CHƯƠNG 8
Sau sự việc ngày đó, liên tiếp mấy ngày sau Diệp Thần Tiêu không có login lần nào.
Lục Vô Thi mấy ngày nay đều trong tình trạng ngẩn ngơ, nằm mơ cũng thấy Diệp Thần Tiêu xóa acc, vì thế mang theo một chút tâm tình áy náy, Lục Vô Thi lấy hết dũng khí gửi tin nhắn cho hắn, kết quả cũng chẳng thấy hồi âm. Lục Vô Thi áy náy chuyển thành phẫn nộ, nhắn một cái tin tiếp theo cho Diệp Thần Tiêu: “Ngươi nhát gan đến như thế thì mãi mãi biến mất luôn đi!”
Không biết có phải do sức ảnh hưởng của tin nhắn này quá lớn hay không, ngày hôm sau cư nhiên thấy Diệp Thần Tiêu login,
Lục Vô Thi nhìn thông báo của hệ thống nhắc nhở, trong lòng cuồng khiêu, lại xoắn xuýt hồi lâu không biết nên nói cái gì, ra vẻ chất vấn như : “Ngươi gần đâu đi đâu?” hay là làm bộ như không có việc gì xảy ra mà hỏi: “Tới rồi?”
Kết quả cậu chưa xoắn xuýt xong, Diệp Thần Tiêu liền mở miệng trước.
“Sư phụ.”
“……” Lục Vô Thi vẫn chưa nghĩ ra nên nói cái gì, đành phải tiếp tục ngồi gõ 6 cái dấu chấm lên để đối phó.
“Ta nghĩ về sau sẽ không chơi trò chơi nữa.” Diệp Thần Tiêu lại nói, ngữ khí thành thật chín chắn, không giống như bộ dáng nhí nhố thường ngày.
Lục Vô Thi nghe xong những lời này, cả trái tim đều trầm xuống, lộn xộn một hồi nghĩ “A, về sau mỹ nhân đồ không cần làm một giờ đồng hồ nữa rồi.” Một hồi lại nghĩ “Quả nhiên đều lại là bỏ đi.”
Lục Vô Thi càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, Diệp Thần Tiêu trước kia nói những gì cậu còn nhớ rất rõ ràng, nói cái gì mà không ly khai, bất quá cũng đều là gạt người thôi, tất cả đều một dạng như nhau, đều là lời nói ngoài miệng, sau cùng vẫn là đi hết.
“A, biết rồi.” Suy nghĩ rất nhiều nhưng cuối cùng cũng chỉ đánh ra được mấy chữ này, giống như việc nói chuyện phiếm hàng ngày.
Qua hồi lâu, bên kia mới trả lời lại: “Sư phụ, ngươi không còn lời khác để nói sao?”
Lục Vô Thi thấy thế lửa giận bốc lên, đùng đùng gõ chữ: “Ngươi còn muốn ta nói cái gì? Cầu ngươi đừng đi sao? Muốn đi thì đi đi, ta không cần, ngươi cũng không phải người của ta.” sau đó gửi đi.
“….Sư phụ ngươi sinh khí sao?” Diệp Thần Tiên hỏi lại.
“Ta vì cái gì phải sinh khí?” Lục Vô Thi lại nhanh chóng trả lời, khuôn mặt trước máy tính hết sức khẩn trương căng thẳng.
“Ta cho rằng sư phụ sẽ không buông ta ra.” Diệp Thần Tiêu đáng thương nói.
Lục Vô Thi trầm mặc một hồi mới trả lời: “Ta nói không nỡ ngươi sẽ không ly khai sao?”
“Nếu ta nói ta phạm một sai lầm lớn, ngươi sẽ tha thứ cho ta sao?” Diệp Thần Tiêu trả lời làm cho Lục Vô Thi có chút nghi hoặc, phạm sai lầm? Chẳng lẽ thổ lộ với cậu là phạm sai lầm?
“Vậy là sai lầm gì….” Nếu là Hack bạc, trang bị, Lục Vô Thi cảm thấy vẫn là sẽ áp dụng “quân pháp bất vị thân” (kiểu như hoàng thượng phạm pháp cũng xử thao như dân thường)
“Ừm, ta nghĩ ngươi sẽ rất tức giận, vô cùng tức giận.”
“Rốt cục là chuyện gì?” Lục Vô Thi trong lòng cực kỳ tò mò, Diệp Thần Tiêu tới cùng là làm sai cái gì mà làm cho cậu rất tức giận?
“Ta không thể nói….” Diệp Thần Tiêu nói, “Ta mà nói đại khái sẽ chết không toàn thây….”
Lục Vô Thi càng thêm tò mò, nhưng hỏi mãi vẫn chưa có hỏi ra, Diệp Thần Tiêu vô cùng kín miệng, cũng chỉ đành từ bỏ mà thôi.
“Ngươi….nhất định phải AFK sao (“away from keyboard” tức là “rời khỏi bàn phím”)?” Nói chuyện một lúc, Lục Vô Thi cũng không còn phẫn nộ nữa, chỉ là có chút ngược, bất quá lại không có biện pháp, cậu không có quyền hay không có lý do yêu cầu Diệp Thần Tiêu lưu lại.
“Ngươi nói thích ta ta sẽ không đi nữa.” Diệp Thần Tiêu lanh miệng, “Hơn nữa sẽ nói ra cho ngươi biết ta đã làm gì khiến ngươi rất tức giận.”
“…Tạm biệt.” Lục Vô Thi cảm thấy thật ngột ngạt khó thở, nhất định là do mình ngồi chơi trò chơi lâu quá nên xuất hiện di chứng rồi, không có bất kỳ liên quan gì tới Diệp Thần Tiêu.
“A…, sư phụ, chúc ngươi hạnh phúc.”
“…..” Lục Vô Thi bị lời nói của Diệp Thần Tiêu xoay tới xoay lui khiến cho không biết đường nào mà lần, một hồi sinh khí, một hồi mất mát, một hồi lại khó xử.
“Aizz.” Diệp Thần Tiêu giận dữ nói.
“Hở?”
“Thật không cam lòng a.”
“Ngươi, nói cho ta biết, ngươi làm sao có thể thích ta được.” Lục Vô Thi vẫn rất muốn biết đáp án cho nghi vấn này.
“Ta cũng không biết, từ khi quen biết ngươi ta liền thích.” Diệp Thần Tiêu trả lời.
“Kỳ thật chúng ta nhận thức cũng không tính là lâu, ta một chút cũng không hiểu ngươi vì sao thích ta, chẳng lẽ ngươi biết ta trước đó rồi?” Khả năng này Lục Vô Thi cũng không có suy xét qua, chỉ là không nghĩ ra là người nào cho nên cũng không để ý.
“…..” Diệp Thần Tiêu lại sử dụng 6 dấu chấm mà Lục Vô Thi vừa dùng để trả lời.
Lục Vô Thi trong lòng căng thẳng, nếu Diệp Thần Tiêu không phủ nhận, kia xác thực là vậy rồi, vội vàng truy vấn: “Ngươi là ai?”
“Ta là đệ tử của sư phụ~”
“Ngươi gạt ta.” Lục Vô Thi nhạy cảm, thấy Diệp Thần Tiêu bỗng nhiên lại giọng, khẩu khí vô tình cũng đã nhận ra vấn đề.
Hoài nghi như vậy làm Lục Vô Thi tính tế hồi tưởng lại, quả nhiên phát hiện có rất nhiều vấn đề, Diệp Thần Tiêu đôi khi hoàn toàn giống như một tiểu bạch trong trò chơi, đôi khi lại sắc bén phong tao làm cho người ta phải để ý, thời gian online cũng không tính là dài, lại vẫn thường xuyên treo máy. Nếu nói hắn là một acc nhỏ của ai đó, như thế có đúng không.
“Có ý tứ muốn tra hỏi sao?” Diệp Thần Tiêu trả lời.
Lục Vô Thi xiết chặt chuột, cười lạnh một tiếng, cảm giác tức giận lại tăng: “Ngươi nói sự tình làm ta tức giận, có đúng là cái này hay không.” Tuy là câu hỏi nhưng khẩy khí lại là trần thuật, có thể thấy được lòng cậu đã có điểm nhận định.
“Sư phụ, ta sai rồi T^T” Diệp Thần Tiêu rốt cục chịu thừa nhận.
“Mục đích của ngươi là gì? Bên Chính Khí phái tới?” Lục Vô Thi lúc này nhớ tới cậu trước kia có nói qua, nếu Diệp Thần Tiêu là người Chính Khí phái tới, kia khẳng định là do ghê tởm bản thân mình. Hiện tại cậu lại bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ là Chính Khí có chiến thuật cao minh, muốn đả bại cậu từ mặt tâm lý đổ ra?
“Chúng ta mới không cần làm cái loại sư việc đánh khinh thấp kém như vậy, đó là một việc ngoài ý muốn….”
“A…quả nhiên là bên Chính Khí.” Lục Vô Thi có được đáp án, trong lòng lại càng thêm mê mang.
“Ngươi làm sao vậy?” Diệp Thần Tiêu cũng cảm giác được Lục Vô Thi có chút mất tự nhiên.
“Không có việc gì, ngươi tùy ý đi, ta muốn đi nghỉ ngơi.” Lục Vô Thi miễn cưỡng đáp.
“A, sư phụ ngươi chờ một chút, ta đem tài sản kí gửi cho ngươi, uhm, ta đổi cái tiểu hiệu, để thêm hảo hữu đã.”
Diệp Thần Tiêu nói xong liền logout, không hề cho Lục Vô Thi cơ hội cự tuyệt.
Sau một khắc, Lục Vô Thi thấy hệ thống nhắc nhở: “Tuyệt Sắc Khuynh Thành thêm bạn làm hảo hữu.”
Lục Vô Thi kinh hãi bật danh sách hảo hữu, mở to hai mắt nhìn đi nhìn lại vài lần, không sai, đúng là cái tên trong ký ức cậu không thể quên được.
“Sư phụ, là ta, chờ ta qua sẽ trực tiếp giao dịch cho ngươi.” Diệp Thần Tiêu dùng ID Tuyệt Sắc Khuynh Thành mật tin Lục Vô Thi.
“Không cần.” Lục Vô Thi thản nhiên nói.
“A?” Diệp Thần Tiêu khó hiểu.
“Ta nói không cần.” Lục Vô Thi đã cố gắng khắc chế cảm xúc của mình.
“Vì sao, ID này của ta có rất nhiều tiền a.”
“Ngươi còn muốn gạt ta tới khi nào? VƯU BÁN TÀ?” Lục Vô Thi sắc mặt trắng bệch đánh ra hàng chữ này gởi đi, sau đó màn hình bỗng nhiên tối đen.
Lục Vô THi ngơ ngác nhìn màn hình tối đen một lúc lâu mới khôi phục được ý thức, nguyên lai là không cẩn thận đá nguồn điện tuột khỏi ổ cắm rồi.
———————————-
Tác giả chen chân:
A, rốt cục chân tướng rõ ràng, tâm tình hảo vui sướng.
PS: lần trước khi PK, login Diệp Thần Tiêu không phải Vưu Bán Tà, sau này sẽ giải thích, bất quá xem tất cả mọi người có vẻ hơi khó hiểu, nên nhân tiện nói rõ một chút.