Từ Liên Hoa muốn thuận miệng nói, hay là ngươi dọn bát đũa cho chúng ta ăn luôn đi?
Nhưng nhìn gương mặt sạch sẽ của Trương Nghi, hắn có một loại cảm giác như bị đánh bại, đành phải nuốt những lời đó xuống.
Phía trước những túp lều bỗng có mây đen ngưng tụ, một trận mưa dày đặc rơi xuống.
Nhưng phía sau sơn cốc lại có khói bếp tỏa ra.
Trương Nghi không phải là thuận miệng nói bừa, hắn thực sự lấy nồi sắt ra, sau đó dùng Kiếm Ý của mình ngưng ra một trận mưa rồi nhóm lửa đun nước.
Trên sườn núi có rất nhiều sư trưởng của các chốn tu hành đang quan sát khói bếp dâng lên trong sơn cốc, trong lòng cảm khái vô bờ.
Vốn kiếm hội đang vô cùng nghiêm túc và nặng nề, vậy mà hành động nhóm lửa đun nước của Trương Nghi rốt cuộc lại vô tình điểm thêm cho nó rất nhiều hơi hướm của sinh hoạt đời thường như trên từng ngõ phố.
Thực ra có rất nhiều người biết rõ rằng khi Tiết Vong Hư tĩnh dưỡng tại ngõ Ngô Đồng Rụng Lá sau trận chiến với Lương đại tướng quân, ngày thường lão luôn được đám người Trương Nghi chăm sóc.
Lúc này nhìn điệu bộ nhóm lửa thuần thục của Trương Nghi ở đằng xa, rất nhiều người liền tự nhiên tưởng tượng ra hình ảnh Trương Nghi vô cùng cẩn thận chăm sóc Tiết Vong Hư tại ngõ Ngô Đồng Rụng Lá, lòng lại càng trở nên trầm mặc.
Nhưng cũng có rất nhiều người trầm mặc theo một cách khác. Ở một chỗ trên sườn núi, trong đôi mắt của Phó Ti Thủ Ti Không Liên bắt đầu xuất hiện những ánh sáng mừng rỡ.
Trước đó hắn vô cùng bi quan.
Những người đứng về phía Đinh Ninh càng ít thì trong phần thí kiếm tiếp theo Đinh Ninh lại càng phải chiến đấu vất vả nhiều lần, đây là đạo lý vô cùng đơn giản.
Nhưng bây giờ sự tình đã có chút biến chuyển, mà kẻ mang đến những chuyển biến này chính là người mà đa số đều không chú ý, thậm chí còn bị phần lớn coi thường là không có chí tiến thủ - Trương Nghi.
Có thể làm thay đổi toàn bộ đại cục một cách vô hình như vậy, người như thế sao có thể là kẻ tầm thường, không có chí tiến thủ chứ?
***
Củi lửa nấu bếp dần dần cháy mạnh, nước đã sắp sôi nhanh chóng.
Lúc này trên sơn đạo, các thí sinh đang lũ lượt đi ra.
Ngoại trừ Đinh Ninh thì rất nhiều người khác đều có thời gian qua cửa không chênh lệch nhiều so với Cố Tích Xuân, có lẽ khi Cố Tích Xuân vào đến nơi thì rất nhiều người khác cũng đang tiếp cận cửa ra.
Một thiếu nữ trang nhã mặc áo bào màu trắng xuất hiện trong tầm mắt của Từ Liên Hoa.
Ánh mắt của Từ Liên Hoa lập tức sáng lên.
Hắn đang nằm nghiêng quan sát lối ra, không hề có phong phạm của cao thủ, khi thấy nàng liền lập tức vẫy vẫy tay.
Thiếu nữ hơi sững sờ rồi lập tức bước về phía Từ Liên Hoa.
Nàng trực tiếp bước xuyên qua những căn lều, lúc đi đến chỗ trống đã được Trương Nghi tạo ra, nàng không nhịn được mà quay đầu lại liếc hắn một cái.
“Làm thế nào mà ngươi không hề bị sao hết vậy?”
Nhìn thiếu nữ mặc áo báo trắng đang đi đến trước mặt mình này, Từ Liên Hoa liền trở mình ngồi dậy, hỏi rất giản đơn.
Người thiếu nữ này tất nhiên chính là Hạ Uyển, thí sinh ưu tú của Tố Tâm Kiếm Trai.
Nhìn những mảnh vải cầm máu được quấn chằng chịt khắp người Từ Liên Hoa, lông mày của Hạ Uyển liền lập tức nhăn lại, trong mắt hiện lên thần sắc may mắn.
“Lúc trước ta đã chọn thanh Đa Bảo Kiếm của Hàn Địa Kiếm Các.”
Nàng thoáng nhìn qua Đinh Ninh ở phía sau Từ Liên Hoa và Dịch Tâm ở bên cạnh, sau đó lại nhìn con Huyền Sương Trùng đang cuộn lại bên cạnh Đinh Ninh, ánh mắt liền trợn to đến cực điểm.
Sau khí sửng sốt một lúc, nàng liền hồi phục tinh thần, lại nhìn Từ Liên Hoa mà giải thích: “Đa Bảo Kiếm có chứa rất nhiều thuật khí (*), bên trong còn có các cơ sợi, rất hợp để đối phó với số lượng lớn dị trùng.”
(*) thuật khí: Đại loại như chứa cơ quan ý.
Từ Liên Hoa ngẩng đầu nhìn trường kiếm có chuôi màu đen, thân kiếm màu xanh mà Hạ Uyển đang đeo trên lưng, dò hỏi: “Cùng loại với bán mã tác(*) đúng không?”
(*) Bán mã tác: Dây chăng ở chỗ tối để ngáng cho ngựa đối phương ngã.
Hạ Uyển liền dứt khoát gật đầu nhẹ, đáp: “Cùng loại.”
Từ Liên Hoa bình luận đúng chỗ cốt yếu: “ Vận khí không tệ.”
Hạ Uyển không nói gì nữa, chỉ nhìn hắn.
“Trương Nghi đang tự đun nước uống.” Từ Liên Hoa nhìn nàng rồi nói.
Chỉ với một câu này, Hạ Uyển đã nhìn ra được ý của hắn.
Sau đó nàng liền ngồi xuống chỗ đất trống bên cạnh Từ Liên Hoa, có chút mệt mỏi nói: “Uống nước nóng dù sao vẫn dễ chịu hơn một chút.”
Tiếp theo, nàng cũng không cách nào kìm nổi tính tò mò bẩm sinh của thiếu nữ, liền khẽ hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra với con trùng kia vậy?”
***
Đinh Ninh không hề nhắm mắt ngủ.
Nghỉ ngơi quá nhiều trái lại có thể khiến cho phản ứng trở nên chậm chạp, vì thế hắn luôn luôn điều chỉnh thân thể của mình ở trong một trạng thái có lợi cho chiến đấu.
“Thực ra Tạ Trường Thắng cũng rất có cơ hội vượt qua.”
Khi Hạ Uyển và Từ Liên Hoa đang nói chuyện, hắn không quay đầu lại mà khẽ nói với Tạ Nhu: “ Tuy rằng ta không thể nào đoán trước được sau phần chọn kiếm trong Kiếm Cốc sẽ gặp cửa ải như thế này, nhưng kiếm mà hắn chọn cũng vừa vặn thích hợp để ứng đối.”
“Sức chịu đựng của Hà Triêu Tịch là tốt nhất, ta thậm chí còn cho là hắn có thể đi ra được sớm hơn ta và Trương Nghi sư huynh, xem ra là ta cũng đã xem thường huynh ấy rồi.”
Đinh Ninh nhìn Trương Nghi đang nhóm lửa, thấp giọng nói: “Thực ra trong tất cả … Người ta lo lắng nhất lại là Thẩm Dịch. Dưới tình huống và vận khí như nhau thì kiếm thuật và thanh kiếm mà Từ Hạc Sơn và Nam Cung Thải Thục chọn lựa thích hợp hơn so với hắn một chút.
Tạ Nhu ngắm nhìn gò má của hắn, trong lòng cảm động đến khó hiểu.
Tuy rằng trong phần lớn thời gian Đinh Ninh đều tựa như bình tĩnh tuyệt đối, không có bao nhiêu tâm tình đặc biệt, thậm chí giống như một ngọn núi cao đã đóng băng làm cho người ta cảm giác khó mà tiếp cận, nhưng nàng biết rõ trên nhiều khía cạnh thì hắn giống hệt với Trương Nghi, không hề khác biệt.
Đúng lúc này, nàng đột nhiên bị chấn động đến mức đứng bật dậy.
Bởi vì có một người đang đi ra từ sơn đạo trên sườn núi, lại hướng thẳng về phía Trương Nghi đang nhóm lửa, đi tới chỗ của nàng và đám người Đinh Ninh.
Thời điểm này đã có không ít những thí sinh đi ra, trong đó không thiếu những tài tuấn có thứ hạng cao trên Tài Tuấn Sách, nhưng mà trong tất cả những người đã đi ra trước đây, thậm chí tính cả Đinh Ninh thì cũng không có bất cứ ai có được thần thái nhẹ nhõm như người này.
Mà thậm chí bên trong sự nhẹ nhõm ấy còn có chút sung sướng.
Cứ như cái biển bụi gai kinh khủng kia đối với hắn quen thuộc như là nhà vậy, hắn chỉ vừa mới ăn một bữa cơm trưa quen thuộc rồi sau đó thoải mái đi bộ ra khỏi nhà.
Đây là một thiếu niên trông còn nhỏ gầy hơn cả Đinh Ninh, trên người mặc bộ áo vải xanh rất bình thường, chẳng qua là ngay từ lúc kiếm hội bắt đầu hắn đã làm cho rất nhiều người chú ý. Thực tế là vào lúc này, khi hắn mang theo một dáng điệu nhẹ nhõm, thậm chí là cảm giác hưởng thụ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người thì bóng dáng của hắn cũng như sáng lên, hấp dẫn tất cả ánh nhìn xung quanh.
Khi hắn tiêu sái đến gần, trong đầu Tạ Nhu không ngừng hiện ra các tin tức liên quan đến người này.
Độc Cô Bạch.
Là con trai của Độc Cô Lương Sinh.
Độc Cô Lương Sinh là người trẻ nhất trong số mười ba tướng lãnh được phong Hầu.
Huyết mạch của Độc Cô gia có chút đặc biệt, thường thường chỉ là nhất mạch đơn truyền, hơn nữa hậu nhân Độc Cô gia khi còn nhỏ thân thể đều yếu ớt lắm bệnh, nhưng khi đến mười bốn mười lăm tuổi, thân thể trưởng thành thì lại nhanh chóng bộc lộ rõ thiên phú tu hành.
Thiên phú tu hành của Độc Cô gia cũng vô cùng đặc biệt.
Không chỉ có tốc độ phá cảnh vô cùng nhanh mà người của Độc Cô gia còn rất ưa thích một vài kiếm thức đơn giản, khi hợp lại thì dù vung mái tóc lên cũng sinh ra uy lực cực lớn.
Từ khi Độc Cô Lương Sinh được phong Hầu thì Độc Cô gia trở nên vô cùng cường thịnh, nhưng bọn họ không dùng những Linh Dược để tẩm bổ cho hậu nhân mà lại tin tưởng một gia tướng mang theo Độc Cô Bạch đi du lịch bốn phương, đi từ các nơi biên hoang nghèo nàn nóng bức cho tới các nơi chinh chiến, theo lời nói của Độc Cô Lương Sinh thì đó chính là dùng Thiên Địa Nguyên Khí và chiến khí cùng chiến hồn làm thuốc, dùng thiên đạo tự nhiên để bồi dưỡng nên người.
Độc Cô Bạch đã trở thành kẻ đầu tiên của Độc Cô gia khỏe mạnh ngay từ khi còn nhỏ, trở thành một thiên tài tu hành.
Cho nên trước khi Tài Tuấn Sách ra mắt thì tất cả những người trẻ tuổi ở Trường Lăng, kể cả đám người Từ Liên Hoa đều cảm thấy kẻ đứng đầu nhất định là Độc Cô Bạch.
Trương Nghi cũng vô cùng sửng sốt.
Hắn là người không bao giờ che đậy điều gì, cho nên khi Độc Cô Bạch đi tới bên người thì chân tay hắn thậm chí còn hơi luống cuống.
“Ngươi đang làm cái gì?”
Độc Cô Bạch lại có chút tò mò mà hỏi.
Hắn chính là tu hành giả duy nhất của Độc Cô gia mạnh khỏe được ngay từ khi còn nhỏ, nhưng lúc này Trương Nghi vẫn cảm thấy so với những bạn bè cùng lứa thì sắc mặt của Độc Cô Bạch vẫn hơi vàng vọt như sáp nến, kể cả giọng nói lúc này cũng hơi lanh lảnh chói tai.
“Ta đang đun nước.” Hắn thầm nghĩ trọng lòng rằng nếu như Độc Cô Gia không có cố tật di truyền như vậy thì thật tốt, đồng thời cũng không dám lãnh đạm, liền đứng dậy chắp tay làm lễ.
Độc Cô Bạch lại khẽ giật mình, nhất thời quên cả đáp lẽ, hỏi: “Chỉ là đun nước sao?”
Trương Nghi ngẩn ngơ.
“Vậy thì mời Trương huynh đợt lát nữa cùng làm chén trà nóng.”
Nhưng Độc Cô Bạch đã nở một nụ cười, chắp tay đáp lễ lại rồi đi xuyên qua túp lều, hướng về phía Đinh Ninh.
Từ Liên Hoa và Hạ Uyển không nhịn được mà liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều có chút cảm giác khó tin.
Bất kể là thần sắc hay lời nói của Độc Cô Bạch đều khiến cho bọn họ cảm thấy hắn đang muốn lựa chọn giống mình.
“Ngươi là Đinh Ninh, ta đã biết, ta là Độc Cô Bạch.”
Mọi người ai cũng biết hắn là Độc Cô Bạch, nhưng khi đi đến trước người Đinh Ninh hắn vẫn nói một câu như vậy.
Sau đó trong ánh mắt khiếp sợ của vô số người trên sườn núi, Độc Cô Bạch trực tiếp ngồi xuống trước mặt Đinh Ninh.
“Ta có vài kiếm thức không hiểu rõ, ở phương diện này ngươi giỏi hơn ta, ta nghĩ có lẽ chúng ta nên giúp nhau cùng thảo luận một chút.
Nhìn Đinh Ninh không có ý cự tuyệt, Độc Cô Bạch liền hỏi rất nghiêm túc.
“Không phải là lấy cớ để ngồi chỗ này sao?” Đinh Ninh nhìn hắn, cũng rất nghiêm túc mà hỏi nhẹ.
Độc Cô Bạch lắc đầu: “Đương nhiên là không phải.”
“Huống chi nếu ta muốn ngồi chỗ này cũng đâu cần phải lấy cớ”. Sau đó hắn lại không nhịn được mà bật cười.
Nét tươi cười của kẻ đã từng được công nhận là thiếu niên đệ nhất trong các tài tuấn trẻ tuổi tham gia kiếm hội này vẫn còn mang theo vài phần ngây thơ và chất phác, nhưng trong đó lại có sự bá đạo và ngạo khí không thể nói lên lời.