CHƯƠNG 50. TÔNG CHẤN CHI BIẾN
Ánh mắt Lâm Phương Sinh sầm lại, nhìn lướt qua từng lớp áo vải gấm rực rỡ, bất hạnh là không có linh kiếm trong tay, linh lực lại bị xiềng xích Hàn thiết giữ chặt, miễn cưỡng lắm mới phóng ra được hai luồng kiếm ý, xả đôi chiếc khay trên tay thị nữ, gấm vóc sa trù, trân châu bảo thạch vung đầy đất. Y cười lạnh, “Mục Thiên Hàng quả thật khinh người quá đáng.”
Sáu thị nữ bày ra vẻ mặt sợ hãi, đồng loạt quỳ xuống, dập đầu lia lịa xuống đất, gần như phát khóc, “Cầu Thánh hậu từ bi, tha cho chúng tiểu nhân một mạng.”
Những người hầu này vô tội, Lâm Phương Sinh không phải hồ đồ, nhưng y vẫn cười lạnh, “Sinh tử của các ngươi nằm trong tay chủ nhân, sau lại cầu xin ta tha thứ.”
Thị nữ đi đầu thưa, “Tiểu nhân thấp hèn, sao dám làm phiền Thánh hậu tổn trí. Có điều nếu chọc giận Thánh chủ, thân này đền cũng không đủ, e sợ liên lụy đến Thánh hậu, huống hồ bằng hữu của Thánh hậu còn đang bị giam ở địa lao…”
Lâm Phương Sinh cười càng vang, “Mềm mỏng không được thì quay sang uy hiếp? Mục Thiên Hàng dạy dỗ tôi tớ được đấy. Nếu bằng hữu của ta biết giờ này ta đang thế nào, chỉ sợ sẽ thêm một câu, kế hoạch của các người sẽ thất bại thôi. Đi tìm chủ nhân của các ngươi mau lên, ta có chuyện muốn nói.”
Chúng thị nữ thấy cách vừa đấm vừa xoa không hiệu quả đành phải lần lượt đứng dậy, nối đuôi nhau rời đi.
Vị Tông Chấn kia biết hôm nay Thánh chủ mở đại yến thết đãi, không muốn gặp mặt cả Thánh hậu tương lai hay quần thần, liền cáo ốm không đi, mệt mỏi nằm trên giường. Đúng lúc ấy có tâm phúc đến báo chuyện Lâm Phương Sinh đại náo, cậu ta phấn chấn trở lại, xoay người ngồi dậy, “Mau, trang điểm cho ta!”
Thị nữ thiếp thân của cậu ta mau chóng búi tóc cho, còn nói, “Thiếu gia phải biết ăn diện kỹ càng rồi mới ra ngoài, để cho tiểu Nhân Tu kia biết, cả lục giới này ai mỹ mạo được như thiếu gia! Thánh chủ thật là…”
Tông Chấn thấy nàng ta nói không biết lựa lời thì giận tái mặt mà quát, “Đừng có nói bậy! Thâm ý của thánh chủ, chúng ta là gì mà dám phỏng đoán? Bây giờ phải xem xem nên tính toán gì với kẻ kia cho xong việc.”
Thị nữ lập tức im miệng, chủ tớ hai người cũng bận rộn không để ý tới.
Tẩm phòng của Đồ Long tiên nhân, chẳng mấy chốc đã thấy Mục Thiên Hàng nồng mùi rượu đi vào, đôi mắt tím sẫm vì ngấm hơi men mà sáng rực lên, khiến thị vệ kinh hãi không dám lại gần. Hắn cũng chẳng có vẻ gì là bực bội, tự ngồi xuống bên bàn đá, một tay miết miết, nói, “Tân nương của bổn tọa hình như hơi tự cao, nếu không bắt hàng phục, e là sau này sẽ ngồi lên đầu phu quân mất. Phương Sinh, ngươi thấy thế có phải không?”
Lâm Phương Sinh không đáp, tiếng xích sắt giòn tan, y đã đi tới cạnh bàn, nhấc hai chiếc chén lên, châm trà cho hắn. Mục Thiên Hàng lại cười nói, “Lần trước ngươi rót rượu cho ta, sau đó thì giết mất ảo ảnh của ta. Giờ ngươi định làm gì vậy?”
Lâm Phương Sinh thấy hắn nói mà như tự giễu, có cả cảm giác nản lòng, nhưng mặt thì vẫn lãnh đạm, tay cũng không run chút nào, đến khi chén đầy ắp trà thơm ngát mới đưa cho hắn, “Khi đó ngươi có ý định nhiễu loạn Khánh Long, tai họa đổ lên đầu hàng vạn hàng nghìn dân chúng, ta há có thể ngồi xem.”
Mục Thiên Hàng tiếp lấy, kề chén trà lên một nhấp lấy một hơi. Góc độ cúi đầu, tư thế hành động, giống hệt Diêm Tà. Có điều Diêm Tà tính trẻ con, nên trông có vẻ bồng bột, còn Mục Thiên Hàng có vẻ u uẩn hơn, tuy linh áp bá đạo, khí thế lại khiến người ta sợ hãi, nhưng trong ánh mắt lại dâng đầy sự khinh miệt, “Dân chúng? Loại con kiến chuột nhắt ấy, chết hàng trăm triệu thì có liên quan gì đến ngươi đâu.”
Ánh mắt Lâm Phương Sinh ngưng lại, ngón tay siết chặt lấy gấu áo. Y cũng tự hiểu đạo hai bên không giống nhau, nói nhiều cũng phí công, nên cũng không muốn lằng nhằng với hắn thêm nữa, đi thẳng vào vấn đề, “Ngươi từng nói Vô giới thâm nhập Ma giới, ấy là chuyện gì?”
Mục Thiên Hàng đặt chén trà lại trên bàn, không trả lời ngay mà bình tĩnh nhìn chăm chú Lâm Phương Sinh.
Bị ánh mắt như mãnh thú ấy nhìn đến mức không thể phản kháng, là người ai cũng thấy rét lạnh.
Lâm Phương Sinh cố chống đỡ, nói tiếp, “Nếu Ma giới bị hủy, Thánh chủ ngươi lấy đâu làm nhà? Giờ lại lẫn lộn đầu đuôi, giữa nguy hiểm chỉ biết tầm hoan mua vui…. Hệt như uống rượu độc giải khát. Ta hỏi ngươi, đến khi Ma giới diệt vong còn bao lâu nữa?”
Vừa cất lời, khí tức trong phòng lập tức thay đổi, như thể sắp có mưa gió kéo đến, âm trầm áp bách đến khó thở. Lâm Phương Sinh tuy đã có chuẩn bị từ trước nhưng cũng bị khí thế này của hắn ép đến mức mặt mày trắng bệch, cắn răng cố chống đỡ.
Lúc này, một tiếng gõ cửa dồn dập đã cứu y ra khỏi khốn cảnh.
Một giọng nói hốt hoảng ở bên ngoài vọng vào, “Khởi bẩm Thánh chủ, cửa Tinh bích mở rồi!”
Ma giới bị vây quanh bởi Tinh bích, chỉ có năm cửa lớn thông với Yêu giới, những ai có tu vi dưới Nguyên Anh, thêm cả ngoại lực hỗ trợ, mới qua được.
Mà năm cửa này, đều dưới sự cai quản tại lãnh thổ Thông Thiên thánh quốc của Mục Thiên Hàng.
Vô giới kia đã ăn mòn hai nước Thượng Huyền và Minh Tín ở phía bắc, dân chúng hai bên sợ hãi bỏ trốn, trôi dạt khắp nơi, di chuyển dần đến Thông Thiên thánh quốc. Các quốc gia phương Bắc khác cũng đều trong tình trạng môi hở răng lạnh, thỏ chết cáo khóc, sôi nổi đòi xuôi nam.
Cũng có các Thánh chủ Ma quân tập hợp lại thương thảo đối sách, nhưng lại không được kết quả rõ ràng. Chỉ có thể mở thông đạo ra, cho dân lưu vong của Ma giới một con đường.
Có điều các tu sĩ tu vi trên Nguyên Anh bị phong bế lối ra, hoặc là liều chết chống cự, hoặc là ngồi chờ chết, không còn cách khác.
Cho nên Thông Thiên thánh quốc mới phong bế thông đạo, phái trọng binh tới gác, cho dù Ma dân phổ thông oán than dậy đất nhưng thực lực cũng rất mỏng manh, mà các bậc tu giả Nguyên Anh gần như đồng ý cả… Dù sao cũng gặp đại nạn, không bằng tất cả cùng ngọc nát đá tan.
Hiện giờ thông đạo đã mở, chỉ sợ bốn phương tám hướng đều có Ma tộc chen chúc nhau đến.
Lính liên lạc kia bắt đầu bổ sung, “Là cửa Chu Tước ở phía đông nam, là do…. mở ra từ phía bên ngoài. Tạm thời báo nguy trước, Đan tướng quân đã dẫn quân tiếp viện rồi, có điều khắp nơi đều có Ma vật xâm lấn…”
Mục Thiên Hàng không đợi hắn ta nói xong đã nhoáng mình đi ra cửa.
Lính liên lạc kia hét thảm một tiếng, một luồng ma khí hào cùng phép thuật lóe qua khe cửa đóng.
Lâm Phương Sinh bị hạn chế tầm nhìn, không biết là Mục Thiên Hàng ngại tên lính kia truyền lệnh quá chậm hay là sợ hắn ta tiết lộ nhiều chuyện cơ mật mà làm luôn thuật ăn mòn hồn phách.
Một khi thuật này được thi thì ý thức của tên lính kia cũng bị hủy hoàn toàn, cũng coi như bị phế.
Bốn phía lại tĩnh lặng như cũ, Lâm Phương Sinh dần thấy nôn nóng. Mặc dù hiện tại y không biết tình trạng của Ma giới thế nào, nhưng cũng có thể đoán được là khá nguy cấp, nếu không Mục Thiên Hàng đã chẳng phải rời đi vội vã như vậy.
Tuy vậy bây giờ y lại bị vây trong một tấc vuông bé xíu thế này, đúng là bó tay không còn cách. Y tức giận giật xiềng xích, tiếng sắt giòn vang lại nhắc nhớ y còn đang trong cũi.
Y đương lúc phẫn nộ thì cửa lại mở toang.
Tông Chấn kia mặc một bộ hồng y, diễm quang tỏa bốn phía, xinh đẹp khôn tả đi đến. Cậu ta không tỏ ra hống hách như lần trước mà hơi hơi chắp tay hành lễ, cười nói, “Thần phụng mệnh Thánh chủ đến giải sầu cho thánh hậu. Thỉnh Thánh hậu chớ lo lắng chuyện tiền tuyến.”
Lâm Phương Sinh cau mày, nhìn cậu ta rồi thản nhiên ngồi xuống, “Tột cùng là có chuyện gì?”
Tông Chấn giận dữ nói, “Cổng Chu Tước không biết bị ai đánh mở, vô số dân chạy nạn người trước ngã xuống người sau tiến lên, muốn chạy khỏi Yêu giới, mà Ma giới hiện giờ….đã bị cắn nuốt mất một phần ba. Hai nước Thượng Huyền và Minh Tín ở phương bắc giờ hỗn độn đen kịt, hai bàn tay trắng.”
Cậu ta trả lời cẩn thận chi tiết, bện cạnh đó lại đưa tay vào ống áo lấy ra một chiếc chìa khóa và một chiếc nhẫn, nhẹ nhàng đặt trên bàn, đẩy tới trước mặt Lâm Phương Sinh.
Chiếc nhẫn kia là Càn Khôn giới của y, mà chiếc chìa khóa màu ngân bạch đang tỏa ra từng đợt hơi lạnh kia có chất liệu giống hệt chiếc xích đang giam cầm y.
Lâm Phương Sinh ngỡ ngàng nhìn Tông Chấn.
Cậu ta không hề đổi thần sắc, mà ngữ điệu cũng không chút biến hóa, liên miên cằn nhằn, “Hiện giờ Thông Thiên thánh quốc ta tụ tập rất nhiều lưu dân, trên trời dưới đất, ham máu, cuồng sát… không chỗ nào không có, tất thảy tụ tập trước cổng Chu Tước…. Tuy rằng mỗi người đều có tu vi thấp kém nhưng tích cát thành tháp, góp ít thành nhiều, một lượng lớn bạo dân tụ lại khiến Thánh chủ vất vả, chỉ sợ sẽ giết sạch sẽ mất mấy ngày đêm…”
Lâm Phương Sinh giờ mà còn không hiểu nữa thì y đúng là vừa mù vừa điếc.
Y phất tay một cái, thu Càn Khôn giới lại, nắm chặt lấy chiếc chìa khóa, lần mò trên chiếc xích nơi mắt cá chân mới thấy một lỗ khóa rồi nhét vào, một tiếng rất nhỏ vang lên, thêm một lúc nữa mới khiến chiếc xích bằng Hàn thiết phức tạp kia được cởi bỏ.
Cảm giác rét lạnh lui ngay lập tức, linh khí bị áp chế lâu ngày cũng thức tỉnh, hệt như buông được một gánh nặng ngàn cân, toàn thân thoải mái.
Tông Chấn nói tiếp, “Thánh hậu! Người đang làm gì…”
Lâm Phương Sinh ngẩng đầu, thấy Tông Chấn nháy mắt với mình liền hiểu ra, triệu xuất Huyền Âm Bàn Long kiếm, áp lên cần cổ cậu ta, quát, “Mau dẫn ta đến địa lao, nếu không giết!”
Ngoài cửa xông vào hai tên thị vệ, bị kiếm trận của Lâm Phương Sinh giết chết luôn.
Sau đó theo sự chỉ đường của Tông Chấn mà tới được địa lao.
Dọc đường đi cậu ta vô cùng run sợ, khóc đến lê hoa đái vũ, tìm đủ cách xin tha, khiến nhóm thủ vệ sợ ném chuột vỡ bình, không dám động.
Cho nên dù có người đến làm khó dễ thì y vẫn có kiếm trận trong tay, lại thêm sự nới tay nữa nên không mất nhiều công sức đã đến được cửa địa lao.
Vì phần lớn nhân thủ bị điều đi biên cảnh nên thủ vệ trông giữ địa lao khá thưa, Lâm Phương Sinh dễ dàng chế phục được.
Khi thấy bốn bề vắng lặng rồi Lâm Phương Sinh mới buông linh kiếm ra, “Được rồi, ở đây không có người ngoài, khỏi cần diễn trò nữa.”
Tông Chấn thu lại vẻ mặt lo sợ, đôi lông mày dài mảnh nhăn lại, nhẹ nhàng xoa cần cổ trắng mịn, oán hận, “Nhân tu nhà ngươi thật thô lỗ, ta là ân nhân ngươi đó.”
Lâm Phương Sinh thấy cậu ta như vậy lại nở nụ cười, “Xin lỗi, Tông thiếu gia sao lại đồng ý giúp ta đào thoát?”
Tông Chấn nghe vậy quay đầu đi, do dự đáp, “Ngươi không hiếm lại gì cái vị trí Thánh hậu kia… Vậy thì để cho người khác.”
Lâm Phương Sinh nghe vậy cầu còn chẳng được, chắp tay nói, “Cầu cho việc Tông thiếu gia mong muốn thành hiện thực. Cáo từ.”
Đang định đi thì bị Tông Chấn giữ chặt, “Nếu ngươi cứ đi như vậy thì xui xẻo cho ta đó. Ngươi chém ta một kiếm đi.”
Lâm Phương Sinh ngẩn ra, sau đó bật cười, nhìn Tông Chấn đang cười híp cả mắt, “Vậy ta đành giúp cho khổ nhục kế của Tông thiếu gia thành công vậy.”
Sau đó chọn lấy một linh kiếm hạ phẩm, tránh chỗ yếu hại mà đâm thẳng vào ngực Tông Chấn, sau đó ghim cả người lên tường đá.
Tông Chấn đau đến mức mặt mày trắng bệch mà vẫn nói, “Đa tạ.”
Lâm Phương Sinh định lo cho cậu ta chút gì đó, nhưng sợ Mục Thiên Hàng nhìn ra, hỏng cả kế hoạch thì đành thôi, “Cáo từ.”
Sau đó y len mình đi vào trong địa lao.
Thiên hạ này quả thật nhiều chuyện bất kì, nếu có ai đó nói với Lâm Phương Sinh, rằng mai sau sẽ có kẻ bị ngươi đâm cho một nhát mà vẫn cám ơn, y nhất định cho rằng đó là chuyện hoang đường. Nhưng giờ thì đó lại thành sự thật, nên đành theo tự nhiên thôi.
Đi vào mấy tầng nữa mới tới chỗ sâu nhất của nhà tù, khí âm hàn thế này một tu sĩ mệnh hỏa như y rất khó chịu được. Tiếng nhỏ nước càng khiến không gian vây bởi những phiến đá đen càng thêm tĩnh mịch.
Giữa bức tường đen thẫm, xiềng xích giăng khắp nơi, trói chặt một bóng người.
Lâm Phương Sinh nín thở lại gần.
Xương cổ tay của người nọ bị xích sắt đâm thủng, treo lên cao, máu đã khô lại ngả đen. Xương quai và xương vai cũng bị xuyên bởi hai sợi xích, quần áo trên người đều rách nát cả, máu tươi nhuộm đẫm, không nhìn ra nổi màu sắc ban đầu.
Người nọ nghe thấy tiếng động mới từ từ ngẩng đầu lên, gương mặt vốn trước nay tự phụ kiêu căng giờ không còn chút máu, tiều tụy không chịu nổi, mái tóc đen ảm đạm rũ trên trán, đôi môi khô nứt bong cả da, trán đẫm những máu. Giọng hắn khàn khàn, “Nương tử, vì sao ngươi lại ở đây?”
Lâm Phương Sinh không đổi sắc mặt, “Cuối cùng cũng để ta cứu ngươi một lần.”
Vung kiếm chém xuống, giờ mới pphát hiện ra xích kia không phải bằng Hàn thiết nhưng vẫn chắc chắn vô cùng. Y triệu kiếm trận ra, ngưng lấy toàn bộ linh lực, dồn sức chém xuống mới chặt đứt được một sợi xích.
Tư Hoa Quân cười ấm ách, “Mấy ngày không gặp ngươi đã tiến bộ thế này rồi. Nhưng nếu bị Ma Tu kia chộp được thì sao? Cứ chạy đi, vi phu tự có cách thoát thân.”
Lâm Phương Sinh hừ lạnh, “Nếu đã có cách gì thì còn ở đây bày ra cái bộ dáng này sao?”
Tư Hoa Quân không biết đáp lại ra sao, chỉ ho hai tiếng, máu trào ra.
Lâm Phương Sinh thấy vậy càng thêm lo lắng, thúc Kim Đan, linh lực ngưng tụ dồn đến cực hạn, chém mạnh xuống.
Mặc kệ Tư Hoa Quân có nói thế nào, y vẫn chặt đứt xiềng xích. Lúc trước nhờ vào xích sắt mà hắn còn dựa được vào tường, giờ mất điểm tựa rồi hắn mới suy sụp ngã xuống, được Lâm Phương Sinh đỡ lấy.
Tư Hoa Quân bóp lấy vai y, thở hổn hển muốn đứng thẳng mà thất bại.
Lâm Phương Sinh bắt lấy cổ tay hắn dò thử, trầm giọng nói, “Ngươi… bị thương nặng quá.”
Tư Hoa Quân cười khổ, “Bộ dáng như này của vi phu, chỉ duy nhất… không muốn để nương tử thấy được.”
Lâm Phương Sinh cũng không để ý sự khác thường của hắn, dìu người đi được vài bước thì nghe thấy tiếng truy binh, mới nảy ra một ý, “Yêu Tu biến hóa tùy theo ý nghĩ bản thân, sao ngươi không thu nhỏ người lại để ta mang ngươi chạy thoát?”
Tư Hoa Quân nhướn mày, “Tuyệt đối không thể.”
Lâm Phương Sinh hỏi, “Vì sao không thể?”
Thấy hắn lạ lạ, y khẽ nhăn mi, “Tính mạng với thể diện, hôm nay không thể giữ được cả hai.”
Tư Hoa Quân hơi thở mỏng manh, cúi đầu khẽ liếm lên tai y, “Tính mạng thể diện có thể vứt đi được, vi phu chỉ cần ngươi thôi.”
Lâm Phương Sinh nóng bừng cả tai, giật mình che đi, cả giận nói, “Nếu còn chậm trễ ta sẽ ném ngươi ở đây chạy một mình đấy.”
Tư Hoa Quân thấy y giận thật mới không cam lòng thu nhỏ mình lại, cho đến khi hóa thành một con giao nho nhỏ màu đỏ hơn một thước trên tay Lâm Phương Sinh.
Màu đỏ kia hơi xám xịt, e là do thương thế. Lâm Phương Sinh ném nó vào trong Thiên Kinh các, để cho nó nghỉ ngơi.
Y triệu phi kiếm ra, lao về phía đội lính Ma Tu, vừa đánh vừa chạy ra khỏi cung điện Thánh chủ, bay về phía đông nam.
Gió lạnh đến thấu xương, chưa bay được nửa canh giờ đã nghe tiếng chim hót réo rắt, phía trước có một chấm đen dần to ra. Lại gần mới thấy đó là một con đại bàng màu xám, có vẻ quen quen mà trên lưng nó lúc này có bốn người, trong đó có hai người đang sóng vai nhau mà đứng, hệt như lan ngọc, một băng lãnh tựa sương tuyết, một đạm mạc như băng ngọc. Là Hách Liên Vạn Thành và Chinh Mạc.
Lâm Phương Sinh mừng rỡ hô lớn, “Sư tôn! Sư huynh!”
Khóe mắt đỏ lên, tung mình lao về phía hai người.
HẾT CHAP 50
========================