Kiếm Vương Triều

Chương 18: Q.3 - Chương 18: Chu gia lão tổ âm độc




Trần Sở nhàn nhạt nhìn Chu gia lão tổ, không chút sợ hãi: "Hai món đồ đó đều là báu vật của Đại Sở Vương Triều ta."

Hai món đồ Chu gia lão tổ nói, chính là Vong Ưu Giác và Ngân La Sát Ban Chỉ, nhưng hắn đáp lại rằng chúng đều là báu vật của Đại Sở Vương Triều Trọng Khí, ý tứ chính là nhất định sẽ đem cả hai món mang về Đại Sở Vương Triều, trừ phi hắn mất mạng ở đây.

Câu này ý nghĩa cũng tương tự với châm ngôn của giới kiếm sư Đại Tần, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất.

Nhưng câu này khi được thốt ra từ miệng một Thất Cảnh tông sư, lại mang theo lực uy hiếp rất lớn.

Trong mắt Chu gia lão tổ lấp lóe tia tham lam, lão mỉm cười: "Nếu đã như vậy, cả ngươi cũng ở lại đi."

Trần Sở không nói thêm gì nữa.

Hắn hít sâu một hơi, mặc kệ thương tích đã bị khi nãy, thúc giục chân nguyên điên cuồng vận chuyển, sắc mặt hơi tái nhợt giờ ửng đỏ lên một cách bất thường, tóc mai hai bên cũng bắt đầu chuyển sang màu trắng.

Một luồng khí tức cường đại rót vào trong Vong Ưu Giác.

Không khí trước mặt hắn chấn động, tất cả cây cỏ trên mặt đất bị chấn thành bụi phấn, Vong Ưu Giác tỏa ra hào quang bảy màu, với tốc độ sét đánh, đâm thẳng vào Chu gia lão tổ.

Chu gia lão tổ nheo mắt.

Từ lúc Nguyên Vũ Hoàng Đế đăng cơ đến nay, lão chưa hề giao thủ với ai, sự áp bách làm cho người ta hít thở không thông đang ập tới trước mặt, làm cho lão có một cảm giác rất lạ lẫm, đồng thời, trong xương cốt của lão lại dậy lên một sự ngứa ngáy, một cảm xúc từ lâu đã nằm im, giờ đang sống lại.

Lão đứng vững, đưa tay phải ra.

Xoẹt một tiếng, một tia kiếm quang màu đen từ ngón tay bắn ra, chuẩn xác đánh trúng vào Vong Ưu Giác.

Cùng là kiếm quang màu đen, nhưng ngưng sát tiểu kiếm của lão và ngưng sát tiểu kiếm của Đinh Ninh lại chênh lệch với nhau như trời và đất.

Ngưng sát tiểu kiếm của Đinh Ninh chỉ có vẻ óng ánh ở bề ngoài, còn ngưng sát tiểu kiếm của lão như được làm từ bảo thạch đậm đặc, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, thậm chí còn có mấy phần khí tức lạnh lẽo âm hàn cùng loại với Cửu U Minh Vương Kiếm.

Rắc một tiếng giòn vang.

Thanh tiểu kiếm màu đen vỡ vụn thành những hạt nhỏ óng ánh, nhưng thế tấn công sấm vang chớp giật của Vong Ưu Giác cũng bị khựng lại, nó dừng ngay giữa không trung, sau đó bị những hạt óng ánh kia kích bay ra ngoài.

Trần Sở cau mặt, sắc mặt càng thêm đỏ ửng.

Chỉ qua một chiêu thăm dò, đã nghiêng về phía cực kỳ bất lợi cho hắn, ngưng sát Nguyên Khí của Chu gia lão tổ không biết đã được tích tụ trong cơ thể bao nhiêu năm, ngưng tụ đến một mức không ai tưởng tượng nổi, chân nguyên của hắn trong Vong Ưu Giác không thể nào chống đỡ nổi, hơn nữa ai cũng có thể cảm giác ra được, hắn chính là đang bất chấp nội thương mà cưỡng ép vận chuyển Chân Nguyên.

Khi bị nội thương, mà còn mạnh mẽ vận chuyển Chân Nguyên, đương nhiên sẽ tạo nên tổn thương lớn hơn cho cơ thể, khiến hắn không thể chiến đấu trong thời gian dài.

Nhưng Thất Cảnh giao thủ với nhau, đâu phải là chuyện đơn giản.

Cảm nhận được tình hình suốt quá trình tiểu kiếm đen của mình đánh trúng Vô Ưu Giác, khí tức của Chu gia lão tổ hoàn toàn thay đổi, nhưng Trần Sở đã tìm ra được một tia cơ hội chiến thắng.

Hắn hít sâu.

Trong thời gian cực ngắn, không khí trước người hắn như bị hút sạch, biến thành Chân Không.

Tay phải hắn duỗi về phía Vong Ưu Giác, khi mọi người đều nghĩ hắn sẽ hút phù khí đó trở về, thì trong khí hải của hắn, có mấy giọt dịch thể màu tím óng ánh với tốc độ khủng khiếp, theo kinh mạch chảy tới đầu ngón tay phải, rồi phóng ra ngoài.

Hóa thành một nửa vòng tròn màu tím.

Nửa vòng tròn tím vừa xuất hiện, thì trên bầu trời nổi một tiếng ầm vang, một cái lỗ hổng cực lớn xuất hiện.

Một cột sáng chói mắt, chói đến mức không ai nhìn thẳng vào được, từ trên không trung chiếu xuống, chiếu thẳng vào nửa vòng tròn màu tím kia.

Tất cả mọi người đều kinh hãi.

"Cái gì thế?"

Tạ Nhu kêu lên.

Nửa vòng tròn tím này, thì ra chính là bản mệnh vật của cường giả thất cảnh Đại Sở quốc.

Từ nãy đến giờ, hắn đều dùng ngoại vật để chiến đấu, khiến không ai nghĩ hắn có tu Bản Mệnh vật. Bây giờ Bản Mệnh vật bỗng nhiên xuất hiện, lúc đầu vốn đã làm cho người ta hít thở không nổi, bây giờ lại có thêm cột sáng từ trên cao chiếu xuống, sức mạnh ẩn chứa trong cột sáng đó, hoàn toàn vượt xa sức mạnh một Bản Mệnh vật có thể có.

Bầu trời mở ra, nguyên khí khủng bố chiếu xuống, rõ ràng là hình ảnh của Đệ Bát Cảnh Khải Thiên Cảnh được ghi trong sách vở.

Đinh Ninh vô cùng bình tĩnh, vì hắn biết, sở dĩ có dị tượng như vậy, chỉ là vì Bản Mệnh vật của Trần Sở, bản thân chính là một món Phù Khí đặc biệt mà thôi.

"Phù Khí Đại Sở quả nhiên đệ nhất thiên hạ, nhưng cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là dùng ngoại vật mượn một chút sức mạnh da lông của Đệ Bát Cảnh mà thôi, làm sao có được thần vật của Đệ Bát Cảnh thực sự?"

Hơi ngửa đầu nhìn cột sáng chiếu xuống từ trên bầu trời, Chu gia lão tổ lắc đầu.

Vô Ưu Giác đã bị nửa vòng tròn tím đánh bay ra ngoài.

Trần Sở mặc kệ Vô Ưu Giác, hắn hoàn toàn hòa thành một thể với nửa vòng tròn tím, cơ thể hắn được nửa vòng tròn tím dung nhập sức mạnh của nó vào, hắn và nửa vòng tròn tím, mang theo sức mạnh khủng bố và sức chấn động kinh người, áp tới trước mặt Chu gia lão tổ.

Đinh Ninh, Phù Tô, Tạ Liên Ứng, Tạ Nhu, hai xa phu của Chu gia, ba cỗ xe ngựa, và cơ thể của Chu gia lão tổ, đều bị một cơn cuồng phong cực mạnh thổi bay.

Chiếc áo khoác rộng thùng thình của Chu gia lão tổ bị thổi bung ra, làm lộ ra cơ thể nguyên hình của lão.

Một bên eo của lão đã bị cắt mất, khoét sâu vào tới nửa người, bụng lão nổi gồ cao, làm cho người ta có cảm giác, nguyên khối máu thịt bị khoét mất kia đều được nhét hết vào trong nửa phần bụng còn lại.

Khuôn mặt Chu gia lão tổ cứng lại.

Lão xòe cả mười ngón tay ra, mười miếng tinh phiến mỏng màu đen từ đầu những ngón tay chui ra, chúng không hóa thành tiểu kiếm, mà bay lơ lửng trước hai bàn tay của lão.

Trong bầu trời vang lên một tiếng nổ to.

Thiên Địa Nguyên Khí dũng mãnh tràn vào trong người lão, sau đó mang theo Chân Nguyên của lão, từ trong cơ thể lão điên cuồng tuôn ra.

Mười miếng tinh phiến đen hòa với chân nguyên của lão, và nguyên khí khủng bố do cảnh giới Bàn Sơn Cảnh của lão mang tới, cũng tạo thành một nửa vòng tròn màu đen.

Nửa vòng tròn đen tỏa ra ánh sáng hai màu đen trắng.

Trời đất chung quanh, cũng giống như Mặc Viên, bị biến thành hai màu trắng đen thuần túy.

Cơ thể mọi người cũng đắm chìm trong hai sắc màu đen trắng, như vừa bị kéo vào trong một bức tranh thủy mặc.

Đây chính là sát ý mạnh nhất trong Tả Ý Tàn Quyển.

Tuy Chu gia lão tổ lĩnh ngộ về Tả Ý Tàn Quyển có chút sai lệch, không giải thích được hoàn hảo đạo lý tròn và khuyết, nhưng trên trăm năm tìm hiểu, thì cũng đã nắm được khá nhiều về sát ý này.

Chúng đã được kết tụ trong Khí Hải nhiều năm, dù Trưởng Tôn Thiển Tuyết có Cửu U Minh Vương Kiếm, thì cũng chưa chắc thắng được.

Ánh sáng đen trắng đâm vào cột sáng khổng lồ đang từ trên bầu trời chiếu xuống.

Cột sáng ấy rất sáng, sáng đến chói mắt, nhưng nó lại bị hai màu đen trắng dần ăn mòn, nửa vòng tròn màu tím ảm đạm hẳn đi, bắt đầu xuất hiện dấu gỉ sét bên ngoài những hoa văn.

Bản Mệnh vật bị tổn thương, Trần Sở bật ho một tiếng, mũi miệng phun máu, máu không chỉ ứa ra khỏi lớp da trên khắp cơ thể, mà còn vang lên tiếng bay hơi lèo xèo.

Nguyên do là vì Thiên Địa Nguyên Khí và Chân Nguyên tích cóp trong người hắn bị kích động quá mức, sau đó bị đè nén quá mạnh, khiến Thiên Địa Nguyên Khí trong các huyệt khí đều bị ép ra ngoài.

Biết mình dù có thắng được trận chiến này, thì tu vi sau này cũng sẽ bị giật lùi rất nhiều, nội thương trong người trở thành bệnh mãn tính, sau này không thể giao đấu với người được nữa, khóe miệng Trần Sở nhếch lên một nụ cười đau khổ, nhưng ánh mắt vẫn cực kỳ kiên định, lóng lánh hào quang cuồng nhiệt.

Hắn đưa tay ra.

Hơn phân nửa Chân Nguyên trong người tràn vào trong Ngân La Sát Ban Chỉ.

Một luồng khí lưu màu bạc nhỏ xíu nhưng lại tỏa ra khí thế như vỡ đê, chuẩn xác chui vào phần bị khoét trống ở eo Chu gia lão tổ.

Đây chính là cơ hội để chiến thắng, và hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào để lấy được nó.

Luồng sức mạnh cường đại, chui thẳng vào trong vết thương cũ của Chu gia lão tổ, muốn xé nát lục phủ ngũ tạng của lão, phá hư Khí Hải của lão.

Để đến lúc chết, Chu gia lão tổ cũng không có khả năng phản kích gì nữa.

Nhưng, Trần Sở bỗng thấy lạnh toát cả người.

Vì hắn nhìn thấy Chu gia lão tổ hiện lên vẻ khá là đắc ý.

Tia khí lưu màu bạc chui vào cơ thể Chu gia, nhưng lại phát hiện ra nó đang xông vào một không gian trống rỗng.

Nói chính xác là, luồng sức mạnh này của hắn, đã xông thẳng vào trong Khí Hải.

Người bình thường nếu bị luồng sức mạnh đó chui vào trong khí hải vốn hẹp dài như một thông đạo, tất sẽ bị sức mạnh của nó ép vào làm hư khí hải, làm cho Tu Hành Giả mất mạng.

Nhưng khí hải của Chu gia lão tổ, lại giống như một tinh thần không gian đông lạnh.

Bên trong đó, chỉ có Hàn Băng mà thôi.

Nên khi luồng khí lưu màu bạc nhảy vào, lập tức đã bị đông cứng.

Trần Sở rút cuộc đã hiểu tình hình trong người của Chu gia lão tổ, cũng hiểu vì sao Chu gia lão tổ lại ra tay chậm hơn hắn.

Nhưng hắn đã không kịp làm ra phản ứng nào nữa.

Vì bàn tay trái của Chu gia lão tổ, đã đặt lên lồng ngực của hắn.

Trong người hắn vang lên những âm thanh kỳ quái.

Những tiếng xuy xuy vang lên, phía sau lưng hắn bắn tóe ra máu thịt, nội tạng, vụn xương, và rất nhiều máu tươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.