[Kiếm Võng Tam Đồng Nhân] Thú Thế Chi Quân Gia Biến Hoàng Phu

Chương 37: Chương 37




Edit: Dĩm Dĩm

“Ngươi gặp qua nàng? Nói mau, con gái của ta ở nơi nào?”

Ngải Nhĩ Phất Thụy Đức thuấn di đến trước mặt Lý Thiệu Thần, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bóp cổ Lý Thiệu Thần, bàn tay thô ráp bóp chặt làm Lý Thiệu Thần hít thở không thông làm, hai tay bám vào gỡ tay Ngải Nhĩ Phất Thụy Đức ra, cố gắng hít lấy không khí.

“Khụ khụ, ông trước buông ra! Con gái của ông không có việc gì.” Cánh tay bị thương còn đang đổ máu nên không thể sử dụng nhiều khí lực, Lý Thiệu Thần chỉ có thể dùng ánh mắt chân thành đi thuyết phục Ngải Nhĩ Phất Thụy Đức.

Đối phương theo dõi cậu, đánh giá một hồi lâu, vẫn chưa buông ra tay đang kiềm chế Lý Thiệu Thần ra, nhưng vẫn hơi chút thả lỏng để Lý Thiệu Thần có thể hô hấp.

“Nàng ở đâu?” Trong mắt Ngải Nhĩ Phất Thụy Đức tràn đầy lo lắng, không thể chờ đợi được hỏi.

“Tôi không biết, ách!”

“Tiểu tử, nếu ngươi dám đùa bỡn ta, có tin hiện tại ta liền giết chết ngươi không!” Ngải Nhĩ Phất Thụy Đức siết chặt tay, đầu Lý Thiệu Thần bị bắt ngẩng lên, trên mặt đã lộ ra màu xanh tím.

“Tôi, tôi thật không biết, khụ khụ, sau khi tôi để cho nàng chạy, thì không biết nàng đi đâu, khụ khụ, trên người nàng có thương tích, hẳn là không đi xa.” Lý Thiệu Thần sắp mất đi ý thức, yếu ớt trả lời, bản thân cậu cũng nhịn không được muốn phun tào số lần mình cos Lâm Đại Ngọc () càng ngày càng nhiều, quả thực chính là Lâm Đại Ngọc thứ hai nha.

() Lâm Đại Ngọc = một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, từ khi sinh ra đã ốm yếu, thân thể mỏng manh như cánh hoa trôi. Xem thêm tại đây

“Ngươi tốt nhất là không gạt ta!” Ngoan lệ nói, Ngải Nhĩ Phất Thụy hoá thành một làn khói đen, tiêu tán trong không khí. Mất đi gông cùm xiềng xiếc Lý Thiệu Thần cả người xụi lơ ngã trên mặt đất.

“Khụ khụ!” Mẹ đản, người này xuống tay quá độc ác, quả thực muốn mạng già của cậu! Chống thân mình đứng lên, Lý Thiệu Thần liếc mắt nhìn phương hướng Ngải Nhĩ Phất Thụy Đức rời đi, khẽ thở dài.

Corrine bị thương rất nặng, mình tuy rằng trộm để cho nàng chạy, nhưng trên người nàng còn có vết thương nghiêm trọng nào không, có thể may mắn tồn tại hay không, thật sự chỉ có mặc cho số phận.

Không có thời gian đi rối rắm chuyện của người khác, Lý Thiệu Thần càng thêm lo lắng cho tình huống của Lambert. Từ mặt biên tổ đội thấy hắn đang gặp công kích, lượng huyết không ngừng giảm xuống. Đây cũng không phải là cái hiện tượng tốt gì.

Mở ra mặt biên bản đồ, Lý Thiệu Thần lặn xuống nước, đỉnh đầu không xuất hiện bọt khí đại biểu hô hấp, nước biển lạnh như băng cũng không khiến hành động của Lý Thiệu Thần gặp bất tiện, Lý Thiệu Thần huy động hai cánh tay, hướng vị trí của Lambert trên bản đồ bơi đi.

Càng tới gần vị trí của Lambert, bất an trong lòng Lý Thiệu Thần càng mãnh liệt. Cậu ở trong lòng yên lặng cầu nguyện, Lambert ngàn vạn không cần gặp chuyện không may a.

Đáy biển là thế giới thần bí, đá san hô thạch đá lởm chởm, người cá dáng vẻ quái dị tới tới lui lui, đối với Lý Thiệu Thần vô cùng tò mò liền vây lại xem, bọt khí khò khè liên tiếp phả ra hướng lên trên, biến mất tại đỉnh đầu Lý Thiệu Thần.

Giờ phút này Lý Thiệu Thần không rảnh bận tâm hết thảy trước mắt, trong lòng cậu chỉ có một suy nghĩ, chính là nhanh chút tìm được Lambert, làm rõ ràng hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lý Thiệu Thần càng lặn càng sâu, ánh mặt trời đã không chiếu được tới dưới đây, chỉ có một mảnh tối đen như mực, tuy có bản đồ biểu thị địa điểm, nhưng Lý Thiệu Thần mấy lần vẫn cứ đánh lên mấy tảng đá ngầm thật lớn, hai cánh vẫn luôn trang bị phía sau Lý Thiệu Thần tự động tự phát sáng.

“Ta thấu, tiên tiến như vậy, còn hơn cả đèn xe tự động, muốn đến điểm sản xuất ô tô để làm hướng dẫn hay không?”

【 Đạp Viêm Ô Chuy 】: Đó là gì nha?

【 Trong Phi Sa 】: Đừng để ý đến cậu ta, cậu ta lại động kinh.

【 Đạp Viêm Ô Chuy 】: A.

“…”

Nếu dựa theo bình thường, Lý Thiệu Thần nhất định sẽ phản phúng lại, nhưng giờ phút này cậu lại nói không ra lời, nhìn đến hết thảy trước mắt, đôi mắt trừng to không thể tin.

“Lambert!”

Cả người Lambert đều là máu bị trói trên cột đá thật lớn, toàn thân bị lưỡi dao sắc bén cắt vào, máu đỏ sẫm chảy xuống rơi vào ma pháp trận dưới chân hắn.

Lambert hấp hối gục đầu xuống, tóc dài kim sắc che khuất khuôn mặt không hề có sinh khí của hắn, trên mặt còn dính máu tươi. Đôi cánh kim sắc bị tàn phá nát bươm, bên chân rơi xuống một đống lông chim điêu linh, hoà cùng máu chảy ra thật xa.

Lý Thiệu Thần trừng to mắt, căn bản không thể nào tin vào mắt mình. Lấy thân thủ cùng năng lực của Lambert, sao có thể lưu lạc đến tình trạng này, trừ phi…

Lý Thiệu Thần lại trừng lớn mắt, thấy rõ hai người đứng trước mặt Lambert, nháy mắt kinh ngạc nói không ra lời.

Trước mắt cậu chỉ có hai bóng dáng, thấy không rõ khuôn mặt đối phương, nhưng là đầu tóc dài xanh biển kia còn có đuôi cá lay động phía sau, cậu sẽ không quên.

Jeff!

Tại sao có thể như vậy! Y không phải là ở Ngải Tư So Ước thành chiếu cố Lý Triết sao, chẳng lẽ?

Lý Thiệu Thần không muốn hướng tới suy nghĩ kia, nhưng bóng người nho nhỏ được Jeff ôm trong ngực làm tâm của cậu lạnh triệt để.

Quần áo đỏ thẫm kia không phải là bộ mà Lý Triết mặc ở trên người sao, trách không được Lambert sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, trách không được lấy thực lực siêu cường của Lambert cũng lưu lạc đến nông nỗi như vậy, này hết thảy, thì ra là bọn họ ti bỉ vô sỉ dùng Lý Triết uy hiếp.

Lý Thiệu Thần giận không kềm được, trường thương vung lên, thẳng tắp đánh úp về phía sau lưng Jeff. Jeff không cảm thấy nguy hiểm, ngược lại là Vincent phát hiện, cuống quít đẩy thân thể Jeff, người sau cả kinh, quay đầu nhìn Lý Thiệu Thần không biết khi nào đã đến, trong lòng hoảng hốt, Lý Triết trong ngực đã bị trường thương Lý Thiệu Thần đánh bay. Sau, Lý Thiệu Thần nhảy vọt lên, bay đến giữa không trung, đem Lý Triết ôm vào trong ngực.

Một loạt biến cố thình lình xảy ra làm tiểu tử kia kinh hồn, nhưng thấy rõ người ôm lấy bé là ba ba nhà mình, thì uỷ khuất mấy ngày liên tiếp lập tức bộc phát ra thành tiếng khóc rung trời, vừa khóc vừa thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng, làm Lý Thiệu Thần đau lòng muốn rơi lệ. Cậu một bên nhẹ giọng an ủi Lý Triết, một bên dùng trường thương chỉ vào Jeff, biểu tình thập phần phẫn nộ.

“Vì cái gì?”

Jeff cúi đầu, không dám nhìn thẳng Lý Thiệu Thần, ngược lại Vincent bên cạnh cười lạnh ra tiếng: “Vì cái gì? Ngươi nên hỏi nhân tình tốt của ngươi, đây rốt cuộc là vì cái gì! Dựa vào cái gì hắn có thể ngồi hưởng vinh hoa, được vạn người kính ngưỡng, mà hải tộc ta, lại phải vượt qua một đời lạnh như băng trong nước biển? Thiên lý đâu? Dựa vào cái gì thú tộc bọn họ có thể sinh sản hậu nhân, mà hải tộc ta chỉ có thể nhìn tộc nhân chung quanh dần dần chết đi mà lực bất tòng tâm?”

“Đó là trừng phạt đúng tội của các ngươi!”

Nguyên bản không khí trầm lặng lại bị Lambert đang bị trói trên cột đá mở miệng phá vỡ, trong thanh âm suy yếu mang theo chút khàn khàn.”Năm đó các ngươi làm sai, thần thú trừng phạt nhóm các ngươi ở dưới đáy biển tư quá, không nghĩ đến nhiều năm như vậy, các ngươi chẳng những không biết hối cải, ngược lại trở nên càng cố chấp.”

“Tư quá? Ha hả, ngươi cũng biết đó là một chuyện bị người chê cười? Hải tộc đã gần một ngàn năm không có một hài tử nào được sinh ra, ngươi biết ý nghĩa của việc này là như thế nào không? Không tới vạn năm, hải tộc ta tất sẽ diệt vong! Thần thú chỗ nào là cho chúng ta tư quá, còn không bằng nói là muốn cho chúng ta diệt vong!” Biểu tình Vincent điên cuồng, dữ tợn, trong giọng nói mang theo phẫn nộ trước nay chưa có.

“Cho nên ngươi mới muốn đánh nhau phá nguyền rủa, cứu hải tộc.” Lambert ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt tái nhợt.

“Chỉ có lấy máu thú hoàng, mới có thể cởi bỏ phong ấn thần thú, không phải, ngươi cho là lúc trước ta vì cái gì không giết ngươi, mà là đem ngươi phong ấn? Không nghĩ tới, ngươi lại nuôi được một vật nhỏ trung tâm, thời khắc mấu chốt thế nhưng đem ngươi cứu đi. Vốn tưởng rằng trời muốn diệt hải tộc ta, không nghĩ tới, sự tình thế nhưng còn chuyển đổi. Mất đi Jeff, lại cho ta biết còn có tiểu tử kia tồn tại, vì thế, ta mới nghĩ ra kế sách một hòn đá ném hai chim này. Sau khi bài trừ nguyền rủa, ta có thể trở thành người trên vạn người.”

“Chỉ cần giết Lambert cùng ngươi, ta sẽ trở thành phụ thân của tiểu tử kia, làm thú hoàng, nó còn quá nhỏ, ta nghĩ, thần thú lão nhân gia ông ta sẽ không để ý ta thay nó quản lý!”

Lời còn chưa dứt, Vincent vung lên đuôi cá, một cái bọt nước thật lớn từ lòng bàn chân Lý Thiệu Thần dâng lên, đem cậu cùng Lý Triết bao ở trong đó. Cảm giác vô lực thình lình xảy ra làm Lý Thiệu Thần nháy mắt mất đi khả năng khống chế thân thể, Lý Triết rơi khỏi ngực của cậu, bị bao phủ trong một cái bọt nước khác, hướng phía Jeff bay đi.

“Đại ca, có thể lưu cậu ấy một mạng hay không?” Jeff bay qua ôm lấy Lý Triết, đối mặt với Lý Thiệu Thần đau khổ giãy dụa trong bọt nước, tâm không đành lòng.

“Mềm lòng? Thời điểm thần thú nguyền rủa chúng ta cũng không mềm lòng, ngươi chẳng lẽ quên mẫu hậu trước khi chết nói gì sao? Người làm việc lớn, nhất định phải tâm ngoan thủ lạt. Ngay cả nhi nữ tình trường cũng không bỏ xuống được, ngươi bảo ta như thế nào yên tâm đem hải tộc giao cho ngươi quản lý!”

“Đại ca…” Jeff còn muốn nói gì đó lại bị Vincent lạnh lùng đánh gãy!

“Đừng nói nữa, ý ta đã quyết!”

Bọt khí vây khốn Lý Thiệu Thần càng ngày càng nhỏ, không gian bị hạn chế Lý Thiệu Thần phát hiện toàn bộ kỹ năng của mình cũng không thể sử dụng, chỉ có thể ngồi chờ chết, tâm sinh không cam. Lambert cùng Lý Triết ở trước mặt cậu, người yêu của cậu cùng bé con còn chờ cậu nghĩ cách cứu viện, cậu lại cái gì cũng không làm được, cậu không cam, cậu không cam!”Lambert, Lý Triết…”

Dùng một chút khí lực cuối cùng, Lý Thiệu Thần kêu ra tên hai người, trước mắt biến thành màu đen, cậu chỉ nghe thấy tiếng khóc vang dội của Lý Triết, cùng với một tia kim sắc loang loáng nhảy vào phía chân trời!

Trong cơ thể Lambert hiện lên kim quang, xiềng xích cầm tù hắn bỗng đứt đoạn, vết thương trên người trong phút chốc toàn bộ biến mất. Đôi cánh kim sắc mở ra, lóe ra quang mang chiếu sáng mỗi một góc dưới đáy biển. Tiếng kêu thê lương của phượng minh từ kim quang truyền ra, nhìn đến ái nhân mất đi ý thức Lambert phát cuồng!

Lambert mất đi lý trí hóa thân thành Phượng Hoàng, vũ dực được bao một tầng kim sắc cơ hồ đem nước biển châm cháy, cái đuôi bừa bãi tùy ý ở trong nước đong đưa, từng đạo lửa cháy phá tan kim quang trói buộc, tán đến tế đàn, kịch liệt nổ mạnh đem tế đàn tạc thành từng cái hố sâu. Phượng mâu kim sắc toát ra hàn quang lành lạnh, miệng của hắn mở ra, thanh âm bén nhọn làm hết thảy sinh vật dưới đáy biển kinh hãi.

“Tử!”

Ở trước lực lượng tuyệt đối, hết thảy kỹ xảo đều là mây bay, Vincent đến năng lực phản kháng cũng không có, đã bị lực lượng thần thú thức tỉnh của Lambert đánh bại, bị chấn bay ra ngoài khoảng cách mấy trăm mét, đập vào đá ngầm, ngã xuống hôn mê bất tỉnh. Không đợi Jeff kịp phản ứng, ***g ngực của y truyền đến đau đớn như hỏa thiêu, Lý Triết trong ngực cũng bị đối phương cướp đi.

Jeff ngồi phịch ở trên đất, toàn thân đau đớn khó chịu. Y nhìn kim quang trước mắt từng chút từng chút biến mất, Phượng Hoàng kim sắc chậm rãi trong kim quang biến thành bộ dáng nam nhân, ôm Lý Triết, khinh thủ khinh cước đi đến bên người Lý Thiệu Thần.

Y nhìn nam nhân vươn tay đặt lên chóp mũi Lý Thiệu Thần dò xét, sau đó lộ ra biểu tình yên tâm, thì tâm lo lắng của y lúc này mới buông ra.

“Thực xin lỗi.” Y nhìn bóng dáng nam nhân đỡ Lý Thiệu Thần từng bước một rời đi, mở miệng theo hình dáng khi phát âm, nói xin lỗi.

Jeff rũ mắt xuống, che dấu toàn bộ biểu tình.

Vài năm sau, Lý Triết vừa mới trở thành thú hoàng đứng ở trên tường thành cao cao nhìn hai đạo nhân ảnh cưỡi tuấn mã đi xa, không cam lòng bĩu môi.

“Nhóm phụ thân thật đáng ghét, đem mấy thứ phiền lòng cột cho ta, chính mình lại chạy đi du ngoạn, thật không công bình!”

◇◆◇◆◇◆◇ H O À N ◇◆◇◆◇◆◇

Vậy là phải chia tay với LamThần rồi na Cám ơn mọi người đã ủng hộ hí hí ( /// v /// )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.