Tạ Tường Thắng, ngươi làm gì vậy?
Thẩm Dịch ngẩn ngơ, liền lập tức hô lên một tiếng khó tin.
Nếu nột quầng máu lớn đến vậy có thể xuất hiện xuất hiện bên trên làn nước suối đục ngầu, bao quanh người hắn thì chỉ có một khả năng có thể xảy ra, đó là động mạch chính ở chân đã bị cắt đứt. Mà việc cắt đứt đi động mạch chính ở chân mình đối với bất kỳ tu hành giả nào cũng chẳng khác gì tự sát.
Phần lớn máu tươi trong cơ thể chảy ra tất nhiên là vô cùng khó chịu, Thẩm Dịch hiển nhiên lại càng cho rằng Tạ Trường Thắng đang tự sát.
Nhưng khi Thẩm Dịch hô lên kinh ngạc, nét vui vẻ kỳ dị trên mặt của Tạ Trường Thắng lại càng đậm hơn.
Thanh kiếm trong tay hắn lại nâng lên lần nữa và lại tự chém lên đùi mình, mang theo một loại lệ khí độc ác và tàn nhẫn.
“Tạ Trường Thắng!”
Sắc mặt của Thẩm Dịch trở nên trắng bệch hết sức, mặc dù Liệt Huỳnh Hoằng không hề ngăn cản nhưng hắn vẫn khó có thể nhanh chóng giúp đỡ Tạ Trường Thắng cầm máu, mà không thể cầm máu cũng đồng nghĩa với việc Tạ Trường Thắng sẽ nhanh chóng tử vong. Hắn hoàn toàn không hiểu nổi vì sao Tạ Trường Thắng lại làm như vậy.
Hắn hoàn toàn không hiểu nổi ý nghĩa trong việc làm của Tạ Trường Thắng, nhưng lúc này Liệt Huỳnh Hoằng đã có thể hiểu ra .
Hắn cảm nhận được mặt đất dưới chân đang sinh ra một loại chấn động vô cùng nhỏ.
Trong cảm nhận của hắn, không khí từ những bụi gai đỏ thẫm phía đằng xa kia đang bắt đầu xao động bất an, từng bụi gai đỏ thẫm đang bị một lực lượng cuồng bạo xé rách và nghiền nát.
Hắn nhìn Tạ Trường Thắng, hàng lông mày đã biểu lộ ra một loại tâm tình khó tả, liền không nhịn được mà hỏi: “ Chẳng qua chỉ là một cuộc tỷ thí thôi, đáng giá sao?”
“Ra hay vào đều dựa vào nghĩa khí.”
Gương mặt của Tạ Trường Thắng ướt đẫm, đó không phải là do nước suối bắn vào mà là vì hắn đã quá suy yếu nên mồ hội tự nhiên cũng toát ra, nhưng hắn vẫn trơ tráo mà nhìn Liệt Huỳnh Hoằng, cười lạnh nói: "Huống chi có công tích nước, có ngày suối tuôn." (*)
(*) Câu này ý nghĩa giống với Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, nhưng ta không dịch thành như thế vì còn có câu sau.
Có công tích nước có ngày suối tuôn, nhưng con suối tuôn ra đó thường thường lại là suối máu.
Liệt Huỳnh Hoằng nhìn xuống con suối, thấy vũng máu đang lan ra trước người Tạ Trường Thắng thì liền trở nên hoàn toàn trầm mặc, hắn hiểu được ý tứ hai câu trên của Tạ Trường Thắng. Tạ Trường Thắng là bằng hữu của Đinh Ninh, hơn nữa Đinh Ninh lại từng có đại ân với Tạ gia.
Nhưng đúng lúc đó, một điều hắn chưa từng nghĩ đến lại xảy ra: Tạ Trường Thắng cũng nhìn lại hắn, dùng giọng nó đã trở nên vo cùng yếu ớt của mình để nói một câu đùa cợt: "Hơn nữa ta là Tạ Trường Thắng, là kẻ thường xuyên thắng cược. Nơi đây là ở trong Mân Sơn Kiếm Tông chứ không phải bên ngoài, ta cá là Mân Sơn Kiếm Tông cũng không đến mức có thể thật sự trơ mắt ra nhìn ta chết.
Liệt Huỳnh Hoằng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn ánh lệ quang đang lấp lóe trong mắt Tạ Trường Thắng.
Nhưng Tạ Trường Thắng lại không để ý đến thần sắc trong mắt gã nữa.
Bởi vì lúc này Tạ Trường Thắng đã hôn mê hoàn toàn, cả người đổ về phía sau như một cây gỗ nặng. Một tiếng 'Phịch' vang lên, sóng nước màu đỏ tươi bắn lên tung tóe.
Phía trên sườn núi, Tịnh Lưu Ly đang nhíu mày quan sát làn sóng nước đỏ tươi bắn lên, vẻ mặt liền trở nên lạnh lẽo, nhưng không phải là do câu đùa cợt kia của Tạ Trường Thắng.
Đàm Thai Quan Kiếm ngưng mắt nhìn những động tĩnh ở phía đằng xa. Nhìn bóng Tạ Trường Thắng ngã xuống, trong mắt hắn, tên thiếu niên Quan Trung ngu ngốc như đầu gỗ kia lại giống như đang kiêu ngạo đứng lên.
"Tên thiếu niên Quan Trung này quả là cũng có điểm rất được."
Hắn nói với Tịnh Lưu Ly như vậy.
Sau đó hắn đi về phía trước, trực tiếp bước lên khoảng không ở dưới chân mình.
Cả người của hắn vốn đều phát ra Kiếm ý, mà lúc này khi khẽ động, toàn thân hắn lại phát ra Kiếm quang.
Thân thể hắn liền hóa thành một đạo Kiếm quang chói mắt dị thường, phi xuống rất nhanh từ trên không.
Tuy rằng tu vi của Tạ Trường Thắng thấp kém nhưng dù sao hắn cũng là con trai của đệ nhất cự phú vùng Quan Trung, là người thừa kế sản nghiệp khổng lộ của Tạ gia trong tương lai. Vừa nãy hắn hành động quyết tuyệt như vậy hiển nhiên khiến cho rất nhiều sư trưởng của các chốn tu hành đang đứng xem cuộc thi trên triền núi đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Chỉ là bọn họ gần như không kịp khiếp sợ.
Bởi vì Tạ Trường Thắng vừa mới ngã xuống, sóng nước đỏ tươi đang bắn lên còn chưa rơi trở xuống con suối thì hai chân của Đàm Thai Quan Kiếm đã chạm đến mặt nước.
Kiếm ý cùng Nguyên khí vô cùng cường đại ma sát với không khí khiến cho quanh chân hắn như đang bốc lửa, ánh lửa màu u lam (*) bùng cháykhiến cho mặt nước sôi trào, giống như muốn đun sôi kẻ vừa ngã xuống là Tạ Trường Thắng vậy.
(*) U lam: Màu lam trầm ý mấy lão.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, rất nhiều người đã không thể thấy rõ có một vét kiếm thật sâu bỗng đột nhiên xuất hiện, tách đôi làn nước đỏ tươi trong con suối, mà bóng dáng của Đàm Thai Quan Kiếm và Tạ Trường Thắng đều đã biến mất khỏi tầm mắt của Thẩm Dịch và Liệt Huỳnh Hoằng.
Trong nháy mắt sau, thân ảnh của Đàm Thai Quan Kiếm đang ôm Tạ Trường Thường liền hiện ra trước một tòa cung điện màu xanh.
Tòa cung điện màu xanh này cách con suối nơi Tạ Trường Thắng ngã xuống một khoảng xa đến kinh người, vậy mà Đàm Thai Quan Kiếm như tới được đây ngay lập tức.
Ánh lửa màu u làm bập bùng bay lượn dưới chân hắn, toàn thân hắn phát ra Kiếm Ý mạnh mẽ tách đôi toàn bộ đám khí lưu hỗn loạn ra, khiến cho không gian quanh người cũng như ngưng lại vì cô đặc.
Trên sườn núi, rất nhiều tu hành giả đang quan sát kiếm hội liền biến sắc hoàn toàn.
Bọn họ căn bản không thể tưởng tượng nổi trên đời lại có người nhanh như vậy.
Đàm Thai Quan Kiếm có thể cảm nhận sự kinh hãi, thậm chí là khiếp sợ của những tu hành giả ở trên kia, nhưng sắc mặt của hắn vẫn cực kỳ lạnh lùng và bình tĩnh, trong đôi mắt không hề có chút đắc ý nào.
Hắn chính là người có thân pháp nhanh nhất trong Mân Sơn Kiếm Tông, đây cũng chính là nguyên nhân quan trọng nhất khiến cho hắn luôn đi cùng Tịnh Lưu Ly trong suốt cuộc hành trình.
Tạ Trường Thắng thực sự đã thắng cược, đây là cuộc tỷ thí của Mân Sơn Kiếm Tông cho nên bọn họ tất nhiên sẽ không trơ mắt nhìn bất cứ thí sinh nào chết đi.
Nhưng hiện tại, ngay cả Đàm Thai Quan Kiếm cũng không chắc chắn được có thể cứu nổi Tạ Trường Thắng hay không.
"Sư huynh..."
Hắn dừng lại trước cửa vào của cung điện màu xanh, vừa mới phát ra âm thanh thì bên trong cũng truyền ra một giọng nói cấp bách và nóng nảy: " Đến lúc nào rồi mà còn nói nhảm, còn không đưa thẳng hắn vào đây."
Ngay khi giọng nói này vang lên, một lực lượng nhu hòa cũng quét ra, cuốn lấy người Tạ Trường Thắng.
Thân thể của Tạ Trường Thắng bay lên từ trên tay của Đàm Thai Quan Kiếm, bay vào bên trong cung điện màu xanh.
Thần sắc của Đàm Thai Quan Kiếm ngược lại lại trở nên ngưng trọng thêm mấy phần.
Hắn chính là một trong những kẻ đứng đầu trong Mân Sơn Kiếm Tông, là người có thân pháp nhanh nhất, mà kẻ bên trong cung điện màu xanh này hiển nhiên cũng là người biết cách chữa bệnh, vậy mà kẻ ấy lại vội vã và nóng nảy như thế thì Tạ Trường Thắng có sống được hay không vẫn chưa thể biết được.
Một gia tộc phú khả địch quốc (*) có thể tạo nên một tiền đồ khác hẳn cho một tu hành giả, hơn nữa dựa vào biểu hiện hôm nay thì Đàm Thai Quan Kiếm cũng tin chắc rằng Tạ Trường Thắng nằm trong số những thí sinh đứng đầu... Vậy mà, một nhân tài trẻ tuổi, có thiên phú và tiền đồ như vậy lại liều mạng để đổi lấy kết quả gì?
Đàm Thai Quan Kiếm chầm chậm thở dài một hơi rồi quay người nhìn lại.
Liệt Huỳnh Hoằng vẫn chưa hề động đậy.
Chấn động dưới chân hắn ngày càng dữ dội, dòng suối đỏ tươi trước người hắn cũng bắn lên tầng tầng lớp lớp những bọt nước.
Sắc mặt của Thẩm Dịch trắng bệch vô cùng, hắn nhìn vô số sóng khí đang phát ra từ những khóm bụi gai đỏ thẫm xung quanh kia, cảm thấy những dị thú chưa biết tên bên trong đó đang tỏa ra từng đợt nguyên khí dao động. Cuối cùng hắn đã hiểu ra, chắc chắn Tạ Trường Thắng đã từng tiếp xúc với những dị thú kia rồi, biết rõ những tu hành giả trên người có mùi máu có thể hấp dẫn cả đàn dị thú như vậy tới, cho nên thời điểm khi Tạ Trường Thắng mới xuất hiện trước mắt hắn, tất cả các vết thương trên người Tạ Trường Thắng đều trắng bệch, không hề có chút huyết sắc nào.
Lúc trước để thoát ra khỏi sự truy lùng của những dị thú kia, chắc chắn Tạ Trường Thắng không chỉ đơn giản là cầm máu, chỉ sợ hắn đã cố ý để cho nước suối lạnh buốt kia không ngừng tràn vào vết thương để pha loãng và cầm máu, mặc kệ việc những vết thương đó sau này có thể bị thối rữa, thậm chí khó mà khép miệng được.
Những tiếng rít khiến cho người ta kinh hãi lại một lần nữa vang lên từ bốn phía.
Những tiếng rít đó thực ra không phải là âm thanh gầm rú của những dị thú kia, mà là âm thanh do Nguyên Khí trong cơ thể chúng đang phun ra dữ dội và ngưng tụ lại phát ra
Đồng tử của Thẩm Dịch kịch liệt co rút lại . Đến lúc những bụi gai xung quanh bị Nguyên Khí mạnh mẽ xé nát hoàn toàn, biến thành những mảnh vụn văng ra khắp nơi, cuối cùng hắn mới có thể nhìn thấy rõ thân hình của những dị thú kia.
Tất cả chúng đều trông giống như châu chấu trưởng thành nhưng to hơn gấp mấy trăm lần, nhưng không giống với những con Hoàng Trùng lúc trước Đinh Ninh nhìn thấy, hai cái càng to khỏe của những con Hoàng Trùng này sau khi ngưng tụ Nguyên Khí cũng đã thực sự hóa thành màu xanh trắng, hoàn toàn biến thành một trụ băng xanh.
Một tiếng 'Xùy' nhỏ khẽ vang lên.
Một đạo kiếm quang lạnh lùng màu lam nhạt tấn công một con Hoàng Trùng.
Lúc này sâu trong đáy mắt của Liệt Huỳnh Hoằng đã lại trở nên hoàn toàn lãnh khốc, nhưng hô hấp của hắn lại nặng nề thêm mấy phần, hắn đã nhìn ra những dị thú này thực sự giống hệt với một đoàn quân chính quy, nhưng hiển nhiên hắn không chịu ngồi chờ chết.
Một tiếng 'Coong' vang lên!
Cổ tay của Liệt Huỳnh Hoằng chấn động, phần lòng bàn tay tiếp xúc với chuôi kiếm liền đau đớn một hồi.
Trường kiếm trong tay Liệt Huỳnh Hoằng không hề trì hoãn mà tiếp tục rạch vào cái càng to khỏe của con Hoàng Trùng, mũi kiếm đâm vào bụng của con Hoàng Trùng nửa thước, sau đó thanh kiếm lền xẻ đôi bụng nó, xuyên ra đến tận lưng.
Con Hoàng Trùng vừa bị chém liền nhảy lên một độ cao mà bình thường nó không thể nào nhảy tới, sau đó lại lập tức rơi bịch xuống đất. Đau đớn làm nó điên cuồng nhảy loạn, đâm cả vào người vài con Hoàng Trùng khác.
Một dòng máu tanh hôi bắn vào người Liệt Huỳnh Hoằng khiến hô hấp của hắn hơi ngừng lại. Mặc dù chỉ trong một kiếm hắn đã thăm dò được lực lượng của những con Hoàng Trung này ở mức độ nào, nhưng trong chớp mắt sau đám Hoàng Trung đằng sau lưng hắn đã rối loạn, không gian xung quanh hắn tràn ngập những con Hoàng Trùng, những tiếng "Vù vù vù vù" không ngừng phát ra, từng đám trụ băng trông giống như những cây trường mâu tràn ngập trong tầm mắt hắn.
Liệt Huỳnh Hoằng cấp tốc vung kiếm lên, ánh lam trên thân kiếm lại càng mãnh liệt, một đạo Kiếm khí màu lam được phun ra như suối, lập tức quét mạnh vào những cái càng sau to khỏe của hơn mười con Hoàng Trùng.
Nhưng cũng đúng lúc này, một tiếng rống phẫn nộ và thê lương liền vang ra từ miệng hắn.
Vai và lưng hắn đều đầm đìa máu tươi.
Một kiếm của hắn dù đã quét sạch cho hắn một khoảng không lớn để có thể hoạt động, nhưng những con Hoàng Trùng đã bị hắn chặt đứt cái càng sau lại càng thêm hỗn loạn, mà những cái càng có Thiên Địa Nguyên Khí ngưng tụ thành băng cứng sau khi bị kiếm của hắn cắt đứt thì liền bị bắn ra tán loạn, còn đáng sợ hơn cả tên lạc trên chiến trường.
Trường kiếm của hắn rung chuyển dữ dội, rất nhiều đạo nguyên khí màu lam giống như những vây cá cứng rắn và sắc bén bay tán loạn ra ngoài, bắn vào người đám Hoàng Trùng, lập tức làm rất nhiều máu chảy.
***
Tịnh Lưu Ly vẫn trầm mặc im lặng.
Nhưng nàng bắt đầu thừa nhận quan điểm của Đàm Thai Quan Kiếm, tên Tạ Trường Thắng lúc trước vẫn bị nàng đánh giá là không đáng một xu này quả nhiên cũng có điểm rất được..