[Kiếm Võng Tam Đồng Nhân] Thú Thế Chi Quân Gia Biến Hoàng Phu

Chương 24: Chương 24: 34




Edit: Dĩm Dĩm GIÁNG SINH VUI VẺ (一3一)♥

Thú thế chi Quân gia biến Hoàng phu[33]

Trân châu mượt mà giống như có ý thức, quay chung quanh người Lý Thiệu Thần làm thành một vòng bảo hộ cho cậu, Tam Vĩ Khuyển không có cách nào tạo thành thương tổn cho Lý Thiệu Thần. Trân châu thỉnh thoảng thi triển ma pháp thủy hệ công kích boss, tuy thương tổn không cao, nhưng ma pháp thủy hệ có hiệu quả nhanh làm cho tình hình chiến đấu của bên ta càng thêm có lợi.

Cesar xem xét chuẩn cơ hội, nhảy lên sau lưng Tam Vĩ Khuyển, răng nanh sắc nhọn đâm thủng cổ nó, máu phun đỏ cả đầu Cự Lang nhìn vô cùng đáng sợ. Tam Vĩ Khuyển bị đau nên mãnh liệt lay động, cự vĩ đảo qua, đem Cesar trên lưng vứt ra thật xa. Nó gào thét, mắt sắc đột nhiên biến thành màu đỏ, ngửa cổ lên hướng huyết nguyệt gào thét, từng trận tiếng gầm mang theo gió lớn làm ba người nhất tề lui về phía sau một bước.

Tam Vĩ Khuyển thả người nhảy tới giữa không trung, xuất ra lợi trảo hướng về Cesar đánh tới, Cesar vừa mới đứng lên liền lộn xuống trốn qua một bên, tránh đi công kích trực diện của Tam Vĩ Khuyển. Nhìn đến khe rãnh thật sâu trước mắt, Cesar âm thầm may mắn mình trốn đúng lúc, nếu không thì không chết cũng tàn.

Cơ hội tốt!

Mắt thấy Tam Vĩ Khuyển hận thù mà mở to thú đồng nhìn chằm chằm Cesar, Lý Thiệu Thần nắm chặt trường thương trong tay nhanh chóng chạy đến phía trước Cesar một thương đâm vào mắt Tam Vĩ Khuyển. Không có khung cảnh máu văng tung toé khắp nơi, mà khi trường thương đâm đến mắt Tam Vĩ Khuyển lại như là đụng phải sắt thép, phát ra tiếng vang “Đinh đang”, thậm chí ma xát xuất hiện ánh lửa.

Đúng là quái thú, con mắt so với sắt thép còn cứng rắn hơn! Bất quá, thì tính sao!

Thương hoa cửu thiên thế phá phong!

【 Phá Phong 】 có thể nói là thần kỹ của Thiên Sách Phủ, không chỉ có thể tăng trưởng cừu hận, còn có thể đánh bại hộ giáp của mục tiêu, làm ngoại công phòng ngự của đối phương rơi chậm lại, cũng mang vào một cái debuff rụng huyết 12 giây.

Tại ảnh hưởng hiệu quả của kỹ năng【 Phá Phong 】, tay Lý Thiệu Thần run lên, trường thương đâm vào mắt phải Tam Vĩ Khuyển, nhất thời dòng máu ấm áp phun khắp toàn thân Lý Thiệu Thần, cơ hồ che trụ tầm mắt cậu. Lý Thiệu Thần biết kế tiếp Tam Vĩ Khuyển khẳng định sẽ phát cuồng, đang định rút về trường thương về trốn qua một bên, lại phát hiện 【 Hỏa Long Lịch Tuyền 】 cắm trong con mắt đối phương lại vô pháp gỡ xuống.

Tam Vĩ Khuyển gần như điên cuồng, Lý Thiệu Thần không dám trì hoãn, trực tiếp bỏ qua ý tưởng thu hồi 【 Hỏa Long Lịch Tuyền 】, thi triển【 Lên Như Diều Gặp Gió 】+【 Niếp Vân Trục Nguyệt 】 né tránh khỏi phạm vi công kích của Tam Vĩ Khuyển. Trong tay không vũ khí, toàn bộ kỹ năng của Thiên Sách phủ đều biến thành màu xám, Lý Thiệu Thần phản thủ từ trong ba lô lấy ra 【 Tố Lưu 】, hoa văn lưu chuyển phát ra ánh sáng màu bạc kết hợp với trân châu lam sắc dị thường chói mắt.

“ Thấu, thổ hào!”

Quách Tử Kiến nhịn không được cảm khái một câu, trong mắt của Tạ Trời Cao cũng mang một tia hâm mộ.

Hiệu quả 【 Phá Phong 】 trên người Tam Vĩ Khuyển vẫn tồn tại như cũ, Lý Thiệu Thần quyết định thật nhanh, đối với một con mắt khác của nó thi triển 【 Thừa Long Tiến 】, mũi tên sắc bén phá vỡ không khí, phát ra tiếng vang tê tê, Tam Vĩ Khuyển đang gào thét trong đau đớn không hề sở giác, cho đến khi trước mắt tối sầm, cái gì cũng không nhìn thấy!

Trên con mắt trái của Tam Vĩ Khuyển treo mũi tên Bạch Vũ, mắt phải treo trường thương màu đỏ, yếu thế như vậy nhưng khí thế của Tam Vĩ Khuyển thế nhưng không chút nào suy giảm, ngược lại có xu thế dâng lên. Ba người một lang rõ ràng cảm thấy được đại địa dưới chân đang run rẩy, biên độ càng lúc càng lớn, trên người Tam Vĩ Khuyển phát ra quang mang hồng sắc.

Cảm thấy được nguy hiểm tới gần, Cesar thầm nghĩ một tiếng không tốt.

“ Nó muốn tự bạo, chạy mau!”

Cesar còn chưa dứt lời, Tam Vĩ Khuyển đã đem kỹ năng phóng thích hoàn tất, chỉ nghe “Bành” một tiếng thật lớn, huyết sắc tận trời, tựa hồ nhan sắc toàn thế giới đều bị nhuộm thành màu đỏ tươi. Trong hồng quang tựa hồ có một tia lam sắc hiện lên, chờ đến hết thảy bình thường trở lại, trừ bỏ một cái hố sâu cháy đen tại chỗ, hết thảy giống như đều chưa phát sinh.

Mà ở xa xa, dưới nước sông Jeff đang ẩn mình một tia màu đỏ từ đáy sông chậm rãi nổi lên mặt nước, sau đó biến mất trong nước sông.

Cùng lúc đó, bên trong hoàng cung xa xôi, ở cấm địa hoàng thất Lambert trong lòng tọa lập khó an, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp sửa phát sinh. Trước đó hắn đã tiêu hao rất nhiều lực lượng, huyết mạch cơ hồ không dư lại bao nhiêu, căn bản không có biện pháp chống cự ảnh hưởng của đêm trăng máu. Cũng may bên trong cấm địa hoàng thất có đá niết bàn che chắn huyết sắc của ánh trăng, trước khi đêm trăng máu qua đi đứng ở bên trong cấm địa mới không hại người hại mình.

Tại một chỗ thạch thất ở giữa cấm địa, Lambert ngồi xếp bằng trên giường đá, nín thở ngưng thần, khắc chế cảm xúc. Bốn phía một mảnh an tĩnh, tĩnh đến có chút đáng sợ, như là yên lặng trước cơn bão táp.

Bỗng nhiên, trong lòng Lambert nhảy dựng, huyết mạch quay cuồng, từ trên giường đá ngồi xuống. Tâm hắn khó nhịn, nghĩ đến ảnh hưởng của đêm trăng máu, sợ kế tiếp mình không khống chế được cảm xúc, Lambert vội vàng gọi Ngải Phạm đang ở bên ngoài trông chừng.

“ Ngải Phạm, giúp ta hái hai đóa Huyết Hồn hoa đem vào.”

Bàn đá bên cạnh đặt vài cái chén rỗng tuếch, hắn đã uống ba bốn chén rượu có pha Huyết Hồn hoa, nếu lại tiếp tục uống xuống chắc chắn sẽ say. Một chút Huyết Hồn hoa có thể ngăn cản ảnh hưởng của đêm trăng máu, tự thân kích phát tiềm lực, nhưng nếu dùng nhiều ngược lại sẽ biến thành một loại độc dược làm người ta nghiện.

Bên ngoài không có người lên tiếng trả lời, Lambert cho rằng Ngải Phạm nhàn hạ đang ngủ, lại kêu y hai tiếng, vẫn không nghe y đáp lại. Tiểu tử này, không phải là trộm chạy tới cùng Vincent đi? Bởi vì nguyên nhân đêm trăng máu, thủ vệ trong cấm địa hoàng gia đều bị điều đi, nơi này chỉ có hắn cùng Ngải Phạm, vì phòng ngừa không khống chế được cảm xúc ngộ thương Ngải Phạm, Lambert chỉ có thể cho y ở bên ngoài thủ.

Lambert phủ thêm ngoại sam, chân trần đi ở trên mặt đất lạnh lẽo, chậm rãi như đang lên núi lễ Phật hướng ngoài động đi đến. Không đợi hắn đi đến động khẩu, liền nhìn thấy tảng lớn tảng lớn ánh lửa chiếu rọi đến trên vách tường sơn động, lúc sáng lúc tối.

Lambert thầm nghĩ không tốt, đang định vọt tới động khẩu nhìn xem đến tột cùng là chuyện, chợt nghe tiếng đá rơi xuống khe núi. Có người đi vào đây.

Lambert nín thở ngưng thần, thật cẩn thận dán người trên vách tường, hơi hơi ló đầu ra. Bên ngoài ánh lửa tận trời, phụ cận cấm địa nở đầy Huyết Hồn hoa bị đốt cháy hầu như không còn, biến thành một biển lửa. Phía trước lửa cháy tàn sát bừa bãi, một bóng người lẳng lặng đứng, như đang chờ người.

“ Thú hoàng bệ hạ của ta, nếu đã thấy được, vì sao không ra?”

Vincent!

Cho dù là ngốc tử cũng biết Vincent lai giả bất thiện, Lambert không tiếp tục trốn, từng bước một đi đến trước mặt Vincent.

Trong không khí tràn đầy khí vị tinh ngọt của Huyết Hồn hoa bị đốt cháy, trong bóng đêm hai người quần áo bay tán loạn, nhìn nhau không nói lời gì.

Lambert đoán được Vincent làm cái gì, nhưng hắn không muốn tin tưởng thứ mà mình đang thấy, cố chấp chờ đợi đối phương cho hắn một đáp án. Hai người thuở nhỏ tương giao, đến nay đã có ba nghìn sáu trăm năm. Từ lúc Lambert ngồi trên vị trí thú hoàng, hắn cũng đã làm tốt chuẩn bị bị người phản bội, chính là không nghĩ tới, người này dĩ nhiên là Vincent mà hắn tín nhiệm nhất.

Lambert trong mắt ảm đạm không một tia ánh sáng.

“ Ngải Phạm…”

“ Em ấy không biết.” Vincent biết Lambert muốn hỏi cái gì, trước khi hắn hỏi ra đã trả lời: “ Nếu nói như vậy có thể làm cho ngươi dễ chịu một chút.”

Trầm mặc.

Lambert trầm mặc một đoạn thời gian dài, ngay khi Vincent cho rằng hắn sẽ không tiếp tục mở miệng Lambert cổ họng khàn khàn, dùng thanh âm run rẩy hỏi: “ Vì cái gì?” Vì cái gì cố tình là ngươi, mà không phải người khác!

Vincent thình lình cười lớn, ánh lửa nhảy nhót chiếu lên tươi cười điên cuồng của y: “ Vì cái gì? Ngươi cư nhiên hỏi ta vì cái gì? Hảo, ta cho ngươi biết, ta so với ngươi càng thích hợp ngồi ở vị trí này. Luận năng lực, ta hơn ngươi luận dã tâm, ngươi không sánh bằng ta luận trị quốc, ta cũng không thua với ngươi, từ nhỏ đến lớn, ta điểm nào không sánh bằng ngươi? Ngươi bất quá là may mắn thức tỉnh huyết mạch thần thú, chỉ bằng cái này lại phủ định mọi cố gắng cả đời ta làm ta không thể với tới vị trí thú hoàng, ngươi cảm thấy công bằng sao?”

“ Thần dụ của thần thú…”

“ Đi mẹ nó thần dụ của thần thú, bất quá là một thần giả dối hư ảo, thế nhưng các ngươi lại khăng khăng một mực phụng dưỡng chung thân, đến tột cùng hắn là cái dạng gì ngươi đều chưa thấy qua, ngươi không biết là rất buồn cười sao? Nếu thực sự là thần, thời điểm ba mẹ chết hắn ở nơi nào? Thời điểm thôn bị người hủy diệt hắn ở nơi nào? Thời điểm ngươi và ta bị người đuổi giết hắn lại ở nơi nào? Lambert, ta không tin thần!”

Vincent ánh mắt điên cuồng, trong tươi cười mang theo hưng phấn, y nói ra từng chữ dị thường kiên định: “ Ta sẽ trở thành thần!”

“ Ngươi điên rồi, Vincent!”

Khi nói chuyện, thân ảnh Lambert biến mất tại tại chỗ, một bàn tay từ sau lưng Vincent vươn ra, ách trụ cổ họng của y. Lambert một tay khác quay người nắm chặt tay Vincent, đầu gối dùng sức đỉnh đem Vincent đặt tại trên đất.

“ Ngươi sơ suất quá, Vincent!”

Vincent giãy dụa tượng trưng hai cái, vẫn chưa tránh thoát gông cùm xiềng xiếc của Lambert, nhưng mà y lại cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác đối Lambert nói một câu: “ Ta xem sơ suất chính là ngươi đi?”

Đồng tử Lambert co rụt lại, trên người bỗng nhiên không có khí lực, hai tay của hắn buông lỏng, mềm mềm té trên mặt đất.

“ Nhiều ngần ấy năm, ngươi vẫn là không học được ngoan lệ a. Ngươi chẳng lẽ quên ta am hiểu nhất là sử dụng ma pháp trận sao?” Vincent đứng lên tử, mở ra hai tay, dưới chân hai người xuất hiện một cái ma pháp trận thật lớn, Lambert bị nhốt tại trung ương của ma pháp trận, không thể động đậy.

Ma pháp trận vây ma khóa hồn!

Vincent ngồi xổm trước mặt Lambert, cười cười. Y tiến đến bên tai đối phương, động tác ái muội hộc khí: “ Nhìn lại nhiều năm tình cảm, ta sẽ không giết ngươi. Ta đưa ngươi tới một địa phương mà tất cả mọi người tìm không thấy ngươi được chứ?”

Một khối ngọc thạch hình Phượng Hoàng kim sắc xuất hiện trong tay Vincent, đây là Phượng Hoàng cốt Lambert niết bàn biến thành. Mắt Lambert như muốn nứt ra, giãy dụa muốn đi cướp đoạt nhưng cả người đều không có khí lực, ma lực trong cơ thể toàn bộ bị phong ấn, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn Vincent khắc xuất từng đạo dấu vết trên cổ Phượng Hoàng.

“ Đều nói Phượng Hoàng cốt là tinh hoa của Phượng Hoàng niết bàn, ta đem ngươi phong ấn vào bên trong, thế nào? A, ngươi nhất định sẽ nghĩ biện pháp trốn ra đúng không? Ha hả, không ngại nói cho ngươi biết, chỉ có huyết mạch Phượng Hoàng có thể cởi bỏ pháp trận ma đạo này, vây ngươi ở bên trong, nhất định thực buồn rầu đi?” Vincent lắc đầu đáng tiếc, khóe miệng bỗng nhiên trồi lên một cái cười lạnh: “ Ngươi ở bên trong cả đời đi!”

Vincent rời khỏi ma pháp trận, đem Phượng Hoàng cốt trong tay ném lên không trung, trong miệng mặc niệm một đoạn pháp chú, Phượng Hoàng kim sắc phát ra quang mang chói mắt, một tiếng Phượng Poàng khinh đề, vầng sáng kim sắc bao phủ trên người Lambert, trong nháy mắt đã đem hắn hút vào trong cơ thể.

Phong ấn xong Phượng Hoàng cốt “Loảng xoảng lang” một tiếng rơi trên mặt đất, Vincent trên mặt trồi lên ý cười, đang chuẩn bị đi nhặt, không nghĩ tới có người nhanh hơn y một bước. Một đạo thân ảnh lửa đỏ từ trên bầu trời hạ xuống, giống như tia chớp đem Phượng Hoàng cốt nhặt lên, sau đó lại nhanh chóng biến mất tại phía chân trời.

“ Đáng chết!”

Vincent thi triển ba bốn cái ma pháp, đều không thể đuổi theo thân ảnh hồng sắc, mắt mở trừng trừng nhìn nó càng bay càng xa.” Hoả Chước tước, hừ, ngươi ngược lại nuôi không ít vật nhỏ trung tâm!” Giờ khắc này biểu tình Vincent vô cùng âm ngoan.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nghe nói tác giả cất chứa đến 100 hệ thống sẽ thưởng cho một cái đàn qq, không biết là thiệt hay giả ai! Tiểu công lên sân khấu, thân nhóm có hay không ( gào thét -ing ) bị thỏa mãn a?

Thú thế chi Quân gia biến Hoàng phu [34]

Lần trước Lambert đi đến rừng rậm Khoa Lạc bái phỏng Phượng Tuyên, biết được Lý Thiệu Thần đã không còn ở trong phạm vi rừng rậm Khoa Lạc, hắn mờ mịt không biết nên đi chỗ nào tìm kiếm bán thú nhân làm hắn thương nhớ, đành phải phái chim tước trải rộng thế giới thay hắn tìm kiếm. Hắn đã cảm thấy được khí tức bất an rung chuyển trong hoàng thành, chính là không ngờ tới, không ngờ là Vincent người hắn tín nhiệm nhất tại thời điểm hắn suy yếu cho hắn một cú!

Hoả Chước tước chính là chim tước bị phái đi đầu tiên, nó từ trong tro tàn của Phượng Hoàng niết bàn mà sinh ra, có được một tia huyết mạch gầy còm của Phượng Hoàng, mà đúng là bằng vào điểm huyết mạch ấy giúp nó tìm được Lý Thiệu Thần ở Nha Lâm tấn.

Tuy rằng Lambert chỉ đạo nó phải tìm một bán thú nhân tóc đen dài có cả tai thú và đuôi thú, nhưng là Hoả Chước tước liếc mắt một cái liền nhận ra thú nhân phổ thông tóc bạc này chính là người bệ hạ tìm. Trên người cậu tản ra nồng hậu khí tức huyết mạch Phượng Hoàng, không chỉ là trong máu của cậu, còn có trong bụng của cậu.

Hoả Chước tước trong lòng cả kinh, chẳng lẽ nói bán thú nhân này đã mang thai?

Trách không được nhìn không thấy đuôi cùng tai thú của cậu, mặc dù không biết tóc bạc của cậu là nguyên nhân gì tạo thành, nhưng là Hoả Chước tước thập phần rõ ràng bán thú nhân mang thai sẽ thoái hóa thành hình thái thú nhân phổ thông, thú hình sở hữu trên người sẽ ngắn ngủi biến mất, chờ đến sau khi em bé được sinh ra mới có thể biến thành hình thái bán thú nhân.

Hoả Chước tước nhướng đuôi lông mày, không nghĩ tới bệ hạ cấm dục nhiều năm như vậy, mới qua kỳ động dục liền một kích tức trung, tuy rằng nói tỷ lệ bán thú nhân thụ thai là trăm phần trăm, nhưng thú nhân lực lượng càng cường đại thì năng lực sản xuất sẽ càng thấp. Dù sao thổ địa sẽ tái phì nhiêu, mầm mống không có dù sống cũng không có cách nào dựng dục. Nó dùng móng điểu nghĩ cũng biết đêm hôm đó nhất định phi thường lửa nóng.

Tư duy mạc danh kỳ diệu làm Hoả Chước tước cảm thấy nóng nóng, rất nhanh chấn chỉnh lại vung cánh hướng phía hoàng thành bay đi. Nó phải nhanh đem cái tin tức tốt này nói cho bệ hạ. Nhưng mà chờ thời điểm nó tìm được Lambert, lại khiếp sợ với hết thảy phát sinh trước mắt, cơ hồ là theo bản năng, nó cướp đi Phượng Hoàng cốt đang phong ấn Lambert, không thể để cho nó rơi vào trong tay Vincent.

Hoả Chước tước dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời bay ra hoàng thành, bên trong bối rối, theo bản năng hướng phía cỗ khí tức huyết mạch Phượng Hoàng khác bay đi. Người nọ là người bệ hạ tìm, trên người lại có được huyết mạch Phượng Hoàng, đại khái là người duy nhất hiện nay mà nó có thể tín nhiệm.

Lý Thiệu Thần là bị gió lạnh thổi tỉnh, cậu chỉ nhớ rõ sau một tiếng vang nổ mạnh thật lớn, trước mắt liền tối sầm, bất tỉnh nhân sự, nhưng nhìn trạng huống hiện nay của cậu, hẳn không phải là chết rồi đến doanh địa sống lại. Cậu mở to mắt, đầu tiên nhìn đến chính là lá cây thông xanh um úc trên đỉnh đầu, trời xanh trong lành, thái dương chiếu ra những ánh nắng ấm áp, xem ra đêm trăng máu đã qua.

Bên cạnh cậu còn nằm một người, đúng là thành chủ Cesar đã biến trở về hình người, mà Tạ Trời Cao cùng Quách Tử Kiến sớm đã không có bóng dáng, chỉ ở kênh tán gẫu mật để lại mấy câu cho cậu. Đại khái là không muốn thêm phiền toái, không muốn bị người vạch trần thân phận phát hiện bí mật, cho nên mới rời đi trước, cuối cùng còn khuyên cậu sau khi tỉnh lại cũng sớm rời đi cho thỏa đáng.

Cesar còn nằm trên mặt đất hôn mê, Lý Thiệu Thần nhìn xem hoàn cảnh bốn phía, phát giác chính mình còn trong rừng rậm Khoa Lạc, vốn định trước mắt mở liệt biểu xem xét phụ cận có cái gì nguy hiểm hay không, lại ngoài ý muốn nhìn thấy tên Jeff. Theo hệ thống tự mang mục tiêu liên tuyến đi qua đi, Lý Thiệu Thần phát hiện Jeff nổi trên mặt nước.

Lý Thiệu Thần sợ hãi, vội vàng chạy xuống sông, sáng sớm nước sông lạnh lẽo thấu xương, Lý Thiệu Thần lại hồn nhiên không thèm để ý, cậu đem toàn bộ tâm thần đều đặt trên người Jeff, nhìn thấy y vì quá mệt nên hôn mê thì mới yên lòng. Cậu biết, nếu không có Jeff, bọn họ khẳng định sẽ không dễ dàng đả bại Tam Vĩ Khuyển hoàn thành nhiệm vụ còn có thể toàn thân trở ra.

Nếu như nói ngay từ đầu cậu theo tiểu hài tử đáng thương này mục đích là đến gần y, lấy lòng y, nhưng trải qua thời gian dài ở chung như vậy, Lý Thiệu Thần rất khó nói rõ ràng rốt cuộc là ai thiếu ai, Jeff không chỉ cứu tính mạng của cậu một lần, hơn nữa cậu tin tưởng, nếu lần sau cậu lại gặp nguy hiểm gì, Jeff nhất định sẽ động thân mà giúp.

Đứa bé này a…

Lý Thiệu Thần hai tay ôm lấy Jeff, trên mặt lộ ra ý cười ấm áp.

Đem Jeff ôm đến trên bờ, Quân gia cả người ướt sũng liền đổi mới một bộ vẻ ngoài, đến thời điểm dịch dung, cậu do dự một lát cuối cùng lựa chọn bảo lưu dung nhan hiện tại. Tại thời điểm hôm nay nhìn thấy Cesar, trong tim của cậu đã có tính toán.

Đỉnh đầu “Ba” một tiếng, một vật nhỏ cả người đỏ bừng từ phía trên rơi xuống, mắt đầy Sao kim rơi xuống bên chân Lý Thiệu Thần.

“ Kỷ kỷ.”

Vật nhỏ rầm rì hai tiếng, ý bảo chính mình còn sống, không đợi Lý Thiệu Thần ngồi xổm xuống bắt nó nhặt lên, Hoả Chước tước mở cánh giãy dụa đứng lên, tại bên chân Lý Thiệu Thần sôi nổi. Nó thật sự không có khí lực tái bay lên.

Bên cạnh Hoả Chước tước nằm một khối ngọc thạch kim sắc, lòe lòe tỏa sáng, Lý Thiệu Thần cảm thấy nhìn quen mắt, không tự chủ cầm lên, lúc này mới phát hiện là Phượng Hoàng cốt lúc trước Lambert lưu lại cho cậu kết quả bị cậu đặt ở trong sơn động. Thứ này như thế nào sẽ ở đây?

Phượng Hoàng cốt kim sắc cùng thời điểm lúc trước nhìn thấy không quá giống nhau, nguyên bản nhan sắc vàng ròng hiện tại phiếm màu ửng đỏ, bên trong che kín hồng sắc huyết tuyến giống như cây tử đằng, tinh tế mà nói, có chút giống mạch máu trải rộng thân thể, nhìn qua không giống như là một tảng đá, mà thật sự là một Phượng Hoàng giương cánh muốn bay.

Lý Thiệu Thần lắc đầu, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều.

Hoả Chước tước thấy Lý Thiệu Thần nhặt lên Phượng Hoàng cốt, chính mình lại khôi phục một ít khí lực, hai cánh mở ra, giống như một đạo lửa cháy xẹt qua trời cao, biến mất tại phía chân trời. Lý Thiệu Thần trong lòng có nghi vấn, kết quả quay đầu chỉ nhìn đến một viên đỏ ở chân trời.

“ Thật sự là vật nhỏ kỳ quái.”

Lý Thiệu Thần đem Phượng Hoàng cốt thu vào trong vật phẩm lan, kết quả hệ thống gợi ý vật phẩm ấy không thể thao tác như thế, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống như vậy. Chẳng lẽ này thật sự là Phượng Hoàng? Lý Thiệu Thần không xác định nghĩ như vậy.

Cậu nghĩ nghĩ, quyết định vẫn là trước đem thứ này thu hồi. Lý Thiệu Thần không nhìn thấy, nguyên bản huyết khối khô cạn trên tay cậu bởi vì ngâm nước hơi có chút hòa tan, máu loãng dính trên Phượng Hoàng cốt, thế nhưng chậm rãi thẩm thấu vào, mà nguyên bản Phượng Hoàng thường thường không có gì lạ nay ánh mắt bỗng nhiên lóe sáng, giống như là con mắt thật sự.

Như thế nào đem hai người hôn mê kéo trở về, Lý Thiệu Thần nghĩ thật khó, để ai ở một mình tại chỗ này đều không an toàn, mà cậu lại không thể một lần đem hai người đều mang đi. Ai, thật sầu người! Lý Thiệu Thần buồn rầu trảo trảo tóc. Cũng may không đợi cậu phiền táo bao lâu, liền có một đội sĩ binh tiến đến tìm người, Lý Thiệu Thần nhìn cứu tinh ánh mắt lóe sáng làm các ca ca trong đoàn binh nháy mắt không được tự nhiên, ngải mã, ánh mắt này thật là đáng sợ. Cũng may bọn lính đều đã được nghiêm chỉnh huấn luyện, mặt không đổi sắc trước ánh mắt như lang như hổ của Lý Thiệu Thần, đem hai người hôn mê nâng lên hồi doanh địa.

Thành chủ hôn mê bất tỉnh cũng không phải là việc nhỏ, Lý Thiệu Thần làm người chứng kiến, bị thập phần khách khí mời ở lại trong quân doanh, mà còn bị an bài tại trong trướng bồng được người bảo hộ. Cái cảnh tượng này thật sự rất quen thuộc, chẳng lâu trước đây cậu cùng Jeff cũng là tại đây dưới dạng bị bảo hộ, đồng dạng một người thanh tỉnh một người hôn mê, chẳng qua đổi đối tượng thôi.

Bất quá cũng không lâu lắm, đã có người tiến đến thỉnh bọn họ đổi đến một cái lều trại xa hoa khác, lại là dâng trà lại là thỉnh quân y, Jeff đang hôn mê bất tỉnh tức thì bị an bài nằm ở phía trên một khối da thú trân quý, Lý Thiệu Thần bĩu môi, cảm khái đãi ngộ trước sau khác biệt thật đúng là lớn.

Lý Thiệu Thần từ trong miệng quân y biết được Cesar đã tỉnh lại, chỉ là bởi vì cùng Tam Vĩ Khuyển chiến đấu bị thương không nhẹ, yêu cầu hảo hảo tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, cho nên hiện tại không có phương tiện lại đây cảm tạ bọn họ trợ giúp. Cesar thành chủ cố ý dặn, nhất định phải hảo sinh chiêu đãi hai vị ân nhân, quân đội tạm thời sẽ không rời đi Nha Lâm trấn, bọn họ có thể tại trong quân doanh an tâm trụ, dưỡng tốt thân thể sau đó rời đi cũng không muộn.

Lời này nói đến tâm ý của Lý Thiệu Thần, cậu vốn đã muốn ở lại quân doanh, hiện tại giúp cậu quang minh chính đại tiến vào, có đạo là thỉnh thần dễ dàng đưa thần khó, muốn đuổi cậu đi đã không còn dễ dàng nữa. Trước cậu còn phải hỏi một chút tính toán của Jeff, cũng không biết tuổi của y có đủ tiêu chuẩn tòng quân hay không.

Jeff vào ba ngày sau tỉnh lại, trong lúc bị Lý Thiệu Thần cung hảo ăn hảo uống, trừ bỏ quân doanh chủ trướng không thể vào, còn lại muốn xuất hành cũng không hạn chế bất luận cái gì, thậm chí thời điểm trở về trấn còn có nhân viên hộ vệ đi theo, xác thực phong cảnh một phen. Sau khi thân thể thành chủ Cesar khôi phục cũng gặp qua vài lần, trừ bỏ cảm kích Lý Thiệu Thần trợ giúp, còn mấy lần hữu ý vô ý đề cập tới năng lực của Lý Thiệu Thần.

Tuy rằng y chưa từng hỏi cụ thể là năng lực gì, chính là lộ ra chút tò mò, nhân tiện du thuyết Lý Thiệu Thần gia nhập quân đội, vì nước cống hiến vân vân. Lý Thiệu Thần cũng không có lập tức đáp ứng lời mời của thành chủ Cesar, cũng không có cự tuyệt, chỉ nói phải đợi sau khi Jeff tỉnh lại cùng thương lượng một phen, lại cho y câu trả lời thuyết phục. Cesar ngược lại đối với loại thái độ này của cậu rất là thưởng thức, không kiêu không nóng, khiêm tốn hữu lễ, đối cậu yêu thích càng thêm một tầng.

Sau khi Jeff tỉnh lại, Lý Thiệu Thần cùng y nói tỉ mỉ một chút tình hình nhiều ngày nay, sau nói đến chuyện tòng quân Jeff có chút do dự. Cũng không phải nói y không nguyện ý rời đi Nha Lâm trấn, lão thú nhân đã qua đời thiệt nhiều năm, y tại trấn trên vô ưu vô lự rời đi cũng không phải không thể. Chính là dựa theo tuổi thú nhân, y coi như là vị thành niên, không đủ để tòng quân, nếu đang trong quân đội mà đột nhiên đến kỳ động dục, trong đây một đống lớn toàn là thú nhân giống đực như vậy, y không biết trong mơ hồ lại cùng ai ai lăn sàng đâu.

Tính ra động dục kỳ cũng chính là đại sự trong cuộc đời thú nhân, không thể quyết định qua loa như vậy, hơn nữa, vạn nhất bí mật mình là hải tộc bị quân đội phát hiện, kết quả đã có thể không xong.

Ở một phương diện khác, y lại biết Lý Thiệu Thần bức thiết muốn tiến vào quân đội, nhìn đôi mắt đối phương đầy chờ mong, lời cự tuyệt đến bên miệng lại bị y nuốt trở về. Y gật gật đầu, cuối cùng vẫn là đáp ứng.

Lý Thiệu Thần hoan hô một tiếng, cao hứng phấn chấn mà đi ra cửa tìm thành chủ Cesar, mà Jeff ở lại trong trướng bồng, thì vuốt trân châu màu bạc trên cổ trầm mặc, trên mặt trân châu mượt mà một đạo khe có thể thấy được rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.