dần dần tăng lớn:

- Lần này ta trở về, là muốn hỏi chư vị, có nguyện đi cùng ta tới Khai Dương thành, thề sống chết thủ vệ Khương quốc ta?

Gia nhập quân đội?

Giữa sân đột nhiên yên tĩnh lại.

Rõ ràng, bọn hắn cũng không nghĩ tới Diệp Huyền sẽ cầu bọn hắn gia nhập quân đội.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Nếu thành phá, Khương quốc vong, Thương Lan học viện ta sao có thể may mắn thoát khỏi? Dĩ nhiên, nếu các ngươi không muốn đi, ta cũng không bắt buộc.

Lúc này, Diệp Hinh ở một bên đột nhiên đứng dậy:

- Ta nguyện đi tới Khai Dương thành.

Theo Diệp Hinh đứng ra, rất nhanh, giữa sân ngày càng nhiều người đứng ra...

Khi thấy tất cả mọi người biểu thị nguyện ý đi Khai Dương thành, trong lòng Diệp Huyền có chút vui mừng, hắn nói khẽ:

- Các ngươi nên biết, lần này đi Khai Dương thành, phần lớn người có lẽ sẽ không về được!

Trước mặt Diệp Huyền, một tên nam tử nhếch miệng cười một tiếng:

- Viện trưởng ngươi cũng ở Khai Dương thành, liều mạng cho Khương quốc ta, sao chúng ta có thể tham sống sợ chết? Chúng ta muốn kề vai chiến đấu cùng viện trưởng, chúng ta, không thể làm mất mặt viện trưởng.

- Đúng! Chúng ta nguyện đồng sinh cộng tử cùng viện trưởng!

- Ta không đồng ý!

Đúng lúc này, một thanh âm quát lạnh đột nhiên truyền đến từ một bên.

Diệp Huyền quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, hai người bước nhanh tới, hai người này, hắn tự nhiên là nhận biết, đúng là hai vị học sĩ Mặc Nguyên và Phong Lam mà hắn mời tới.

Mặc Nguyên bước nhanh đi đến trước mặt Diệp Huyền, hắn nhìn thẳng Diệp Huyền:

- Ngươi có từng nghĩ qua, mặc dù những học viên này đều có cảnh giới không thấp, nhưng lại thiếu khuyết kinh nghiệm thực chiến, nếu ngươi đưa bọn hắn đến chiến trường, rất nhiều người trong bọn hắn sẽ chết.

Diệp Huyền bình tĩnh nói:

- Đúng là thiếu thực chiến, càng cần thực chiến nhiều hơn.

Mặc Nguyên trầm giọng nói:

- Ngươi đây là dục tốc bất đạt, ngươi cũng đã biết, ngươi dẫn bọn hắn đi tới chiến trường, những thiên tài ngươi vất vả bồi dưỡng này, có thể đều sẽ chết đi, hết thảy tâm huyết của ngươi, còn có nguyện vọng của Kỷ lão đầu, đều sẽ hóa thành hư không, ngươi...

Diệp Huyền lắc đầu, cắt ngang Mặc Nguyên:

- Nếu vong quốc, Thương Lan học viên có thể mạnh khỏe sao? Chúng ta là học viên Thương Lan học viện, nhưng càng là người Khương quốc. Chúng ta không có tài trí hơn người, bảo vệ tốt quốc gia này, chúng ta cũng có trách nhiệm.

Mặc Nguyên nhìn Diệp Huyền, không nói gì.

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.