Trong hoàng cung tĩnh mịch, hai chân Hoàng hậu đặt xuống mặt đất.
Thân hình hoàn mỹ của nàng tản mát ra vô số đạo ánh sáng lạnh lẽo mà tinh khiết, đoàn ánh sáng xuyên qua thiên tỉnh(*), bay đến tinh không mênh mông vô tận.
(*) Thiên tỉnh: cửa lấy ánh sáng trên nóc nhà
Gương mặt nàng cực kỳ hờ hững, một loại hờ hững không mang chút vui buồn của nhân gian.
Vùng đồng nội bên ngoài Trường Lăng, mấy đạo lưu hỏa nhợt nhạt rơi xuống từ không trung cũng lãnh khốc tới cực điểm.
Rất nhiều tu hành giả ở Trường Lăng, nhất là số ít tu hành giả đã trải qua cuộc binh biến máu tanh mười mấy năm trước, cảm thụ được loại khí tức lạnh lùng tuyệt đối đã lâu rồi chưa từng xuất hiện, bất giác toàn thân không khỏi phải run rẩy.
Bạch Sơn Thủy ngẩng đầu nhìn những đạo lưu hỏa này. Những gốc cỏ quanh thân nàng may mắn chưa bị phá hủy từ cuộc chiến ban nãy thì giờ nhao nhao gãy gập, ngã la liệt trên mặt đất.
Mặt đất giống như bị vô số nhát búa nhỏ vô hình đang không ngừng đập xuống, đất bụi không ngừng bắn tung lên.
Dường như mọi sự chuyển động đã ngừng lại trong nháy mắt, trường kiếm trong tay nàng duy trì khoảng cách mấy xích với Lương Liên. Những đạo lưu hỏa trắng nhạt kia nhìn thì có vẻ đang ở rất xa nhưng mọi người điều biết, rất nhanh chúng sẽ đến gần thân thể Bạch Sơn Thủy và Lương Liên.
Lý Vân Duệ cảm thấy kính sợ.
Đây là sự kính sợ đối với lực lượng và kiếm ý.
Bên trong những đạo lưu hỏa trắng nhạt này ẩn chứa kiếm ý rất lạnh lẽo, giống như có thể làm tan vỡ hết thảy tình cảm trong thế gian, tinh khiết đến mức làm cho người ta cảm thấy nó mang theo một loại ánh sáng rực rỡ của thần.
Cho dù là loại kiếm ý nào, nếu đạt đến cực hạn thì có nghĩa là cường đại.
Một kiếm này, vượt ra ngoài phàm thế, gần như đạt đến thiên ý.
Tất cả mọi người đều biết vị nữ chủ nhân cường đại này của Trường Lăng chưa từng thua trận, nhưng tối nay, sau khi thấy được kiếm ý như vậy, Lý Vân Duệ mới hiểu được so với sự tưởng tượng của mình thì đối phương còn mạnh hơn rất nhiều lần.
Bây giờ còn có thể làm gì?
Nếu nói đây chính là điều mà Bạch Sơn Thủy chờ đợi, vậy chờ đợi điều này để làm gì?
Lý Vân Duệ nhắm hai mắt lại, không hề nhìn đến cỗ kiếm ý lạnh lùng đến tận cùng kia, phi kiếm của hắn toát ra khí tức an bình chờ đợi kết quả cuối cùng, vẫn giống như trước bay vòng quanh người mình và Bạch Sơn Thủy.
Vô thức hắn nghĩ đến, nếu thật sự chết cùng với nữ đại nghịch này ở đây thì cũng không tệ lắm.
Dưới uy áp của kiếm ý, thân thể Bạch Sơn Thủy bắt đầu run rẩy kịch liệt. Tuy khuôn mặt xuất hiện thần sắc thống khổ nhưng ánh mắt nàng càng trở nên lóng lánh, khí thế càng thêm cuồng ngạo.
Kiếm của nàng không đánh về phía Lương Liên mà vung lên trên.
Một dòng sông xanh đậm như ngân hà hình thành phía trên đầu nàng nghênh đón mấy đạo thiên hỏa trắng nhạt tràn đầy thần tính.
Dòng ngân hà xanh đậm tản ra khí tức cương quyết và kiêu ngạo khó có thể dùng từ nào để mô tả. Nhưng dù sao nó cũng chỉ là khí tức nhân gian, nếu so với kiếm ý hoàn mỹ của thiên không trấn áp xuống thì căn bản không thể nào sánh được. Tất cả tu hành giả Trường Lăng ở phía xa đều cho rằng người đã bị thương nặng như Bạch Sơn Thủy căn bản không thể nào đỡ nổi một kiếm hoàn mỹ như vậy.
Có điều, cũng trong một cái chớp mắt này, dù bị một kiếm chém đứt xương đòn vai và gần như cắt đứt động mạch chủ cũng không làm cho Trần Giam Thủ thay đổi sắc mặt nhưng lúc này y lại đột nhiên biến sắc. Từ nãy đến giờ y chưa từng kêu to lên một tiếng, phi kiếm ủ rũ trước người bỗng nhiên sáng như ngôi sao, hoảng loạn phi vút đến Bạch Sơn Thủy.
Không người nào hiểu được sự hoảng loạn của Trần Giam Thủ, mà cũng không ai kịp nghĩ đến điều này!
Lưu hỏa nhợt nhạt rơi xuống đất.
Rất nhiều người cảm thấy hoảng sợ.
Chỗ nào lưu hỏa rơi xuống mặt đất thì lập tức dưới mặt đất nơi đó như có một thế giới đầy ánh sáng đang dần hình thành và không ngừng to ra. Mặt đất xuất hiện vô số vết nứt, trong vết nứt cũng phát ra những luồng ánh sáng trắng nhạt thần diệu rực rỡ.
Hình ảnh này dừng lại trong đồng tử mọi người chỉ một chớp mắt.
Sau đó, mặt đất nổ tung, một quang đoàn(*) thật lớn từ dưới đất trồi lên, vô số đất đá vỡ vụn bay lên.
(*) Quang đoàn: vòng tròn ánh sáng.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy thân thể Lương Liên bay ra cùng những khối đất đá sau khi mặt đất nổ tung.
Trên người y toả ra ánh sáng huyền thiết đến chói mắt nhưng so với quang đoàn nhợt nhạt kia, ánh sáng ấy vô cùng ảm đạm, nhợt nhạt giống như là bóng mờ.
Phi kiếm Trần Giam Thủ đã đến mép ngoài quang đoàn nhưng bị khí tức khổng lồ đang khuếch trương ra bên ngoài ngăn cản, thế tới của phi kiếm chậm hẳn lại, so với hình ảnh chiến đấu lúc trước thì lúc này trông nó thật chậm chạp.
Chỉ là uy lực còn sót lại thôi mà cũng làm cho phi kiếm của tu hành giả Thất cảnh di chuyển khó khăn. Nhưng mà vào lúc này, một việc làm cho nhiều người ngừng thở chính là Bạch Sơn Thủy vẫn đứng vững như trước.
Thân thể Bạch Sơn Thủy bay lên, nàng đứng vững vàng trên một khối đất cũng đang bay lên.
Thân ảnh của nàng rất vững.
Nàng mặc áo trắng, quang đoàn màu trắng xanh dưới chân chiếu rọi đến, chẳng những quang đoàn không giảm cường độ sáng rực mà còn khiến nhìn nàng càng thêm chói mắt.
Tiếp theo, mọi người nhìn thấy thủy quang.
Quang đoàn màu trắng xanh phía dưới xuất hiện vô số dòng nước chảy óng ánh.
Thân thể Lý Vân Duệ như một cây đinh, đôi chân đóng chặt trên khối đất, một nửa thanh kiếm mỏng còn lại vẫn ngoan cường bay múa bên cạnh hắn và Bạch Sơn Thủy.
Trong tích tắc này, hắn và Bạch Sơn Thủy liếc mắt nhìn nhau.
Hắn đã hiểu được Bạch Sơn Thủy đang chờ đợi cái gì.
Lúc này, những rung động lắc lư trong thành Trường Lăng đã hoàn toàn ngừng lại. Tất cả những rung động lắc lư ấy giống như đã tìm được chỗ phát tiết. Mà lúc này, cửa ra sự phát tiết này lại ở ngay dưới chân bọn họ.
Tài điều khiển nước của Vân Thủy Cung nước Ngụy là đệ nhất thiên hạ. Trước đó, Bạch Sơn Thủy có nói với hắn, nguồn gốc của những rung động lắc lư là do dòng sông ngầm bên dưới Trường Lăng.
Dòng sông ngầm cũng là đường thuỷ, chỉ là nó nằm ở sâu dưới mặt đất. Chỉ có bắn thẳng lên cao, Bạch Sơn Thủy mới cảm giác được một cách rõ ràng tình hình của dòng sông ngầm này, vì vậy mà nàng sẵn sàng tiêu hao hết chân nguyên để tìm cửa vào dòng sông ngầm phù hợp.
Mấu chốt nhất chính là nàng nhất định phải có lực lượng thật cường đại giúp khơi thông một lối đi.
Muốn giữ chân tu hành giả cấp bậc như nàng, nhất định phải xuất hiện lực lượng mạnh hơn nàng.
Cho nên nàng một mực chờ đợi chính là lực lượng chân chính của Trịnh Tụ.
Vì vậy, nàng không lo ngại thân thể có tổn thương, chọn phương thức chiến đấu như vậy với Lương Liên.
Một hố nhỏ hoàn mỹ, cơn mưa nghịch thiên bay lên, con suối dũng mãnh đánh úp về phía Lương Liên, kể cả chiêu kiếm của bản mệnh kiếm kia, tất cả đều vì bố cục sau cùng này.
Trịnh Tụ không muốn trực tiếp giết chết nàng.
Cho nên một kiếm cuối cùng này của Bạch Sơn Thủy tuy tràn đầy khí tức cuồng nhiệt và kiệt ngạo nhưng cũng là một kiếm chí nhu.
Nước nguyên bản là chí nhu.
Một kiếm này của nàng cũng không phải là để chống đỡ mà chẳng qua là dùng kiếm thế chí nhu để giữ mình.
Ngay tại thời khắc đó, Trần Giam Thủ cảm giác được kiếm ý được xuất ra của nàng nhưng đã trễ.
Vô số âm thanh mãnh liệt quát lên ở trong bụi cỏ lau đen kịt phía xa. Nhưng lúc này đường sống đã hiện, còn có ai có khả năng ngăn cản một Bạch Sơn Thủy như giao long về biển?
Dòng nước óng ánh từ mặt đất tuôn trào ra, quang đoàn màu trắng nhạt lạnh lẽo nhuộm màu nhân gian, rồi dần trở nên suy yếu vô lực, sau đó nhanh chóng sụp đổ và bắt đầu biến mất.
Dưới chân Bạch Sơn Thủy vang lên âm thanh của thiên quân vạn mã đang lao nhanh, vô số sóng khí trào ra, cuối cùng hoàn toàn phun ra một hơi, hoàn toàn đẩy ra hết. Ngàn vạn dòng nước hợp lại một chỗ tạo thành một cột nước thô to đến độ khó có thể tưởng tượng được, hướng lên bầu trời.
Ánh mắt Lý Vân Duệ lướt qua thân ảnh Bạch Sơn Thủy rồi nhìn đến hỏa tuyến nơi xa, nhìn quân đội Đại Tần sau vô số bó đuốc bị biến sắc, tự nhiên trong lòng hắn sinh ra kính ý đối với bạch y nữ tử này. Nhưng vào lúc này, sự trầm ổn tỉnh táo lúc trước của hắn bất chợt biến mất.
Sắc mặt hắn kịch biến, lớn tiếng hô to với Bạch Sơn Thủy:
- Cẩn thận!
Trong cột nước cực lớn dưới chân Bạch Sơn Thủy lờ mờ xuất hiện một âm ảnh màu lục.
Trong khoảnh khắc Lý Vân Duệ lên tiếng, một tiếng 'rầm, ào' vang lên, âm ảnh kia như một loài thuỷ thảo đang sinh trưởng thật tốt vươn cao lên. Trong cột nước, xuất hiện một đạo sóng khí kinh khủng tách hoàn toàn cột nước ra!
Tâm Bạch Sơn Thủy bỗng trầm lặng tới cực điểm, toàn thân trở nên lạnh như băng.
Dưới chân, truyền đến khí tức nàng cảm thấy rất quen thuộc, thanh kiếm kia thuộc về Liên Ba, một trong thập tam Hầu của Đại Tần, mà người cầm kiếm lại chính là người trông coi Đại Phù Thủy Lao(*), Thân Huyền.
(*) Đại Phù Thủy Lao: 'phù' ở đây có nghĩa là nổi, nhà lao lớn có nước nổi.
Hai người này đều có tài điều khiển nước, là những đối thủ mà nàng kiêng kỵ nhất ở Trường Lăng. Ngay từ khi trận phục kích này bắt đầu, Bạch Sơn Thủy lo lắng nhất hai người này sẽ xuất hiện nhưng mà nàng không ngờ được rằng đối phương lại chọn lúc này, dùng cách thức này để xuất hiện.
Rút cuộc là lúc Trường Lăng bắt đầu rung động lắc lư, nữ nhân hoàn mỹ ở sâu trong hoàng cung kia đoán được dụng ý của nàng nên đã an bài hậu chiêu hay là do Thân Huyền quen thuộc mạch nước Trường Lăng nên tự thân dùng phương thức này để ám sát nàng. Lúc này, Bạch Sơn Thủy không thể nào đoán được, nàng vô cùng phẫn nộ, lửa giận lạnh lùng từ trong lòng tuôn ra vô cùng vô tận giống như sẽ tuôn trào đến khắp nơi trong cơ thể nàng.
Lực lượng của nàng đã hết.
- Không nên!
Nhưng ngay trong tích tắc này, thân thể của nàng lại một lần nữa chấn động kịch liệt, một tiếng thét lớn vang lên.
Một đạo kiếm quang hơi mỏng mang theo khí tức không biết sợ là gì, xuyên qua sóng nước, nghênh tiếp cột thuỷ thảo giống như một kiếm quang màu xanh lục đậm đang mỗi lúc một lớn kia.
Một tiếng 'bùng' trầm đục vang lên.
Sóng gió mãnh liệt.
Mảnh kiếm khinh bạc kia theo sóng nước bay tứ tán ra ngoài.
Một đạo phi kiếm này không cách nào ngăn cản một kiếm tích luỹ đã lâu của Thân Huyền.
Lý Vân Duệ cũng biết mình không có khả năng chống đỡ được một kiếm này của Thân Huyền.
- Đi!
Hắn nhìn qua và rồi kêu lớn với Bạch Sơn Thủy, ngay khi tiếng kêu vang lên, thân thể hắn giống như một thanh kiếm lao nhanh ra ngoài.
Thân thể của hắn như kiếm chém ngang, chặn trước kiếm quang màu lục đậm.
Bạch Sơn Thủy im lặng.
Kiếm quang màu lục đậm xuyên qua thân thể Lý Vân Duệ, dòng nước óng ánh chảy phía sau hắn trở nên đỏ tươi nhưng gương mặt hắn vẫn không hề xuất hiện chút gì hoảng loạn, ngược lại, càng trở nên bình tĩnh dị thường hơn.
- Đi!
Lý Vân Duệ mở miệng, Bạch Sơn Thủy không nghe được tiếng của hắn nhưng lại thấy rõ khẩu hình.
Ầm!
Nghìn sóng nước chồng chất, trong khoảnh khắc đã nuốt hết thân ảnh mấy người bọn họ.