Trong sân, Đinh Ninh đang đứng trước cánh cửa nhỏ chờ nàng.
Thế gian này khó hiểu nhất là nhân tâm.
Mùa hè năm trước, mưa to như rót, Đinh Ninh đứng từ rất xa nhìn nàng một cái, cùng ngày ấy, cùng chứng kiến Triệu Trảm chết đi, nàng vẫn lộ ra dáng vẻ nàng cùng cái Trường Lăng này không hợp, nhưng mà hắn vẫn không dám xác định lòng nàng hiện đang hướng về ai.
Cho đến khi Bạch Sơn Thủy mang theo khí tức của nàng đến đây.
Dạ Sách Lãnh rất nhanh thấy được dáng vẻ đang mặc thanh sam của tên thiếu niên kia, hắn đang đứng trước cái cửa nhỏ trong sân.
Nàng cứ ngỡ rằng mình sẽ rất kích động, hoặc là xúc động. Nhưng mà nàng phát hiện ra tâm tình của mình lại rất bình tĩnh.
Nở nụ cười hơi tự giểu một cái, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền xinh xắn.
Chờ đợi quá lâu, việc báo thù này đã trở thành tính mạng của bản thân nàng, tựa hồ cùng người khác không có bao nhiêu liên quan.
Hơn nữa dù là thành công hay không thì cũng không cách nào thay đổi được những chuyện đã xảy ra.
Báo thù chỉ vì khoái ý.
Mà khoái ý đến từ tâm ý cùng quá trình báo thù của bản thân, đến từ chính những sự việc mà bản thân muốn làm, không liên quan gì đến kết quả.
Nhìn Dạ Sách Lãnh đi xuống xe ngựa, thần sắc điềm tĩnh đang chầm chậm đi tới, tâm cảnh của Đinh Ninh cũng bỗng nhiên trở nên bình tĩnh hơn.
Hắn cảm nhận được khoái ý của nàng, cảm nhận được nàng không thẹn với lương tâm.
Hắn liền nghĩ đến những việc tiếp theo mình nên làm, dù kết quả như thế nào thì cuối cùng cũng không thẹn với lương tâm.
Nhìn nàng một bộ y phục trắng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp không còn chút ngây ngô, Đinh Ninh không nhịn được cười rộ lên.
“Xin chào! Ngươi khỏe không.”
Dạ Sách Lãnh cũng nở nụ cười.
Hai câu nói cực kỳ đơn giản, nhưng mà lại bao gồm tất cả tâm tình phong phú của nàng.
Sau đó nàng lại không nói thêm bất kỳ một câu nói nhảm nào, chỉ nhìn Đinh Ninh với giọng điệu như nói chuyện bình thường hỏi: “Nữa canh giờ trước, Quan Trung Tạ gia phát tiêu vĩ tín*, gửi đến toàn bộ các thị tộc phú hào của Quan Trung cùng với những tu hành giả từ Quan Trung, nhờ thu thập hai loại dược vật là Lang Độc Hoa và Thiên Ma La, đây là bút tích của ngươi….. ngươi muốn làm gì?”
*Tiêu vĩ tín, Một phong thư tín mà đốt đi một góc, ở đây chỉ một cách truyền tin của Quan Trung thể hiện sự quan trọng của nội dung bên trong – Dịch giả Amschel.
Đinh Ninh nhìn nàng, cũng dùng một loại giọng điệu bình thản nói thẳng: “Ta muốn giết tên cung nữ kia!”
Dạ Sách Lãnh không có kinh ngạc, nở nụ cười càng thêm sáng lạn hơn một chút: “Làm sao để giết?”
Đinh Ninh nói: “Ta muốn bức nàng đáp ứng cùng ta quyết đấu. Mân Sơn Kiếm Tông sẽ giúp ta nghĩ biện pháp, có Giám Thiên Ti hỗ trợ, chuyện này đơn giản hơn rất nhiều.”
Dạ Sách Lãnh không có suy nghĩ thêm, chỉ mỉm cười nói: “Việc này rất đơn giản, cung nữ cũng là người, nàng cũng có tình lang.”
“Ngươi biết?” Đinh Ninh có chút kinh ngạc.
Dạ Sách Lãnh nhìn hắn một cái, “Dung cũng nữ cũng không phải là một tiểu nhân vật bình thường, ta biết cũng không có gì kỳ lạ.”
“Vậy càng đơn giản!”
Đinh Ninh cười cười, tựa như giảng giải một việc rất nhỏ, không có bao nhiêu ý nghĩa mà nói: “Ta có Cửu Tử Tằm, còn có Tục Thiên Thần Quyết. Thiên Ma La cũng Lang Độc Hoa có thể làm cho ngũ khí của ta càng tràn đầy hơn nữa, lấy Cửu Tử Tằm hành công có thể làm cho tốc độ tu hành của ta rất nhanh, sẽ không bị hai loại dược vật này gây hại, mà Tục Thiên Thần Quyết có thể bảo dưỡng thân thể, tiêu trừ tác dụng phụ của Cửu Tử Tằm.”
“Tục Thiên Thần Quyết là công pháp bổ sung hoàn mỹ cho Cửu Tử Tằm, vì vậy ngươi nhất định phải tiến vào Mân Sơn Kiếm Tông….” Dạ Sách Lãnh nghĩ đến người kia, năm đấy một mực muốn tiến vào Mân Sơn Kiếm Tông nhưng thủy chung lại bị cự tuyệt tại ngoài sơn môn, nhịn không được mà nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng cũng cảm thán không thôi.
“Hơn nữa tại Bạch Dương Động ta còn lấy được một môn công pháp có thể che giấu.” Đinh Ninh cũng cảm khái nói: “Tục Thiên Thần Quyết quá mức thần bí, bên ngoài không có ai biết được Tục Thiên Thần Quyết là công pháp như thế nào, mà Mân Sơn Kiếm Tông dù có kinh ngạc trước tốc độ tu hành của ta thì cũng chỉ cho rằng ta vô tình lấy được Trảm Tam Thi Vô Ngã Bản Mệnh Nguyên Thần Kinh tại Bạch Dương Động”
“Không giết người thì thôi, đã giết thì trực tiếp giết người của Trịnh Tụ, hơn mười năm trước cho đến nay, tại Trường Lăng này chỉ có nàng nghĩ đến việc muốn giết ai, nhưng mà không có ai dám giết người của nàng.” Dạ Sách Lãnh cười cười nói: “Tiếp theo thì sao?”
“Tiếp theo giết Lương Liên, sau đó cướp Đại Phù Thủy Lao.” Đinh Ninh nhìn nàng, thu lại dáng vẻ tươi cười, cực kỳ nghiêm túc mà nói ra: “Sau đó chúng ta ly khai Trường Lăng.”
“Sau đó chúng ta vào Bát Cảnh.”
“Sau đó chúng ta lại đánh giết trở lại.”
Đinh Ninh ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời nhìn nàng, cuối cùng chậm rãi nói: “Đây chính là toàn bộ kế hoạch của ta!”
Dạ Sách Lãnh nở nụ cười lạnh, nói: “Kế hoạch nghe thật tốt đẹp!”
“Hi vọng thật sự tốt đẹp!”
“Hi vọng thật sự tốt đẹp!”
Dạ Sách Lãnh tươi cười lặp lại những lời này một lần nữa, sau đó từ trong tay áo móc ra một cái bình ngọc màu trắng.
Cái bình ngọc trắng này còn mang theo hơi ấm của cơ thể nàng, bên trong đầy dung dịch thuốc màu vàng đen, nhìn qua sền sệt như muốn ngưng đọng lại.
“Kế hoạch của ngươi cùng ta tương hợp.”
Nhìn Đinh Ninh, mang theo một chút thỏa mãn, chậm rãi lên tiếng: “Có Tạ gia làm những chuyện này để che giấu, cũng không có người nghĩ đến tu vi của ngươi vì sao đột nhiên lại tăng mạnh có liên quan đến ta.”
“Dù sao người nhắm vào ta so với nhắm vào ngươi nhiều hơn nhiều.”
Dừng một chút, Dạ Sách Lãnh nhìn Đinh Ninh nói tiếp: “Ta sẽ tận lực giảm đi việc giúp đỡ ngươi, bởi vì chỉ cần ta làm một vài chuyện thì có thể sẽ lưu lại dấu vết, có khả năng sẽ phát hiện ra mối liên hệ giữa ta và ngươi.”
Đinh Ninh trầm mặc một chút rồi nói: “Ta hiểu rồi!”
“Vậy tạm biệt!” Dạ Sách Lãnh nở nụ cười, quay lưng đi về phía xe ngựa màu đen cách đó không xa, mặc dù là nhìn một bên, cũng có thể thấy rõ ràng hai cái má lúm đồng tiền xinh đẹp trên gương mặt nàng.
“Tạm biệt!”
Đinh Ninh nhìn bóng lưng của nàng, nhé giọng nói ra hai chữ này.
Nàng không có hỏi hắn chuyện truyền thừa, từ khi nào đạt được, hắn cũng không có hỏi nàng vì sao năm đó không có xuất hiện tại địa phương đã định.
Mọi thứ chung quy lại đều có nguyên nhân, những việc đã qua đã không còn trọng yếu, quan trọng là….bọn hắn hy vọng tương lai có thể tốt đẹp.
Hắn cầm bình ngọc màu trắng phát ra ánh sáng rất nhỏ nhưng lại khá nặng trong lòng bàn tay, đi trở về phòng của mình.
Sau đó đơn giản dị thường cầm lọ thuốc đổ hết vào trong miệng.
Trong cơ thể của hắn vang lên một tiếng nổ.
Dung dịch thuốc này tựa như vố số ngôi sao ở trong thân thể hắn bay vụt ra, mang theo lực lượng kinh khủng.
Nhưng mà cùng lúc đó, trong cơ thể hắn tuôn ra vô số tiểu tằm, hướng về những ngôi sao này.
Vô số dung dịch thuốc như những ngôi sao không ngừng bị cắn nuốt, sau đó những con tằm này phun ra một lượng ngũ khí kinh người, đưa vào kinh mạch của hắn, tập trung tại Khí Hải của hắn, ngưng tụ lại thành chân nguyên.
Tinh thần, ý niệm của hắn tựa như cùng chân nguyên kết hợp, cả hai tựa hồ như muốn dần dần hòa thành một thể, trong chân nguyên cũng bắt đầu có tinh thần lóng lánh.
Với một tốc độ kinh người, tu vi của hắn đang không ngừng tăng lên.
Lấy tốc độ như vậy, chỉ sợ thời gian không đến một ngày đêm hắn có thể từ tu vi mới bước vào Tứ Cảnh không lâu trực tiếp đạt tới Tứ Cảnh trung phẩm như thế giới Tu Hành Giả vẫn nói.
Hơn nữa Đinh Ninh bây giờ cũng có thể khẳng định, lúc qua Tứ Cảnh trung phẩm, những ngôi sao dược khí kia trong cơ thể hắn vẫn còn tồn tại một số lượng lớn.
Tu vi tăng lên đơn giản như vậy, thật sự quá đơn giản.
Nhưng mà đây là do Dạ Sách Lãnh tu hành tại hải ngoại hơn mười năm sinh tử đánh đấm, trong mưa gió bão bùng tích mà lũy ra.
Nói đơn giản, sao có thể đơn giản?