Mặt trời sắp lặn xuống dưới đường chân trời. Lúc này, mây trên bầu trời quang đãng bị ráng đỏ thẫm như sắp bị bốc cháy.
Tất cả thí sinh, dù có vài người bị trọng thương cũng cố gắng đứng dậy, bởi vì lượt kiếm thí cuối cùng sắp bắt đầu.
Tạ Nhu nhìn nghiêng Đinh Ninh. Nàng thấy ánh mắt Đinh Ninh đang dần
sáng lên, mà bầu trời kề bên hắn lại đang dần tối đi. Nàng cúi đầu thấy
cái bóng của mình tựa như một đôi cánh nhàn nhạt ở phía sau cái bóng
Đinh Ninh.
Càng lúc nàng càng cảm thấy bản thân mình không thuộc về thế giới của hắn, thế nhưng vào lúc này, nàng lại nghĩ dù chỉ có thể làm một đôi
cánh vô hình nhỏ bé sau lưng Đinh Ninh thì nàng cũng sẽ dốc hết sức của
mình.
- Mỗi sinh mạng đều có những lúc không chấp nhận cam chịu số phận.
Cung nữ họ Dung đi ra khỏi doanh trướng để nghỉ ngơi, đi qua bên cạnh người trung niên mặc áo vàng, thị nhìn lên đám mây đỏ như lửa ở phía
xa, lãnh đạm nói:
- Có điều ta muốn dạy cho đám người bọn chúng biết phải cam chịu số phận.
- Trời sinh núi đều có cao có thấp huống chi là người. Thông thường,
những ngọn núi thấp rất muốn tranh giành với những ngọn núi cao, ngoại
trừ uổng phí khí lực còn làm cho mình và những người khác đều không được thoải mái.
- Chỉ vì một con chó mà bị lưu đày, trong mắt trẻ con là đại biểu cho chính nghĩa nhưng trong mắt người lớn thì là ngu ngốc.
Người trung niên mặc áo vàng im lặng nghe cung nữ họ Dung nói, trong
mắt của gã không hề có chút thần sắc bất mãn hoặc phản đối nào.
Bởi vì gã cảm thấy cung nữ họ Dung nói rất chính xác, gã từng trải
qua thời kỳ không chấp nhận số phận nhưng hiện tại, gã lại đang rất cam
chịu nó.
Người chấp nhận số phận thường không có nhiều chuyện không cam lòng, nhưng ở đời, khó khăn nhất lại chính là cam chịu số phận.
Đường đi vào sơn cốc có rất nhiều quan viên, Phó Ti thủ Lễ Ti Ti
Không Liên đứng dậy nhìn nhóm người Đinh Ninh, thời gian dần trôi, mắt y càng lúc càng sáng.
Đàm Thai Quan Kiếm yên lặng xuất hiện sau lưng Tịnh Lưu Ly.
- Bao nhiêu năm qua, có lẽ kiếm thí lần này là đặc sắc và kịch tính nhất.
Đàm Thai Quan Kiếm trầm mặc nhìn tất cả thí sinh đứng hai bên túp lều ở phía xa, lắc đầu, có chút cảm khái nói.
Tịnh Lưu Ly gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nàng không hề có chút gì kiêu ngạo, nguyên nhân chủ yếu là vì người thiếu niên xuất thân từ con hẻm nhỏ, có nơi tu hành không tốt nhưng không cam chịu số phận kia.
- Trình Đông Lai.
Một tiếng hô thanh lãnh, lạnh lùng đột ngột vang lên trong sơn cốc.
Thí sinh nghe tên mình được gọi giật nảy người, gã nhìn về phía tu
hành giả mặc trang phục màu xanh ngọc của Mân Sơn Kiếm Tông vừa phát ra
tiếng.
- Đầu với Chung Quý.
Mãi cho đến khi tu hành giả của Mân Sơn Kiếm Tông này cất tiếng tiếp
theo, thí sinh và những người xung quanh mới kịp phản ứng. Không có bất
kỳ lời giới thiệu nào, lượt kiếm thí cuối cùng đã chính thức bắt đầu.
- Chuyện này không công bằng.
Tại trong nháy mắt mới kịp thời phản ứng, tên thí sinh thứ nhất bị đọc tên liền kêu lên thành tiếng như người mất hồn.
Trong lòng rất nhiều người cũng đều cảm thấy như vậy.
Ngươi này tên là Trình Đông Lai xuất thân từ Bí Thạch Đạo Quán, vị
trí trên bài vị mới nhất của Tài Tuấn Sách là bốn mươi một, đối thủ của
hắn là Chung Quý xuất thân từ Cảnh Niên Kiếm Viện, đứng hàng thứ hai
mươi mốt trên Tài Tuấn Sách. Trên phương diện tu vi của hai người thì có chênh lệch không nhỏ. Thực tế lúc này trên đùi bên trái của Trình Đông
Lai có một vết thương bị đâm xuyên rất nghiêm trọng, không chỉ hành động khó khăn, mà còn nếu như hoạt động kịch liệt có thể dẫn tới chảy máu
nhiều. Trái lại trên người Chung Quý chỉ có một ít vết thương nhẹ.
"Không công bằng chuyện gì?"
Nhưng mà nghe được tiếng thất thần hô to của Trình Đông Lai, người tu hành tuyên bố giao đấu của Mận Sơn Kiếm Tông chỉ nhìn hắn một cái với
vẻ mặt không chút thay đổi, chậm rãi nói: "Giao đấu chẳng qua là tùy ý
rút ra, tu vi chênh lệch chỉ là vấn đề tu hành thường ngày, vết thương
trên người cũng chỉ là do cửa ải trước lưu lại. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy
Kiếm Hội chỉ có một cửa ải Kiếm Thí cuối cùng này, những khảo hạch lúc
trước đều không tính?"
"Nếu cảm thấy không công bằng thì có thể tự động bỏ quyền." Sau khi
dừng lại một lúc, ngươi tu hành Mân Sơn Kiếm Tông này lại không có chút
tình cảm nào mà bổ sung một câu.
Sắc mặt tên thí sinh Trình Đông Lai kia trăng bệch giống như tuyết,
song khi nghe xong những lời này hắn lại không thể nói nên lời, cũng
không dám nói ra lời phản bác nào.
Các thí sinh còn lại cũng chỉ có thể bảo trì trầm mặc.
Như vậy, việc giao đấu chỉ là do người tu hành Mân Sơn Kiếm Tông này
tiện tay rút ra, hiển nhiên ở trong đó có rất nhiều chỗ nên cân nhắc
cùng chất vấn. Thực tế là hiện tại có tổng cộng bốn mươi lăm thí sinh đã thông qua các cửa ải phía trước, như vậy nếu giao đấu 1 với 1 thì nhất
định sẽ có một người có ít hơn một trận chiến, chuyện này chiếm ưu thế
rất lớn.
Nhưng mà đây là Kiếm Hội của Mân Sơn Kiếm Tông, đây chính là quy củ
của Mân Sơn Kiêm Tông. Giống như lời nói của người tu hành Mân Sơn Kiếm
Tông này, nếu như cảm thấy không công bằng thì ngoại việc rút khỏi thì
không có khả năng tồn tại những biện pháp khác.
"Tôn Trường Trị, đấu với Tăng Khai Thiên."
"Nhiếp Nham, đấu với Mạt Ngự."
"..."
Người tu hành tuyên bố giao đấu của Mận Sơn Kiếm Tông cũng không có
hứng thú nhìn vẻ mặt của đám người Trình Đông Lai, mà chỉ là tiếp tục
không nhanh không chập đọc lên từng cặp đấu.
Nghe hắn tuyên bố, nét mặt của các thí sinh đều khác nhau, phản ứng
cũng khác nhau. Có một số thì tỉnh táo, một số thì im lặng cười lạnh,
một số thì tươi cười một cách miễn cưỡng, một số thì lại là mặt xám như
tro, một số thí sính cẩn thận thì lại phát hiện ra được giữa sơn cốc này đã được dùng kiếm vẽ ra tám sân đấu theo tám phương.
"Hoàng Phổ Liên, đấu với Tạ Nhu."
Giống như trong dự đoán của những thí sinh này, sau khi đọc đến cặp
giáo đấu thứ tám thì người tu hành Mân Sơn Kiếm Tông trên mặt dường như
không có biểu cảm này dừng lại, sau đó tùy ý chỉ về phía tám mặt sân đấu kia ý bảo hiện tại những thí sinh được đọc tên để giao đấu có thể vào
sân.
Ngay sau khi nhìn theo người tu hành Mân Sơn Kiếm Tông này dùng tay
chỉ về phía những sân đấu sắp lầm vào trong bóng tối kia, hầu như ánh
mắt của tất cả các thí sinh đều rơi vào trên người Tạ Nhu.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Tuy rằng tất cả mọi người đều muốn xem Đinh Ninh chiến đấu nhất,
nhưng mà trong mười sáu người nhóm đầu tiên bắt đầu Kiếm Thí này thì Tạ
Nhu là một người duy nhất đứng bên cạnh Đinh Ninh, ở vào vị trí hơi
nghiêng về mặt khác của túp lều đơn sơ (?).
Ánh mắt đám người Từ Lân Hoa đều rất ngưng trọng.
Hoàng Phổ Liên đứng hàng thứ mười bảy trên Tài Tuấn Sách, mà Tạ Như
nguyên bản cũng không tu hành tại Trường Lăng nên ở trên Tài Tuấn Sách
nàng căn bản không có bất kỳ bài danh nào.
Tại trong mắt đại đa số thí sinh, nàng cũng giống như Tạ Trường Thắng đều phải dựa vào tài lực của Tạ gia, dùng thủ đoạn không vẻ vang nào đó mới lấy được tư cách tham gia Mân Sơn Kiếm Hội.
Tạ Nhu cũng chưa từng nghĩ tới mình lại là người tu hành đầu tiên
xuất chiến ở bên này, lúc này dưới những ánh mắt nhìn chăm chú của mọi
người nàng không nhịn được bắt đầu khẩn trương, tay phải cầm kiếm bắt
đầu hơi run run.
Trường kiếm màu đen trong tay nàng cũng theo đó mà không ngừng rung động.
Nhìn thanh kiếm màu đen có bề ngoài không khác nhau so với trường
kiếm bình thường của Đại Tần trong tay nàng, đại đa số thí sinh đều càng thêm cảm thấy được nàng không thể nào có cơ hội chiến thắng.
Nhưng mà không ai chú ý tới, cách phía sau lưng Hoàng Phổ Liên không
xa có một tên sư trưởng tu hành địa mặc bào phục giống như Hoàng Phổ
Liên lại biến đổi sắc mặt. Hắn đường nhiên không có khả năng dự liệu
được Hoàng Phổ Liên sẽ đối đầu với Tạ Nhu, nhưng mà hắn lại nhớ tới một
ít hình ảnh ở trên biển bụi gai.
Hắn há miệng ra, nhịn không được mà muốn lên tiếng.
Nhưng mà cũng ngay trong nháy mắt này, một gã người tu hành Mân Sơn Kiếm Tông đột nhiên xuất hiện trước người hắn.
Người tu hành Mân Sơn Kiếm Tống này từ bến cạnh đi đến, lúc này chỉ
là đưa lưng về phía hắn, nhưng mà người tu hành này muốn lên tiếng nhắc
nhở Hoàng Phổ Liên lại bỗng nhiên ý thức được chuyện gì mà khuôn mặt tại nhợt rồi ngậm miệng lại.
Kiếm Thí đã bắt đầu, dựa theo quy củ do Tịnh Lưu Ly nói, hắn hiện tại không thể nói lên bất kỳ câu nhắc nhở nào.
Tạ Nhu hít một hơi thật sâu, chuẩn bị lên sân đấu.
Nét mặt Đinh Ninh bình tĩnh nhìn nàng nhẹ nhàng gật đầu.
Chỉ một động tác đơn giản như vậy nhưng mà Ta Như lại đột nhiên tư tin hơn rất nhiều.
Tay cầm kiếm của nàng không còn run rẩy.
...
Hoàng Phổ Liên cũng đã bước đi lên phía trước hướng về phía một sân
đấu được vẽ bằng kiếm. Thân hình của hắn cao lớn, vẻ mặt nghiêm túc lạnh nhạt, ánh mắt cũng vững vàng nhìn thẳng về phía trước làm cho người
khác có một loại hương vị như tướng lĩnh ở trong quân.
Bản thân Thiết Bình Kiếm Viện mà hắn đang tu hành rất ưa thích phái
học sinh đi ra chiến trường tu hành. Dựa theo một ít tinh tức chính xác, Hoàng Phổ Liên cùng một ít học sinh của Thiết Bình Kiếm Viện có tham
gia một ít chiến đấu khi quân đội Đại Tần thu phục quận Dương Sơn vào
đêm trước khi diễn ra Lộc Sơn Hội Minh.
Đối với Tạ Nhu, ngay từ lúc bắt đầu hắn cũng đã rất tự tin.
Cho nên hắn thậm chí không có quay đầu nhìn sư trưởng của mình, cũng
không nhận ra được có một người tu hành Mân Sơn Kiếm Tông cố ý ngăn cản
trước người sư trưởng mình.
Hắn cũng rất có phong độ thủ lễ của tu hành giả Trường Lăng, không có đi về phía sân đầu gần mình nhất mà đi về phía sân đấu gần với Tạ Nhu
nhất.
"Mời."
Ngày lúc Tạ Nhu đi đến đối diện với hắn và dừng lại thì hắn mới rút kiếm ra nâng lên ngang ngực gật đầu làm lễ.
Lúc này phần lớn các cặp đấu còn lại cũng đã vào chỗ, chỉ là cặp
chiến đấu này có ý nghĩa đặc thù cho nên đa số ánh mắt của những người
bên ngoài đều vẫn tập trung vào trên người hắn và Tạ Nhu.
Sắc trời đã dần tối, nhưng mà bất kỳ người nào của Mân Sơn Kiếm Tông
cũng không hề có ý định nhóm lửa chiếu sáng. Song khi Hoàng Phủ Liên rút kiếm nâng lên ngang ngực thì phạm vi tầm hơn mười trượng quanh sân đấu
đều sáng lên.
Trường kiếm trong tay Hoàng Phổ Liên toàn thân màu vàng, kim quang
chói mắt giống như thật, mà sau khi hắn hơi tuôn ra chân nguyên thì phù
văn trên thân kiếm liền tự nhiên hình thành bảy quầng sáng chói mắt rực
rỡ.
Thanh kiếm này chính là Thất Diệu Kiếm.
Ngày xưa là Tông Chủ kiếm trứ danh thuộc về tu hành địa Thất Diệu Cung của đất Hàn.
Một thành rơi xuống Kiếm Cốc của Mân Sơn Kiếm Tông, lại bị Hoàng Phổ Liên lựa chọn ra hảo kiếm trong lần Kiếm Hội này.
"Mời."
Tạ Như cũng vắt ngang kiếm trước ngực nói.
Kiếm đen trong tay nàng dưới sự chiếu rọi chói mắt của kiếm quang đối phương càng ảm đạm không ánh sáng.
Nhưng mà không biết tại sao, mí mắt Hoàng Phổ Liên không tự giác được mà hơi nháy giống như cảm nhận được một cổ khí tức nguy hiểm không thể
nói nên lời.