[Kiếm Võng Tam Đồng Nhân] Thú Thế Chi Quân Gia Biến Hoàng Phu

Chương 31: Chương 31: 48




Edit: Dĩm Dĩm

Thú thế chi Quân gia biến Hoàng phu [47]

Lý Thiệu Thần cảm giác chung quanh có rất nhiều người đang cãi nhau, thanh âm rất lớn, rất ồn ào, đầu cậu cũng sắp nổ tung, cậu cố sức mở to mắt, mơ mơ màng màng chỉ nhìn thấy mũi dao loé sáng, đây là đang làm gì? Lý Thiệu Thần theo bản năng muốn chạy trốn nhưng thân thể lại không nghe sai sử, ngồi phịch ở trên giường không nhúc nhích. Cậu há miệng muốn hét lên cứu mạng, nhưng phát hiện chỉ là vô ích, mà ngay cả bản thân cậu cũng không nghe được thanh âm của mình.

Tuyệt vọng giống như hồng thủy đánh úp lại bao phủ cả người cậu, hắc ám xâm nhập tâm trí cậu. Trong lúc hoảng hốt, có một thanh âm ấm áp nói với cậu: “Đừng sợ, có ta ở đây.”

Là ai? Là ai đang nói chuyện với cậu?

Lý Thiệu Thần ý thức hỗn loạn, vô lực nhận ra thân phận của chủ nhân thanh âm, bụng truyền đến một trận đau đớn như bị đao cắt, mặc kệ người khác làm gì cậu, cậu cũng vô lực phản kháng, không nhúc nhích nằm ở trên giường mặc người xâm lược. Lý Thiệu Thần quả thực hận chết loại cảm giác này.

“Kiên trì một chút, A Thần, kiên trì một chút, lập tức thì tốt rồi.” Thanh âm ôn nhu lần thứ hai vang lên, nhưng lại thần kỳ trấn an tâm tình của mình, trước mắt hiện lên kim quang, mơ hồ có thể nhìn thấy hình ảnh Phượng Hoàng giương cánh. Làm người ta ngạc nhiên chính là, trên người cậu tựa hồ không còn khó chịu như trước, ý thức trở nên thanh tỉnh hơn nhiều.

Tôi đang làm gì? Lý Thiệu Thần nghi ngờ, không biết nguyên nhân mình ở nơi này. Thẳng đến đạo thanh âm kia tiếp tục lên tiếng.”Kiên trì một chút, hài tử sắp ra rồi.”

Hài tử? Hài tử của ai?

Lý Thiệu Thần chậm rãi thở ra một hơi, tựa hồ nhớ tới có chuyện như vậy. Bé con của cậu, sắp được sinh ra. Chính là, vì sao lại là cậu sinh bé con? Cậu là nam nhân a!

Tôi không cần sinh bé con!

Ý thức vừa hồi phục lại lâm vào hỗn loạn, Lý Thiệu Thần không muốn sinh con, giãy dụa muốn thoát ly lại phát hiện mình không thể động, giống như bị đóng đinh ở trên giường. Tại sao có thể như vậy? Lý Thiệu Thần há há miệng, vẫn như cũ không thể phát ra âm thanh. Tuyệt vọng lần thứ hai đánh úp lại.

“Hảo hảo, hài tử sinh ra rồi, A Thần, nghỉ ngơi đi.” Gánh nặng trên người đột nhiên biến nhẹ, tựa hồ có vật từ trong cơ thể Lý Thiệu Thần được lấy ra, tâm Lý Thiệu Thần bỗng nhiên trở nên trống rỗng, muốn giữ lại thứ gì đó, rồi lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Mà cả thân cả tâm cậu đều mệt mỏi, nghe theo nhu cầu thân thể dần dần chìm vào mộng đẹp, lần thứ hai tỉnh lại, hết thảy đều sẽ tốt.

Trước khi ngủ, Lý Thiệu Thần mơ mơ màng màng nghe được có tiếng trẻ con khóc nỉ non.

“Dậy thôi, đồ lười! Thái dương đều chiếu tới mông rồi, còn không chịu rời giường, con của em cũng chê cười em!” Một đôi bàn tay to ôn nhu chụp lên thân thể cậu, nhẹ nhàng lay động.”Rời giường a, A Thần.”

Lý Thiệu Thần chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Lambert đứng ở trước giường, mặt mang mỉm cười, trong tay hắn ôm một đoàn đồ vật, tại vị trí của Lý Thiệu Thần nhìn không rõ.

“Anh ôm đến cái gì?” Nhu nhu khóe mắt, Lý Thiệu Thần hỏi.

“Con của chúng ta a, em muốn nhìn xem hay không, quả thực là cùng em như từ một khuôn mẫu khắc ra.” Lambert cười tủm tỉm nói. Hắn đem bé con tiến đưa đến trước mắt Lý Thiệu Thần, cho cậu nhìn rõ ràng.

Lý Thiệu Thần nhìn qua, thấy rõ ràng bé con trong tã lót sau đó sắc mặt đột biến. Một đoàn đồ vật mặt người lông xù đen thui, mở ra miệng rộng nhìn cậu nói: “Ba ba!”

“A!” Lý Thiệu Thần quát to một tiếng bật dậy, lúc này mới phát giác vừa rồi hết thảy cũng chỉ là một hồi ác mộng. Lý Thiệu Thần thở phào một hơi, tiếng tim đập kịch liệt một lúc sau mới có thể bình phục. Mẹ đản, cái ác mộng loạn thất bát tao gì a, hù chết cha.

Ngoài cửa sổ đã sáng trưng, Lambert cùng tiểu tử kia đều không ở trong phòng, chắc là cha ngốc Lambert kia mang theo Lý Triết tiến hành hoạt động khoe khoang. Từ sau khi Lý Triết sinh con, IQ-chỉ số thông minh cùng EQ-chỉ số cảm xúc của Lambert thẳng tắp giảm xuống, so với Lý Triết còn giống con nít hơn.

Lý Thiệu Thần sinh ra nam hài, tên Lý Triết này là Lý Thiệu Thần đặt, bất quá Lambert chết sống cũng muốn cho bé con mang họ cậu, hắn muốn cho tất cả mọi người biết đây là bé con mà Lý Thiệu Thần sinh cho hắn. Lý Triết August, Lý Thiệu Thần càng nghe càng cảm thấy tên này quá ngốc, nhưng nghĩ đến nét hưng phấn trên mặt Lambert, cậu liền nở nụ cười. Ngốc liền ngốc đi, có tên ai mà không ngốc đâu.

Ban đầu Lý Thiệu Thần còn lo lắng mình sẽ sinh ra tiểu quái vật, vẫn luôn cự tuyệt suy nghĩ nhìn mặt bé con, sau khi sinh ra mới an tâm. Mới sinh làn da thì nhăn nheo, trên người cũng không sạch sẽ, nhưng khi Lý Thiệu Thần nhìn thấy thân thể nho nhỏ cuộn mình lại, an an tĩnh tĩnh nằm ở trong ngực Lambert, tâm đều bị hòa tan. Cậu cảm thấy cho dù sinh ra là tiểu quái vật cũng không sao, ách, cái này đương nhiên chỉ là tưởng tượng mà thôi.

Đây là bé con của cậu, là bé con của cậu với Lambert. Cậu đã là ba rồi, sau này lại nhiều thêm một người có thể ỷ lại. A, cái cảm giác này, quả thực không thể tuyệt vời hơn.

Lý Thiệu Thần thư giãn gân cốt, cái đuôi kim sắc ở phía sau cậu trái phải lắc lư, sau đó làm biếng duỗi duỗi thắt lưng, thích ý đến lỗ chân lông trên tai thú cũng giãn ra. Không sai, sau khi Lý Thiệu Thần sinh sản hoàn tất thì thú nhĩ thú vĩ lại xuất hiện. Lý Thiệu Thần đã không thèm đi chú ý mấy thứ này, lực chú ý của cậu tất cả đều bị bé con nhà mình hấp dẫn, không rảnh bận tâm những việc khác.

Ngoài cửa vang lên tiếng cười ngây ngô của Lambert, còn có tiếng bé con Lý Triết y y nha nha không rõ, sắc mặt Lý Thiệu Thần vui vẻ, vội ra cửa nghênh đón. Phương thức trưởng thành của anh nhi ở thế giới thú nhân tương đối kỳ lạ, trong mấy tháng mới vừa sinh ra thì sinh trưởng rất nhanh, Lý Triết sinh ra không đến hai tháng, vậy mà bằng đứa bé một tuổi ở thế giới trước kia, dựa theo thuyết pháp của Hathaway, chờ đến tiểu tử kia được hai tháng, có thể tập đi.

Vừa mở cửa, một trận gió lạnh nghênh diện thổi tới, Lý Thiệu Thần nhịn không được rùng mình một cái. Mới vừa hạ qua một trận tuyết lớn, thế giới bên ngoài bị bao phủ bởi một màu trắng, tuyết đọng rất dầy, dẫm trên mặt còn kẽo kẹt rung động. Mà ở trên tuyết, hai thân ảnh một vàng một hồng một lớn một nhỏ từ xa đi lại. Lambert khoác tình nhân chẩm của Lý Thiệu Thần, áo choàng rộng lớn cơ hồ đem cả người hắn bao ở bên trong, hồ cừu màu trắng cùng tuyết hòa làm một thể, nếu không phải một đầu tóc dài kim sắc chói mắt kia của hắn, Lý Thiệu Thần thậm chí sẽ cho rằng chỉ có một mình Lý Triết.

Tiểu tiểu Lý Triết bị bao trong cái áo màu hồng, trên đầu đội mũ thỏ lông xù, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, mắt to đen trắng rõ ràng như linh đảo tới đảo lui, bởi vì nguyên nhân rét lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn đô đô ửng hồng, miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu. Bé được Lambert ôm vào trong ngực, tò mò nhìn khắp nơi, đối với tuyết trắng cảm thấy rất mới mẻ.

Giống như tâm tính tự cảm ứng được, tiểu tử kia quay đầu nhìn đến Lý Thiệu Thần đứng trước cửa, trên mặt liệt nở một cái đại đại tươi cười, hai cánh tay nho nhỏ ở giữa không trung múa may, trong miệng phát ra rầm rì không rõ ý tứ hàm xúc.

Lý Thiệu Thần đầy ngập nhu tình hóa thành một bãi nước, không quan tâm trời lạnh, áo khoác cũng không mặc, bước nhanh đến nghênh đón hai người. Cậu mở ra hai tay, tiếp nhận Lý Triết từ trong tay Lambert, mặt dán lên khuôn mặt lành lạnh của tiểu tử kia, giá trị hạnh phúc bạo tăng.

Lambert thấy thế vội cởi xuống áo choàng, khoát lên trên người Lý Thiệu Thần. Hắn hôn lên bên mặt còn lại của Lý Thiệu Thần, rồi ôm lấy thắt lưng cậu.

“Bên ngoài lạnh, vào trong phòng trước đã. Đến, Cát Ân, đi vào chỗ ấm áp ấm áp.”

Nghe được Lambert nói, Lý Thiệu Thần lúc này mới thấy phía sau bọn họ còn đi theo một cái đuôi nhỏ. Toàn thân Cát Ân bọc trong áo bông thật dày, giống như một cái bánh chưng lớn, gắt gao đi theo phía sau Lambert, biểu tình nghiêm túc, thật cẩn thận, không biết đang suy nghĩ gì.

“Buổi sáng tốt lành, Cát Ân.” Lý Thiệu Thần lên tiếng chào, cũng không trông cậy vào việc Cát Ân sẽ đáp lại, lại ngoài ý muốn thấy Cát Ân nhẹ nhàng gật đầu. Nói đến cũng kỳ quái, từ sau khi Cát Ân lần đầu tiên nhìn thấy Lý Triết trong tã lót thì một tấc cũng không rời Lý Triết, Lý Triết đi chỗ nào bé liền đi chỗ đó, nếu không phải Hathaway ngăn cản, thì ngay cả đi ngủ đều ngủ cùng Lý Triết. Này không thể nói rõ là chuyện tốt hay chuyện xấu, nhưng biến hóa của Cát Ân cũng rất lớn, không trầm lặng giống như trước kia, ngược lại có càng lúc càng hoạt bát hơn.

Lý Thiệu Thần cùng Lambert đem biến hóa của Cát Ân xem ở trong mắt, cũng biết Hathaway nhìn thấy biến hóa của Cát Ân thì biểu tình rất cao hứng, cũng tùy Cát Ân muốn làm gì thì làm. Tất cả mọi người không nghĩ tới, bọn họ mặc kệ nó, liền đem tính phúc sinh hoạt của tiểu Lý Triết sau này đều chung với một người, mặc cho ai bị một cái trung khuyển quấn như vậy, đều sẽ biến thành nữ vương thụ.

Ở trong phòng ấm áp một hồi, chờ đến khi Lý Thiệu Thần rửa mặt xong, Lý Thiệu Thần ôm Lý Triết, Lambert dắt tay Cát Ân, bốn người cùng đi đến nhà ăn trong phủ.

Cho dù ở trong nhà ăn, Cesar vẫn phải xử lý quân vụ, mưa gió nổi lên, y một khắc cũng không thể bỏ phí, muốn bảo đảm hết thảy đều vạn vô nhất thất. Hathaway đang đứng ở cửa sổ thưởng tuyết, nhìn thấy Cát Ân được Lambert dắt đi, cũng thật cẩn thận nhìn chằm chằm dưới chân mình, sợ không cẩn thận vấp té, không khỏi cong cong khóe miệng. Người mẹ nào mà không hy vọng con trai của mình có thể sống khỏe mạnh hạnh phúc khoái hoạt. Này hết thảy, đều phải cảm tạ tiểu Lý Triết sinh ra a.

Tiểu Lý Triết ngây thơ còn không biết, sinh ra không đến hai tháng bé cũng đã hoàn thành thành tựu vĩ đại hạng nhất —— “Đạt thành —— khẳng định của bà bà “, quả thực làm nhóm tức phụ hâm mộ ghen tỵ a!

Bốn người đi vào nhà ăn, Hathaway đi lại chào đón.

“Cát Ân lại chạy đến chỗ của các ngươi, thật sự là phiền toái .”

“Không có gì, Cát Ân thích tiểu Lý Triết, chúng ta cao hứng còn không kịp.” Lambert đem tay Cát Ân đưa tới trong tay Hathaway, nghiêng đầu ôm tiểu Lý Triết.

“Mệt đi, ta đến ôm một hồi.”

Cesar nâng đầu ra khỏi công vụ bận rộn, phân phó phòng bếp mang thức ăn lên: “Ăn cơm trước đi, hai tiểu tử kia khẳng định đều đói bụng.”

Tiểu Lý Triết đã mọc răng, mấy cái răng nanh nho nhỏ nhìn qua tựa hồ thực sắc bén. Hiện tại, bé có thể ăn đại đa số thực vật. Tiểu tử kia thích ăn nhất một loại thịt thỏ tên là Hương Tuyết, bé thích ngậm trong miệng nhai nhai, cũng không biết là thật sự muốn ăn hay là chỉ vì nghiến răng. Lý Thiệu Thần không dám cho bé ăn nhiều, mỗi ngày sáng sớm đều cho bé một khối nhỏ, mọi bữa đều chỉ ăn một khối thịt thỏ Hương Tuyết đã đủ, nào biết hôm nay lại như vậy. Ăn xong một khối thịt nhỏ kia Lý Triết còn muốn ăn thêm, y y nha nha hé miệng, tỏ vẻ chính mình còn muốn.

Lý Thiệu Thần cảm thấy đau đầu, mấy người lớn đều không thích nổi thịt thỏ Hương Tuyết, chỉ cho hai hài tử ăn một chút, vì một chút thịt đó lại phải phiền toái phòng bếp.

“A Triết ngoan, ăn chút cháo được không?”

Lý Thiệu Thần nói sang chuyện khác, muốn đem lực chú ý của tiểu Lý Triết chuyển dời đến chén cháo thơm ngào ngạt, nào biết tiểu tử kia không chịu, miệng mếu mếu, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, giây tiếp theo liền muốn gào khóc.

“Đệ đệ, ăn.”

Bên tai truyền đến giọng trẻ con nhuyễn nhu chưa bao giờ nghe qua, Lý Thiệu Thần quay đầu lại, nhìn thấy Cát Ân đem chén đĩa có thịt thỏ Hương Tuyết của bé đưa qua trước mặt mình.

Ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người Cát Ân, Cát Ân cảm thấy một trận không được tự nhiên, nhưng bướng bỉnh đưa qua chén đĩa, nói: “Đệ đệ, ăn.”

Nước mắt Hathaway nháy mắt rớt xuống.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: khụ khụ, kỳ thật một thiên văn này chưa kết thúc đâu, về phần chuyện truyền thuyết tác giả nói kết thúc, khụ khụ, kỳ thật đây chẳng qua là não động mà thôi!

Thú thế chi Quân gia biến Hoàng phu [48]

Mấy trăm năm, nàng rốt cục lại nghe được thanh âm nhuyễn nhu của nhi tử, tuy bé gọi không phải là tên cha mẹ, tuy thanh âm của bé còn có một chút do dự, tuy nghe thập phần xa lạ, nhưng những thứ đó nàng đều không ngại, tâm tình Hathaway rất kích động. Nhi tử đồng ý mở miệng nói chuyện, đã là ban ân lớn lao nhất của thần thú, nàng còn có gì không mãn nguyện nữa đây, Hathaway vui quá mà khóc, đem Cát Ân ôm vào trong ngực, chặt chẽ ôm lấy không chịu buông tay.

Cesar trên mặt cũng động dung, môi run nhè nhẹ cho thấy giờ phút này tâm tình của y cũng kích động vạn phần, y buông đũa trong tay, ngược lại cầm lấy chén uống nước để bình phục tâm tình. Hài tử gặp chuyện không may, làm phụ mẫu sao lại không lo lắng, vốn tưởng rằng Cát Ân cả đời sẽ như vậy, bỗng nhiên lại cho y nhìn thấy ánh rạng đông, thiết huyết hán tử cũng nhịn không được sinh ra đầy ngập nhu tình.

Thịt thỏ Hương Tuyết cuối cùng vẫn vào miệng Lý Triết, tuy rằng bé không biết trên bàn cơm đến tột cùng phát sinh sự tình gì, nhưng đối với bé mà nói, có thể ăn ngon miệng no bụng mới là chuyện hạnh phúc nhất. Ăn uống no đủ, tiểu Lý Triết nở ra hai cái đại đại tươi cười sáng lạn, làm những người ở đây mỉm cười hiểu ý.

Điểm tâm qua đi, tiểu Lý Triết đánh cái ngáp, tỏ vẻ mình lại muốn đi ngủ, anh nhi chính là như vậy, tiểu Lý Triết nhìn qua hoàn toàn không giống cái loại hình ăn xong ngủ ngủ xong lại ăn, nhưng nó vẫn không chịu nổi bản năng thân thể gọi về. Hathaway mang theo tiểu Lý Triết cùng Cát Ân lên lầu nghỉ ngơi, Lý Thiệu Thần nằm trên sô pha không muốn nhúc nhích.

Từ sau khi sinh Lý Triết xong, thân thể Lý Thiệu Thần vẫn rất yếu, huyết điều vẫn luôn duy trì ở mức 50%, vô luận điều tức hay sử dụng kỹ năng như thế nào cũng không thể hồi mãn, Lambert tương đối lo lắng cho cậu, nhưng mấy lần tìm thầy thuốc cũng không thể giải quyết, chỉ có thể bắt Lý Thiệu Thần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, làm một khối thịt người bối cảnh.

Toàn thân hãm vào sô pha, xúc cảm mềm nhũn làm Lý Thiệu Thần mệt mỏi muốn ngủ, hơi hơi tựa đầu vào lưng ghế, tóc dài màu trắng nhẹ nhàng rũ xuống, lay động trong tầm mắt Lambert. Lambert nhìn khó chịu, vươn tay đỡ lấy cậu.

“Muốn trở về phòng ngủ không?”

Lý Thiệu Thần lắc đầu: “Không cần, còn ngủ nữa sẽ biến thành heo. Em nằm một chút là được.”

Lambert gật gật đầu, đỡ lấy thân thể cậu để cậu chậm rãi nằm xuống, đầu gối lên bắp đùi của mình, bảo đảm cho Lý Thiệu Thần cảm thấy thoải mái.

Cảm thụ ấm áp trên người Lambert, Lý Thiệu Thần cảm thấy an lòng, cậu nhắm mắt lại, hưởng thụ một khắc ấm áp này.

Lambert cùng Cesar đàm luận tin tức, Lý Thiệu Thần dựng thẳng lỗ tai nghe xong vài câu, cảm thấy không có ý nghĩa. Đại khái là nguyên nhân trên người Lambert đặc biệt thoải mái, cậu lại bắt đầu sinh ra một chút buồn ngủ. Không muốn giống con mình, Lý Thiệu Thần cố gắng giãy dụa, cuối cùng chống cự không được cảm giác buồn ngủ đột kích, thời điểm đang chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, một gợi ý âm hệ thống đánh nát cảm giác của cậu.

【 Quách Tử Kiến 】: Nha, Quân gia, có ở đó không?

Cho nên nói, trừ bỏ uống rượu đem chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch đánh nam nhân đánh nữ nhân, Lý Thiệu Thần lại cho y một cái lý do nhiễu người Thanh Mộng.

Từ khi biết Lý Thiệu Thần mang thai, Quách Tử Kiến thường xuyên quấy rầy cậu, luôn thích hỏi một ít vấn đề kỳ kỳ quái quái, một lần hai lần còn được, nhưng số lần càng ngày càng nhiều Lý Thiệu Thần cũng lười phản ứng lại, cố tình người này so với da trâu còn muốn dai hơn, muốn vứt đều vứt không được. Sau vẫn là Tần Thiên ra tay, không biết dùng phương pháp gì, thành công làm người này câm miệng.

Lý Thiệu Thần không muốn phản ứng lại y, chính là lần này bất đồng với dĩ vãng, phía dưới dòng tán gẫu của Quách Tử Kiến thình lình nhảy ra một câu.

【 Tần Thiên 】: Tiến đội, có việc.

Tần Thiên nói có việc, khẳng định sẽ có chuyện phát sinh, Lý Thiệu Thần không có nghi ngờ, khi gợi ý tổ đội () hiện ra liền chọn xác định.

() Khung chat đội là màu [xanh]

【 Quách Tử Kiến 】: Thân mến 【 Lý Thiệu Thần 】, cậu là đến thú tôi sao?

Không nhìn đến kêu gọi ngu ngốc của Quách Tử Kiến khi tiến đội, Lý Thiệu Thần trực tiếp đặt câu hỏi.

【 Lý Thiệu Thần 】: Làm sao vậy?

【 Tạ Trời Cao 】: Quân gia, sớm!

【 Lý Thiệu Thần 】: Sớm!

【 Lý Thiệu Thần 】: = = !

【 Lý Thiệu Thần 】: Từ từ, tôi nhìn thấy gì!

Mời cậu tiến đội là Tần Thiên, nói chuyện trong đội ngũ là Tạ Trời Cao, hai người này chuyển đổi nhân vật cũng quá nhanh đi. Thình lình liếc mắt qua bên trái, tầm mắt lướt qua mấy cái đầu của tổ đội, Lý Thiệu Thần nháy mắt Sparta.

Bốn người!

Lý Thiệu Thần nhu nhu mắt, đếm lại một lần nữa, không sai, vẫn là bốn người.

Bản thân cậu, Quách Tử Kiến, Tần Thiên cùng với Tạ Trời Cao.

Mẹ đản, chuyện này là sao?

【 Lý Thiệu Thần 】: Hai cậu làm sao ra ở riêng vậy?

【 Quách Tử Kiến 】: Quân gia, hai ta phản ứng giống nhau như đúc ai!

【 Tần Thiên 】: Phân cái đản, cái này vốn là cơ thể của tôi, suất!

【 Lý Thiệu Thần 】: Kia Tạ Trời Cao chạy đi nơi đâu? Không phải là chạy đến người tình nhân của cậu đi?

【 Tạ Trời Cao 】: …

【 Tần Thiên 】: …

【 Quách Tử Kiến 】: …

【 Lý Thiệu Thần 】: …

【 Lý Thiệu Thần 】: Thấu, tôi vậy mà đoán đúng!

【 Quách Tử Kiến 】: Mẹ đản, các cậu đang nói cái gì, sao tôi nghe không hiểu?

【 Tần Thiên 】: Kia thì thế nào, anh ta vốn là ở trong thân thể kia, bất quá khi xuyên qua xuất hiện một chút ngoài ý muốn mới xuyên tới trên người của tôi, hiện tại hết thảy trở về bình thường có cái gì không tốt.

【 Lý Thiệu Thần 】: Ta thấu, cậu ăn thuốc nổ hả, hỏa khí lớn như vậy!

【 Tạ Trời Cao 】: Em ấy mang thai, cho nên cảm xúc gần đây không ổn.

【 Lý Thiệu Thần 】:…

【 Quách Tử Kiến 】: …

【 Tần Thiên 】: Ta thấu, lão tử nói, không được ở trước mặt tôi nhắc đến cái từ kia!

Lý Thiệu Thần vẫn luôn cho rằng Tần Thiên là thẳng nam thẳng đến không thể nào thẳng hơn nữa, không ngờ hàng này là cong, hơn nữa còn là thụ, trong nhất thời có chút không thể chấp nhận, Quách Tử Kiến như lọt vào trong sương mù, y không rõ ràng lắm tình huống bây giờ, nên trực tiếp hỏi lại!

【 Quách Tử Kiến 】: Mang thai? Ai?

【 Tần Thiên 】: Thảo nê mã! Quách Tử Kiến, lão tử quyết không để cho ngươi yên!

Lý Thiệu Thần có thể tưởng tượng được bộ dáng Tần Thiên tức đến khó thở giơ chân, cũng không biết đầu kia Tạ Trời Cao an ủi y như thế nào, thời gian an tĩnh ở kênh đội ngũ kéo dài thật dài. Ước chừng qua hai phút, kênh một lần nữa xuất hiện chữ của Tần Thiên.

【 Tần Thiên 】: Hắn cũng vậy.

Ba chữ hoàn toàn không đầu không đuôi, Quách Tử Kiến không rõ, Lý Thiệu Thần cũng là qua vài giây mới hiểu, mẹ đản, lượng tin tức này thực lớn a!

【 Lý Thiệu Thần 】: Cậu?

Vẫn luôn không nói chuyện Tạ Trời Cao ra mặt giải thích, như là chứng thật lời nói của Tần Thiên.

【 Tạ Trời Cao 】: Ân.

Lý Thiệu Thần cong cong cằm, ngoài miệng hiện lên tươi cười.

【 Lý Thiệu Thần 】: Cùng một ngày?

【 Tạ Trời Cao 】: Ân.

【 Lý Thiệu Thần 】: Chúc các cậu hạnh phúc a!

Lý Thiệu Thần hoàn toàn không ngờ rằng hai người này sẽ là kết cục như vậy. Nói thực ra, đều là nam nhân, chỉ cần không phải vô năng, làm công hay làm thụ cũng không phải là vấn đề, chỉ là chân tâm của hai người kia có chút kỳ ba a, hỗ công coi như xong, thế nhưng còn đồng thời mang thai, chậc chậc, bán thú nhân thần mã, chân tâm không cần rất thần kỳ a!

【 Tần Thiên 】: Mẹ đản, có thể không nói cái này không! Lão tử có chính sự muốn tuyên bố!

【 Lý Thiệu Thần 】: Chăm chú lắng nghe.

【 Tần Thiên 】: Gần đây vẫn luôn có người hỏi thăm tin tức Ẩn Nguyên hội, tôi cho người tra một chút, là một vị thành chủ ở trận doanh bình dân, tính toán từ Ẩn Nguyên hội thu mua lương thực, tôi cùng lão Tạ bởi vì nguyên nhân đặc biệt, không thể tiếp khách, hai cậu đi xử lý chuyện này đi. Đó là một nhiệm vụ của hệ thống, sau khi hoàn thành chúng ta đều sẽ được thưởng cho danh vọng trận doanh bình dân.

Về phần nguyên nhân đặc biệt là gì, Lý Thiệu Thần đã hoàn toàn rõ ràng, cậu không chần chờ liền đáp ứng, đang muốn cùng Quách Tử Kiến thương lượng một chút chi tiết, nào biết hàng này đột nhiên bắt đầu ấp úng.

【 Quách Tử Kiến 】: Cái kia, tôi đây còn có việc, đi không được, Quân gia, việc này liền giao cho cậu, tôi biết cậu sẽ làm rất tốt.

Nói xong câu này, Quách Tử Kiến không nói nữa. Lý Thiệu Thần cảm thấy kỳ quái. Bình thường có chuyện náo nhiệt gì, hàng này nhất định sẽ vội vàng tham gia, hôm nay sao lại khác thường vậy? Tại kênh đội ngũ xem xét vị trí mục tiêu, Lý Thiệu Thần chỉ qua mấy giây liền hiểu.

Sương phòng xa hoa Xuân Mãn lâu.

Cứ việc bên ngoài mặc y phục mùa đông màu ngân bạch, Lý Thiệu Thần vẫn nhịn không được cảm khái một câu: “Mùa đông đã đến, mùa xuân còn xa sao?”

【 Tần Thiên 】: Tôi đem một vài chi tiết đều gửi qua bưu điện cho cậu, chờ chút nhớ rõ đi tới chỗ người cung cấp tin tức lấy. Đôi ta còn có việc, thoát trước, bai bai.

【 Lý Thiệu Thần 】: Huy!

【 Tạ Trời Cao 】: Bái!

Lý Thiệu Thần lấy cớ đi nhà cầu, sau đó dùng 【 Thần Đi Ngàn Dặm 】 đến lãnh địa bang hội, từ người mang tin tức nơi đó lấy được một tập tư liệu thật dày, một khắc mở ra tư liệu kia, Lý Thiệu Thần nhận được hệ thống gợi ý nhiệm vụ.

“Hệ thống gợi ý, ngài nhận được nhiệm vụ 【 Thiên hạ đại thế • Tam quân chưa động lương thảo đi trước 】.”

“Miêu tả nhiệm vụ: Tìm thành chủ Cesar Cavill của Ngải Tư So Ước thành, cùng y thương nghị việc thu mua lương thảo.”

Mẹ đản!

Nhìn đến tên Cesar Cavill, Lý Thiệu Thần cả người đều không tốt. Cậu biết, một chút bí mật cuối cùng của mình cũng sắp cho hấp thụ ánh sáng trước mặt Lambert, không hề lưu lại. Cái này thật là lui cũng không thể lui nữa rời, cả đời đều phải bị Lambert nắm gắt gao.

Tài liệu trong tay bỗng nhiên nặng ngàn cân, Lý Thiệu Thần có một khắc do dự, không biết mình có nên làm như vậy hay không. Này không chỉ có quan hệ đến bản thân cậu, mà còn quan hệ đến toàn bộ thú nhân đại lục. Nam nhân, hẳn là có dũng khí gánh vác trách nhiệm, chính là bất thình lình trách nhiệm đến lớn quá mức, Lý Thiệu Thần không biết mình có khiêng được không. Ít nhất hiện tại, Lý Thiệu Thần chưa làm tốt chuẩn bị.

Không phải mọi người đều có thể ở thời điểm cử binh khởi nghĩa mà thản nhiên, Lý Thiệu Thần là một người bình thường, cậu có tính cách phản nghịch của người thường, nhưng nếu là phản loạn, tuy chỉ khác một chữ, nhưng cả hai lại cách xa ngàn dặm.

Lý Thiệu Thần đem tài liệu trong tay để vào vật phẩm lan, không trở lại phòng khách chỗ Lambert, mà lập tức lên lầu, đến nơi Lý Triết ngủ.

Tiểu tử kia khi ngủ an an tĩnh tĩnh, giống một tiểu thiên sứ thuần khiết, điềm tĩnh tốt đẹp. Toàn thân hãm trong lông chim trắng noãn, tóc ở đỉnh đầu hỗn loạn nhếch lên, Lý Thiệu Thần vươn tay ôn nhu giúp bé vuốt lại. Cát Ân trừng mắt đôi to ướt sũng ghé vào bên người Lý Triết, học theo động tác của Lý Thiệu Thần giúp Lý Triết áp lại tóc, Lý Thiệu Thần lộ ra một cái tươi cười ấm áp.

Nhìn gương mặt an tĩnh say ngủ của bé con, Lý Thiệu Thần làm ra một quyết định. Cậu muốn cho con cậu khỏe mạnh khoái hoạt trưởng thành, có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, cho nên, cậu quyết không cho phép bé cùng phụ thân của bé xảy ra bất luận sơ xuất gì. Nếu Lambert muốn thiên hạ này, vậy cậu sẽ dốc hết toàn lực đạt thành nguyện vọng của hắn! Không có gì có thể ngăn cản cậu theo đuổi hạnh phúc quyền lực!

Lý Thiệu Thần dịch góc chăn cho Lý Triết, xoay người sải bước xuống dưới lầu, bước đi kiên định! Nếu trước cậu chỉ là vì còn sống mà sống, như vậy hiện tại, chính là thời khắc cậu lột xác!

Lần thứ hai nhìn thấy Lý Thiệu Thần từ trên lầu đi xuống, Lambert muốn đui mù. Trực giác nói cho hắn biết trên người Lý Thiệu Thần có thứ đã thay đổi, Lý Thiệu Thần như vậy, hắn chưa từng thấy qua, cũng là ngoài ý muốn dẫn người chú mục! Trong tay cậu cầm một tập tư liệu thật dày, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn trà hai người nói chuyện.

“Thành chủ Cesar, tôi đại biểu Ẩn Nguyên hội, muốn cùng anh bàn sinh ý!”

Đem tư liệu đẩy về phía trước, Lý Thiệu Thần ngồi ở bên cạnh hai người, lấy tư thái cùng ngồi cùng ăn nói chuyện. Giờ khắc này, cậu chính là người phụ trách cao nhất của Ẩn Nguyên hội!

“A Thần, em…”

Lambert có một bụng nghi vấn, nhìn phản ứng của Lý Thiệu Thần, hoàn toàn không phải là đang nói giỡn. Không đợi hắn hỏi ra miệng, Cesar đem tư liệu để trước mặt hắn.

“Lambert, ngươi tốt nhất nên nhìn mấy thứ này một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.