Kiếm Vương Triều

Chương 46: Q.1 - Chương 46: Đan đạo kiếm​




Thấy trường kiếm trong tay Lý Đạo Ky sắp chém trúng phi kiếm, nam tử áo bào đỏ hiện lên vẻ tàn nhẫn, bàn tay trái nắm lại, thanh phi kiếm đột nhiên giật mạnh.

Xùy xùy mấy tiếng, không khí quanh thân kiếm bị ép thành hình bọt nước.

Thanh phi kiếm bạc sắp bị chém gãy thì đột ngột bẻ góc, tăng tốc cắt thẳng về phía cổ Lý Đạo Ky.

Từ người Lý Đạo Ky vang lên một tiếng trầm đục, một sức mạnh từ bàn tay ông phóng ra chạm mạnh vào chuôi kiếm.

Màu đỏ ở chuôi kiếm bốc lên rực rỡ.

Thân kiếm đen nhánh dựng đứng thẳng tắp.

Trong nháy mắt, cả thanh kiếm lẫn cơ thể Lý Đạo Ky uốn sang một bên một cách kỳ dị.

Thân kiếm đen nhánh tỏa ra ánh sáng đen tuyền mê ly, ngoặt thành một đường cung màu đen.

Một phần thân kiếm chuẩn xác chặn đứng thanh tiểu kiếm bạc, hai thanh kiếm chạm mạnh vào nhau, không có tiếng kim loại va vào nhau chát chúa, mà lại như hai luồng nước lũ vỗ vào nhau, oanh một tiếng, vô số khối không khí nổ bung.

Áo bào hồng biến sắc, quát to một tiếng, năm ngón tay mở ra, cố gắng khống chế thanh phi kiếm đã bị văng ra hơn mười trượng, thanh kiếm to trên lưng y chấn động mạnh, thanh kiếm tuột ra khỏi vỏ, bay về phía trước người y.

Y duỗi tay phải, chộp lấy chuôi kiếm, nhưng trước đó, một viên thuốc màu đỏ đã bay ra khỏi tay áo bên phải, rơi vào trong miệng y.

Oanh một tiếng.

Viên thuốc vừa uống vào, từ người y vang lên một tiếng nổ đáng sợ, hóa thành một luồng khí đỏ dũng mãnh tràn vào bụng y.

Thời gian như ngừng lại.

Trường kiếm trong tay Lý Đạo Ky vẫn còn uống thành vòng cung, thân kiếm còn chưa quay về dáng thẳng.

Nhưng cơ thể áo bào đỏ đã tiến lên phía trước.

Mặt đất dưới chân hắn lõm hẳn xuống.

Không gian im ắng, là vì âm thanh chưa kịp vang lên.

Thanh kiếm to như cuồng phong bay về phía trước, bàn tay phải của y dán chặt vào chuôi kiếm nên y cũng bị kéo trượt mạnh đi theo.

Chân Nguyên lũ lượt từ trong lòng bàn tay y dũng mãnh tràn vào chuôi kiếm.

Thanh kiếm bắt đầu phát sáng.

Một đường phù tuyến thẳng tắp xuất hiện, nối liền lòng bàn tay y đến mũi kiếm.

Oanh một tiếng, đến lúc này, tiếng nổ vang dưới chân hắn mới truyền tới tai những người xung quanh.

Một luồng lửa cháy rực trên thân thanh đại kiếm.

Ngọn lửa có màu xanh, như lửa trong lò luyện đan.

Nhưng sắc mặt áo bào đỏ lại đỏ rực, như cả gương mặt của y được làm từ bột đỏ.

Không khí phía trước người y bị màu lửa xanh của thanh Cự Kiếm và thân thể y tạo thành hai luồng cuồng phong thổi tạt ra hai bên.

Y bước một bước đã tới trước mặt Lý Đạo Ky, thanh Cự Kiếm trên tay hoàn toàn không giống như một thanh kiếm, mà giống một cây côn thép cực lớn nện từ trên nện xuống, ngọn lửa màu xanh ầm ầm tăng vọt, mơ hồ tạo thành một cái lô đỉnh màu xanh!

Đôi mắt Lý Đạo Ky híp chặt lại.

Ông biết mình không thể lùi.

Vì nếu lùi, thanh Cự Kiếm sẽ lại tiếp tục nghiền ép xuống, ngọn lửa màu xanh sẽ càng dữ dội hơn.

Bàn tay trái từ đầu đến giờ vẫn bất động giờ cũng nắm lấy chuôi kiếm đỏ, trên thân kiếm màu đen tuôn ra từng đoàn từng đoàn Thiên Địa Nguyên Khí màu trắng kỳ dị, như có một cái Bạch Dương Giác cực lớn đang từ trong trường kiếm chui ra.

Không có bất kỳ hoa xảo nào, trường kiếm trong tay Lý Đạo Ky chạm vào thanh Cự Kiếm.

Áo bào đỏ kêu lên một tiếng đau đớn.

Thân thể của y của áp chế, vẫn đứng nguyên chỗ, nhưng dược lực trong người lại đẩy mạnh Cự Kiếm tiếp tục tiến về phía trước.

Giữa hai người lại xoáy lên một trận cuồng phong.

Xe ngựa của Lý Đạo Ky bị cơn cuồng phong làm lật nghiêng, trục giữa xe và bánh xe ma sát vào nhau ken két.

Đông!

Lý Đạo Ky như bị mấy chiếc chiến xa đụng trúng, bay ngược về sau hơn mười trượng, đập mạnh vào một cây hòe.

Sắc mặt ông tái nhợt như tuyết, nhưng môi đỏ rực như máu.

Lưng ông tóe ra máu tươi, vỏ thân cây hòe chỗ bị lưng ông đụng vào vỡ nát, những chiếc lá khô còn chưa kịp rụng giờ lả tả rơi hết xuống.

Những chiếc lá vàng phấp phới bao quanh một Kiếm Sư với phần lưng máu thịt mơ hồ.

Cảnh đẹp thê lương làm ai cũng nghĩ đến một kết cục giống nhau.

Trong người áo bào đỏ cuộn lên một cơn khó chịu, y biết đó là tác dụng phụ của đan được, nhưng nhìn cảnh thê lương kia y vẫn thấy vui mừng.

Nhưng ngay sau đó, y đột nhiên như ngừng thở.

Vì y cảm nhận được một cảm giác tử vong.

Trước mắt y chỉ có những chiếc lá vàng phấp phới bay bay.

"Không xong!"

Mắt y rụt mạnh, đến lúc này y mới nhìn thấy rõ, trong cơn mưa lá vàng ấy, chỉ có một thanh kiếm nhỏ màu vàng.

Thanh kiếm nhỏ chỉ dài bằng hai chiếc là vàng, nó cuốn theo những chiếc lá vàng xoay tròn, phấp phới, như không hề có trọng lượng.

Áo bào đỏ sợ hãi, tay trái rung rung, thân kiếm nhỏ màu bạc lơ lửng bên cạnh theo Niệm lực của y bay thẳng về phía chiếc phi kiếm màu vàng nhìn giống như chiếc lá kia.

Đinh đinh đinh đinh...

Những âm thanh va đập liên tục vang lên trên đầu y.

Tất cả lá vàng bị Kiếm Khí tung hoành cắn nát, sắc mặt áo bào đỏ càng trắng bệch, y nhận ra mình không theo kịp tốc độ của chiếc tiểu kiếm màu vàng.

Lý Đạo Ky ngẩng đầu lên.

Lưng của ông đã rời khỏi thân cây, làm tóe ra những tia máu.

Máu còn chưa rơi xuống, ông đã tới trước người Áo bào đỏ.

Trường kiếm trong tay chém ra, thân kiếm màu đen uốn lượn trong không khí, người ngoài nhìn vào thấy nó đã hóa thành hơn mười khe hở màu đen to nhỏ khác nhau.

Mười khe hở ấy đều nở tung trước người Áo bào đỏ.

Áo bào đỏ sững người, thanh Cự Kiếm vừa giơ lên cứng đờ giữa không trung.

Đã không còn ý nghĩa.

Y không nhìn ra được giữa mười vòng ánh sáng trước mặt, thanh kiếm thật là cái nào, và khi nào nó rơi xuống, hơn nữa, thanh tiểu kiếm màu bạc của y cũng đã bị mất dấu thanh tiểu kiếm màu vàng.

"Phốc" ...

Chỉ một âm thanh nhỏ, nhưng trên người áo bào đỏ lại xuất hiện vô số vết thương, vô số những tia máu phun ra.

Một tiếng động trầm đục.

Thanh Cự Kiếm trong tay Áo bào đỏ rơi xuống đất.

Ngay sau đó, thân thể của y của vô lực ngã ngồi xuống đất.

Thanh phi kiếm màu bạc kéo lê một tia sáng bạc, rơi vào một cái sân nhỏ trong Ngư Thị.

"Làm sao có thể. . ."

Áo bào đỏ trông rất thê lương, cả tóc cũng đã bị chính máu của y tưới lên ướt đẫm, trên mặt tung tóe vô số huyết châu, thân thể vì mất quá nhiều máu mà cảm thấy rét lạnh, không kìm được cơn run rẩy.

Y khiếp sợ mờ mịt Lý Đạo Ky trầm mặc xử lý vết thương trên lưng, đôi môi tái nhợt mấp máy, "Làm sao ngươi thắng được ta?"

Lý Đạo Ky khó nhọc rút một cái dằm ra khỏi lưng, dùng chân hẩy thanh tàn kiếm bị rơi dưới gốc cây hòe.

Ông không nhìn áo bào đỏ, cũng chẳng bận tâm khóe miệng mình ứa máu tươi, quay người đi về phía xe ngựa.

"Tại sao?"

Áo bào đỏ không kềm được kêu lên, "Rõ ràng phi kiếm và kiếm thuật của ngươi đều cao hơn ta, vậy sao lúc trước ngươi một mực không rời khỏi Bạch Dương Động? sao ngươi lại không giết ta?"

Nghe câu hỏi thất thần ấy, Lý Đạo Ky quay người lại.

Ông trả lời bằng âm lượng chỉ có hai người mới nghe được mà thôi: "Ta không rời khỏi Bạch Dương Động không phải vì ta sợ ngươi, mà chỉ là ta căn bản không cần phải chứng minh cái gì. Ta không giết ngươi, là bởi vì người Hàn chúng ta đã bị giết chẳng còn lại mấy người, Vu Đạo An, ta từng đã là sư huynh của ngươi, ngươi đã từng được coi là người thân duy nhất trên đời này của ta."

Lý Đạo Ky chui vào trong xe.

Xe bắt đầu chạy, phát ra âm thanh lách cách.

Áo bào đỏ thất thần ngồi dưới đất, quên cả việc cầm máu cho mình.

Trong không khí tĩnh mịch chung quanh, bỗng vang lên những tiếng nói lao xao, đầy kinh hãi.

"Người đó rút cuộc là ai?"

"Ông ta đã dùng là kiếm pháp gì?"

***

Cuộc chiến đấu giữa Vu Đạo An và Lý Đạo Ky thực ra vô cùng ngắn ngủi, không kịch tính, không hung hiểm, không kinh tâm động phách như những tu hành giả đệ ngũ cảnh đánh nhau mà người ta thường thấy.

Vì thỉnh thoảng khi họ được xem chiến đấu bằng phi kiếm, những phi kiếm kia cái nào cũng lăng lệ ác liệt mà ngụy biến tới cực điểm, những phi kiếm kia khi thì như mưa bao trùm không gian từ trên cao rơi xuống, khi thì lướt thấp sát mặt đất, lúc ẩn nấp trong sương mù, khi vô thanh vô tức từ dưới đất bay ra, lúc lại từ đằng sau tường xuyên qua thấu tường mà đâm.

Trong những trận chiến đó, phi kiếm của song phương sẽ quần chiến trên không trung không biết bao nhiêu lần, khiến cho người xem được nhìn thấy những cơn mưa tia lửa.

Nhưng trong Ngư Thị, rất nhiều người cũng không phải là người bình thường, nên họ nhìn ra được sự nguy hiểm bên trong trận chiến ngắn ngủn của Lý Đạo Ky và Vu Đạo An, sự khốc liệt khiến người ta hít thở không thông.

Vu Đạo An ngay từ đầu đã tung phi kiếm với tinh thần tất sát, sát ý mạnh mẽ ấy thường chỉ nhìn thấy từ những quân nhân đã từng chém giết rất nhiều tu hành giả.

Bởi vì trong loạn chiến, họ phải giải quyết những người có khả năng uy hiếp của đối phương càng nhanh càng tốt, nếu không lỡ bị dây dưa, sẽ rất có thể bị những Kiếm Sư bình thường không hề có sự uy hiếp chung quanh giết chết.

Hơn thế nữa, Vu Đạo An đã uống đan dược kích thích tiềm lực, đan kiếm phối hợp đan đạo, đây là cách thức tu hành giả của Đại Hàn Vương Triều sớm đã diệt vong ngày xưa thường dùng..

Nhưng khi Đại Hàn Vương Triều diệt vong, đan dược như vậy đã trở nên thưa thớt, mà những tu hành giả vận dụng thủ đoạn đan kiếm đạo thuần thục như vậy cũng trở nên hiếm hoi.

Ít thấy, cũng đồng nghĩa là khó đối phó hơn.

Nhưng một cường giả như vậy, lại không chiến thắng được Kiếm Sư vừa lên xe ngựa rời đi.

Hơn nữa Kiếm Sư kia, hình như không phải là nhân vật có danh tiếng ở Trường Lăng.

Ít nhất những người có kiến thức trong Ngư Thị đều căn bản không biết Lý Đạo Ky.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.