Nhìn Diệp Huyền thống khổ như vậy, thời gian dần trôi qua, trong mắt Thác Bạt Ngạn xuất hiện một tia phức tạp, nàng chậm rãi nâng lên tay trái, như muốn vuốt ve trên mặt Diệp Huyền, thế nhưng vừa nâng lên đã bị rơi xuống.
Lúc này, mấy người Khương Cửu và Mặc Vân Khởi cũng vây quanh, nhìn Diệp Huyền và Thác Bạt Ngạn trên mặt đất, đám người Khương Cửu ngây dại.
Nơi xa, sau khi ra tay, Lý Mục không lựa chọn tiếp tục ra tay, mà là đề phòng nhìn bốn phía.
Hắn vĩnh viễn cũng không quên được vị nữ tử Kiếm Tiên mặc váy trắng lúc trước!
Vừa rồi hắn ra tay, đã ôm lòng quyết tử, thế nhưng hiện tại, sau khi ra tay, hắn lại có chút luống cuống.
Nhưng mà, hắn lại phát hiện, sau khi hắn ra tay, vị Kiếm Tiên kia cũng chưa từng xuất hiện!
Mãi đến sau nửa khắc đồng hồ, vị Kiếm Tiên kia cũng chưa từng xuất hiện!
Lần này, toàn thân Lý Mục đột nhiên buông lỏng, ngay sau đó, hắn phá lên cười điên cuồng:
- Chưa từng xuất hiện! Ha ha... Chưa từng xuất hiện!
Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Huyền xa xa, cả khuôn mặt là vẻ điên cuồng:
- Hóa ra ngươi vẫn luôn là cáo mượn oai hùm, sư tôn của ngươi căn bản sẽ không xuất hiện, bị ngươi lừa gạt thật thê thảm!
Đúng lúc này, Diệp Huyền cách đó không xa nhẹ nhàng đặt Thác Bạt Ngạn xuống đất, hắn lau máu tươi trên khóe miệng Thác Bạt Ngạn:
- Thật xin lỗi...
Nói xong, hắn chậm rãi đứng lên, sau đó đi đến phía Lý Mục cách đó không xa.
Trên mặt đất, Thác Bạt Ngạn duỗi tay, nhưng vừa duỗi lên đã rơi xuống lại, tiếp theo, nàng chậm rãi đóng lại hai mắt...
Diệp Huyền chậm rãi đi đến phía Lý Mục, hắn nắm chặt hai tay, trên mặt bình tĩnh lạ thường.
Lý Mục cười gằn nói:
- Muốn giết ta?
Diệp Huyền chậm rãi đặt tay phải ở trên ngực mình:
- Giết người này, ta đi tìm đạo tắc thứ hai, thả ngươi ra khỏi tháp!
Yên lặng một chớp mắt, đột nhiên, thân thể Diệp Huyền run lên kịch liệt, sau một khắc, hắn đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt hắn, lại có hai con ngươi!
Hai con ngươi màu u lam!
Một khắc khi Diệp Huyền mở mắt ra, khí tức trên người hắn đột nhiên tăng vọt, trong nháy mắt đã tăng tới không kém gì khí tức Lý Mục phát ra!
Cảm nhận được cỗ khí tức trên thân Diệp Huyền, Lý Mục trực tiếp ngây người, trong mắt hắn tràn đầy khó có thể tin:
- Làm sao có thể...
Hắn biết thế gian có một vài thần thông bí pháp, có thể tạm thời đề cao tu vi cảnh giới của một người. Thế nhưng, loại thoáng cái đã đề thăng lên cấp bậc như hắn, trước giờ chưa từng gặp qua!
Thông U cảnh đi thẳng đến cấp bậc như hắn, vượt qua trọn vẹn ba cảnh giới a!
Đây căn bản là chuyện không thể nào!
Thế nhưng giờ phút này, Diệp Huyền thật sự làm được!
Một ngày này, Diệp Huyền thật sự đã cho hắn rất nhiều kinh ngạc. Không đúng, là kinh hãi! Lần này, hắn thật sự bị hù dọa!
Cách đó không xa, “Diệp Huyền”chậm rãi đi đến phía Lý Mục, mỗi một bước đi, cả vùng trưc tiếp run lên kịch liệt, cùng lúc đó, khí tức trên người hắn phát ra cũng đang tăng lên liên tục, càng ngày càng mạnh, tựa như không có điểm dừng...
Lý Mục đột nhiên nhe răng cười:
- Phía trên Vạn Pháp cảnh? Không thể nào, ta xem ngươi giả thần giả quỷ!
Thanh âm vừa dứt, hắn bước lên phía trước một bước, sau đó một chỉ điểm tới Diệp Huyền.
Một chỉ ra, không gian trước mặt “Diệp Huyền” đột nhiên run lên kịch liệt, sau một khắc, một cự chỉ hư ảo đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền!
Lực lượng cường đại ẩn chứa bên trong cự chỉ, trong nháy mắt đã bắt đầu bóp méo không gian trước mặt Diệp Huyền!
Lúc này, “Diệp Huyền” đột nhiên uốn lượn năm ngón tay phải, thành hình trảo, sau một khắc, hắn đánh ra phía trước một trảo.
Ầm!
Trong nháy mắt, cự chỉ trước mặt “Diệp Huyền” lập tức vỡ tan!
Đồng tử của Lý Mục co rụt lại, thất thanh:
- Làm sao có thể... Không không không, tuyệt đối không thể, ngươi không thể đạt đến phía trên Vạn Pháp cảnh...
Lúc này, “Diệp Huyền”cười lạnh, nụ cười này, có chút không giống nụ cười của nhân loại, binh sĩ chung quanh vừa nhìn đã rùng mình!
“Diệp Huyền”đột nhiên bước lên phía trước một bước, một bước này trực tiếp biến mất tại chỗ.
Đây cũng không phải tốc độ nhanh, mà là thuấn di!
Nhìn thấy “Diệp Huyền” biến mất, vẻ mặt Lý Mục bỗng nhiên đại biến, hắn bước ra phía trước một bước, sau đó đấm ra một quyền, một quyền này trực tiếp chấn cho không gian trước mặt hắn run lên kịch liệt!
Vạn Pháp cảnh, có thể vặn vẹo vạn vật ở một mức độ nào đó, mà phía trên Vạn Pháp cảnh, ở trình độ nhất định, có thể mượn vạn vật, giờ khắc này, hắn đang mượn nhờ lực lượng không gian cùng với tính chất đặc thù của không gian để tăng cường lực lượng của bản thân.
Cảnh giới này, tên là: Ngự Pháp cảnh!
Ngự pháp ngự pháp, ngự thiên hạ vạn pháp!
Một quyền này của Lý Mục, cũng không phải một quyền đơn giản, có thể nói, một quyền này có thể trực tiếp hủy đi một tòa thành...
Nhưng mà, một quyền như thế, lại bị “Diệp Huyền” một trảo bắt lấy!
Bắt lấy!
Nhìn một quyền của bản thân bị “Diệp Huyền” một “trảo” bắt lấy, Lý Mục ngây người... Giờ phút này, lực lượng bên trong một quyền của hắn cũng đang bùng nổ, nhưng lại bị “trảo” của “Diệp Huyền” mạnh mẽ chặn lại.
“Diệp Huyền” đột nhiên nắm chặt nắm đấm của Lý Mục, chuyển tay một cái.
Xoạt xoạt!
Cả cánh tay của Lý Mục lập tức vỡ nát, máu tươi bắn tung tóe!
Lý Mục hoảng hốt trong lòng, đang muốn lui lại, mà lúc này, “Diệp Huyền” đột nhiên lấn người lên, Lý Mục còn chưa kịp phản ứng, “Diệp Huyền” đã một tay chụp lấy yết hầu của Lý Mục, chỉ trong giây lát, “Diệp Huyền”đã chế trụ yết hầu Lý Mục, xuất hiện ở ngoài trăm trượng!
Vừa dừng lại, “Diệp Huyền” đã chụp lấy yết hầu của Lý Mục, đột nhiên nện xuống mặt đất!
Ầm!
Mặt đất vỡ vụn, Lý Mục trực tiếp cắm đầu xuống đất.
“Diệp Huyền” một cước đạp xuống đầu Lý Mục.
Ầm!
Đầu Lý Mục càng lún sâu hơn, mà thân thể và hai chân của hắn trên mặt đất đang kịch liệt rung động!
“Diệp Huyền” lạnh lùng nhìn thoáng qua Lý Mục trên mặt đất, sau một khắc, hắn nắm lấy hai chân Lý Mục, đột nhiên xé ra hai phía!
Xoạt!
Trong nháy mắt, Lý Mục trực tiếp bị xé vỡ thành hai mảnh!
Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người giữa sân lập tức rùng mình!
Một tên cường giả Ngự Pháp cảnh cứ như vậy bị Diệp Huyền giết rồi?
Cách đó không xa, “Diệp Huyền” quay đầu nhìn thoáng qua bốn phía, những binh lính xung quanh kia dồn dập lùi lại nhanh, có người càng bị hù run chân, cả đi cũng không đi được!
“Diệp Huyền” đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trong mắt hắn, có một tia tham lam.
Tự do!
Đã rất lâu không được tự do!
Thời gian dần trôi qua, hắn chậm rãi đóng hai mắt lại.
Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía một đám kỵ binh hắc diễm cách đó không xa, sau một khắc, hắn vung ra một trảo.
Oanh!
Nơi xa, một đám kỵ binh hắc diễm kia lập tức bị nện xuống đất, trong nháy mắt, bên trong khôi giáp, máu tươi tràn ra, chừng một trăm người, chết hết!
Thế nhưng trang bị khôi giáp gì đó vẫn hoàn hảo như cũ!
“Diệp Huyền” đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thác Bạt Ngạn cách đó không xa, hắn bấm tay một cái, một đạo lục quang đột nhiên chui vào trong cơ thể Thác Bạt Ngạn, thoáng qua, thân thể của nàng run lên kịch liệt, sau một khắc, một cái bóng hư ảo đột nhiên phóng lên tận trời, cái bóng hư ảo này lao thẳng vào mây trời, trong chớp mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.
Mà Diệp Huyền lại nằm thẳng trên mặt đất, trong mắt hắn, đã rỗng tuếch.
Diệp Huyền chậm rãi đóng hai mắt lại.
Đại thần lầu hai đi!
Mang theo đạo tắc của hắn! Có điều, sẽ còn trở về... Bởi vì đạo tắc kia chỉ có thể để nó ra ngoài chơi một quãng thời gian... Bản nguyên của nó vẫn đang bị giam giữ ở tầng thứ hai, bản nguyên vẫn còn, nó nhất định sẽ trở lại!
- -----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)