CHƯƠNG 36. LÂM MÔN BẤT NHẬP
Lâm Phương Sinh ngơ ngẩn, môi răng bị cạy mở, đầu lưỡi mềm nhẵn xâm nhập vào, vội vàng mà thâm trầm, tựa như đang dùng sức lau đi từng chút dấu vết.
Động tác nho nhỏ mà rõ ràng, môi lưỡi dây dưa như muốn đem từng chi tiết khảm tận đáy lòng.
Lửa nóng tê dại, khoái cảm sung sướng dần nhen lên.
Lâm Phương Sinh rên lên một tiếng, ngón tay vốn bấu chặt trên đầu vai sư huynh cũng không giữ được, trượt xuống vạt áo trước ngực.
Chinh Mạc cao hơn tiến lên một bước, vây sư đệ giữa vách tường cùng vòng tay mình, bàn tay giữ lấy gáy y, cúi đầu hôn sâu, tóc trắng như tuyết xõa tung xen vào làn tóc đen mượt của Lâm Phương Sinh.
Đợi đến khi cả hai tách nhau ra, Lâm Phương Sinh chỉ cảm thấy một cỗ tà hỏa bùng từ gót chân lan đến đỉnh đầu, ánh mắt như hoa đi, đôi mắt như phủ một tầng sương, “Sư huynh…”
Y cảm giác thấy dưới bụng chạm phải một vật gì đó, vừa cứng vừa nóng, đang ái muội cọ xát.
Cho dù cách quần áo hai người thì thứ đó vẫn nóng như muốn làm bỏng tay người chạm vào.
Lâm Phương Sinh không chỉ đỏ ửng hai tai mà ngay cả gò má cùng cổ cũng đã hồng rực. Chinh Mạc ôm y đặt nằm xuống, gạt một đường, cả bộ y bào bị kiếm ý xé rách, lộ ra đầu vai cùng ***g ngực trắng nõn.
Y không kịp giãy giụa, tay sư huynh đã lướt qua eo lưng lần xuống dưới, bàn tay ấm áp đặt lên trên nơi nổi lên giữa đũng quần y, nhẹ nhàng chà xát. Chinh Mạc thấp giọng đùa bỡn, vừa lúc cúi xuống nghe thấy tiếng nức nở của Lâm Phương Sinh, hơi thở nóng ấm lạ thường phả bên tai y, “Lâu ngày không gặp, có nhớ ta không?”
“Không…. Chưa từng.” Lâm Phương Sinh thở dốc, nhưng vẫn cố mạnh miệng. Bị quần áo mới cởi một nửa làm cho khó cử động hai tay, bị đầu ngón tay sư huynh ác ý đụng chạm, thân thể liền nóng lên, nơi kia cũng cứng dần, ham muốn theo từng động tác của Chinh Mạc bốc lên, hóa thành dòng nước xiết.
Chinh Mạc thấy y mạnh miệng cũng không giận, ngược lại còn cười tươi, đầu lưỡi nóng rực liếm một đường lên tai người dưới thân, lại khẽ cắn lên vành tai nhỏ nhỏ, người trong lòng khẽ giật mình, giữa tiếng thở dốc khàn khàn còn như mang theo giọng nức nở như con thú nhỏ, bàn tay phủ lên nam căn càng thêm thấy nóng, “Khẩu thị tâm phi, đáng phạt!”
Lâm Phương Sinh tầm nhìn mơ hồ, lại thấy cảm giác nóng ướt bên tai chếch dần xuống dưới, lướt qua cổ, xương quai xanh, lui qua lui lại nơi ***g ngực, mang theo một cảm giác tê mỏi dị thường. Thân thể thon dài tựa như bị sét đánh, cứng đờ một lúc rồi lại thả lỏng, Lâm Phương Sinh giãy giụa vặn vẹo, mong sao đầu lưỡi của sư huynh dời đi.
Ai ngờ đầu lưỡi như lửa nóng đó dán vào như hình với bóng, cho dù y giãy thế nào cũng không rời, ngược lại cọ xát càng chặt, trượt dần xuống bụng y.
“A…. Sư huynh….” Lâm Phương Sinh ngắc ngứ, ngửa ra, đầu cũng đập vào vách tường phía sau, cảm thấy ***g ngực tê dại, hóa nên một vòng thủy khí dồn vào nơi bụng dưới, nam căn càng thêm phần cứng rắn nóng bỏng, cho dù tường đá có lạnh đến đâu cũng không thể làm nguội đi một phần nhiệt độ cơ thể.
Bàn tay của Chinh Mạc tiếp tục lần xuống, vuốt ve cánh mông càng lúc càng mạnh.
Lâm Phương Sinh nhíu mày, đau đớn đã thức tỉnh Hợp Hoan phù văn. Thứ đó như cảm nhận được kế tiếp sẽ là sung sướng cực hạn liền lộ ra vẻ hưng phấn.
Giữa lúc y ý loạn tình mê, chợt nghe thấy tiếng thở dài trầm thấp của sư huynh, động tác tay dừng lại, một lúc rồi buông y ra, sửa sang y bào đang hỗn độn trở nên thỏa đáng, lại khoanh tay, ngồi sang một bên hông Lâm Phương Sinh, thứ cứng rắn kia tuy vẫn nóng bừng nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Khoái cảm đang dâng lại bị dừng đột ngột, cảm giác thật sự không dễ chịu, lại không dễ nói ra, Lâm Phương Sinh chỉ đành nhíu mày, đau khổ nhẫn nại.
Chinh Mạc chỉ đưa tay áp lên lưng sư đệ, nhẹ nhàng vỗ về trấn an, ánh mắt u ám khó hiểu.
Lâm Phương Sinh cúi đầu tựa vào vai sư huynh, khí tức hỗn loạn dần bình ổn lại. Im lặng một lúc, y mới áp chế được dục vọng vừa bị khơi lên khi nãy, chần chờ một lúc, do do dự dự, y đặt một tay lên sau gáy sư huynh, thấp giọng hỏi, “Sư huynh…. Chẳng lẽ chán ghét ta rồi sao?”
Lúc cúi đầu xuống, trong ánh mắt như phảng phất bóng ma, sống mũi cao cao, khóe miệng hơi nhếch, vẻ kiên cường thoáng lộ nỗi bất an.
Y không biết công hiệu của Hợp Hoan đều có với cả hai bên khi song tu, tu vi cao như Lâm Phương Sinh cũng tốt, mà thấp như Chinh Mạc cũng không bị hại.
Vậy nên, Chinh Mạc làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho sư đệ của mình, cho y dễ dàng hưởng thụ như thế?
Nếu muốn thực hiện kế, vậy thì phải biết nhẫn nại.
Chỉ là lí do như vậy, sao có thể nói ra được chứ?
Chinh Mạc buông sư đệ ra, không đáp mà hỏi lại, “Phương Sinh, lúc trước đã xảy ra chuyện gì, kể cho ta nghe.”
Lâm Phương Sinh không hiểu ý sư huynh, nhìn cảm giác đau xót xuống, nở một nụ cười, “Chuyến này tuy có gian nguy, nhưng cũng thu hoạch không ít….”
Hai người ngồi cạnh nhau, Lâm Phương Sinh bỏ qua những chuyện liên quan Diêm Tà, kể lại việc mình nhặt được Viêm Dạ, dự hội đấu giá, những thứ thú vị tại Ngự thú môn, ….
Khi nhắc đến khúc Khiếu Nhật hắc du mộc bị mất tích, Chinh Mạc nói, “Công dụng của thứ này đệ chỉ biết một mà không biết hai. Khiếu Nhật hắc du mộc sinh tại Vô giới, có thể vượt qua biên giới mà tồn tại, cho nên ngoại trừ kiếm ý ra thì không có không gian nào có thể giam cầm nó. Nếu đặt trong Càn khôn giới, e là sẽ dung hợp vào nhau.”
Lâm Phương Sinh nghe vậy lập tức chấn động. Càn khôn giới của y thực chất cũng chỉ là một loại không gian.
Y cũng nhắc đến Thiên Kinh các, hai người ra khỏi Bách Lục đường, ngay giữa đình viện rộng lớn, mở pháp bảo ra.
Thiên Kinh các vẫn mang vẻ bạch ngọc điêu lan, tinh xảo đặc biệt, chỉ là giữa đình viện trống trải lại mọc thêm một gốc cây con rất nhỏ.
Cây chỉ to cỡ ngón tay, màu tựa hắc ngọc, chất như kim cương, cành nhánh rất nhỏ mà thưa thớt, lá cũng không có, toàn thân cây toát ra kiếm ý mỏng manh.
Lâm Phương Sinh cùng Chinh Mạc đi vào bên trong, nhìn gốc cây nho nhỏ kia, thở dốc vì kinh ngạc.
Khúc gỗ báu vật vô giá kia, vậy mà lại mọc rễ ngay trong Kinh Thiên các.
Lâm Phương Sinh nhìn về phía sư huynh, hắn quay sang cười ôn hòa, ánh mắt dịu dàng nhìn y, “Phương Sinh, cơ duyên bậc này đệ phải biết quý trọng, tu luyện chăm chỉ, chớ tàn phá bảo vật.”
“Vâng, sư huynh.” Lâm Phương Sinh cung kính vâng lời, lại khẽ vuốt ve nhánh cây, kiếm ý thấu xương. Chỉ có điều gốc cây quá nhỏ, so với tu vi Kim Đan của y cũng chẳng là gì, “Sư đệ ngu muội, không bằng giao Kinh Thiên các vào tay sư huynh, để khi nào tìm hiểu kĩ càng rồi chỉ đệ, được không nào?”
Chinh Mạc sao lại không hiểu tâm tư y, nụ cười lại càng nhu hòa, “Khi Kết Đan rồi thì thứ này rất hữu dụng, nhưng lại không có hiệu quả với ta, đệ hãy giữ lại đi. Nếu có gì không hiểu, tự đi Thần tàng điện tra cứu, có khúc mắc cứ hỏi sư tôn.”
Lâm Phương Sinh thấy thế tiếc nuối. Hai người rời Kinh Thiên các, Lâm Phương Sinh thu bảo vật lạ, Chinh Mạc vẫn đứng yên nơi đình viện, không hề quay lại.
Rõ ràng là có ý tiễn khách.
Lâm Phương Sinh đời nào chịu thế, vẫn cư xử hệt như ngày xưa, kéo kéo tay áo sư huynh.
Chinh Mạc tuy đã hơi mềm lòng, nhưng nay mái tóc dài hóa bạc, khiến hắn thêm phần lạnh lùng, ngay cả nụ cười quân tử ôn nhuận cũng đông lạnh lại. Hắn lẳng lặng nhìn sư đệ chăm chú, “Phương Sinh, hẵng còn nhiều thời gian.”
Cho dù trong lòng ngàn vạn lần không muốn, Lâm Phương Sinh cũng chỉ đành buông tay, không muốn dùng phi kiếm, y chỉ là bước chậm từng bước ra khỏi Bách Lục đường, quả nhiên là mỗi một bước là một lần vương vấn. Y quay đầu lại nhìn đều thấy Chinh Mạc đang đứng lặng, nhìn theo bóng dáng y rời đi, mái tóc bạc như tỏa sáng giữa bóng đêm, hơi hơi ánh lên ngũ quan anh tuấn của sư huynh.
Tận đến khi quay về đến sơn đạo, không nhìn thấy bóng dáng của Bách Lục đường nữa, Lâm Phương Sinh mới triệu phi kiếm, lưu luyến không rời mà về Thối Kiếm phong.
Sói con không biết đã chạy đi đâu, Lâm Phương Sinh cũng không quan tâm lắm, cả ngọn núi này đều là của sư tôn, không có gì đáng uy hiếp huống chi hiện tại tâm trạng của y không tốt, liền trở về phòng đả tọa.
Ngay từ sáng sớm hôm sau, Lâm Phương Sinh đã kích động đi đến Bách Lục đường, ai dè thấy cửa mở toang, không thấy bóng dáng Chinh Mạc đâu. Chẳng lẽ khúc mắc của sư huynh đã tháo gỡ xong, liền ra ngoài?
Lâm Phương Sinh kích động đi vòng qua Hoàng Diễm đường, thế nhưng tiểu viện của sư huynh lại lạnh lẽo vắng vẻ, không chút bóng người.
Y đi ra ngoài cửa viện đã thấy Hách Liên Vạn Thành đứng bên ngoài, một thân hào quang, lại giống như một pho tượng băng được khắc thành, băng tuyết ngất ngưởng, tuấn tú lạnh lùng.
Trên tay sư tôn là một cục lông trắng trắng tròn tròn, người ném thẳng nó xuống đất. Sói con lăn vòng dưới đất, chân sau bị thương khập khiễng chạy về phía y. Có lẽ là do chạy lung tung trên núi nên bị thương.
Lâm Phương Sinh thầm kêu hổ thẹn, ôm lấy Viêm Dạ, tức khắc vâng lời, đứng sau sư tôn.
Hách Liên Vạn Thành vẫn vô hỉ vô bi, dung sắc thanh lãnh, “Giữa đêm Chinh Mạc có việc phải ra ngoài, ta đã đồng ý rồi.”
Lâm Phương Sinh trong lòng trầm xuống, cũng không thấy ngạc nhiên. Y biết rõ tính cách của sư huynh sẽ không sầu bi, ngồi chờ chết.
Chỉ là…. Hình như hơi quá nhanh.
Vui sướng rất nhiều, nhưng chua xót vẫn có. Tu chân vốn không có năm tháng, giờ từ biệt, không biết đến khi nào mới gặp lại.
Ánh mắt băng lãnh của Hách Liên Vạn Thành dừng trên người tiểu đồ đệ, “Phương Sinh, ngươi cũng phải ra ngoài.”
Thấy Lâm Phương Sinh ngạc nhiên ngẩng đầu, chưởng môn lại bổ sung, ‘Kim Đan đã đạt, lại càng phải tiến thủ”.
Lâm Phương Sinh cuối cùng không nhịn được nữa, quỳ sụp hai gối trước mặt sư tôn, giọng nói nghẹn ngào chua xót, “Đệ tử bất tài, không thể cung phụng cạnh bên, mong sư tôn bảo trọng.”
Hách Liên Vạn Thành nâng tay khẽ xoa đỉnh đầu tiểu đồ đệ, giọng nói lạnh lùng pha chút ôn hòa, “Một mình bên ngoài, không nên tranh đấu tàn nhẫn, lui được thì cứ lui.”
“Đệ tử sẽ nhớ kĩ trong lòng.” Lâm Phương Sinh đương nhiên vâng lời. Y hiện đã đạt Kim Đan, không thể dừng lại, tu vi cao mà chỉ quanh quẩn trong môn thì thật sự không được.
Hách Liên Vạn Thành lấy ra ba viên ngọc phù, “Mỗi khối phù đều chứa ba đạo kiếm ý của ta, tu vi Hóa Thần, không ai có thể kháng cự.”
Tiện đà lấy thêm một túi, bên trong linh thạch chồng chất, cũng có vô số pháp bảo.
Lâm Phương Sinh nghĩ thầm, bằng này thứ đủ mở hai cửa tiệm bán rồi đó, bề ngoài lại cung kính nhận hết.
Ngay lúc rời đi, y không nhịn được hỏi, “Việc kết thân giữa Vạn Kiếm môn và Ngũ Hành tông…”
Hách Liên Vạn Thành, “Chinh Mạc vô tình.”
Diêu Đan Thanh có ý với Lâm Phương Sinh, nhưng cha mẹ lại ưng Chinh Mạc – đại đệ tử chân truyền của Vạn Kiếm môn chưởng môn, thiên tư cùng tính tình rất tốt, ngày sau có cơ kế nhiệm Vạn Kiếm môn. Còn Lâm Phương Sinh có xuất sắc đến thế nào đi nữa, cũng có Chinh Mạc phía trước, vị sư đệ này quá lắm được phong làm trưởng lão, chắc không lật đổ sư huynh đâu nhỉ?
Nào ngờ lúc cầu hôn, vợ chồng Diêu Chấn Quang nghe tin Chinh Mạc tẩu hỏa nhập ma liền hối hận vô cùng.
Nếu bây giờ sửa miệng muốn kết thân với Lâm Phương Sinh thì thật đúng là vô sỉ.
Vạn Kiếm môn huy hoàng cỡ nào, đệ tử thân truyền của chưởng môn tôn quý cỡ nào, sao có thể để cho người ngoài lựa chọn tùy ý?
Diêu Đan Thanh hiếm khi động lòng với một nam nhân, lại bị cha mẹ phá hỏng, đương nhiên rất đau lòng.
Tuy nhiên đó không phải chuyện mà Vạn Kiếm môn cần quan tâm đến.
Kết thân không thành, vậy thì thôi.
Lâm Phương Sinh rất thoải mái, không hề có chút gì sầu lo, trong ánh mắt lại lộ ra vẻ thanh niên lý tưởng vời vợi. Y không trì hoãn, ngày hôm sau đã bái biệt sư tôn, lần này rõ ràng là lên đường một mình.
Trời xanh cao vợi, gió lạnh thấu xương, mây trắng phau phau cứ lướt qua bên mắt.
Chỉ thấy một thanh niên tu sĩ chân đạp phi kiếm, xẹt về phía chân trời nhanh như chớp điện.
Nơi ánh mắt hướng về chính là trời cao đất rộng, vô biên vô hạn, thế giới rộng lớn mặc người rong ruổi.
Trong lòng Lâm Phương Sinh nóng vội muốn được hướng đến nơi đó, cất cao giọng, “Viêm Dạ, từ nay về sau ngươi đi theo ta, học cách tấn công đánh nhau, không được làm nũng lười nhác, xấu danh Hàn lang!”
Sói con làm sao hiểu y nói cái gì, chỉ biết lần đầu đi trên không, sợ hãi khóc thét lên, tứ chi bám chặt lấy chân Lâm Phương Sinh, run rẩy không thôi.
Lâm Phương Sinh cười to, động ngón tay, kiếm quang điều chỉnh phương hướng, bay nhanh về phía xa.
Mục tiêu là núi Thiên Mục.
HẾT CHAP 36
===================