CHƯƠNG 18. TẠM BIỆT DIÊM TÀ.
Tu sĩ tuy có nuôi dưỡng thú sủng, cũng có ngự thú đi cùng, lấy yêu thú hỗ lực, hoặc trợ thân, hoặc trợ công, đều có thể tăng tu vi. Nhưng kiếm tu thường chỉ có bản thân, nhiều lắm là nuôi linh cầm để thay đi bộ nếu đạt đến cảnh giới ngang Hách Liên Vạn Thành thì một kiếm có thể phá hư không, linh cầm cũng không cần.
Lâm Phương Sinh tuy không thích nuôi dưỡng thú sủng, nhưng con sói con non nớt kia kêu lên ai ai chực khóc, cũng không thấy mẹ nó tìm kiếm, chỉ sợ là bị vứt bỏ, hoặc mẹ bị bắt giết mất trở thành mồ côi, giống hệt như y.
Lâm Phương Sinh vẫn là mềm lòng, xoay người ôm lấy cái bụng mềm mại của sói con, ôm vào khuỷu tay, tiếp tục đi sâu vào trong rừng.
Đi được một lát, lập tức bị một cỗ linh lực kích động, từ Sơn Âm truyền đến, ẩn ẩn cảm giác pháp lực va chạm, động tĩnh tu sĩ tranh đấu. Lâm Phương Sinh nhét sói con vào ngực áo, vung phi kiếm đi về phía có tiếng động.
Tới Sơn Âm liền thấy một vạt đất trống bên vách núi, một đốm đen đang bỏ chạy phía xa, Chiến Dực đang nằm trên đất, một thân đầy máu, sinh tử chưa rõ Bạch Thuật không hiểu vì sao lại chậm chạp không thấy bóng.
Lâm Phương Sinh đành hạ xuống, ngón tay đặt lên mạch cổ tay Chiến Dực, đã thấy hắn mặt vàng như giấy, mất máu quá nhiều, cũng không để cho y bắt mạch, rút tay ra vỗ lên vai y, giọng nói khàn khàn vô lực, “Không… Phương sự… Mau đuổi theo Ma kia…”
Lời còn chưa dứt miệng đã phun một búng máu, khiến thanh sam ngả cũ nhuộm thành một màu sẫm.
Lâm Phương Sinh nâng Chiến Dực dậy, dời xuống an tọa nơi vách núi, lấy đan dược ra cho hắn ăn, “Ta có các sư đệ đuổi theo rồi, ngươi đừng vọng động.”
Mà sói con trong ngực áo hắn không hiểu vì sao đột nhiên vặn vẹo thân mình bất an, Chiến Dực cũng bày ra bộ dạng nửa sống nửa chết, Lâm Phương Sinh quay bên này lại bên kia, không khỏi luống cuống tay chân, sứt đầu mẻ trán.
Trong lúc rối ren, thạch bích sau lưng Chiến Dực đột ngột mở ra một đại động tối đen, nuốt hai người một thú vào.
Lâm Phương Sinh chỉ vừa kịp bắt cục lông đang cuộn tròn lại, đã bị lực hút mạnh mẽ cuốn vào trong động, không biết đang ở chỗ nào. Đợi đến khi hai chân chạm đất, có thể đứng dậy vững vàng, đã thấy bản thân đang ở giữa một bụi hoa.
Bốn phía trong động đều là thạch bích, thạch bích lại khảm đầy thủy tinh. Thủy tinh kia phát ra ánh sáng trắng, chiếu rọi cự động, sáng như ban ngày, có phần giống như lụa xanh mỏng treo lơ lửng, đẹp đến mông lung.
Sơn động rộng đến như vậy, không chừng khoét rỗng cả núi Tướng Nhạc.
Bên chân là một dòng suối chảy cong cong trong veo, tiếng nước chảy róc rách tươi mát dễ chịu, rửa sạch đá cuội bên bờ, chảy vào trong hồ. Lại thấy một cái cầu gỗ, hẹp mà thẳng tắp, đi thông qua hồ đến một tiểu trúc. Tiểu trúc kia rường cột chạm trổ, cực kì tinh xảo.
Xung quanh là hồ nước, hoa lá mọc um tùm.
Từng ngọn cỏ lá cây, từng viên gạch một, đều là do sự bố trí dày công tỉ mỉ của vị chủ nhân.
Lâm Phương Sinh dạo một vòng, không hề thấy người ở, duy chỉ thấy một tòa tiểu trúc kia, bèn nghĩ rằng, bí mật gì cũng nằm trong đó.
Y nhặt sói con đã mê man lên, nhét vào tay áo, cất bước đi lên cầu.
Y đẩy cánh cửa gỗ khắc hoa mẫu đơn sơn đỏ phú quý ra, cũng không ngại có người. Trong sương phòng, trên giường có một người đang hôn mê.
Đó không phải là Chiến Dực, người cùng y rơi vào đây, mà là Ma Tu Diêm Tà.
Thiếu niên lúc này hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, lẻ loi nằm trong phòng, một bộ suy yếu bất lực.
Nếu muốn trừ ma vệ đạo, đây là thời cơ tốt nhất.
Lâm Phương Sinh lại chỉ lẳng lặng đứng thẳng, quan sát Diêm Tà không hề phòng bị, lại bày ra vẻ mặt khi ngủ thanh lãnh cô tịch, sau một lúc lâu mới thở dài một tiếng, “Thôi vậy.”
Y cũng cứu trị như Chiến Dực, độ nhập linh khí, cho ăn đan dược.
Non nửa canh giờ sau, Diêm Tà mới tỉnh dậy, nhìn thấy Lâm Phương Sinh, hai mắt tím đột ngột sáng lên, “Phương Sinh ca ca, hóa ra là ngươi.”
Trong nháy mắt lại ảm đạm đi, “Phương Sinh ca ca là tới giết ta đúng không? Ta nay tu vi hủy đến cạn kiệt, tùy ý ngươi xâm lược. Nếu có thể chết trên tay ca ca, ta cũng mãn nguyện.”
Nói xong một câu, đã thấy hơi thở mong manh, lại sắp hôn mê.
Lâm Phương Sinh ngồi cạnh giường, nâng hắn dậy, bàn tay chậm rãi đưa linh khí vào, không để ý mấy câu điên ngôn loạn ngữ kia, “Lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn là chuyện ta không làm. Ngươi tại sao lại ở đây, ai đả thương ngươi?”
Diêm Tà được tương trợ, hoãn đi được vài phần, thân thể mềm nhũn dựa vào phía sau. Lâm Phương Sinh ôm lấy hắn, không biết người đằng trước cười thật thỏa mãn, “Chính là một Ma Tu. Chỉ tiếc ta tu vi thấp hơn hắn rất nhiều, vất vả mới thoát được, Sưu Hồn đăng cũng bị hắn cướp đi.”
Sau đó cũng giống nhau, hắn chạy đến góc núi này, không ngờ bị một sơn động hút vào. Hắn kiên trì trụ ở trong tiểu lâu giữa hồ, giữa chừng hôn mê, lúc tỉnh dậy liền thấy Lâm Phương Sinh.
Diêm Tà ngửa đầu ra sau, tựa vào vai Lâm Phương Sinh, tươi cười rạng rỡ, nhưng hơi thở lại mong manh, “Có ca ca bên cạnh, Diêm Tà cho dù chết ngay bây giờ cũng đã mãn nguyện.”
Lâm Phương Sinh bình thản đáp lại, “Ngươi ta bình thủy tương phùng, làm gì có loại thắm thiết bậc ấy.”
Thiếu niên kia quay đầu cười bỡn cợt, sau lại nhớ ra cái gì, mắt liền tối đi, “Sâu thật sâu đậm, dày cũng thật dày.”
Lâm Phương Sinh nhíu mày, liền phất tay áo đứng dậy, buông hắn ra. Diêm Tà mất đi chỗ dựa, ngã xuống giường, hơi giãy thân mình, cuối cùng không đứng lên được, đành cười khổ, “Được rồi ca ca, ta biết sai rồi, cầu ca ca nâng ta dậy.”
Lâm Phương Sinh chưa làm theo, ngược lại hỏi, “Ma Tu kia bộ dáng thế nào, ngươi có quen không? Sao lại cướp Sưu hồn đăng của ngươi?”
Diêm Tà biết giờ y đã giận, liền không dám tác quái, thành thật trả lời, “Một đầu tóc trắng bù xù, dường như già rồi, tu vi khó dò, mặc đạo bào bát quái, bên hông có hồ lô xích hồng, ta quả thật không biết người này. Song đăng kia nếu gần nhau trong vòng trăm dặm ắt sẽ đến với nhau, ta địch lại không được, bị hắn cướp đi. Nếu song đăng tụ cùng một chỗ, chỉ e là mối họa lớn.”
Lâm Phương Sinh thấy hắn nói đến chí khí lẫm liệt, đôi mắt tím sáng ngời, gương mặt thẳng thắn thành khẩn, trong tâm có vài phần dao động.
Diêm Tà cố hết sức nâng thân mình lên lại bị Lâm Phương Sinh tiếp được, hắn vui sướng cười nhoẻn, trở tay nắm lấy ngón tay thon dài ấm áp của Lâm Phương Sinh, “Phương Sinh ca ca, từ nhỏ ta đã không cha mẹ anh em, chỉ có ngươi năm lần bảy lượt bên cạnh, che chở cho ta… Trong lòng Diêm Tà đúng là vui thực sự.”
“Chỉ là do ngươi gặp nạn mà thôi. Nếu người ngoài biết Vạn Kiếm môn cấu kết cùng Ma Tu, chỉ sợ gây ra tai họa.”
“Tuy là vậy, nhưng ta vẫn rất vui.” Diêm Tà khí tức mỏng manh, lại khẽ gối lên vai y, khóe mắt đong đầy nước, một đôi mắt ôn nhu sáng lạn giờ lại ảm đạm, sắp khép lại, “Phương Sinh ca ca, nếu ta không phải Ma Tu thì có thể làm bạn bên ngươi ngày ngày, đúng không?”
Lâm Phương Sinh thấy hắn nói một cách thản nhiên, trong lòng mềm nhũn, gật gật đầu. Ma Tu kia liền hoan hỉ, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Lúc này sói con tỉnh lại, kêu lên “ngao ngao”, cắn một miếng vào đùi Ma Tu.
Lâm Phương Sinh quát lớn mất câu, khẽ bóp lấy khớp hàm nó, gỡ chân nó ra. Sói con không cam lòng giãy giụa, đôi mắt màu lam oán hận nhìn chằm chằm, chỉ chực đem Ma Tu ra ăn sống nuốt tươi. Lâm Phương Sinh đành túm lấy gáy nó, đưa ra khỏi sương phòng, đặt xuống lộ đài.
Tận đến khi rời khỏi Ma Tu, sói con mới tạm thời yên tĩnh một chút, lại thấy Lâm Phương Sinh có vẻ tức giận, dán bụng mình lên, bốn chi khẽ cử động, cọ cọ lên chân Lâm Phương Sinh, đủ kiểu làm nũng.
Lâm Phương Sinh bật cười, đành ôm lấy nó, sói con khẽ đung đưa đuôi, hai tai cụp xuống, hiển nhiên rất thích, thè lưỡi nhỏ màu hồng hồng liếm ngón tay y.
Y ôn nhu vỗ về đầu nó, đi vào một gian sương phòng khác, đặt sói con lên giường, cho nó ăn một viên linh đan, “Ở đây nghỉ ngơi cho tốt, đừng có chạy loạn, ta đi xem xét một chút.”
Sói con dường như hiểu lời y, ngoan ngoãn nằm phủ phục xuống giường, nuốt lấy viên linh đan.
Lâm Phương Sinh bày đặt pháp trận bốn phía xung quanh sói con mới đi một mình ra khỏi sương phòng. Gian tiểu trúc giữa hồ này tổng cộng ba tầng, mỗi tầng có bốn gian sương phòng, mỗi gian lại có pháp trận phòng ngự, nên tuy không có vết chân người, vẫn không nhiễm một hạt bụi nhỏ. Lâm Phương Sinh đều đi vào cả, mỗi phòng đều có giường cùng bàn vuông, bố ý giống nhau như đúc, ngoại trừ hai người một thú ra hoàn toàn không có một vật sống.
Ngay cả Chiến Dực cũng không thấy tung tích.
Y rời khỏi hồ, điều tra bốn phía. Trên thạch bích kia có phù văn phức tạp, nói vậy cũng là pháp trận, ngăn cách thần thức, không thể phá vỡ, cả kiếm phù đưa tin cũng không thể vượt qua ngoài ra cũng không tìm thấy bất kì thông đạo nào.
Không nơi để ra, không nơi để vào.
Cuối cùng phải quay lại tiểu trúc giữa hồ, tìm cách ra ngoài.
Mấy ngày liền như vậy, Diêm Tà không ngờ khỏi hẳn.
Lâm Phương Sinh tưởng hắn bị thương nặng, không hề phòng bị, lại bị xâm nhập, cưỡng chế song tu trên giường. Sói con ở bên cạnh ba phiên bốn lần muốn cắn chết hắn, tiếc rằng bản thân chỉ như hạt đậu đinh, bị Ma Tu nhốt trong một quả cầu hắc quang, tả xung hữu đột không thoát ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người kia điên loan đảo phượng.
Ma Tu kia thủ đoạn rất cao, muôn vàn dụ dỗ cùng khiêu khích, Lâm Phương Sinh cũng thấy sảng khoái, cuối cùng mặc hắn ‘ta cần ta cứ lấy’, tay chân cuốn quanh, không chịu buông ra.
Triền miên mấy ngày sau, Diêm Tà không biết thỏa mãn, ôm Lâm Phương Sinh vào ngực, vuốt ve qua lại, muốn ‘tái chiến’ tiếp, Lâm Phương Sinh đột nhiên vỗ một chưởng vào ngực hắn, nhíu mày nói, “Gian ngoài có khác thường, đừng nháo.”
Lại nghe như tiếng thở dốc của quần thú, từ xa lại gần, từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Sói con hình như cũng cảm giác được, lông mao trắng như tuyết sau gáy dựng đứng lên, gầm nhẹ mấy tiếng.
Hai người khẽ đảo mắt, cùng phi thân ra khỏi sương phòng, đứng trên đình tiểu trúc giữa hồ.
Ao hồ bốn phía, cỏ mọc xanh um đã bị giẫm nát, tất cả đều là yêu thú, còn có mười mấy tu sĩ, hoặc cưỡi hoặc đứng, yêu thú hỗn loạn xung quanh tu vi thấp nhất cũng ngưng mạch năm tầng, tu vi tối cao, quả nhiên là đã đạt đến Nguyên Anh.
Người người đều có sắc mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm hai người giữa hồ, chỉ đợi ra lệnh sẽ lập tức ra tay. Mà đệ tử của Tưởng gia trang mất tích đã lâu Tưởng Hoa Thắng cũng nằm trong số đó.
Lâm Phương Sinh không khỏi cả kinh, toàn bộ tinh thần đề phòng dâng lên, “Thuật huyết chú là do các hạ sở thi? Đón chào thịnh tình như thế, tại hạ không dám nhận.”
Liền nghe thấy một tràng vỗ tay cùng tiếng cười lạnh lùng vang lên, “Phỏng đoán của các hạ, tuy không trúng nhưng cũng không khác là mấy. Vạn Kiếm môn Lâm Phương Sinh, tư chất hơn người, cũng có khả năng là người hạ thủ, đảm nhiệm ta sai sử.”
Một người chậm rãi từ trong rừng đi ra, một thân tự phụ, thần sắc kiêu căng, không phải La Hạo Nhiên thì là ai?
HẾT CHAP 18
=========================