[Kiếm Võng Tam Đồng Nhân] Thú Thế Chi Quân Gia Biến Hoàng Phu

Chương 22: Chương 22




Edit: Dĩm Dĩm

Thú thế chi Quân gia biến Hoàng phu [31]

Phía trên tường thành của Nha Lâm trấn, nhóm binh lính mặc chiến giáp sắp hàng chỉnh chỉnh tề tề, trên mặt mỗi người đều là thần sắc túc mục, trận địa sẵn sàng để đón quân địch. Trong ánh mắt bọn họ đều là hưng phấn đối với đại chiến sắp tới, nhưng lại sợ hãi đối với mãnh thú. Bọn họ đã kiến thức qua trình độ đáng sợ của mãnh thú trong đêm trăng máu, vô số đồng bạn của bọn họ bị lợi trảo cùng răng nanh xé thành mảnh nhỏ, máu tươi ấm áp dính đầy trên mặt, trên người của bọn họ, thiết huyết vô tình như bọn họ cũng nhịn không được lệ nóng doanh tròng. Chém giết mãnh thú, là sứ mệnh của mỗi một thú nhân từ khi sinh ra phải hoàn toàn, ngay cả khi sợ hãi, ngay cả khi da ngựa bọc thây, bọn họ cũng không chút nào lui bước!

Bởi vì bọn họ là quân nhân, bọn họ phải bảo vệ quốc gia cùng người dân, bảo hộ sinh tồn gia viên của bọn họ, cho dù trả giá bằng sinh mệnh cũng sẽ không hối tiếc!

Cesar đứng ở trung tâm những người lính, áo choàng đỏ tươi dưới ánh trăng càng thêm tiên diễm, gió đêm đem áo choàng thổi bay phất phới, khuôn mặt y kiên nghị, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm tiền phương rừng rậm Khoa Lạc! Hathaway đi theo bên cạnh y, cánh tay mảnh khảnh chống một cây pháp trượng cổ xưa, viên cầu ma pháp thuần trắng trên đỉnh tản ra quang mang sâu kín, giống như một ngọn đèn ấm áp trong đêm lạnh lẽo, chỉ dẫn phương hướng cho các tướng sĩ.

Sí thần chi ủng, hiện thú nhân trên đại lục đều biết pháp trượng cổ xưa này, tục truyền là thần thú cuối cùng của họ trước đây đã từng dùng qua cây pháp trượng này và có được lực lượng rất cường đại. Hathaway sở dĩ có thể trở thành ma pháp sư quang minh vĩ đại nhất, có một nửa công lao là của cây pháp trượng này.

Hathaway mặc niệm một đoạn pháp chú, quang mang tinh thuần từ đỉnh ma pháp cầu bắn ra, đem các tướng sĩ ở đây bao phủ lại, bọn họ chỉ cảm thấy trên người ấm áp, ảnh hưởng của cảm xúc mặt trái do đêm trăng máu tạo ra chậm rãi tiêu tán, tinh thần cũng tốt lên.

Đem đóa Huyết Hồn hoa nghiền thành phấn trộn lẫn vào rượu đã được nhưỡng trước đó, thời điểm khi rượu trong suốt biến thành màu máu, Cesar dẫn các tướng sĩ đang đứng bên người, đem chén rượu uống một hơi cạn sạch! Nặng nề đập chén xuống mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Cesar vung tay hô to, hào khí ngất trời!

“ Thần thú ở trên, phù hộ chúng ta trận chiến này chiến thắng trở về!”

Thanh âm hò hét tận mây xanh, giác ngộ tuyên truyền, tỏ rõ nghị lực cùng quyết tâm của những người lính, ngay cả khi bỏ mình, cũng không thể cho đàn mãnh thú bước vào gia viên của mình một bước!

Nhóm trinh thám tình báo đem lỗ tai dán xuống đất, lắng nghe động tĩnh xa xa, từng đợt thanh âm dồn dập chạy trốn truyền đến, nhóm mãnh thú đầu tiên đã tới, bọn họ vội vàng ý bảo phát ra tín hiệu.

Bàn tay to của Cesar vung lên, các tướng sĩ đang hò hét im bặt. Xa xa trong rừng rậm Khoa Lạc truyền đến một trận dị vang, tiếng vang bỗng nhiên đình chỉ, ngay sau đó, một đám Huyết Bức phóng lên cao, đông nghìn nghịt bay trên không trung, chỉ nhìn thôi mà da đầu đã run lên.

Cesar bất vi sở động, thời điểm Huyết Bức sắp tới gần tường thành, gật đầu ý bảo bộ đội Diễm Thử dưới mặt đất hành động.

Một đám vật màu bạc cùng loại với Rađa xuất hiện trên mặt đất hướng lên không trung, ba cái một tổ, làm thành một vòng tròn, cũng không biết tại sao, khi Huyết Bức bay đến vòng tròn trên không, bỗng nhiên giống ruồi bọ không đầu, ở trong vòng tròn bay loạn, lại chết sống không ra khỏi giam cầm của vòng tròn, cuối cùng đều chết hết.

Huyết Bức mặc dù có mắt, nhưng chỉ dùng miệng phát ra một loại thanh âm kỳ lạ để tiến đến dò đường phi hành, cái vật màu bạc này có thể nhiễu loạn thanh âm lộ tuyến của chúng nó, khiến cho chúng nó không biết phải làm sao.

Đàn Huyết Bức đều bị tiêu diệt, trên đất là một mảnh máu tươi. Không đợi các tướng sĩ trên tường thành cao hứng, nhóm trinh thám tình báo lại phát ra một trận tín hiệu, Cesar rùng mình biến sắc, biết mãnh thú đột kích quy mô lớn.

Trong miệng Cesar phát ra tiếng rít hai dài một ngắn, trong rừng cây nhảy xuất hơn mười đạo bóng đen, thân hình linh hoạt hướng phía tường thành chạy vội, những đoạn đường đi ngang qua thường tả thiểm hữu tị, giống như đang tránh né thứ gì đó trên đất.

Bộ đội Diễm Thử dưới mặt đất cũng đều theo hầm ngầm trở lại trong vòng tường thành, sau khi biến thân hình thể nhỏ lại không thích hợp trực diện tác chiến, nhưng thân thủ của bọn họ lại linh hoạt sẽ trở thành lợi thế tốt ở trên chiến trường.

Cây cối bên ngoài rừng rậm Khoa Lạc sập xuống ầm ầm, tiến vào tầm nhìn của các tướng sĩ dẫn đầu chính là một con Cự Vượn sáu tay, cao chừng ba bốn thước, mắt màu đỏ tươi trong đêm đen càng thêm tàn nhẫn, răng nhọn lóe ra hàn quang. Nó gào thét, đưa tới nhóm mãnh thú phía sau cũng trỗi lên! Đại quân mãnh thú giống như thủy triều hướng phía tường thành vọt tới, chạy trước nhất là Khuyển Tia Chớp với tốc độ nhanh chóng như tia chớp.

Bộ đội Tam Vĩ Điêu chậm rãi bay lên không, tiếng chim hót tiêm lệ cho dù trong chiến trường ồn ào náo động vẫn có thể nghe rõ ràng, bọn họ chuẩn bị lông chim tốt cứng như sắt thép, tùy thời chuẩn bị cho bộ đội đón đầu tấn kích sắp xảy ra của mãnh thu. Theo Cesar ra lệnh một tiếng, lông chim sắc bén giống như lưỡi dao, lóe hồng sắc huyết quang bắn về phía đàn hung thú, lông chim rậm rạp được quét một mảnh huyết hoa, trong đàn mãnh thu truyền đến một tiếng gào thét đau đớn. Rồi mãnh thú ngã xuống còn chưa kịp đứng lên, đã bị nhóm hung thú phía sau nảy lên đạp xé thành mảnh nhỏ. Nhóm mãnh thú vào đêm trăng máu không hề lý trí, cho dù đối mặt nguy hiểm, cũng vô pháp dùng đại não tự hỏi, chỉ còn bản năng đâm trái đâm phải, xé nát thú nhân hay bất luận cái gì che ở trên đường đi bọn nó.

Lúc đầu Khuyển Tia Chớp đâm trái đâm phải, thời điểm sắp tiếp cận tường thành, bùm một tiếng, rơi vào bẫy rập, mũi nhọn sắc bén xỏ xuyên qua thân thể chúng nó, máu tươi chảy ròng. Đây đúng là địa phương vừa rồi nhóm trinh thám tình báo né tránh. Đại quân mãnh thú ở phía sau rất nhanh tới gần, trong bẫy rập thi thể cũng càng ngày càng nhiều, cho đến khi đem bẫy rập nhồi đầy. Nhóm mãnh thú ở tầng cao nhất không bị mũi nhọn đâm chết hoặc là bị mãnh thú phía sau giết chết, liền giãy dụa đứng lên, một lần nữa trở về thú đàn.

Bộ đội Tam Vĩ Điêu vẫn còn đang tận hết sức lực phóng ra lông chim, Hathaway suất lĩnh bộ đội ma pháp sư quý tộc triển khai thế công của bọn họ. Đạn ma pháp quang minh của Hathaway rơi xuống trong đàn mãnh thú, phát ra tiếng nổ mạnh kịch liệt, nhóm bị mãnh thú tạc máu bay tứ tung, thịt khối văng khắp nơi, nhưng việc này cũng chỉ mới bắt đầu, tiếp theo là các kỹ năng ma pháp hệ khác, nhìn qua hoa hoa mỹ mỹ lệ lệ, nhưng cũng nguy hiểm cực kỳ, chiêu chiêu đều mang theo lực độ trí mạng.

“ Giết sạch bọn nó!”

Cesar hét lớn một tiếng, dẫn đầu biến thân trở thành một con cự lang uy phong lẫm lẫm, từ trên tường thành cao cao nhảy xuống, gào thét vọt tới đàn hung thú. Y quơ lợi trảo, nơi đi qua máu chảy thành sông, nhóm mãnh thú kêu thảm té trên mặt đất, miệng vết thương trên cổ chảy ra trọc máu, mở to hai mắt màu đỏ, chết không nhắm mắt!

Ngay sau đó, càng nhiều binh lính biến thân thành thú hình, từ thông thường như là sư tử lão hổ cự hùng voi, đến rất thưa thớt như là vượn và khỉ cự mãng liệp báo, còn có một ít thú hình hình thù kỳ quái chưa từng thấy qua, bọn họ không ngoại lệ đều dũng mãnh phi phàm, triển khai thiên phú mãnh liệt nhất bọn họ mà bắt giết hung thú, trong nhất thời, trên chiến trường toàn bộ đều là thanh âm gào thét rống giận cùng lợi trảo răng nanh xé mở da thịt.

Máu tươi kích thích nhóm binh lính phát cuồng, mùi máu tươi tràn ngập quanh chóp mũi, đồng bạn bên người một đám rồi một đám ngã xuống, lại có nhiều đồng bạn hơn nhảy lên, sóng vai nhau chiến đấu, bọn họ dùng thân thể vây thành một tường thành, kiên quyết không cho nhóm mãnh thú đi tới một bước.

Cesar xé nát một mãnh thú bên cạnh mình, toàn thân cơ bản nhìn không ra nguyên hình, tất cả đều bị máu tẩm đỏ, máu ấm áp đang thong thả chạy xuống lợi trảo, màu đỏ tươi tích tại bên trong thổ nhưỡng. Y giương mắt đánh giá tình huống chiến trường. Sĩ binh cùng nhóm mãnh thú giằng co lẫn nhau, chém giết thành một mảnh, không chết không nghỉ. Một cỗ khác thường bỗng dâng lên trong lòng Cesar, chém giết lâu như vậy, y cư nhiên không thấy một con mãnh thú cao cấp. Không có mãnh thú cao cấp Ngự Sử, trận hình của nhóm mãnh thú không hề đáng nói, nhìn thì như năm bè bảy mảng nhưng chỉ cần một kích liền xong.

Cesar không dám khinh thường, y bỗng cảm thấy nhóm mãnh thú đang tính toán gì đó.

Hung thú chia làm ba cấp bậc sơ cấp trung cấp cao cấp, cấp bậc càng cao, trí tuệ sẽ tùy theo đó mà tăng trưởng, ảnh hưởng của đêm trăng máu cũng rất thấp, hiện tại điều mà Cesar tuyệt không nguyện ý thấy chính là mãnh thú cao cấp nổi lên âm mưu. Y liếc mắt nhìn Hathaway đang nhắm mắt thi pháp trên tường thành, mày căng thẳng, chớp một cái liền giống như tia chớp nhảy khỏi cuộc chiến hướng phía rừng rậm Khoa Lạc chạy đi. Trực giác dã thú nói cho y biết, bên trong nhất định có chuyện đang phát sinh.

Trong rừng rậm Khoa Lạc, ba người phân đội nhỏ cảo cơ ( làm gay ) gặp được phiền toái không nhỏ, một trăm mãnh thú đã đánh hoàn tất, nhưng boss này so với trong tưởng tượng của bọn họ còn khó giải quyết hơn, cư nhiên là cấp 94 chung cực boss, không nói đến Lý Thiệu Thần không khiêng được, hai người Tạ Trời Cao cùng Quách Tử Kiến căn bản là không đủ được, kỹ năng chỉ lướt qua trên người boss, lại vô pháp tạo thành thương tổn.

Sau khi thoát ly chiến đấu, ba người núp sau cây cối, một bên đánh giá boss cao hai tầng tiểu lâu, một bên thương lượng đối sách.

“ Uy, Quân gia, cậu không phải được xưng là dã chiến cực mạnh sao, vì cái gì không lên ngựa hấp dẫn lực chú ý của nó, tôi cùng Kiếm Mị ở phía sau bạo cúc hoa nó, chắc có thể giết nó chết đi?” Quách Tử Kiến nhẹ giọng nói, khí tức đáng khinh toàn bộ hiện ra.

“ Cậu xác định?” Lý Thiệu Thần nhìn lướt qua vật phẩm lan của mình, nguyên bản cậu chỉ có một cái tọa kỵ là Đạp Viêm Ô Chuy, từ sau khi nó biến mất, Lý Thiệu Thần căn bản là không có chiến đấu nên không sử dụng qua Bạch Tiên Lộc cùng Tiểu Mao Lô cho nên không có biện pháp sử dụng kỹ năng lập tức, duy nhất có thể sử dụng tọa kỵ, cũng chỉ có ——

Lý Thiệu Thần thi triển kỹ năng【 Kỵ Ngự 】, một cái xe cút kít tạo hình kỳ lạ xuất hiện, hai tay cậu mở ra cố gắng duy trì cân bằng, nhưng vẫn lắc lắc a lắc lắc không ngừng, quả thực là ngu đến không đành lòng nhìn thẳng. Quách Tử Kiến không ngừng trợn mắt há hốc mồm, Tạ Trời Cao luôn luôn không có biểu tình gì cũng mở to hai mắt, giật mình nhìn Quân gia xuẩn manh.

“ Này, đây là tọa kỵ của cậu?” Quách Tử Kiến lắp bắp hỏi, cảm thấy Lý Thiệu Thần tuyệt đối là đang chơi bọn họ. Nào biết Lý Thiệu Thần biểu tình nghiêm túc trả lời: “ Chỉ có một cái này có thể chiến đấu lập tức, Bạch Tiên Lộc cùng Tiểu Mao Lô chỉ có thể xem xét.”

“ Ta thấu, cậu một đại Quân gia của Thiên Sách phủ lại kỵ cái đồ vật này? Không nói đến Đạp Viêm Ô Chuy là ngựa chuyên dụng của thổ hào trong Phi Sa, thì ít nhất cũng phải là Tia Chớp Long Tử đi, nếu không được việc thì Mây Bay cũng được a, tốt xấu gì nhân gia còn có song kỵ nha!” Quách Tử Kiến phát điên.

“ Thần cơ? Mộc Luân cũng có thể song kỵ.” Tạ Trời Cao ở bên cạnh bồi một câu.

“… Hai cậu là đang đùa tôi đi!” Quách Tử Kiến đã vô lực phun tào, “ Như vậy thì đánh như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.