Người cung nữ hít sâu một hơi.
Bà ta nhìn chằm chằm vào nơi Chu gia lão tổ và Đinh Ninh, Phù Tô biến mất.
Từ trước tới nay, bà ta luôn cho rằng Nguyên Vũ Hoàng Đế và Hoàng Hậu vì Đại Tần vương triều, quyết định làm cái gì cũng là chính xác, nếu muốn khai sáng nên cơ nghiệp từ xưa đến nay chưa hề có, thì đương nhiên nhiều khi phải vô tình, thậm chí phải hi sinh.
Sự vô tình và hi sinh đó, chính là để Đại Tần vương triều càng cường đại hơn, là để con dân Đại Tần càng thêm giàu có.
Nhưng ngày hôm nay, vì ngăn cản Sở Đế mà phải hi sinh Phù Tô, đến phiên bà ta phải ra quyết định hy sinh một trong những người bà ta thương yêu nhất, thì niềm tin của bà ta bắt đầu xuất hiện một chút dao dộng.
Đinh Ninh và Phù Tô bị Chu gia lão tổ dùng sức mạnh cưỡng ép bay qua cửa trận.
Sức mạnh bên trong cửa trận đã vô cùng suy yếu, nhưng đối với Đinh Ninh và Phù Tô, thì vẫn cực kỳ cường đại.
Vô số cành cây lộn xộn tràn ngập trong thức hải Đinh Ninh, làm hắn vô cùng phiền muộn, khí huyết trong người cũng không được lưu thông xuyên suốt, nét mặt hắn đầy lạnh lùng và sát ý.
Nhờ thức niệm của hắn, những con tiểu tằm lại lặng lẽ xuất hiện, bắt đầu thôn phệ những tia khí lạnh giá đang phong bế kinh mạch trong người.
Nhờ tiểu tằm thôn phệ, kinh mạch của hắn lại dần trở nên thông suốt, song hắn vẫn để chân nguyên nằm im trong khí hải, làm cho khí tức không hề có chút xíu biến đổi nào.
Chu gia lão tổ không biết Sở Đế và Đại Tần Đế sư đã nhất trí với nhau là sẽ không ra tay, lão chỉ biết mình phải thật nhanh, lão dùng hết toàn lực, chỉ sau mấy hơi thở, sự công kích của những cành lá xung quanh lão và Đinh Trữ, Phù Tô đều hoàn toàn biến mất, quang cảnh trước mắt hiện ra rõ ràng.
Đã vượt qua cửa trận.
Thân là hoàng tử được Nguyên Vũ Hoàng Đế và Hoàng Hậu coi trọng nhất, Phù Tô biết trên người mình có những món đồ mà vô số Tu Hành Giả của cả Đại Tần vương triều đều phải tha thiết ước mơ, đương nhiên biết nếu hắn chết ở đây, sẽ mang tới hậu quả gì.
Nhưng khi nhìn thấy quang cảnh đằng sau cửa trận, Phù Tô lại tạm thời quên mất an nguy của mình, sự chú ý của hắn đã hoàn toàn bị cảnh trí trước mặt hấp dẫn.
Trước mặt hắn là một lòng sông đã khô cạn, không có cành cây ngọn cỏ nào, chỉ có những viên tinh thạch trông như đá cuội hình bầu dục.
Những viên tinh thạch này có màu đỏ thẫm như hồng bảo thạch, trong veo, bên trong có ngọn lửa màu vàng cháy rừng rực.
Nhìn từ bên ngoài, cứ tưởng sương mù phủ cả mặt đất, nhưng thực tế, ở đây sương mù chỉ có từ cách mặt đất từ khoảng mười trượng trở lên.
Ngay giữa lòng sông cạn, có một khối kiến trúc khổng lồ bằng đá màu xanh đứng sừng sững.
Tòa kiến trúc này bên dưới to, bên trên thu nhỏ lại, giống như một tòa lăng mộ khổng lồ. Ở dưới đáy, cứ mỗi mười mét lại có một cái cổng vòm, bên trong những cổng vòm có thể nhìn thấy màu xanh ngắt của cây cối, cả kiến trúc toát ra khí tức tang thương và xa xưa.
Giống như một cái vườn do vương thất cổ xưa kiến tạo.
Nhưng dù là vườn do vương thất xây lên, thì một kiến trúc kiên cố như vậy, cũng không thể nào chỉ là để trồng hoa và cây cảnh.
"Bên trong đó có cái gì?"
Phù Tô quay sang hỏi Chu gia lão tổ, trên mặt xuất hiện một tia sát ý, "Nhìn rõ ràng kiến trúc kia đâu phải để phòng ngừa Tu Hành Giả tiến vào, mà là để vây khốn món đồ bên trong nó, rốt cuộc trong đó có mãnh thú tới cỡ nào, ngươi còn muốn lợi dụng chúng ta làm cái gì?"
Chỉ còn thiếu một chút nữa là tới bước cuối, nhưng Chu gia lão tổ đã ngã ngồi xuống đất, lão thậm chí không thể ngồi vững vàng, nhưng trên mặt lão lại đầy hưng phấn và chờ mong, đến mức gương mặt đỏ ửng hẳn lên.
"Nếu đã đến lúc cuối, có lừa gạt thêm các ngươi cũng không có ý nghĩa gì."
"Trong đó có một cây Nhục Bồ Đề, và một con rồng bị mù."
Nhục Bồ Đề?
Rồng mù?
Năm chữ ấy, chữ nào cũng làm cho Đinh Ninh khiếp sợ.
"Trong này lại có Nhục Bồ Đề, và rồng?" Hắn lẩm bẩm.
"Nhục Bồ Đề là cái gì, rồng mù là cái gì?" Phù Tô hỏi, hai thứ này, hắn chưa bao giờ nghe thấy.
"Đều là những món đồ cực kỳ biến thái."
Đinh Ninh giải thích: "Có một số Tu Hành Giả cực kỳ cường đại sau khi chết, Chân Nguyên và Thiên Địa Nguyên Khí tích góp trong cơ thể ngưng tụ không tiêu tan, khi gặp phải một số vật thể đặc biệt sẽ tạo nên những sự kết hợp kỳ dị, Nhục Bồ Đề chính là một loại trong số đó. Một loại cây đặc biệt kết hợp với di thể của Tu Hành Giả cường đại, biến thành một loại không phải cây cũng không phải cơ thể, mà giống như Linh Thể. Tác dụng của nó, được phát hiện nhờ vào các tu hành giả Đại Tề Vương Triều. . . Những tông sư tu luyện Âm Thần Quỷ vật, phát hiện nếu luyện hóa Linh Thể này, sẽ làm cơ thể của mình cũng sinh ra một sự biến đổi kỳ dị, trở thành một linh thể hầu như không bao giờ già yếu."
"Một Linh Thể hầu như không bao giờ già yếu?" Phù Tô có chỗ không thể hiểu được.
Đinh Ninh gật đầu: "Ví dụ đơn giản, như Cương thi, nếu nó chỉ bị trọng thương ở một vị trí nào đó trên cơ thể, thì nó cũng vẫn không chết, trừ phi cơ thể bị đánh nát thành nhiều mảnh, đầu bị chém đứt. Nhưng Linh Thể loại này có tốc độ khôi phục cực kỳ chậm, nên nếu cơ thể bị đánh thủng, thì những lỗ thủng đó cũng phải một thời gian dài sau mới lành lại."
Đến lúc này Phù Tô mới hiểu vì sao Sở Đế và Chu gia lão tổ đều tới đây.
Cả hai người đều thuộc loại gần đất xa trời, và cả hai đều có tu vi cường đại, nhất là Sở Đế, nếu cơ thể biến thành Linh Thể như vậy, thì trong Lộc Sơn Hội Minh lão sẽ trở thành một đối thủ càng mạnh. Thực ra Sở Đế vốn đã không phải Tu Hành Giả bình thường, dù cơ thể có biến thành Linh Thể dạng này, thì tu vi cũng không tiến bộ thêm được, nhưng đối với lão, chiến thắng thời gian và chiến thắng Lộc Sơn Hội minh, chính là tất cả.
"Con rồng mù không phải là rồng thật, mà là một loại trùng đất kích thước lớn. Nó có mắt, nhưng mắt của nó không nhìn thấy, nó cảm nhận mọi thứ bằng râu. Thực lực của nó rất cường đại, có thể so với Thất Cảnh, nên Tu Hành Giả ngày xưa gọi nó là rồng. Ba mươi năm trước, đừng nói Nhục Bồ Đề chưa thành thục, dù nó đã thành thục, thì sau khi cưỡng ép phá trận, bị thương tích nặng, Chu gia lão tổ cũng không phải là đối thủ của nó. Bây giờ, dù Sở Đế không xuất hiện, nếu muốn giết nó, thì cũng phải trả giá đắt, nên từ đầu, lão đã muốn lợi dụng ta mở đường tới đây, sau đó dụ con rồng mù đi, để lão thừa cơ lấy Nhục Bồ Đề."
"Kiến thức ngươi có quả là không ít."
Chu gia lão tổ cười nhạt: "Nhưng nó cũng không thay đổi được gì."
Phù Tô lắc đầu: "Ngươi không thể làm như vậy."
Đinh Ninh cau mày, hắn biết Phù Tô muốn làm gì, nhưng hắn không nghĩ làm vậy là có hiệu quả.
Lúc Phù Tô nói ra những lời kia, có kèm theo một loại khí tức uy nghiêm tôn quý khó tả, làm cho Chu gia lão tổ cảm nhận được có điểm khác thường.
Lão nhìn Phù Tô chằm chằm.
"Ta ra lệnh cho ngươi không được làm như vậy." Phù Tô lạnh lùng nhìn lão: "Vì ta không phải là Tô công tử bình thường, ta là hoàng tử Phù Tô."
Chu gia lão tổ lạnh người.
Lão đã hiểu vì sao một nhân vật như Mặc Thủ Thành lại xuất hiện ở nơi đây.
"Thì ra ngươi chính là hoàng tử Phù Tô được Nguyên Vũ Hoàng Đế và Hoàng Hậu thương yêu nhất."
Lão cười dữ tợn: "Ngươi ra lệnh cho ta không được làm như vậy?"
Phù Tô uy nghiêm nhìn Chu gia lão tổ: "Chẳng lẽ Chu gia không muốn còn tồn tại ở Trường Lăng?"
"Chu gia chính là ta, ta chính là Chu gia, nếu ta ngã, Chu gia còn có thể sống ở Trường Lăng sao?"
Chu gia lão tổ giễu cợt: "Đồ con nít, ta cần mạng của các ngươi để đổi lấy mạng của ta, ngươi nghĩ ta sẽ nghe mệnh lệnh của ngươi không?"
"Mà ta cũng không cần phải sốt ruột."
Chu gia lão tổ hầu như không thể cử động được nữa, nhưng có một luồng khí tức từ người lão đang không ngừng tỏa ra, lão nhìn lại sau lưng, vẻ mặt đầy cảm thông, giọng nói đầy châm chọc: "Con trai à, ngươi đã bị người vứt bỏ rồi."
"Ngươi!" mặt Phù Tô trắng bệch, hắn cực kỳ phẫn nộ, nhưng không biết phải nói gì, chỉ theo bản năng quát lên: "Lớn mật!"
"Nếu đã biết thân phận của ngươi, ta càng không thể tha cho ngươi được." Chu gia lão tổ nghiêm nghị: "Hôm nay ta hại tính mạng bạn tốt của ngươi, nếu để cho ngươi sống sót, sau này ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho ta, nhưng yên tâm, ta sẽ không giết ngươi ngay đâu, dù sao ta cũng có thể lợi dụng ngươi, để Nguyên Vũ Hoàng Đế và Trịnh Tụ kia sợ ném chuột phải sợ vỡ bình."
Phù Tô không ngờ kết quả trở thành như vậy, mặt hắn tái nhợt quay sang nhìn Đinh Ninh, trong mắt đầy đau thương và áy náy.
"Dù có chút đáng tiếc, nhưng bây giờ hắn còn quan trọng hơn ngươi."
Chu gia lão tổ nhìn Đinh Trữ: "Nhưng nếu ngươi có thể chứng minh ngươi có giá trị hơn hắn, ta sẽ cho ngươi sống sót."
Đinh Ninh ngẩng đầu lên: "Ngươi đang nằm mơ."
Ánh mắt Chu gia lão tổ chuyển thành mãnh liệt, lão không nói thêm gì nữa, một luồng khí từ người lão thổi tới, hất Đinh Ninh bay về phía cổng vòm