Kiếm Vương Triều

Chương 47: Q.3 - Chương 47: Âm thanh đau buồn




Nguyên Vũ Hoàng Đế tu hành chính là Phá Hoàng Kiếm Kinh.

"Hoàng" là Thụy Thú Vương Giả trong truyền thuyết, theo truyền thuyết, nó có sinh mệnh lực không bao giờ cạn, chính là vĩnh viễn không chết.

Phá Hoàng Kiếm Kinh có hai chữ "Phá Hoàng", ý là ngay cả "Hoàng" cũng có thể một kiếm giết chết, cho thấy trong kiếm kinh này có mang một loại sát ý cực mạnh.

Kiếm thế của kiếm kinh này hết sức đường hoàng, Kiếm Sư hiện giờ của Đại Tần Vương Triều đều là đi theo con đường kiếm đạo chính đạo, vô cùng sùng bái đế vương của mình.

Nhưng sau khi lên ngôi không lâu, Nguyên Vũ Hoàng Đế liền bế quan tu hành, hơn mười năm nay, chưa từng có ai nhìn thấy y xuất kiếm, nên không ai biết được y có còn tu Phá Hoàng Kiếm Kinh hay không.

***

Một thanh trường kiếm màu vàng sáng như ngọc xuất hiện trong tay Nguyên Vũ Hoàng Đế.

Y đơn giản đâm một nhát về phía Yến Anh.

Một kiếm này nhìn hết sức bình thường, không ai cảm thấy có một sự dao động thiên địa nguyên khí mãnh liệt nào, nhưng cơ thể những người có tu vi cao đều bị chấn động.

Hàn Thần Đế biết Yến Anh gặp nguy, khẽ ho một tiếng, hai chân rời khỏi mặt đất, cả người hợp với đan hỏa kiếm trong tay bay lên, đâm về phía Nguyên Vũ Hoàng Đế.

Phía trước người hắn vang lên một vài âm thanh nhè nhẹ.

Như có một cục đá, đang không ngừng từ trên bậc thang cao lăn xuống.

Nhưng hắn chỉ tiến lên được mấy thước thì chững lại.

Trước mặt hắn xuất hiện một bức tường ánh sáng, không cho phép hắn tiến tới nữa.

Một luồng đan hỏa xuất hiện trong không khí.

Sau đó là luồng thứ hai, luồng thứ ba... những luồng đan hỏa không ngừng nối tiếp nhau công kích vào bức tường ánh sáng, những đóa hoa nở tung tóe.

Ai cũng cảm nhận được trong không khí dày đặc có một luồng chảy xiết, họ đều biết, trong chớp mắt vừa rồi, Hàn Thần Đế không phải đâm ra một kiếm, mà là đã đâm ra rất nhiều kiếm.

Nhờ có Đạo Thiên Đan chèo chống cơ thể mới giúp kinh mạch của hắn chịu đựng được sự bộc phát cao độ trong thời gian ngắn như vậy.

Nhưng Hàn Thần Đế không thể phá được màn chắn ánh sáng của Nguyên Vũ Hoàng Đế.

Hắn trơ mắt nhìn Nguyên Vũ Hoàng Đế đâm ra một kiếm kia.

"Đây là kiếm quyết gì?"

Chung quanh vang lên những tiếng lao xao.

Đến bây giờ, nhiều người mới nhìn thấy rõ, trong thanh kiếm màu vàng sáng của Nguyên Vũ Hoàng Đế có rất nhiều những sợi nguyên khí đang lưu động.

Trong màn chắn ánh sáng cũng có những sợi ánh sáng sáng tối khác nhau không ngừng chớp động.

Những luồng nguyên khí và ánh sáng mạnh yếu không đồng nhất này, làm cho người ta cảm giác chúng xuất phát từ nhiều tu hành giả khác nhau, hoặc thậm chí không phải là tu hành giả.

Nhưng chúng lại giao hòa vào nhau tạo thành kiếm thế.

Thanh kiếm trong tay Nguyên Vũ Hoàng Đế vẫn như cũ đâm vào cái bình đen đang giấu Yến Anh.

"Đan Hỏa Kiếm không phải kiếm chân chính."

Vừa đâm, Nguyên Vũ Hoàng Đế vừa nói với Hàn Thần Đế: "Bản thân kiếm là vật sắc bén, những vật khác tuy cũng cường đại nhưng không có khả năng đâm xuyên như kiếm. Từ thời cổ, kiếm đã được xếp đứng đầu ngàn vạn binh khí, há lại có thứ nào khác có thể bằng sao?"

Chiếc bình đen vang lên âm thanh vỡ vụn.

Thanh kiếm trong tay y đã đâm nứt cái bình đen.

Cái bình đen vỡ ra, hiện ra Yến Anh bên trong.

Thanh kiếm tiếp tục đâm tới, đâm vào cơ thể Yến Anh.

Trừ Tề Đế, đây là lần đầu tiên mọi tu hành giả Vương Triều Đại Tề nhìn thấy Yến Anh, nhưng ai cũng biết Yến Anh rất quan trọng với Vương Triều Đại Tề .

Một kiếm này đâm vào người Yến Anh, người nước Tề đều rên lên đau đớn.

Trên đời không có khả năng làm ra được viên Đạo Thiên Đan thứ hai.

Nên trên đời không có khả năng có người thứ hai chịu được một kiếm của Nguyên Vũ Hoàng Đế.

Huống chi một kiếm này của Nguyên Vũ Hoàng Đế mạnh hơn nhát kiếm ám sát Hàn Thần Đế rất nhiều.

Yến Anh bay ngược ra sau.

Thanh kiếm rời khỏi cơ thể hắn, phát ra những âm thanh rầm rì.

Không biết âm thanh này là do những luồng nguyên khí mạnh yếu khác nhau của thanh kiếm phát ra hay là do sự ma sát của thân kiếm và cơ thể Yến Anh phát ra.

Nhưng thanh kiếm đã đâm xuyên qua tim của Yến Anh, để lại một lỗ thủng cỡ cái chén ăn cơm.

Người bị vết thương như vậy thường không ai sống được.

Nên người Tề rất đau buồn.

Nhưng Yến Anh rất bình thản, hắn vẫn chưa chết.

***

Ai nấy đều như ngừng thở, không phải vì không thể tin được mà vì không khí trên đỉnh Lộc Sơn quá mức âm hàn.

Âm hàn tới mức người ta tưởng mình đang bị ngâm trong cỗ quan tài dưới mộ sâu, lạnh lẽo và đáng sợ tới mức không ai dám nhúc nhích chứ đừng nói tới hít thở.

Trong mắt Nguyên Vũ Hoàng Đế lại hiện lên vẻ khiếp sợ.

Đạo Thiên Đan hiện thế, theo lý người có thể làm cho y khiếp sợ hôm nay phải là Hàn Thần Đế, nhưng trên thực tế, từ lúc ra tay đến bây giờ, người làm cho tâm cảnh của y phải chấn động đều là viên tông sư này của Đại Tề.

Khí tức âm hàn đậm đặc hiện giờ đều xuất phát từ trên người Yến Anh.

Vết thương trên người hắn không hề có máu chảy ra, máu thịt nhìn thấy bên trong vết thương cũng không phải là máu thịt bình thường, mà chúng trơn bóng, tỏa ra hào quanh âm u lạnh lẽo.

Trong cơ thể hắn, sau nhát kiếm kia, không còn quả tim nên máu cũng không thể lưu thông tuần hoàn.

Và Yến Anh cũng không hề có hơi thở.

Cả người hắn tỏa ra khí âm hàn làm người ta sởn hết cả gai ốc, giống như một… cương thi.

Thân là tu hành giả Bát cảnh, Nguyên Vũ Hoàng Đế đương nhiên biết cái gọi là con người sau khi chết đi, biến thành cương thi là một chuyện cực kỳ vớ vẩn, không có căn cứ.

Y thu kiếm về, giọng lạnh tanh: "Không ngờ Sơn Âm tông lại có được thủ đoạn bậc này, không ngờ ngay từ đầu, ngươi đã không hề nghĩ mình sẽ sống."

Yến Anh đáp lại, khiến cả đỉnh núi như có một ngọn Âm Phong đậm dày thổi qua: "Ta vẫn đang còn sống."

Sở Đế nghiêm mặt, đứng dậy, khom người thi lễ với Yến Anh.

Đối với một Đế Vương, hành lễ như vậy là rất nặng, huống chi lão còn không phải là Đế Vương Đại Tề Vương Triều mà là Đế Vương của nước Sở.

Đối thoại giữa Nguyên Vũ Hoàng Đế và Yến Anh khá là khó hiểu, đa số đều không hiểu được, trừ một vài người.

Yến Anh bây giờ không còn là vật sống, trong cơ thể hắn hiện giờ, âm khí đã lưu chuyển thay thế cho khí huyết, cả người biến thành vật chứa thuần túy, mà có thể làm cho âm khí lưu chuyển thay cho khí huyết, có thể thúc giục chân nguyên thì chỉ có thể xảy ra khi thức niệm cực kỳ kiên định, đã hoàn toàn vượt qua sợ hãi sinh tử.

Nhưng thần hồn mất đi sự bồi dưỡng của cơ thể, giống như niệm lực trong phi kiếm sau khi tiêu hao không được bổ sung, ý niệm dù có cường đại đến cỡ nào thì cuối cùng cũng sẽ từ từ bị tiêu tán.

Yến Anh đương nhiên biết mình không phải là đối thủ của Nguyên Vũ Hoàng Đế, thế nhưng hắn vẫn lộ rõ địch ý với Nguyên Vũ Hoàng Đế.

Từ lúc hắn lộ ra địch ý với Nguyên Vũ Hoàng Đế, hắn đã quyết định sẽ dùng cách thức này.

Dù trận chiến này kết quả là thắng hay bại thì hắn đều nhất định sẽ chết.

Ý chí của hắn, đã vận lên hết sức, chèo chống cho hắn quyết đấu một trận phân ra thắng bại với Nguyên Vũ Hoàng Đế.

Vì Hàn Thần Đế nhờ Đạo Thiên Đan không thể bị giết chết.

Dần dần, đã có thêm người hiểu ra được vấn đề.

Trong lòng tu hành giả Vương Triều Đại Tề, không chỉ có đau buồn mà còn là sự bi tráng.

Từ hồi Vương Triều Đại Tần đánh nhau với tam triều Hàn, Triệu, Ngụy, Nguyên Vũ Hoàng Đế đã rất khó bị giết chết.

Vì bên cạnh y lúc nào cũng có rất nhiều tu hành giả cực mạnh.

Nhưng những cường giả nghịch thiên đó của Ba Sơn Kiếm Tràng hiện giờ đều đã mất.

Hàn Thần Đế và Yến Anh, là hai người có khả năng giết chết Nguyên Vũ Hoàng Đế nhất hiện nay.

***

Yến Anh giơ tay lên, đánh một chưởng về phía Nguyên Vũ Hoàng Đế.

Tất cả âm khí cơ thể hắn tích góp được, đều được đánh ra hết vào trong chưởng này.

Rút ra hết âm khí trong người, sẽ làm cho hắn phải chết ngay, nhưng hắn đã không buồn cân nhắc tới tình hình cơ thể của mình nữa.

Nguyên Vũ Hoàng Đế vung kiếm.

Thanh kiếm màu vàng sáng chạm vào chưởng của Yến Anh.

Những luồng khí tức bắn tóe ra xung quanh, không khí bị đông lại thành từng khối, biến thành những tảng băng màu xám đen, rơi xuống đất, sau đó lại biến thành những cột khói đen, tan thành những đợt âm phong khủng khiếp.

Kiếm khí đâm vào lòng bàn tay Yến Anh .

Hai ngón tay của hắn bị cắt đứt, cả người vang lên âm thanh nứt rạn và nổ vỡ.

Nhưng ánh mắt hắn vẫn lạnh tanh.

Hai ngón tay bị cắt đứt không rơi xuống đất, mà lại như phi kiếm bắn thẳng tới đâm vào hai mắt của Nguyên Vũ Hoàng Đế.

Ngọc nát đá tan, bi tráng đến mức không thể diễn tả thành lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.