Xe ngựa Lưỡng Tằng Lâu đưa Đinh Ninh trở về ngõ Ngô Đồng Rụng Lá, dừng lại trước quán rượu vô danh có lá cờ lệnh màu xanh.
Phụ trách đánh xe là một gã kiếm sư áo nâu, tuy không rõ khuya nay Đinh Ninh đã đóng góp những gì, nhưng chỉ bằng việc hắn có thể theo bên cạnh Vương Thái Hư cũng đủ khiến lòng tôn kính của tên phu xe đối với Đinh Ninh lên đến cực điểm.
Đinh Ninh cảm ơn kiếm sư tên gọi Chu Tam Tỉnh này một tiếng rồi đẩy cửa đi vào quán rượu.
Bên trong tối om, theo sau tiếng cửa ken két là tiếng chân của Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Nàng vừa mới tắm xong, mùi mái tóc mới gội quyện với mùi hương cơ thể tỏa ra nhàn nhạt, thơm phức.
Bóng tối cũng vô phương che dấu vẻ mỹ lệ của nàng.
Chỉ có giọng nói là vẫn lạnh lùng như mọi khi, cất lên từ trong bóng tối nói với Đinh Ninh:
- "Ngươi quá nôn nóng, rõ ràng đã nói với ta trước khi đột phá đệ tam cảnh sẽ không nhiễu sự gây chú ý, khi ngươi chưa luyện tới Chân Nguyên cảnh thì cho dù có là đệ tử của người ấy cũng dễ dàng bị kẻ khác sát hại."
Lúc này, Đinh Ninh bỗng trầm mặc chứ không thoái mái đấu láo như mọi khi.
Mất một lúc hắn mới mở miệng hỏi:
- "Cô lo lắng cho an nguy của tôi hay lo cho việc tu luyện của cô?"
- "Ngươi có vấn đề thật rồi, bình thường chả bao giờ ngươi nói mấy câu như vậy". Giọng nói Trưởng Tôn Thiển Tuyết càng lạnh lùng hơn trước: "Ngươi phải biết hai chuyện đấy không có gì khác nhau."
Đinh Ninh lại im lặng một lúc rồi nói:
- "Quả thực tôi có hơi nóng nảy, nhưng trong kế hoạch của chúng ta không có cái tên Ly Lăng Quân cộng chuyện hắn bất ngờ đi cầu hôn cô... Với năng lực của Ly Lăng Quân, nếu vương triều đại Sở không phát sinh chuyện đặc biệt hắn tuyệt sẽ không vội vàng như vậy. Bạch Dương Động là một nơi tu hành thâm căn cố đế tại đại Tần, là căn cơ của đại Tần. Mặc dù dính chuyện với hoàng hậu, nhưng nếu không quá đáng thì hoàng đế cùng hai thừa tướng nhất định không để phe cánh của hoàng hậu sát nhập vùng đất của người tu hành vào Thanh Đằng kiếm viện, bởi việc sát nhập này chẳng khác nào xóa sổ một tông phái tu hành, quân đội thì đột ngột nhúng tay vào chuyện nơi chợ búa... Cô sơn kiếm tàng lại sắp xuất thế, rất nhiều địa phương có biến động lớn, Trường Lăng hiện chẳng khác gì một tòa thành đợi bão, mọi thứ đều cực kỳ khẩn trương."
Ngừng lại một chút, Đinh Ninh lạnh lùng nói tiếp:
- "Tôi phải nhanh chóng trở thành người tu hành, hôm nay tôi nói chuyện với Vương Thái Hư có lẽ cô cũng đã nghe thấy, chắc cô cũng hiểu, cơ hội gia nhập Bạch Dương Động hoặc thậm chí là Thanh Đăng kiếm viện không phải chỉ đơn giản ngồi đợi là có, cho nên tôi phải nắm lấy thật nhanh."
- "Ta mặc kệ lý do gì của ngươi, sau khi ngươi giết Tống Thần Thư tại Ngư Thị trở về là ta đã cảm thấy bất an" Trưởng Tôn Thiển Tuyết nói không chút khách khí:
- "Ta chỉ biết tu vi hiện tại của ngươi rất thấp, gấp gáp tiếp xúc với tầng lớp quyền thế cùng những tu hành giả lợi hại sẽ khiến ngươi dễ gặp nguy hiểm."
Nghe vậy, Đinh Ninh chợt nghĩ đến sự tình đặc biệt của bản thân, hắn cảm thấy mình cô lãnh hơn bất cứ ai ở thành Trường Lăng này, lại nghĩ tới sinh tử của cô gái hữu tình hơn bất cứ ai hắn từng biết trước mặt cùng mình có liên quan mật thiết, lãnh ý trong mắt Đinh Trữ hoàn toàn biến mất.
Ánh mắt của hắn chợt sáng lên trong đêm tối.
- "Nhất định tôi sẽ cẩn thận hơn." Hắn cực kỳ nghiêm túc nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết, nói: "Trước khi luyện tới đệ bát cảnh, tôi nhất định sẽ coi trọng an nguy của bản thân mình."
Cảm giác được cảm xúc thành tâm khác thường trong câu nói của Đinh Trữ, Trưởng Tôn Thiển Tuyết khẽ nhăn mày.
Nhưng nàng không nói gì thêm mà lặng lẽ trở lại nhà sau, lúc đến cửa phòng ngủ, nàng như nghĩ đến điều gì liền hỏi:
- "Ngươi nhất định muốn vào Mân Sơn kiếm tông để luyện Tục Thiên thần quyết phải không?"
- "Không sai, nếu tôi không luyện Tục Thiên thần quyết thì cơ thể này sẽ báo hại tôi chết sớm." Đinh Ninh nhẹ giọng trả lời: "Bất quá cũng không phải là không còn cách, ngoại trừ Tục Thiên thần quyết còn có vài loại công pháp khác có ích cho tôi."
Thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng của Trưởng Tôn Thiển Tuyết một lần nữa vang lên: "Nhưng chỉ có Tục Thiên thần quyết là có nhiều hy vọng nhất."
Đinh Ninh gật nhẹ đầu trong bóng tối:
- "Có hay không thì cũng là một cơ hội tốt, công pháp này không chỉ giúp tôi sống sót mà còn có ích cho việc tu hành sau này."
- "Công pháp tu luyện của các ngươi nếu phối hợp với Tục Thiên thần quyết thì sẽ mạnh hơn nữa à?"
Trưởng Tôn Thiển Tuyết cũng bắt chước bộ dáng trầm ngâm của hắn, mất một lúc như thế nàng mới mở miệng: "Ta nhớ rồi, người kia là tử địch của Mân Sơn kiếm tông, cho nên hắn không thể tiến vào đó tu luyện công pháp ấy."
Chẳng có chuyện gì Đinh Ninh dấu nàng, chỉ là nàng có hỏi hay không mà thôi.
Cho nên hắn đơn giản trả lời: "Đúng vậy."
Trưởng Tôn Thiển Tuyết lại hỏi:
- "Nếu ngươi thuận lợi gia nhập Mân Sơn kiếm tông, vậy chuyện tu hành của ta thì sao?"
Đinh Ninh bình tĩnh trở lại, ít nhất là giọng nói của hắn:
- "Chuyện này tôi đã nghĩ kĩ, kế hoạch gia nhập Mân Sơn kiếm tông của ta là thông qua con đường thứ hai, thông qua thí luyện mà nhập sơn nên thời gian tu luyện ở trong đó chỉ có hạn chứ không giống đệ tử chính thức phải vượt qua Chân Nguyên cảnh mới được xuất sơn, cho nên không ảnh hưởng đến việc tu luyện của tôi và cô."
Trưởng Tôn Thiển Tuyết thôi không thắc mắc nữa, tiếp tục đi vào phòng đồng thời nói vọng ra: "Ta chờ ngươi bên trong."
Nàng chỉ nói một câu ngắn gọn.
Người nào nghe thấy chắc hẳn không khỏi nghĩ ngợi lung tung, một câu nói vô cùng mập mờ.
Nhưng tại gian phòng cay nồng hương rượu này, những câu nói như thế hầu như ngày nào cũng có, giữa hai người bọn họ lại không có lấy một chút mập mờ.
Chỉ có hung hiểm cùng khắc nghiệt.
Đinh Ninh thực hiện công việc quen thuộc: sửa sang lại chăn đệm rồi nằm xuống giường.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết chậm rãi nằm xuống bên cạnh hắn, thiên địa nguyên khí bắt đầu tỏa ra khắp người nàng, sấy khô cong những lọn tóc còn ướt.
Phong tuyết lại nhảy múa quanh người cô gái và Đinh Ninh.
Sau lần đột phá cửa ải lần trước, chuyện tu luyện của Trưởng Tôn Thiển Tuyết không gặp trở ngại nào.
Hắn đã không cần phải bất đắc dĩ dùng thân thể mình bức chân khí rót vào người nàng giúp nàng tu luyện nữa, càng không cần phải dùng thân nhiệt sửi ấm cơ thể của nàng.
Hôm nay quả thật là một ngày dài, bận rộn từ sáng đến tối đủ thứ chuyện, hết thảy cũng diễn ra nhanh hơn kế hoạch - người cùng việc ở nơi đẩu đâu xa xôi bỗng xuất hiện trước mắt hắn.
Nhìn gương mặt Trưởng Tôn Thiển Tuyết trong gió tuyết, hắn chợt muốn ôm nàng biết bao.
Nhưng hắn biết chắc ăn nếu làm thế thì nàng sẽ giết hắn ngay lập tức.
Cho nên hắn đành nhìn nàng cách một lớp gió sương.
Trong mắt hắn, một thước ngắn ngủi giữa hắn và cơ thể của nàng chẳng khác gì hai bờ trường giang, khoảng cách giữa chân đèo và đỉnh núi vời vợi, khoảng cách giữa sống, và chết.
Cùng thời gian ấy, Dạ Sách Lãnh đang đi bên trong Thiên Tư giám.
Nàng rảo bước qua một thông đạo dài và lớn hướng về căn phòng sâu nhất tại Thiên Tư giám.
Đèn đuốc hai bên thông đạo tắt lịm theo mỗi bước nàng đi qua.
Nàng thích đi trong đêm tối.
Trên người là bộ quần áo màu trắng như cũ, vẫn như lời nói của Triệu Trảm - nàng chẳng ăn nhập gì với màn đêm này hay với Trường Lăng xám xịt.
Màn lớn rũ xuống che kín căn phòng cuối cùng trong Thiên Tư giám.
Màn lớn lộn xộn giăng rũ như mê cung, dấu đi thân ảnh của Dạ Sách Lãnh, đồng thời che đi khí tức khiến thậm chí là bậc cao thủ cũng không thể vận niệm lực tiến vào.
Chính giữa đống màn là một cái giường tròn êm ái.
Trước giường có mội cái đỉnh thuốc đang sôi.
"Ộc" - Dạ Sách Lãnh phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ bạch sam cùng khoảng đất trước người nàng.
Nhưng sắc mặt nàng thì vẫn bình tĩnh và mạnh mẽ như trước.
Phải mạnh mẽ vì nàng biết khắp Trường Lăng người muốn nàng chết đem bàn tính ra cộng cũng không hết.
Chỉ có mạnh mẽ mới giúp nàng sống tốt.
Nàng chậm rãi đi về phía trước kéo dài một làn hơi nước óng ánh trôi lững thững sau lưng.
Màu máu đỏ tươi trên bạch sam và dưới đất càng lúc càng mờ đi rồi bốc hơi hoàn toàn.
Nàng bình tĩnh thả người ngồi lên giường, tay mở dược đỉnh trước mặt ra.
Nước thuốc bên trong đang sôi sùng sục nung một khỏa Ngao Long đan màu vàng kim óng ánh.
Nàng đưa muôi nước thuốc vào miệng rồi từ từ nuốt xuống.
Đôi mày xinh đẹp nhăn nhăn tít, rồi rất nhanh sau đó bình tĩnh trở lại.