Chương 7: Thao Thiết.
Tư tâm của Lý Thừa Ân cũng không phải chỉ là viện tử thanh tịnh, nếu như đã đến nơi này, tùy hắn càn quấy ra sao, cũng sẽ không cần lo lắng người khác tới quấy rầy. Cho nên hôm nay vừa mới dùng xong bữa chiều, trời còn chưa tối hẳn, liền quấn lấy Diệp Anh vào trong phòng nghỉ ngơi. Diệp Anh làm sao lại không biết hắn nghĩ cái gì, lúc buổi trưa không hung hăng giày vò mình, thì ra đều đợi đến lúc này.
Đại thống lĩnh thế nhưng rất có lòng nhẫn nại, tự mình hầu hạ y tắm rửa, nhìn mái tóc y sạch đến kha khá, chính mình mới đi dùng nước đã hơi lạnh rửa ráy đơn giản. Đuôi tóc vẫn đang nhỏ nước, đã không thể chờ đợi quay về buồng ngủ bên này. Rành rành là muốn chuẩn bị đi ngủ rồi, Diệp Anh lại ăn vận chỉnh tề, mái tóc cũng đều chải đến một sợi không rối, gảy cây đàn vừa tìm được trong phòng xông hương. Lý Thừa Ân vẫn có vài phần kinh ngạc, hắn không nhớ ở nơi này có để đàn. Dù sao mình cũng không thông âm luật, Diệp Anh dù sao cũng biết thổi huân (nhạc cụ bằng đất nung đỏ, dưới phẳng trên nhọn, trên chỏm có 1 lỗ, trước 2 lỗ, sau 3 lỗ, thổi vào thì kêu), những thứ này, có tiền có lúc rảnh mới có thể đi dùi mài. Diệp Anh kỳ thật cũng chưa từng chính thức học đánh đàn, nhớ là mẫu thân thích, trong nhà ngẫu nhiên có mời cầm sư tới, mẫu thân cao hứng liền tự mình cũng gảy đàn. Tịnh Y là từng theo sư phụ học qua, có khi con bé thân thể khỏe một chút, liền có thể nghe thấy khúc nhạc xa xôi từ lầu cao phiêu xuống.
Diệp Anh nhấn mấy cái, đều là những âm không thành điệu, cổ cầm là hảo cầm, thanh âm du dương, có chút lâu đời. Lý Thừa Ân bảo cho dù để ở nơi này thì cũng tủi thân, ngươi đem nó mang về Hàng Châu, tặng cho tiểu muội làm lễ vật.
Lý Thừa Ân đem đàn để qua một bên, “Nếu như là tinh thông, ta ở đây cũng chẳng có ai gảy đàn tấu khúc, nếu đã không thể diễn tấu, chắc hẳn nó sẽ thương tâm đi.”
“……” Diệp Anh không nói gì, ngẩng đầu lên hơi hơi chớp mắt, Lý Thừa Ân hôn hôn trán y, “Đừng đi quản đàn gì đó nữa, xuân tiêu nhất khắc……”
Diệp Anh ôm lấy cổ hắn, mặc ăn đem mình đặt ngả trên tháp, đệm chăn nhất định là hôm nay mới phơi nắng, có hương vị thơm tho của nắng trời. Lý Thừa Ân chỉ quấn mọt chiếc khăn ở bên hông, Diệp Anh vươn tay đi vuốt ve ở tiểu phúc hắn một trận, nhưng lại không cởi ra. Ngược lại cở nút áo mình ra trước.
Tuy rằng đưa tay rút trâm ngọc rớt ra, dây buộc tóc lại vẫn êm đẹp mà cột lấy. Dường như như là biết được người nọ thích nhìn mình xõa tóc, Lý Thừa Ân muốn chủ động cởi xuống lại không được như ý nguyện của hắn. Trong nháy mắt kinh ngạc, hai mắt đã bị vải phủ lên, đôi tay linh hoạt còn buộc một cái nút trong lúc người nọ đang sửng sốt. “Như vậy, chúng ta liền đều không nhìn thấy, Tướng quân.”
Kỳ thật Lý Thừa Ân cũng từng nghĩ, Diệp Anh người như thế này, ngũ giác mất đi một, trải qua cuộc sống chứa nhiều bất tiện ra sao. Lúc này đặt mình vào hoàn cảnh của y, những giác quan khác liền cực kỳ nhạy bén. Hơi ấm từ ngón tay Diệp Anh, thanh âm hít thở, hương suối mát trong làn tóc, phóng đại vô hạn, thậm chí khi đôi môi y và mình chạm nhau, tiết tấu đập của trái tim đều rõ ràng chuyền sang cho mình.
“A Anh…… Nếu như cho rằng mỗ không nhìn thấy liền không ăn được, thì đúng là quá coi thường ta rồi.” Nói như vậy, đáp lại là Diệp Anh chủ động hôn, câu lấy chiếc lưỡi mềm dò xét vào của y, dọc theo hàm răng liếm hết một vòng, không nặng không nhẹ cắn ở khóe môi một cái, Diệp Anh cau mày, Lý Thừa Ân dù sao cũng không nhìn thấy, qua loa lột xuống tiết y lỏng lẻo. Kỳ thật, cũng không phải là hoàn toàn không nhìn thấy. Ánh nến chưa tắt, dây buộc tóc lại là vải gấm sở chế màu kim nhạt, mơ hồ có ánh sáng, hận không thể đưa tay kéo xuống. Diệp Anh phảng phất như nhận ra ý đồ của hắn, trực tiếp trở mình đem hắn đè ở bên dưới, năm ngón siết chặt của hắn, lại sợ hắn tránh được, là bao hàm cả nội lực.
“Không phải nói, không nhìn thấy cũng giống như không ăn được?” Câu nói này là trực tiếp áp ở bên tai nói, hơi thở ướt át nóng rực xuyên qua vải gấm bay vào trong màng nhĩ, Lý Thừa Ân có chút lâng lâng. Nói thì cũng không cần dùng mắt, kỳ thật thế này xem như công bằng, Đại trang chủ Tâm Kiếm tu tập đã lâu, hoàn toàn có thể dựa vào kiếm khí lưu chuyển thu phát tự nhiên đi cảm nhận mỗi một tấc biến hóa của người bên cạnh, cơ thể Lý Thừa Ân nóng bừng lên, nâng gối lên đi cọ thắt lưng y. Kiếm khí ấm dào dạt quét qua bốn phía, dịu dàng áp chế và dằn vặt.
“Ư!” Diệp Anh đem khuôn mặt áp lên hõm vai hắn, cảm nhận nhịp đập sống động mãnh liệt của hắn, nhịn không được nhè nhẹ cắn một cái, dù sao cũng là nơi yếu hại, Lý Thừa Ân cơ bắp toàn thân đều căng ra, thở gấp hai hơi rồi lại gỡ bỏ kình đạo, “Diệp……Anh.” Nụ hôn của Diệp Anh đã rơi trên bờ ngực hắn, liếm một vòng ở xung quanh nhũ tiêm, chỗ kia là cố ý bỏ lơ rồi đi?
“Đáp ứng ta không cởi ra, ta liền buông tay.” Ngày thường từ đại thiếu gia không quan tâm chuyện làm ăn của Diệp gia lúc này cư nhiên chủ động đề xuất điều kiện, Lý Thừa Ân thở dài, “Được.” Ai bảo mình nói mạnh miệng, mặc kệ nhìn thấy hay không nhìn thấy, ăn được hay ăn không được, cũng không phải là chuyện một mình mình có thể quyết định.
Diệp Anh cảm nhận được sự bất đắc dĩ của hắn, khẽ cười một tiếng, thật ra che mắt của hắn, cũng là vì chuyện muốn làm tiếp sau đây, bản thân cũng có chút ngượng ngùng. Lý Thừa Ân cao hơn y không ít, y nhích nhích người xuống phía dưới, cự nhận cứng rắn róng rực đã thúc ở trên mông, Lý Thừa Ân lại thở gấp một hơi, hai tay nâng vai Diệp Anh, “Ngươi là muốn để tự mình? Đừng miễn cưỡng.”
“……Vẫn ổn.” Tư vị tự mình quệt dược cao đưa vào phía sau cũng không hay đến thế, ta y của Lý Thừa Ân vuốt ve ở vai y một phen, thuận theo cánh tay trượt xuống, nắm lấy ngón tay còn đang muốn đi vào.
“Vẫn là để ta đi.” Diệp Anh đem chiếc hộp đưa cho hắn. Mất đi thị lực quả đúng là không thích ứng, hắn quơ loạn trong không trung một phen mới đón được chiếc chén sứ nhỏ, còn suýt chút nữa đánh đổ trên đệm giường, khó khăn chống dậy nửa người, Diệp Anh túm tay hắn qua, giúp hắn tìm đến đúng nơi. Nếu như Lý Thừa Ân lúc này có thể nhìn được, nhất định sẽ tán thưởng trên mặt Diệp Anh như lửa thiêu đến độ đỏ ửng xinh đẹp giống như huyết ngọc thượng đẳng, đáng tiếc, đáng tiếc hắn lúc này đang chuyên chú đi sờ soạng hậu huyệt của Diệp Anh, xúc cảm ngón tay trơn mềm thẳng hướng da đầu, so với ngày thường mẫn cảm bội phần. Hắn dùng đầu gối đụng đụng Diệp Anh ý bảo y nâng hông lên, thuận tiện cho động tác của mình. Diệp Anh một tay chống lên ngực hắn, vươn tay kia đi gài lại lọn tóc buông xuống bên sườn mặt. Lý Thừa Ân tiến vào một đoạn ngón tay, ngừng lại không động nữa. Diệp Anh vặn eo một chút, Lý Thừa Ân thành thạo có dư mà tăng thêm một ngón tay nữa, hai ngón căng ra lại không để lại chút kẽ hở nào mà lấp đầy. Nội bích nhiệt độ cao khiến dược cao rất nhanh tan ra, nương theo bôi trơn hắn kiên nhẫn mà vuốt lên mỗi một nếp uốn, chỗ nào là nơi có thể kích thích mẫn cảm của y, hắn nhớ được tỏ tỏ tường tường. Không nhìn thấy biểu tình của y là có chút tiếc nuối, thế nhưng càng rõ rệt mà cảm thụ được sự run rẩy trước đây khó phát hiện, liếm đôi môi có hơi khô một chút, “A Anh, hôn ta.”
Trong nháy mắt đôi môi chạm nhau, hắn nâng hông chuẩn xác không sai mà xông vào hậu huyệt trơn ướt, “Đây không phải là, ăn, được rồi sao?” Trong lúc thở dốc từ ngữ nói ra thật nặng, vẫn là Lý Thừa Ân nắm giữ tiết tấu, giữ lấy thắt lưng y thúc lên, Diệp Anh vươn tay vuốt ve khuôn mặt hắn, dây buộc tóc vẫn yên lành băng lại, “Yên tâm, mỗ không phải người nói không giữ lời.”
“Ưm……hah……a…… Ngươi……một chút……ư……” Lý Thừa Ân thế mà rất nghe lời, thấy y khó chịu, liền ngưng lại động tác, đồng thời buông cái tay đang nâng eo y, Diệp Anh lúc này vòng eo mỏi nhừ, nhịn không được nhào về phía trước, Lý Thừa Ân lại đưa tay đỡ vai y. Diệp Anh hổn hển mấy hơi, tự mình dựng thẳng người lên, túm tay của Lý Thừa Ân qua rồi đè xuống phía dưới.
Lý Thừa Ân nắm lấy tay y cùng an ủi dục vọng của Diệp Anh, chỉ là hời hợt ở phía sau y đâm rút, đem Diệp Anh bức đến điểm giới hạn, ý đồ xấu xa mà buông tay. Bất chợt ngồi dậy, đem tay Diệp Anh quàng ra sau gáy mình, đúng là bày ra tư thế Phật hoan hỉ trong miếu. Dục vọng của Diệp Anh còn chưa hề giải phóng, cọ cọ sát sát chen ở giữa bụng hai người, chất nhầy lép nha lép nhép trộn thành một mảng dính dớp.
Lý Thừa Ân đi ngậm lấy cánh môi y, bị y ngiêng đầu tránh đi, dù sao cũng nhìn không thấy, càn quấy liếm láp ở trên mặt y, động tác ở hạ thân một khắc cũng không dừng, càng thêm kịch liệt hơn. Xương hông lộ rõ của Diệp Anh đụng hắn sinh đau, xoa nắn cặp mông được coi là đầy đặn duy nhất của y, hắn không khỏi nghĩ, tiêu bao nhiêu tiền cũng không hề gì, ăn nhiều chút mới dễ đem người này nuôi mập lên.
Kỳ thật vẫn là trong lúc Diệp Anh ý loạn tình mê mà phạm quy, lúc bắn ra, Lý Thừa Ân cởi bỏ thứ gò bó trên mặt, ánh nến nhu hòa cũng vô cùng chói mắt, hắn híp mắt lại thích ứng một hồi, liền trông thấy gương mặt đỏ bừng của Diệp Anh tựa vào ngực mình. Dư âm của cao trào còn chưa kết thúc, hơi thở nóng hôi hổi phả trên làn da, trong lòng cũng ngứa ngáy.
Hắn hiểu được, Diệp Anh nhìn không thấy cùng mình nhìn không thấy hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Sự bất lực trong một khoảnh khắc lâm vào hắc ám đó, nếu không phải là có người này ở bên cạnh, chỉ sợ hắn cũng khó mà chịu đựng. Nhớ đến khi người này mắt bị mù, một mình chịu đựng những điều đó, không khỏi đau lòng.
Diệp Anh, ngươi nhìn không thấy, vậy ta thay ngươi nhìn.
Ngươi chỉ cần nhìn ta là được.