[Kiếm Võng Tam Đồng Nhân] Thú Thế Chi Quân Gia Biến Hoàng Phu

Chương 18: Chương 18: 23,24




Edit: Dĩm Dĩm

Thú thế chi Quân gia biến Hoàng phu

Chương 22: Nha, thiếu niên, gia nhập sẽ có phúc lợi nha

Ẩn Nguyên hội có thể xem là một tổ chức thần bí nhất trên giang hồ, không ai biết thời điểm nó thành lập, cũng không ai biết tình huống nội bộ của nó ra sao, mà ngay cả rất nhiều thành viên của Ẩn Nguyên hội cũng không rõ ràng lắm tổ chức của mình là dạng gì. Bởi vì Ẩn Nguyên hội là liên hệ một tuyến, mỗi thành viên trừ thượng cấp của mình ra căn bản không biết những người khác, đồng dạng là hai thành viên Ẩn Nguyên hội đứng chung một chỗ cũng tuyệt không nhận thức.

Nhưng Ẩn Nguyên hội cơ hồ biết được rất nhiều thứ mà người khác không tài nào biết được. Nếu ngươi có thể ở một địa phương nào đó tìm được đầu sợi của Ẩn Nguyên hội thì họ có thể nói cho ngươi biết kỹ càng tỉ mỉ “Khai Nguyên thảm biến”, cho dù nghe nói trận chiến ấy không người đào thoát họ cũng có thể nói cho ngươi biết những thứ mà những người cao cao tại thượng đang trải qua, thậm chí hộ vệ nhân viên cũng nhất thanh nhị sở họ thậm chí có thể nói cho ngươi biết nơi có “Kiếm Thánh” trong truyền thuyết …

Nhưng hết thảy đều cần ngươi trả giá đại giới tương ứng, có lẽ là tiền, có lẽ là bí tịch võ công, có lẽ là tánh mạng của ngươi, tại Ẩn Nguyên hội, ngươi nếu chân chính có tài năng liền được đối xử ngang hàng …

Người trong võ lâm đều tha thiết ước mơ có thể nắm giữ Ẩn Nguyên hội, bọn họ nghĩ hết thảy biện pháp, cưỡng bức lợi dụ, hy vọng có thể có được tình báo của Ẩn Nguyên hội. Một lần có hy vọng nhất là lần Thiên Sách phủ dùng tẫn toàn lực, tìm hiểu nguồn gốc của Ẩn Nguyên hội, nhưng cuối cùng vẫn là lấy việc bị ám sát mà chấm dứt.

Ẩn Nguyên hội cũng có biện pháp cảnh cáo những người mưu toan đánh chủ ý lên mình, một khi phát hiện có môn phái hoặc là cá nhân đối với mình bất lợi, thì một lượng lớn tình báo bí ẩn của đối phương sẽ như nước chảy trào ra, hơn nữa không có người hoài nghi tính chân thực của tình báo, bởi vì đây là từ Ẩn Nguyên hội cung cấp .

Mấy lần về sau, không còn người nào có ý đồ hỏi thăm bí mật của Ẩn Nguyên hội, mà Ẩn Nguyên hội lại tiếp tục im hơi lặng tiếng giống như không tồn tại, lặng yên tách biệt với sinh hoạt của mọi người…

Về phần vì sao Ẩn Nguyên hội xuất hiện tại thế giới này, trừ bỏ hệ thống Kiếm Tam cường đại, Lý Thiệu Thần không nghĩ đến nguyên nhân khác. Bất quá hiện tại lực chú ý của cậu tất cả đều tập trung trên việc tìm kiếm tín vật, yên lặng đem vật phẩm lan của mình xem qua một lượt, Lý Thiệu Thần từ một góc nhõ không thu hút lấy ra một khối lệnh bài tạo hình kỳ lạ.

Đúng rồi, nhất định là thứ này. Lý Thiệu Thần lúc này mới nhớ tới đã từng dùng này khối lệnh bài nhận được một cái nhiệm vụ【 Ẩn Nguyên mật lệnh 】. Cậu làm bộ làm tịch trong quần áo sờ sờ hai cái, lấy ra lệnh bài màu xám. Nước miếng của Đạp Viêm Ô Chuy dính trên mặt sớm đã không thấy bóng dáng, bất quá vết máu khô cạn vẫn còn khắc ở trên mặt, làm bài tử vốn đã không thu hút nhìn qua càng thêm rách tung toé.

Lý Thiệu Thần có chút xấu hổ, đem tín vật của nhân gia làm thành cái dạng này, không biết đối phương có thể hay không trở mặt, trực tiếp đem cậu một cước đá đi.

Bài tử màu xám vừa đưa ra, ánh mắt Tần Thiên bỗng nhiên sáng ngời, rất kinh ngạc khi Lý Thiệu Thần lại có đồ vật này. Bất quá lão chính là cười cười, lắc đầu ý bảo tín vật không phải là khối lệnh bài này.

“Khách quý, khối lệnh bài này cũng là vật phẩm chi nhất của Ẩn Nguyên hội ta, bất quá thứ lão hủ muốn, là một thứ khác.”

Một thứ khác?

Lý Thiệu Thần lục lọi khắp mọi ngõ ngách trong vật phẩm lan, cũng không tìm được vật phẩm khác mà Tần Thiên đã nói, không khỏi nghi hoặc.

“Chỗ nào còn có một vật khác? Trên người của tôi chỉ có duy nhất đồ vật này có liên quan với Ẩn Nguyên hội.”

Tần Thiên cười không nói, vung lên phất trần trong tay, thú mao thuần trắng tảo tại trước mắt Lý Thiệu Thần, trước mắt cậu bỗng nhiên sáng ngời, nhớ tới một vật.

Ẩn Nguyên hội danh vọng tôn kính, có thể từ danh vọng đó mà yên tâm mua sắm hàng hoá, cậu đã từng mua một vật trang sức ở lưng, cũng là một cây phất trần. Lúc ấy chỉ cảm thấy cái phất trần này nếu trang bị thêm hồ lô làm thành vật trang sức mang ở phần eo nhất định sẽ có khí chất xuất trần, tiên phong đạo cốt, hơn nữa bệnh nghiện thu thập của cậu phát tác, dùng gần nửa tuần mới lấy được vật trang sức tới tay.

Không nghĩ tới hôm nay nó còn có cái công dụng này.

Bất quá, phất trần thứ này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng tuyệt đối là không thể từ trong lòng móc ra, Lý Thiệu Thần do dự có nên hay không đem mình bí mật của mình bại lộ trước mặt Tần Thiên. Bí mật của mình đúng là trọng yếu, nhưng phúc lợi của Ẩn Nguyên hội lại dị thường mê người, Lý Thiệu Thần khó khăn cân nhắc.

Lý Thiệu Thần không phải là ngốc tử, cậu có thể tin tưởng hệ thống Kiếm Tam, nhưng Du Ly Ẩn Nguyên hội là ở bên ngoài hệ thống, chỉ cần như vậy cậu đã phải cẩn thận suy xét một chút . Cổ thế lực này quá mức khổng lồ, lại thần bí khó lường, chỉ cần một chút không cẩn thận, cậu liền có khả năng chết không có chỗ chôn. Ai biết hiện tại hữu hảo npc sẽ không tại một giây sau biến thành đối địch đâu.

Suy nghĩ đến lệnh bài màu xám trong tay, Lý Thiệu Thần mỉm cười xin lỗi, biểu đạt tiếc nuối của mình.”Thật ngại ngùng, Tần thúc, trên người của tôi chỉ có cái đồ vật này.”

Lý Thiệu Thần dựa vào khối lệnh bài này tiếp nhận nhiệm vụ, nói thực ra, có Kiếm Tam hệ thống là người bảo chứng, cậu cũng không lo lắng nhiệm vụ này sẽ có nguy hiểm gì, nhưng chỉ giới hạn như thế, tiếp tục liên lụy đến bí mật trên người cậu, Lý Thiệu Thần tuyệt đối sẽ không làm.

“ A?” Tần Thiên lông mày khẽ nhướn, hiển nhiên không dự đoán được Lý Thiệu Thần chính là loại phản ứng này, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh lại ẩn đi, khôi phục biểu tình cười tủm tỉm.

“Khách quý nói không còn, vậy chắc chắn không sai. Bất quá, khối lệnh bài này cũng là vật của Ẩn Nguyên hội ta, người kiềm giữ lệnh bài có thể dùng nó điều động một ít lực lượng của Ẩn Nguyên hội. Chờ chút sau khi khách quý đăng ký tạo sách xong, khách quý có thể tùy ý sử dụng trạm dịch của Ẩn Nguyên hội, dùng bồ câu đưa tin, kho hàng, Ẩn Nguyên hội nhất định hết sức trung thành vì khách quý phục vụ.”

“Lý Thiệu Thần, Tần thúc gọi tôi Thiệu Thần là tốt rồi.” Tần Thiên một câu khách quý hai câu cũng khách quý làm Lý Thiệu Thần cả người đều không được tự nhiên, nên tự cường điệu một chút tên của mình. Tần Thiên cười tủm tỉm biết phải nghe lời, sửa miệng thân thiết gọi cậu “Thiệu Thần” .

“A Bính, ngươi mang Thiệu Thần đi thư khố đăng ký tạo sách.”

Ngoài cửa đi tới một nam nhân trẻ tuổi bộ mặt phổ thông, hơn hai mươi tuổi, mặt không đổi sắc, cả khuôn mặt nhìn qua không có điểm gì đặc biệt, nói thẳng ra chính là nếu ném y vào trong đám người ngoài kia thì tuyệt đối sẽ không nhận ra được. Đôi mắt không hề bận tâm, ra vẻ là một người an tĩnh hướng nội. Bất quá không biết vì cái gì, Lý Thiệu Thần có loại cảm giác quái dị, nhìn đến y tổng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Lý Thiệu Thần lựa chọn người nam nhân này, kinh ngạc phát hiện người này cư nhiên là trung lập hoàng danh npc, đang muốn đi lên trước liền dừng bước lại, trên mặt không che dấu được biểu tình quái dị.

Đây là hoàng danh npc đầu tiên mà cậu gặp được sau khi xuyên qua!

Bất đồng với hữu hảo lục danh npc cùng đối địch hồng danh npc, hoàng danh npc vẫn duy trì trạng thái trung lập, điều này cũng nghĩa y tùy thời đều có khả năng biến thành bằng hữu của ngươi hoặc là địch nhân. Một người như vậy, tạm thời vẫn rời xa một chút mới tương đối tốt.

Lý Thiệu Thần xem xét liếc mắt một cái tên của hoàng danh npc, một cỗ cảm giác hỗn độn trong gió thản nhiên sinh ra. Tên không lớn, ngắn ngủn sáu cái tự, khi nói ra tên Nói Lao Giáp và Não Động Ất xem như là bình thường rất nhiều đi. Nhưng là, Tình Nhân Của Tần Thiên Bính, tên như vậy là muốn ồn ào loại nào a! Ngươi một lão nhân rất nhanh sẽ xuống mồ xứng thượng tiểu tử tuổi trẻ sức lực cường tráng sao? Thật sự không thành vấn đề sao?

Không phải Lý Thiệu Thần không tin ái tình, mà đối phương hai người đứng chung một chỗ, trường hợp kia, tương đương với việc kinh tâm động phách.

Tình Nhân Bính làm ra một cái thủ thế “Thỉnh”, xoay người ở phía trước dẫn đường. Lý Thiệu Thần cước bộ phù phiếm đuổi kịp, lại nhịn không được quay đầu lại liếc mắt nhìn Tần Thiên một cái, cảm giác cả người đều không tốt .

Nhìn theo Lý Thiệu Thần rời đi, thẳng đến trong tầm nhìn không còn thấy thân ảnh của đối phương, Tần Thiên lập tức không có hình tượng ngồi xổm ở một bên trên ghế, lắc lắc thân thể, uống nước trà không biết từ nơi nào biến ra, chỗ nào còn có bộ dáng tiên phong đạo cốt vừa rồi, rõ ràng giống như bọn xem bói lừa bịp trên giang hồ.

Lão chép miệng chậc lưỡi, không quá vừa lòng với nước trà trong miệng, nhưng cũng không nhổ ra, thành thành thật thật toàn bộ uống xong.

“ Quân gia này có chút ý tứ, để ý cẩn thận như vậy, phất trần đặt ở nơi cậu ta cũng an toàn. Bất quá không cầm lại, tổng cảm thấy không an lòng, xem ra còn phải nghĩ biện pháp nhượng cậu ta lấy ra mới được. Ngải mã, đội mặt nạ da người này khó chịu muốn chết, nhất định là Tiểu Bính cố ý chỉnh ta, thật sự là càng ngày càng hư, hừ!”

Tần Thiên duỗi tay, làn da sau lỗ tai chậm rãi vỡ ra, nhe răng nhếch miệng bóc mặt nạ da người dính trên mặt, lộ ra dung nhan lạnh lùng mày kiếm mắt sáng! Y chỗ nào là cái lão giả rất nhanh sẽ xuống mồ, rõ ràng là đạo trưởng hào hoa phong nhã tà mị.

Y nhếch lên khóe môi tà cười, thấp giọng gọi bóng dáng giấu ở chỗ tối.

“Tiểu Đinh Đinh, đợi lát nữa thời điểm Quân gia rời đi, nhớ rõ đem người đưa qua.”

“…”

Bóng đen gật gật đầu, lập tức giống như một trận gió biến mất tại trong phòng, giống như chưa bao giờ xuất hiện. Tần Thiên thưởng thức phất trần trong tay, trong con ngươi ánh sáng lưu chuyển, không biết suy nghĩ cái gì, thật lâu sau, trên mặt y lộ ra một cái tươi cười sáng lạn, trên đầu bỗng nhiên xuất hiện một đôi thú sừng màu nâu tính chất cứng rắn, cái trán tự dưng có thêm một tia chu sa yên hồng làm đẹp, thanh lãnh rồi lại diễm lệ! Y hơi hơi nghiêng đầu, vươn tay tại thú sừng của mình sờ sờ hai cái, trong miệng phát ra tiếng cười trầm thấp.

Thế giới này, càng ngày càng có ý tứ.

Lý Thiệu Thần đi theo Tình Nhân Bính đến thư khố đăng ký tạo sách, sau đó nhận được gợi ý hệ thống đã lâu không thấy.

“Đinh, ngài đã hoàn thành nhiệm vụ 【 Ẩn Nguyên mật lệnh 】, kiến thức cơ bản về Ẩn Nguyên hội có thể thông qua, chúc ngoạn gia du hý khoái trá.”

“Đinh, ngài có hay không tiếp thu nhiệm vụ đặc biệt 【 Đứng đầu Ẩn Nguyên hội 】?”

Lý Thiệu Thần tiếp xong nhiệm vụ, điểm khai mặt biên nhiệm vụ, xem xét kỹ càng tỉ mỉ tin tức 【 Đứng đầu Ẩn Nguyên hội 】 .

Tên gọi nhiệm vụ: 【 Đứng đầu Ẩn Nguyên hội 】

Lưu trình nhiệm vụ: đem tín vật phất trần của Ẩn Nguyên hội giao cho nơi dừng chân Ẩn Nguyên hội phân đà Nha Lâm trấn Phân đà chủ Tần Thiên, sau khi hoàn thành đạt được thưởng cho. Chú: bản nhiệm vụ là nhiệm vụ đặc biệt, thưởng cho không biết.

Nhận được hệ thống nhiệm vụ, Lý Thiệu Thần cũng không có trở về tìm Tần Thiên giao nhiệm vụ. Cậu bây giờ có thể sử dụng phục vụ đặc biệt của Ẩn Nguyên hội đã quá đầy đủ rồi, tín vật gì đó, vẫn là giấu đi mới tương đối an toàn, huống chi… Lý Thiệu Thần giương mắt nhìn một chút Tình Nhân Bính, cuối cùng lựa chọn yên lặng theo dõi kỳ biến.

Lý Thiệu Thần mới vừa đi ra đại môn nơi dừng chân Nha Lâm trấn liền thấy một nam nhân không rõ khuôn mặt ngăn lại đường đi của cậu. Trong ngực của y ôm một người hôn mê, sau khi nhìn thấy Lý Thiệu Thần xuất hiện, y đem người vứt trên mặt đất, chợt giống như quỷ mỵ biến mất tại chỗ.

Đầu tóc lam sắc kia!

Lý Thiệu Thần bước nhanh tiến lên, thấy rõ dung mạo người hôn mê trên đất, yên lặng nhíu mày.

Quả nhiên là Jeff, bất quá, y tại sao lại ở chỗ này?

Thú thế chi Quân gia biến Hoàng phu

Chương 23: Đánh người không đánh mặt được chứ

“Uy, tỉnh tỉnh!”

Lý Thiệu Thần đi ra phía trước, nửa quỳ nhẹ nhàng vỗ mặt Jeff hai cái. Đối phương một chút phản ứng cũng không có, Lý Thiệu Thần tăng thêm lực đạo, lại cho y một bàn tay. Bạt tai vang dội làm Lý Thiệu Thần cả người thư sướng, thấu, quả nhiên loại hành vi này không thể tiếp tục thích ý được, trách không được kịch truyền hình cẩu huyết Trung Nguyên phối tiểu tam tổng sẽ có những pha hành động tát tay xả tóc bóp mũi khóc lóc om sòm như vậy, lực sát thương quả thực càng lớn nha.

Lý Thiệu Thần nhịn không được, lại tại trên mặt Jeff qua lại hai cái, có lẽ là bị đánh đau, trong miệng Jeff phát ra một tiếng than nhẹ, cau mày chậm rãi mở to mắt.

Lý Thiệu Thần lúc này mới phát hiện, mắt Jeff cư nhiên là màu xanh biển thuần khiết, nhan sắc đó giống như là biển rộng, tượng trưng cho bao dung, rộng lớn cùng với hủy diệt.

Jeff rõ ràng là đang ở ngoài Du Ly, nhưng trong con ngươi xanh biển tràn đầy nghi hoặc cùng không rõ. Y chỉ nhớ rõ mình nhìn thấy hai bóng đen từ nơi ẩn núp đem Lý Thiệu Thần cướp đi, tò mò đi theo, sau đó, sau đó y cái gì đều không nhớ rõ.

Nơi này rõ ràng là phòng nơi y tạm cư, đồng dạng bài trí, nhất dạng gia cụ, y thậm chí có thể ngửi được mùi hoa thản nhiên trong viện tử nơi ẩn núp, chỉ trừ bỏ một cái địa phương bất đồng.

Nam nhân đầu bạc trước mắt cười đến vẻ mặt nhộn nhạo, cảm giác đau đớn trên mặt truyền đến làm y lập tức biết nam nhân vừa mới làm chuyện tốt gì. Jeff nguyên bản mê mê hoặc hoặc sau một giây con mắt liền trở nên thanh minh sắc bén, dùng một loại ánh mắt hung tợn trừng nam nhân đầu bạc.

“ Ngươi ở trong phòng ta làm gì!”

Khẩu khí của Jeff ác liệt, giống như một con tiểu thú bị xâm lấn lãnh địa, áp dụng thi thố giương nanh múa vuốt phản kích, nhất là người xâm lấn vừa mới đối với mình làm chuyện cầm thú không bằng.

Lý Thiệu Thần giơ lên hai tay, giống như vô tội bĩu bĩu môi.

“Không có gì, chẳng qua là đánh thức cậu thôi. Như thế nào, cậu đối đãi ân nhân cứu mạng của mình bằng cái thái độ này sao? Nếu không phải tôi liều chết liều sống đem cậu lôi trở về, không chừng cậu sẽ bị mãnh thú ăn luôn, cậu nên hảo hảo cám ơn tôi mới đúng.”

“Ai cho ngươi cứu, xen vào việc của người khác!” Jeff ác thanh ác khí nói, nhưng nhìn mặt có thể thấy y mơ hồ đang xấu hổ, hai má phiếm một tầng ửng đỏ, Lý Thiệu Thần biết y đây là ngại ngùng, y giống như hài tử quá mức mẫn cảm, không thể tiếp thu người khác thân cận, huống chi là đại ân cứu tính mạng của y như vậy. Tuy rằng Jeff không biết Lý Thiệu Thần là như thế nào thoát vòng vây, lại từ trong tay người khác cứu mình ra, nhưng y an toàn trở lại bên trong gian phòng của mình là sự thật. Jeff không nói lời tốt đẹp, chỉ có thể nói như vậy để che dấu khác thường trong lòng mình.

Dùng bề ngoài để bảo hộ bản thân cùng phản kích cơ hồ đã trở thành bản năng của y.

Lý Thiệu Thần không hề gì nghiêng nghiêng đầu, xoay người từ một bên trên bàn rót một chén nước, ngồi xuống giường đưa cho Jeff.

“Đến, uống nước.”

“Đây là phòng của ta!” Tuy rằng trong miệng nói như vậy, nhưng Jeff vẫn từ trong tay Lý Thiệu Thần tiếp nhận chén nước, uống một ngụm nhỏ. Uống qua nước thần thái Jeff cũng dịu đi không ít, sắc mặt cũng không có khó coi như vừa rồi.

Y nâng lên mắt, nhìn đến nam nhân đầu bạc cười tủm tỉm theo dõi mình, nhịn không được lại là một trận đại hỏa. Dư quang nhìn đến trân châu trên tóc màu bạc của nam nhân. Trân châu trắng noãn tản ra khí tức ánh sáng ma pháp nồng đậm, có lực lượng trấn định tâm thần chữa khỏi đau đớn. Đây là một cỗ thủy hệ ma lực dị thường quen thuộc, giống như nhiều năm trước cảm nhận được, ôn nhu làm y muốn rơi lệ.

Đây là lực lượng của biển rộng, cùng bí mật trên người y không sai biệt, tình cảm nguyên bản bị giấu ở đáy lòng nay bị khai quật ra, nước mắt ứa trong hốc mắt, nếu không phải Lý Thiệu Thần còn ở nơi này, Jeff nhất định vô pháp khống chế mình khóc thành tiếng.

Không muốn trò hề của mình bị người khác nhìn thấy, tay phải Jeff chỉ vào cửa phòng, một bộ đuổi khách.

“ Thời gian không còn sớm, ngươi đi đi, ta muốn đi ngủ!”

Vừa dứt lời, Jeff vươn tay kéo chăn qua, không tiếp tục để ý đến Lý Thiệu Thần. Không rõ tử tiểu hài tử này lại phát bệnh thần kinh gì nên Lý Thiệu Thần chỉ phải phẫn nộ rời đi. Tiểu tử này là đến kỳ phản nghịch sao? Quả nhiên thời kỳ tiểu hài tử trưởng thành là khó câu thông nhất!

Nghe được thanh âm cửa phòng đóng lại, tay Jeff nắm chặt góc chăn buông lỏng, bên trong truyền đến tiếng khóc của Jeff. Không nghĩ tới xa cách nhiều năm, y cư nhiên có thể lần thứ hai cảm nhận được ma lực của biển rộng, hơn nữa là ma lực thuần khiết tinh thuần như vậy, nhất định là hoàng tộc mới có thể có được vật này.

Biển rộng, hoàng tộc, ta đều nhớ rõ, ta đều nhớ rõ, ta có thể nào quên, chỗ sinh ta dưỡng ta, chính là thân là tội nhân, ta thế nào xứng có quyền lợi được trở về biển rộng.

“A a a a a!”

Jeff ở chăn trong phát ra tiếng khóc, toàn thân đều run rẩy, giống như dùng tẫn khí lực toàn thân, tiếng khóc tê tâm liệt phế.

Lý Thiệu Thần dựa trên tường ở ngoài cửa, đem động tĩnh bên trong nghe hết rành mạch. Có thể làm cho một hài tử ẩn nhẫn khóc thành như vậy, nhất định là chuyện cực kỳ thống khổ đi. Ánh mắt chăm chú vào trân châu trên tóc, Lý Thiệu Thần lại một lần nữa thở dài.

Cậu không phải mắt mù, thời điểm Jeff nhìn đến này hạt trân châu này thì bắt đầu không thích hợp, dùng ngón chân nghĩ cũng biết vấn đề xuất phát tại trân châu trên người mình. Chỉ là bất quá cậu cũng không hiểu được hạt trân châu này rốt cuộc từ đâu mà có, cậu không nhớ rõ trên tóc bạc trong Kiếm Tam có hạt trân châu này.

Mặc kệ, có lẽ vốn là đã có, chẳng qua rất không thu hút cho nên không chú ý tới thôi. Lý Thiệu Thần nghĩ đem trân châu lấy xuống, kết quả phát hiện trân châu bám vào trên tóc, giống như có ma lực làm thế nào cũng không lấy xuống được. Lý Thiệu Thần dị thường hào khí rõ ràng đem một đầu tóc bạc toàn bộ kéo xuống, nhất thời đau đến nhe răng nhếch miệng. Quả nhiên hành vi đùa giỡn loại này không thích hợp với cậu, rất là đau a!

Lý Thiệu Thần thử đem trân châu cùng cả đầu tóc dài cuộn thành một đoàn, đặt ở cửa phòng của Jeff. Thứ này lưu cho Jeff, hẳn là sẽ có dùng đến đi? Cậu không xác định nghĩ, đột nhiên cảm thấy chính mình đã bị kịch ngôn tình tam lưu tẩy não.

Ni mã, vì cái gì đem đồ vật trọng yếu đặt ở trước cửa nha, hơn nữa nữ chủ còn có thể không phát hiện? Không nói trước có thể hay không bị đại mụ quét dọn cho rằng rác rưởi quét đi, vạn nhất nữ chủ còn không có rời giường, kết quả bị nữ xứng ác độc phát hiện sau đó đánh tráo nha? Cho dù không bị nữ xứng ác độc phát hiện, cũng có khả năng sáng sớm sợ cản trở vợ chồng son khi bà bà / đệ đệ / quản gia đi ngang qua phát hiện sau đó hủy thi diệt tích nha? Lui một vạn bước, cứ cho là đồ vật không bị người khác phát hiện, mà nữ chủ là người đầu tiên rời giường, nhưng kết quả là không cẩn thận mà một cước dẫm lên rồi té đến liệt nửa người nha? Này rốt cuộc cái việc đó tính là bi kịch hay là hài kịch a?

Lý Thiệu Thần càng nghĩ càng cảm thấy thế giới này quá mức nguy hiểm, loại vở kịch có nội dung kỳ ba này tại sao có thể phát sinh tại trên người mình nha, Lý Thiệu Thần quyết định vẫn là đem đồ vật nhét vào từ khe cửa đi, nếu Jeff không nhìn thấy nó, ít nhất đồ vật sẽ không bị người khác lấy đi a.

Tại mỗ khẩu lén lút sờ soạng nửa ngày, Lý Thiệu Thần bi thôi phát hiện, ni mã, cửa này như thế nào kín như vậy, một đinh điểm khe hở đều không có, này muốn cậu làm như thế nào a! Suất! Nếu không, trực tiếp mở cửa đem đồ vật ném cho y? Có vẻ điều này cũng không tốt lắm, còn phải nghĩ thêm cái lý do thần mã, rất phiền toái . Hai người không thân cũng chẳng quen, thình lình cho cái lễ vật, tổng cảm thấy có chỗ nào đó quái quái.

Lý Thiệu Thần một mình ở trước cửa rối rắm, không thấy được cửa phòng đang đóng chặt lặng lẽ mở ra, phía sau lộ ra ánh mắt đỏ bừng của Jeff.

“Hơn nửa đêm không ngủ, ngươi chạy tới trước phòng ta làm gì?”

Lý Thiệu Thần nhất thời nghẹn lời, lập tức tức đến nghiến răng, cái tử tiểu hài tử này, một chút đều không làm cho người ta vui lòng, uổng công lo lắng của cậu.

“Đưa cho cậu!”

Lý Thiệu Thần cũng không cùng y khách khí, trực tiếp đem trân châu ném lên mặt đối phương, nếu không phải Jeff tay mắt lanh lẹ, trân châu khẳng định sẽ rơi trên mặt đất.

“Cái gì vậy?”

“Cho cậu cậu liền cầm, như thế nào hỏi nhiều thứ vô nghĩa như vậy, đi đây, ngủ ngon!” Lý Thiệu Thần giả vờ trấn định rời đi, kỳ thật dùng dư quang trộm quan sát biểu tình Jeff, ai biết chờ Jeff biến mất tại tầm nhìn của cậu, cậu cũng không thể như nguyện nhìn thấy phản ứng kỳ quái của đối phương, thật làm cho cậu vô cùng thất vọng.

Jeff nắm đồ vật trong tay, cho dù không mở tay ra, y cũng biết trong lòng bàn tay mình chính là cái gì, chính là, cậu ấy vì cái gì phải làm như vậy?

Jeff yên lặng rũ xuống mí mắt, đem cửa phòng đóng lại, bên trong lại khôi phục thành lớp ngăn cách với một thế giới khác.

Cùng lúc đó, trên bầu trời đen nhánh hiện lên một tia kim quang dị thường chói mắt, tia chớp lặng yên không một tiếng động xẹt qua bầu trời đêm, làm người nhìn thấy cho rằng bản thân mình bị hoa mắt. Phía trên tầng mây thật dày, Lambert quơ một đôi cánh kim sắc thật lớn bay lượn ở trên bầu trời. Hai mắt của hắn lóe ra kim sắc quang mang, giống như cửu thiên tinh thần, vĩnh hằng cửu viễn chiếu rọi hết thảy thế gian. Trường bào thuần trắng trong trời cao mãnh liệt theo từng trận gió bay phất phới, ống tay áo rộng lớn cùng kim sắc tóc dài nhất Tề Phi vũ, tiêu sái phiêu dật.

Lambert men theo phương hướng rừng rậm Khoa Lạc bay đi. Tuy rằng Ngải Phạm báo cáo nói tìm không thấy Lý Thiệu Thần, phái ra chim tước cũng không có phản ứng gì, nhưng nếu không tự mình tìm kiếm một phen hắn cảm thấy không an lòng, hơn nữa, trong rừng rậm Khoa Lạc, hắn còn có một lão bằng hữu không gì không biết có thể hỗ trợ.

Lambert đáp xuống một chỗ Băng Thiên Tuyết Địa trong rừng rậm Khoa Lạc, một viên cây cối thật lớn lẳng lặng đứng sửng ở trung ương đất tuyết, chi phồn diệp mậu, trong đêm giống như một tòa núi nguy nga.

Vĩ dực thật dài rơi trên mặt đất, Lambert mỗi khi đi một bước, mặt đất đều sẽ giống như mặt nước nổi lên gợn sóng, nhìn kỹ phía dưới, mới phát hiện Lambert căn bản không có dẫm trên đất mà là cách mặt đất một khoảng.

Lá cây truyền đến thanh âm tất tất tốt tốt, rõ ràng không gió, lại có thể nhìn thấy nhánh cây lay động. Bỗng dưng, trong bóng đêm truyền đến một thanh âm già nua, ngữ tốc thong thả, trong thanh âm mang theo nồng đậm ủ rũ, hiển nhiên đối với người tới chơi thập phần không kiên nhẫn.

“Là ai lại tới quấy rầy thanh tĩnh của ngô?”

Lambert ống tay áo nhẹ huy, trên mặt lộ ra tươi cười.

“Đã lâu không gặp, Phượng Tuyên.”

Thanh âm Phượng Tuyên đột nhiên cất cao, thậm chí không thể che được ý tứ hàm xúc khiếp sợ, nhưng lại mang theo một tia không xác định, vội vàng đặt câu hỏi.

“Ngươi là… Quân thượng? Điều đó không có khả năng!”

Thú thế chi Quân gia biến Hoàng phu[ 24]

[ Chú ý: Từ chương 24 trở đi tác giả không đặt tự chương]

Phía trên tường thành nguy nga, nam nhân tóc bạc thân phi chiến giáp, trường thương chạm đất, mũi thương nhắm thẳng vào trời cao, Trĩ Kê Vĩ Vũ rung rung trong gió, quả nhiên là một cỗ chí khí Lăng Vân khí thế hào khí ngất trời. Vãn chiếu tà dương đem dư huy vẩy vào trên thân thể cường tráng của cậu, mơ hồ phiếm mông lung hồng quang, chợt nhìn xuống dưới, đúng là sinh ra một cỗ thê lương bi tráng chi tình. Ánh mắt của cậu lăng liệt, trong đôi mắt phát ra hàn ý lành lạnh, phiến môi mỏng manh mím thành một đường. Có gió thổi đến, ống tay áo tiên diễm theo gió bay múa phất phới.

Bốn bề vắng lặng, trong thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, trống trải đến đáng sợ. Bỗng dưng, nam nhân khí thế đột nhiên biến đổi, ánh mắt giống như thật thể bắn về phía không trung, tập trung trên đạo bóng đen bay trên không trung. Ánh mắt của cậu chuyên chú mà nguy hiểm, đồng tử theo bóng đen di động mà động theo, trừ cái này ra, bên trong không còn cảm xúc khác.

Trên bầu trời truyền đến một tiếng chim hót bén nhọn! Đồng tử nam nhân co rụt lại, hướng phía rừng cây đánh ra một cái thủ thế. Lá cây một trận chớp lên, một đạo tàn ảnh nhỏ bé từ trong rừng cây xuất hiện, lập tức đánh về hướng bóng đen trên không trung.

Vân trung thấy ảnh, dẫn huyền lạc tước.

Phi điểu trên không trung kêu thảm một tiếng, giống như sao băng rơi xuống thật mạnh ngã trên mặt đất, giơ lên mảnh nhỏ tro bụi. Nam nhân tóc bạc nhảy xuống tường thành cao cao, hai chân vững vàng rơi trên mặt đất. Cậu đối với rừng cây khẽ gật đầu, lá cây lại một trận chớp lên, không bao lâu, trong rừng cây đi ra một thiếu niên y phục lam sắc lam phát.

Lam sắc trong mắt thiếu niên nhìn không ra bất luận cảm xúc gì, bạch y nam nhân bỗng nhiên khoan khoái mà đi ra phía trước, cho thiếu niên một cái đại ôm, trong miệng thốt ra lời nói phá nát không khí bi thương vừa rồi, tẫn hiển bản chất nhị hóa.

“Ha ha, Jeff, hảo dạng, cái này có thịt ăn, ai hắc hắc!”

Hai người kia đúng là nhị hóa Lý Thiệu Thần cùng thiếu niên Jeff. Từ đêm đó, Jeff đối Lý Thiệu Thần rõ ràng không bài xích như trước, thời điểm nghỉ ngơi trên công trường, thường xuyên có thể nhìn thấy y cùng Lý Thiệu Thần ngồi cùng một chỗ ăn cơm, hai người nói nói cười cười, được rồi, chỉ có Lý Thiệu Thần đơn phương nói giỡn, bất quá Jeff ngược lại là một người biết lắng nghe. Mấy ngày nay ở chung, Lý Thiệu Thần cho rằng quan hệ hai người đã có bước nhảy vọt.

Ít nhất Jeff sẽ không cự tuyệt hai người vào thời điểm chạng vạng ra“ Ước hội” .

Công tác chữa trị tường thành đã tiếp cận giai đoạn kết thúc, dư lại cơ bản tất cả đều là kỹ thuật sống, cư dân trấn trên đến hỗ trợ cũng lục tục rời đi. Jeff nguyên bản chỉ là vì phương tiện bắt đầu làm việc mới có thể ở nơi này tạm cư, trước mắt xong việc, tự nhiên là phải về thôn trấn nhà mình. Chỉ là bất quá lần này phía sau y dẫn theo một Quân gia mặt dày mày dạn cũng muốn đi theo.

Ở cái loại địa phương này tạm cư xác thực không thích hợp với Lý Thiệu Thần, cậu là một tiểu tử tuổi trẻ sức lực cường tráng như thế nào lại không thể sinh tồn, chỗ nào có thể cùng những người già yếu đoạt đồ ăn nga, làm một chó Husky tôn lão yêu ấu ưu tú, đây chính là nguyên tắc xử sự cơ bản của cậu!

Jeff vốn không tính toán thu lưu Lý Thiệu Thần, mặc dù bí mật của mình đã cực kỳ bí mật, nhưng y không dám mạo hiểm như vậy. Jeff rốt cuộc vẫn đánh giá thấp da mặt của Lý Thiệu Thần, người này da mặt so mới tường thành vừa tu còn dày hơn, một bên đáng thương hề hề khẩn cầu mình, một bên như người vừa bị đá ngồi xổm trước cửa nhà mình oa oa, chỉ còn kém đối hàng xóm láng giềng khóc lóc kể lể mình phụ lòng cậu.

Jeff bị cậu đeo đến không có biện pháp, huống chi người này đối với mình có ân, không đợi y mở miệng, người này sắc mặt vui vẻ, nhanh như chớp tiến vào gia môn nhà mình, ngồi ở bên cạnh bàn ăn chờ uy.

Jeff đỡ trán, trực giác cho biết chính mình gánh theo một cái tai họa.

Một là tiểu tử tuổi trẻ sức lực cường tráng, một là thiếu niên đang trong thời kỳ phát triển, tốc độ hai người tiêu diệt thực vật có thể so với xe lửa chạy, nguyên bản một tháng đồ ăn của Jeff nay không đến mười ngày đã bị tiêu diệt hầu như không còn, trấn trên tạm thời không có cái gì có thể làm công tác, Quân gia bụng đói kêu vang cuối cùng ra một cái chủ ý tuyệt diệu, vì thế một màn mở đầu xuất hiện.

Jeff cầm trong tay 【 Ngàn Điểu 】 đưa cho Lý Thiệu Thần, lại bị người sau đẩy trở về.

“Thứ này cậu cầm chơi đi, vừa vặn là món đồ chơi có năng lực phòng thân, rất thích hợp cậu.”

【 Ngàn Điểu 】 là một cây cung, xuất phẩm của cơ tam, hình như là lúc trước Lý Thiệu Thần hoàn thành nhiệm vụ thành tựu cấp gì đó được tặng, cậu cảm thấy rất có ý tứ nên vẫn luôn đặt ở trong túi trang bị không ném bỏ, trước mắt lấy ra bất quá khá thích hợp với Jeff. Có cơ tam hệ thống làm hậu trường, thứ này có thể nói là bách phát bách trúng, lệ vô hư phát, tuyệt đối là thần khí giải trí phòng thân đánh nhau khi ở nơi tĩnh mịch đem chim đi dạo. Đây đối với Lý Thiệu Thần mà nói bất quá chỉ là tiểu ngoạn ý, nhưng đối Jeff mà nói, chính là một phần đại lễ.

Jeff khó có được chậm lại, yên lặng tiếp nhận 【 Ngàn Điểu 】, ánh mắt y phức tạp nhìn một bên mặt nghiêng của Lý Thiệu Thần, không biết đang suy nghĩ gì.

“Đúng rồi, cậu trước ăn lót bụng, tôi đem con điểu này đi thu thập một chút, đợi lát nữa chúng ta có thứ tốt!”

Lý Thiệu Thần như làm ảo thuật từ trong vật phẩm lan lấy ra một vật màu hồng, Jeff ánh mắt nháy mắt sáng hai phân. Thứ này y ăn qua một lần, ngọt ngào ê ẩm, dị thường mỹ vị. Nhìn đến trong mắt Jeff đầy vui sướng, Lý Thiệu Thần trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác thỏa mãn khó hiểu, quả nhiên 【 Mứt quả Đản Xoa thúc thúc 】 như một pháp bảo chinh phục shota Loli.

Jeff một hơi cắn rụng đỉnh sơn tra lớn nhất, cái miệng nhỏ nhắn chống đỡ đến phình ra, hương vị ngọt ngào ê ẩm làm y hơi hơi cong lên khóe mắt, như vậy Jeff mới có bộ dáng mà tuổi của y nên có, trước đó y quá mức lão thành, trầm ổn làm cho lòng người đau. Miệng nhai mỹ vị, nhưng Jeff vẫn cứ không có quên ban đêm trong rừng rậm Khoa Lạc là nguy hiểm cỡ nào, cho dù là bên ngoài rừng rậm cũng cùng một dạng.

“Ngô nhóm hồi khí đi, nâng vãn đâu sẽ có nguy giản! ( chúng ta trở về đi, quá muộn sẽ có nguy hiểm)”

Đang lúc thu thập nội tạng Lý Thiệu Thần cũng không ngẩng đầu lên, chỉ giơ lên tay trái dính đầy huyết ô múa may hai cái, ý bảo y không có vấn đề.

“Đợi lát nữa, sắp xong rồi, chờ tôi dùng bùn đất bọc nó lại là chúng ta có thể về nhà nướng lên ăn. Ha ha, liền tính tiểu gia không phải là Cái Bang, tôi cũng có thể làm hoa kê!”

Jeff cảm thấy hẳn là không vấn đề gì, nơi này là đất trống, lại gần tường thành, không có mãnh thú sẽ tới gần nơi này. Y tùy ý tìm một khối tảng đá lớn ngồi xuống, an an tĩnh tĩnh gặm mứt quả trong tay, thỉnh thoảng nheo lại hai mắt, lẳng lặng hưởng thụ. Hết sức chăm chú nên hai người ai cũng không phát hiện, không biết từ khi nào ánh trăng đã lặng yên dâng lên bị bịt kín một tầng huyết sắc mông lung, vô cùng quỷ dị.

Đêm trăng máu năm nay, đã định trước là không tầm thường!

Qua hồi lâu, Lý Thiệu Thần đứng lên, làm biếng duỗi thắt lưng một cái, trong miệng rầm rì phát ra ý tứ hàm xúc khó hiểu. Cậu vỗ vỗ tay bùn đất gói kỹ lưỡng hoa kê, quay đầu đối Jeff nói: “Hảo , có thể đi trở về.”

“Ân!” Jeff từ trên tảng đá nhảy xuống, trúc ký trong tay thuận thế cắm trên mặt đất. Trúc ký bị y liếm một chút đường đều không lưu lại, Lý Thiệu Thần không tiếng động nở nụ cười.

Jeff đối với nụ cười này của Lý Thiệu Thần sắc mặt liền ửng đỏ, đang muốn phát tác, bỗng nhiên biến sắc, một cỗ mùi máu tươi dày đặc bay vào mũi y, y đối Lý Thiệu Thần làm ra một thủ thế chớ có lên tiếng, ngừng thở lắng nghe động tĩnh chung quanh.

Mùi máu tươi càng ngày càng nặng, khí vị hư thối làm người ta buồn nôn, bên tai truyền vào một trận thanh âm cánh phát, Jeff quá sợ hãi.

“Là Huyết Bức, chạy mau!”

Jeff vừa dứt lời, trong rừng cây hôn ám sáng lên một đống đôi mắt nhỏ phiếm u quang lục sắc, trong đêm đen càng doạ người. Huyết Bức phác nha nha xuất hiện tại hai bên hai người, rậm rạp một mảnh làm người ta cả người đều không thoải mái.

Không đợi hai người làm ra phản ứng, Huyết Bức đã đem bọn họ bao quanh, giống như có ý thức, đem hai người bọn họ vòng cùng một chỗ.

Lý Thiệu Thần yên lặng niệm thành tâm pháp 【 Thiết Lao Luật 】. Cương khí tập trung quanh thân người hộ thể, có chút giống áo giáp không gì phá nổi【 Thiết Lao Luật 】. Thiết Lao tâm pháp kỹ năng giảm thương tương đối nhiều, lực hồi phục cũng tương đối cường, hơn nữa kỹ năng phần lớn có mang cừu hận, có thể hữu hiệu khống chế cừu hận của đội hữu, phòng ngừa quái vật da mỏng huyết giòn phát ra công kích.

“Đợi lát nữa tôi hấp dẫn lực chú ý Huyết Bức, cậu tìm được cơ hội bỏ chạy, sau đó đi trấn trên tìm viện binh.” Lý Thiệu Thần có cơ tam kỹ năng hộ thể, này lại sẽ cắt thành Thiết Lao Luật tâm pháp, liền tính đợi không được Jeff đưa đến cứu binh, cậu cũng có cơ hội thoát chiến chạy trốn. Nơi này dù sao cũng là bên ngoài rừng rậm Khoa Lạc, một khi cậu chạy khỏi rừng rậm, cũng cũng không còn nguy hiểm.

Nghe được Lý Thiệu Thần nói, Jeff trên mặt sửng sốt, nhiều ít có chút không thể tin. Người này tại sao có thể tại loại thời điểm này còn thay mình suy xét! Nam nhân ở trước mắt cũng không lớn hơn mình bao nhiêu, nhưng mà lại nơi chốn giống như phụ thân bảo toàn y, sống chết trước mắt cũng chưa từng buông tha. Y không biết có được phụ thân là cảm giác gì, đại khái cùng hiện tại không sai biệt lắm đi. Jeff nhìn bóng dáng kiên nghị của Lý Thiệu Thần, yên lặng làm ra một cái quyết định.

Chúng ta đều sẽ không chết ở cái chỗ này!

Lý Thiệu Thần từ vật phẩm lan lấy ra 【 Hỏa Long Lịch Tuyền 】, mũi thương màu đỏ họa xuất một đạo đường cong, khí tức nguy hiểm thế nhưng làm Huyết Bức chung quanh nhất tề lui về phía sau.

Hỏa Long Lịch Tuyền, trường một một trượng, nặng sáu mươi tám cân. Thương đoan điêu câu hỏa long đầu, đầu thương vi long lưỡi, hình dạng như lửa diễm. Mỗi khi lịch huyết, máu loãng chảy từng tí, cố xưng là Hỏa Long Lịch Tuyền thương. Từ sau khi lần trước gặp được Huyết Bức tập kích, Lý Thiệu Thần tẩy ra một bộ Đàn Kéo Kỳ Huyệt, chính là phòng ngừa loại tình huống hôm nay xuất hiện mà luống cuống tay chân. Cậu một cái 【 Đột 】 đi qua, cường bách Huyết Bức chung quanh công kích chính mình.

Thương hoa cửu thiên thế phá phong ——【 Phá Phong 】.

Thương như sấm đánh, thế như tia chớp ——【 Xuyên 】.

Khê nguyệt bắt đầu thế, công thủ gồm nhiều mặt, tiến thối tự nhiên ——【 Chiến Bát Phương 】.

Lý Thiệu Thần một người đã đủ giữ quan ải, bằng vào cơ tam hệ thống cường hãn, cư nhiên đem Huyết Bức chặt chẽ hấp dẫn lại bên cạnh mình.

Jeff không biết Lý Thiệu Thần là như thế nào làm được, y chỉ nhìn đến Lý Thiệu Thần trường thương múa may, máu tươi đầy trời, nam nhân chặt chẽ đứng trước người mình, không cho bất luận một cái Huyết Bức đột kích đánh y. Y nghe được nam nhân lớn tiếng kêu y chạy, y lại như thế nào cũng dịch không được chân dù chỉ là một bước.

Y biết, một khi y lựa chọn rời đi, nam nhân khẳng định sẽ chết ở chỗ này.

Jeff không hy vọng cậu chết!

Thiếu niên chậm rãi nhắm lại hai mắt, tái mở mắt là khi, một tia sáng lam sắc chói mắt chiếu sáng lên không trung!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nonodie

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.