Kiếm Vương Triều

Chương 48: Q.2 - Chương 48: Giang sơn như họa




"Nói đến đạo lý kiếm được gọi là mạng, hai năm qua ở biên cảnh Nguyệt Thị Quốc hỗ trợ quân đội giết giặc, ta đã hiểu được không ít."

Chu Tả Ý lạnh lùng nhìn Đinh Ninh, rút thanh Vô Phong hắc thiết kiếm còn lại: "Một kẻ chưa từng ra khỏi Trường Lăng, chưa từng tham gia một trận chiến giữa bão cát đầy trời như ngươi, lấy tư cách gì đòi giáo huấn ta?"

Đinh Ninh quay sang nhìn hắn: "Hy vọng đánh xong trận chiến này, ngươi vẫn còn cái nhuệ khí đó. Ngươi phải hiểu, không có bại, thì không thể thắng."

Chu Tả Ý nghiêm mặt, khuôn mặt toát ra một tầng hàn quang.

"Đừng hòng dùng lời lẽ bậy bạ để làm loạn lòng ta, cái trò như vậy chỉ có đám giang hồ hiểm ác mới dùng mà thôi."

Hắn hoành kiếm ngang ngực, xuất hết trọc khí ra khỏi cơ thể, lạnh lùng nói: "Bắt đầu đi."

Ánh mắt mọi người theo phản xạ nhìn theo cánh tay vừa hoành kiếm của hắn.

"Đó đâu phải quyết đấu công bằng."

Một giọng nói to hơn hẳn mọi người vang lên.

Người lên tiếng là một thiếu niên thanh tú mặc áo khoác lông cáo đẹp đẽ và quý giá.

"Ngay cả hắn cũng tới!"

Không ít người nhận ra, thiếu niên thanh tú kia được xếp thứ bảy trong danh sách anh tài, thiên tài Tâm Gian Tông Dịch Tâm.

Phụ thân của Dịch Tâm, là một vị đại nhân chức vị rất cao trong Hoằng Dưỡng Thư Viện.

Dịch Tâm được xếp hàng thứ bảy, nhưng không ai thấy có vấn đề gì.

Vì mùa thu năm ngoái, trong một lần thí luyện nào đó ở Tâm Gian Tông, Dịch Tâm đã hiển lộ ra thực lực đệ tứ cảnh, hắn là đệ tử có tu vi tiến cảnh nhanh nhất Tâm Gian Tông. Trong Tâm Gian Tông có một bí pháp tâm niệm rất đặc biệt, dù chưa tới Đệ Ngũ Cảnh, không sai khiến được phi kiếm, nhưng luyện được bí pháp đó, là vẫn có thể dùng Niệm lực ngưng tụ thành kiếm khí làm bị thương đối thủ.

Một người như vậy lên tiếng, đương nhiên có đủ sức nặng.

"Các ngươi chỉ để ý tới vị trí sắp xếp trong danh sách, mà không nhớ ra năm ngoái Đinh Ninh mới bắt đầu tu hành. Hơn nữa dù hắn được xếp ở trước, nhưng trong danh sách đã ghi rất rõ, hắn chỉ là tam cảnh hạ phẩm, còn Chu Tả Ý dĩ nhiên là tam cảnh thượng phẩm. Dù tính bằng thời gian tu hành, hay bằng tu vi, thì bản thân trận chiến đấu này đã không công bằng."

Mọi người quay sang nhìn hắn, Dịch Tâm nói tiếp: "Nên dù hắn có thua, cũng không thể nói cái gì được."

Nhiều người nhíu mày, nhận ra quả thực mình đã không để ý đến vấn đề đó.

Trương Nghi vui vẻ, từ xa thi lễ với Dịch Tâm: "Ngươi đúng là một quân tử."

Tạ Trường Thắng nhếch miệng, tuy hắn luôn có lòng tin mù quáng với Đinh Ninh, cảm thấy Dịch Tâm vẽ vời cho thêm chuyện, nhưng hắn nhưng cũng biết Dịch Tâm nói vậy là có ý tốt, như vậy Đinh Ninh dù có thua, cũng sẽ không mất mặt như Phạm Vô Khuyết.

"Tưởng Đinh Ninh thất bại chắc?" Hắn hừ lạnh.

"Chúng ta đương nhiên cho rằng không phải." Nam Cung Thải Thục nói: "Nhưng mọi người ở đây đều nghĩ ngược lại."

Tạ Trường Thắng nhìn quanh, trong lòng rất bất bình.

Nếu có thời gian, không chừng hắn sẽ làm cho ra chuyện.

Nhưng Đinh Ninh không cho hắn đủ thời gian.

Trên bệ đá, Đinh Ninh cũng hoành kiếm ngang ngực: "Mời."

Giọng nói trong trẻo và lạnh lùng truyền rõ ràng vào tai những người đứng xem.

Ngay sau đó, là âm thanh của kiếm khí.

Thân ảnh Đinh Ninh không động, nhưng trường kiếm trong tay đã chém ra hơn mười nhát kiếm vào trong không khí.

Kiếm Khí màu trắng giăng ra khắp nơi, trong tích tắc tạo thành một cái Kiếm Phù màu trắng trước người hắn.

"Bạch Dương Kiếm Phù kinh!"

"Nhanh quá!"

Tất cả tạp âm lập tức biến mất, toàn bộ hóa thành kinh hô!

Thẩm Dịch như ngừng thở, mắt mở to hết cỡ.

Hắn cũng nhận ra đây là kiếm thế của Bạch Dương Kiếm Phù kinh, nhưng hoàn toàn khác hẳn với kiếm phù lúc đánh nhau với hắn, không còn là hai ngọn núi xanh, mà đã hóa thành một con sông lớn.

"Sao nhanh tới như vậy. . ."

Trương Nghi cũng rất ngạc nhiên.

Một giây trước, hắn vẫn còn lo Đinh Ninh không quen sử dụng Vô Phong thiết kiếm, nhưng bây giờ xem ra, Đinh Ninh sử dụng kiếm rất nhẹ nhàng, rất là nhanh!

Chu Tả Ý không ngờ Đinh Ninh ra tay quả quyết như vậy, cũng không ngờ Đinh Ninh xuất ra Kiếm Phù lăng lệ ác liệt như vậy.

Trong mắt hắn không còn nhìn thấy Đinh Ninh, mà chỉ nhìn thấy một con sông lớn đang trút về phía mình.

Đinh Ninh thật sự rất mạnh!

Chỉ bằng một kiếm này, được xếp hạng trong danh sách tài năng quả là không sai.

Hắn hú lên một tiếng sắc nhọn.

Hắn đẩy ngang thanh kiếm về phía trước.

Cánh tay phải hắn run lên, tiếp theo là năm ngón tay.

Chân Nguyên tinh thuần trào ào thân kiếm, hóa thành ánh sáng chói mắt màu vàng.

Phía trước hắn xuất hiện một tấm chắn lớn màu vàng, đối chiến với con sông lớn.

Chân Nguyên tu vi của hắn vì cao hơn Đinh Ninh hai cảnh giới nhỏ, nên hắn không cần dùng kỹ xảo, chỉ cần dùng sức mạnh thuần túy để đón đánh.

Thấy hắn thi triển kiếm thế ấy, Lục Đoạt Phong và Tân Tiệm Ly đều lộ vẻ vui mừng.

Trong mắt họ, trận chiến này liền đã thắng hơn phân nửa.

Oanh một tiếng trầm đục.

Sông lớn sụp đổ, mà tấm chắn màu vàng vẫn tiếp tục áp tới phía trước.

Chỉ bằng một kiếm này, Chu Tả Ý đã cho thấy sức mạnh hơn hẳn tuyệt đối của mình với Đinh Ninh.

Bệ đá tuy rộng, nhưng một kiếm của Chu Tả Ý đã gần như bao phủ một nửa bệ đá, tấm chắn kình khí đã tới trước người Đinh Ninh.

Sắc mặt Đinh Ninh không hề thay đổi.

Hắn xỉa kiếm tới, trước người như xuất hiện một mảnh rừng rực lửa.

Mảnh rừng bốc cháy ấy nhìn thì đơn bạc, nhưng lại vừa vặn triệt tiêu xu thế còn lại của chiêu kiếm Chu Tả Ý.

Chu Tả Ý kinh ngạc.

Đinh Ninh đẩy mũi kiếm cùn vào chỗ tập trung Nguyên Khí ở trước mặt.

Hắn nhẹ nhàng nhờ lực đẩy của nó bay ra ngoài.

Chu Tả Ý nheo mắt, hít sâu một hơi, ngực hắn phồng lên, Chân Nguyên trong cơ thể bị ép tuôn vào trong thân kiếm, sẵn sàng xuất kiếm.

Song hắn phải sững lại.

Vì Đinh Ninh đã xuất kiếm khi vẫn còn đang bay ở giữa không trung.

Chiêu kiếm của hắn mang theo một vẻ đẹp và quy tắc kỳ lạ, tạo thành một cái Kiếm Phù màu trắng.

Kiếm Phù biến mất, biến thành những đốm sáng.

Rõ ràng đang là sáng sớm, nhưng trước mặt hắn lại như xuất hiện một vòng tịch dương.

Vô cùng trôi chảy, cơ hồ là theo bản năng, Chu Tả Ý cũng vung kiếm.

Chân Nguyên thoát ra khỏi thân kiếm, hóa thành một áng mây vàng tiêu sái như muốn bay tới chân trời.

Oanh một tiếng nổ vang.

Phù ý biến thành trời chiều không chịu nổi sức mạnh công kích, nổ vang.

Ánh lửa đỏ và mây vàng hòa quyện vào nhau, tạo thành một vầng hào quang sáng lạn tầm hơn mười trượng bên trên bệ đá.

Hào quang chiếu sáng hai bờ sông và mặt băng ảm đạm, bắn ra đủ sắc thái, khiến cảnh sắc trở nên vô cùng xinh đẹp.

Nhưng mọi Tu Hành Giả đều không nhìn vầng hào quang, mà nhìn vào chỗ phía trước Chu Tả Ý.

Chỗ đó, Đinh Ninh vừa hạ xuống.

Đinh Ninh chỉ còn cách mép bệ đá chỉ có mấy bước, nhưng hắn vẫn tỉnh bơ, tiếp tục xuất kiếm.

Chu Tả Ý rất vui vẻ, chiêu vừa rồi của hắn tên là "Hoàng Vân Trảm Xích Hà", cái kiếm phù của Đinh Ninh, vừa chạm phải là vỡ, rất khớp với cái tên chiêu thức của hắn.

Mấy năm nay, hắn mới lại xuất ra được một kiếm thoải mái, đáng giá như thế.

Nhưng hắn đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng.

Xu thế kiếm chiêu của hắn đã hết, vẫn còn đang hơi chĩa lên cao.

Mà Đinh Ninh đã lại xuất kiếm.

Một cái Kiếm Phù đơn giản xuất hiện.

Con ngươi hắn co rút lại kịch liệt, hắn có cảm giác vừa rồi Đinh Ninh chính là cố ý xuất ra một kiếm kia, để dụ hắn thi triển ra Hoàng Vân Trảm Xích Hà!

Hắn quát to một tiếng.

Trường kiếm trong tay, bằng tốc độ vượt xa cực hạn bình thường, chém thẳng xuống!

"Vẫn bị chậm."

Trên bờ sông có người thở dài.

"Lúc nãy xuất lực quá mạnh, không tích lũy kịp." Dịch Tâm cũng lắc đầu, nhìn Đinh Ninh, trong ánh mắt vô cùng tán thưởng.

"Sư. . . Sư. . . Sư. . ." Trương Nghi kinh hỉ đến mức nói không ra nổi một câu đầy đủ.

Sắc mặt Cố Tích Xuân trở nên vô cùng khó nhìn.

Những người còn lại, tâm tình cũng vô cùng phong phú.

Trong mắt họ, thắng bại đã phân.

"Két. . ."

Kiếm của Chu Tả Ý chém vào một cây băng vừa đánh tới.

Vô số vụn băng bung ra.

Hắn quát lên phẫn nộ, bị những vụn băng vỡ nện vào ngực, không kềm được, phải lùi lại.

Người đứng xem buột ra một tiếng kêu kinh hãi.

Đinh Ninh đã xuất thêm một kiếm.

Lại một con sông lớn cuồn cuộn áp về phía Chu Tả Ý.

"Nhanh quá!"

"Sao lại nhanh tới như vậy!"

Vì chỉ là thuần túy bình luận thi kiếm, nên Trương Nghi có thể nói ra được một câu nguyên vẹn.

Đây là chiêu kiếm nhanh nhất trong Bạch Dương Kiếm Phù kinh, Đinh Ninh thừa thắng xông lên, xuất chiêu này vô cùng chính xác, vấn đề là chiêu kiếm này là một trong ba chiêu kiếm phù phức tạp nhất của Bạch Dương Kiếm Phù kinh, vậy mà Đinh Ninh lại thi triển quá nhẹ nhàng lưu loát, khiến Trương Nghi không thể nào tin nổi.

Nghe Trương Nghi kinh hô, Tiết Vong Hư mỉm cười, gõ lên đầu hắn: "Ngươi đúng là tên ngốc, dùng tàn kiếm mà còn nhanh, chẳng lẽ dùng hảo kiếm không nhanh hơn được?"

Trương Nghi giật mình tỉnh ngộ.

Phù văn của Mạt Hoa tàn kiếm không trọn vẹn, Kiếm Khí đi về hướng nào rất khó nắm bắt, Vô Phong thiết kiếm này tuy lạ lẫm với Đinh Ninh, nhưng ít nhất nó là hoàn hảo.

"Lúc trước dùng tàn kiếm mà còn nhanh như vậy, Đinh Ninh sư đệ thực là thiên tài trong thiên tài." Trương Nghi vô cùng rung động.

Không khống chế được sức mạnh bản thân, thì nếu gặp trọng kích, dù có vội vàng xuất kiếm, kiếm thế cũng là tán loạn.

Một kiếm này của Đinh Ninh thuần túy là dùng tốc độ, ngay cả Lục Đoạt Phong mặt cũng không còn chút máu, biết Chu Tả Ý chắc chắn phải thua.

"Ta làm sao bại trong tay ngươi được!"

Nhưng Chu Tả Ý đã gầm lên.

Hắn bấm cả năm ngón tay lên thân kiếm.

Giống như đang khảy đàn, năm cỗ Chân Nguyên điên cuồng tràn vào trong thân kiếm.

Trước người hắn, xuất hiện một vùng đen kịt.

Như một bức tranh thủy mặc.

Nam Cung Thải Thục sầm mặt: "Tả Ý kiếm thế!"

"Giang Sơn Như Họa! Thức thứ nhất Tả Ý Tàn Quyển!"

Một người đứng xem nhận ra chiêu kiếm, bật thốt.

Con sông lớn đụng vào vũng mực, lập tức như bị cố định lại, không tiến lên được nữa.

Thừa cơ hội, Chu Tả Ý nhún mạnh chân, khiến mặt đất dưới chân bắn ra vô số bụi bặm.

Hắn quát to, xông về phía trước ra, chém thẳng tới.

Trên thân kiếm mây vàng tràn ngập, lại có bạch quang bắn ra, chính là mây vàng Bạch Hạc Kiếm Ý.

Một kiếm này tuy vội vàng, chưa được phát lực hoàn toàn, nhưng khí thế như cầu vồng, mạnh hơn hẳn mọi chiêu kiếm của Đinh Ninh từ nãy tới giờ.

Hai bên bờ sông lặng ngắt như tờ.

Đinh Ninh chỉ còn cách mép bệ đá có mấy bước, không thể nào lùi thêm được nữa, hắn còn cái gì để ứng phó không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.