Kiếm Vương Triều

Chương 149: Q.3 - Chương 149: Không dám đánh




- Ngươi nhanh nhưng không nhất định ta phải nhanh theo ngươi.

- Cũng không phải ngươi dụng kiếm nhanh thì ta phải dùng kiếm nhanh hơn để ứng đối!. Đinh Ninh lên tiếng.

Ngay thời điểm hắn mở miệng nói câu nói đầu tiên, trước người Đinh Ninh, một đạo kiếm ý mới đã hình thành.

Đã không còn là Cực Quang Kiếm ý.

Mà thời khắc đạo kiếm ý này hình thành cũng rất đặc biệt, đó là ngay lúc Đan Hống Kiếm của Cố Tích Xuân dưới hình dạng cá chép ngưng tụ nhỏ lại và gia tăng tốc độ.

Lập tức, không khí khô nóng trước người Cố Tích Xuân đột nhiên ẩm ướt trở lại.

Một luồng hơi nước nhộn nhạo hình thành trước đạo kiếm ý của Đinh Ninh ngay khi hắn nói xong, làm cho không khí xuất hiện rất nhiều hư ảnh giống như gợn sóng.

Sau đó hắn liền thu kiếm.

Hầu như tất cả mọi người đều không dám tin vào mắt mình.

Hiển nhiên Đinh Ninh không muốn xuất ra Kiếm thứ hai.

Với tốc độ của Đan Hống Kiếm lúc này, hắn thu kiếm nghĩa là không có khả năng xuất ra kiếm thứ hai được nữa.

Chẳng lẽ, hắn chắc chắn một kiếm này đã đủ để đối phó với Cố Tích Xuân?

Nhưng mà điều này có thể sao?

Trong cảm nhận của tất cả mọi người, một kiếm này của Đinh Ninh kiếm ý cực kỳ mờ nhạt, thời điểm Đinh Ninh xuất ra kiếm này cũng không hề sử dụng lượng lớn Chân Nguyên, nên những tầng gợn sóng cũng không chứa nhiều lực lượng.

Chỉ như thế thì làm sao có thể chống đỡ được với kiếm của Cố Tích Xuân?

Dù cho xuất hiện kỳ tích là ngăn cản được, nhưng tại sao lại không xuất ra kiếm thứ hai?

...

Trong tích tắc này, chỉ có Đàm Thai Quan Kiếm, Tịnh Lưu Ly cùng một ít số người khác tựa như phát hiện ra điều gì, ở sâu trong đôi mắt họ bỗng nhiên sáng lên.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh.

Khi Đinh Ninh mới vừa lên tiếng, Cố Tích Xuân chỉ kịp nghe được một chữ, cho nên hắn căn bản không phát hiện có gì không đúng.

Bá. Một tiếng nứt vang lên.

Kiếm của Cố Tích Xuân đã phá không bay tới.

Trong tích tắc, Đan Hống Kiếm như cá chép nhập thủy, phá vỡ màn sóng nước mà chui vào, nó căn bản không bị cản trở gì.

Từng tầng sóng nước bị kích vỡ tạo thành vô số giọt nước cực nhỏ, ngay sau đó bị thủy ngân khô nóng hấp dẫn, bay về phía thân kiếm màu đỏ thẫm.

Những giọt nước này nhanh chóng bị hút vào bên trong thủy ngân, làm cho Đan Hống Kiếm đang dùng tốc độ kinh người đụng vào tầng tầng màn nước, càng tạo nên lực đè ép cường đại.

Những giọt nước chỉ nhỏ như hạt bụi nên thẩm thấu nhanh hơn, thậm chí vượt qua tốc độ quán thâu chân nguyên của Cố Tích Xuân vào Đan Hống Kiếm.

Thanh kiếm tựa như cá voi hút nước, tầng tầng gợn sóng đều bị nghiền nát, tất cả phấn nước lại bị hút vào thân kiếm.

Thủy ngân đang khô nóng đến cực điểm bỗng trở nên ướt át, tiếp theo, giống như trên ruộng đất khô hạn xuất hiện dòng nước chảy, trong thân kiếm cũng có một dòng thủy lưu di động như mạng lưới.

Thân kiếm như bong bóng bất đầu phồng lên, không phải là hư ảnh, mà thực sự bị phồng lên, sau đó trở nên không ổn định, bắt đầu lắc lư chấn động.Chỉ trong thời gian cực ngắn nó liền chấn động vô số lần.

Ngoại trừ Đàm Thai Quan Kiếm cùng một ít người, những tu hành giả còn lại đang xem cuộc chiến lúc này vẫn chưa phát hiện ra sự biến hóa kia của thanh kiếm, nhưng chủ nhân của kiếm - Cố Tích Xuân rốt cuộc cũng cảm nhận được có gì đó không ổn.

Chỉ tiếc hết thảy đã không kịp.

Đan Hống Kiếm đã đến trước mặt Đinh Ninh khi hắn còn chưa nói hết câu nói đầu tiên.

Mạt Hoa Tàn Kiếm vừa mới thu hồi đến bên hông.

Chuôi Đan Hống Kiếm màu đỏ thẫm đã hướng cổ họng Đinh Ninh đâm tới.

Thời điểm lúc Cố Tích Xuân vừa mới cảm thấy không ổn, Đan Hống Kiếm còn cách cổ họng Đinh Ninh chưa đến ba thước.

Đến khi trong lòng của hắn xuất hiện khủng hoảng không sao hiểu được, mũi Đan Hống Kiếm chỉ còn vài tấc nữa là có thể xé rách cổ họng Đinh Ninh.

Kình khí lăng lệ đi trước mũi kiếm, mang theo gió rít đã rạch ra trên cổ Đinh Ninh một vết cắt nhỏ, từ đó bắt đầu chảy ra máu tươi.

Mắt thấy vết cắt nhỏ này sắp nhanh chóng mở rộng, chuẩn bị biến thành miệng vết thương bị xuyên thấu. Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt này, Đan Hống Kiếm bất chợt sinh ra chấn động mãnh liệt nhất kể từ lúc hấp thu bụi nước, sau đó trực tiếp bạo liệt.

Thủy ngân vốn đang tụ lại, vững chắc như huyền thiết, bỗng nhiên bị dòng nước tách rời từng mảnh, trong nháy mắt nổ tung.

Kiếm khí dày đặc đủ mọi màu sắc bắn ra tứ phía, tạo ra một vụ nổ lớn nhất, mỹ lệ nhất kể từ khi Mân Sơn Kiếm Hội bắt đầu đến giờ . Bụi thủy ngân bị dòng khí lưu hất bay lên, tạo thành vô số đám mây hình thù kỳ dị, lại giống như một khối thực vật có thân, có cành, có rễ, có lá. Trên mỗi cành cây, bụi thủy ngân phân tán,chớp động tựa như hoa đào nở rộ.

Cây hoa này thập phần xinh đẹp mỹ lệ, đẹp hơn tất cả những cây đào tồn tại trên thế gian này, chỉ có điều, nó nhanh chóng vỡ tan.

Những bụi hoa bay lả tả, rơi vào trên người Đinh Ninh, khiến cho trên người hắn giống như bị phủ lên vô số bụi phấn, biến thành một người bột màu đỏ.

Chẳng qua Đinh Ninh vẫn không để ý, chỉ đứng tại đó như trước.

Kiếm của hắn đã thu lại bên eo.

Lúc đang nói, hắn dừng một lát. Thế nên một câu nói của hắn biến thành hai câu.

Vì thế khi gốc cây đào màu đỏ thẫm sụp đổ tản ra, thời điểm những hạt bụi thủy ngân ẩm ướt nặng nề từ trên không trung thẳng tắp rơi xuống thành những sợi tơ màu đỏ, câu nói thứ hai của Đinh Ninh mới vừa vặn truyền vào tai tất cả mọi người.

Lời còn chưa dứt, nhưng kiếm của Cố Tích Xuân đã biến mất.

...

Tất cả tĩnh lặng.

Mãi một hồi lâu sau khi Đinh Ninh dứt lời, trong sơn cốc mới có người từ trong giật mình tỉnh lại, phát ra tiếng động. Tiếp theo chính là những tiếng hít thở mạnh cùng tiếng kinh hô vang lên như thủy triều.

- Hắn chỉ dùng một chiêu 'Vân Vụ Khởi ' trong 'Phong Vũ Mang kiếm thức' của Vân Thủy Cung mà thôi .

Trong đám người hít một hơi thật sâu đó cũng có Tịnh Lưu Ly.

Nàng tiếp tục chậm rãi nói:

- Thậm chí đó còn chẳng phải là một chiêu kiếm nguyên vẹn.

Đàm Thai Quan Kiếm vẫn như đang quanh quẩn trong sự kinh diễm.

"Vân Vụ Khởi" trong "Phong Vũ Mang" Kiếm thức là chiêu thường dùng để ngưng tụ ra một ít hơi nước, là kiếm chiêu hướng đến sự hoán đổi và luân chuyển, tương đối nhu hòa, vậy mà Đinh Ninh lấy một chiêu như vậy trực tiếp phá Đan Hống Kiếm của Cố Tích Xuân.

Khi Đinh Ninh ứng đối với một Kiếm này, Đàm Thai Quan Kiếm nghĩ tới rất nhiều cái khả năng có thể xảy ra , nhưng lại không ngờ tới lại có kết quả như vậy.

Nhưng vào lúc này, Tịnh Lưu Ly lại nhẹ giọng lên tiếng.

Lần này thần thái của nàng vô cùng nghiêm túc nói:

- Ta không bằng hắn.

Nụ cười trên mặt Lâm Tùy Tâm cũng đã biến mất.

Hắn cau mày, nhìn xem Đinh Ninh người đầy bụi phấn, do dự một chút, lắc đầu và nói:

- Quá thần kỳ.

Tiếp theo hắn lại cảm thấy kích động trong lòng, tâm tình không cách nào bình tĩnh như trước, rồi lại lẩm bẩm: "Quái vật."

Càng ngày càng có nhiều người từ tâm trạng cực độ khiếp sợ từ từ tỉnh lại.

- Đây là dạng năng lực lĩnh ngộ cùng sử dụng kiếm thuần thục đến bực nào? Xưa nay vẫn nói Độc Cô gia ta dụng kiếm am hiểu phản phác quy chân, nhưng so với hắn quả thực chính là trò cười.

Độc Cô Bạch vô cùng bội phục, nhìn Đinh Ninh mà nói ra một câu này. Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Trương Nghi đang ngốc trệ trên mặt đất, hỏi:

- Làm sao ngươi biết Đinh Ninh nhất định sẽ thắng?

- Bởi vì sư đệ so với chúng ta càng thông minh hơn, ngay khi chúng ta nghĩ đến Cố Tích Xuân khó có thể xếp vào ba thứ hạng đầu mà chỉ nhờ dùng Địa Mạch Kiếm, đệ ấy nhất định đã sớm đoán ra Cố Tích Xuân vẫn ẩn giấu kiếm chiêu còn mạnh hơn.

Ánh mắt Trương Nghi như trước chăm chú rơi vào trên người Đinh Ninh, hắn có chút khó khăn trả lời Độc Cô Bạch:

- Nếu như sớm đã nghĩ đến, dùng tính tình của sư đệ, không tuyệt đối nắm chắc, đệ ấy không có khả năng dùng loại phương pháp liên tục khiêu chiến bọn họ, bởi vì... sư đệ hắn không chỉ muốn đơn giản chiến thắng... mà còn muốn mang vinh quang cho Tiết động chủ.

Những lời của Trương Nghi thuần túy là giải thích, nhưng mà đám người Độc Cô Bạch tự nhiên cũng nghe ra được một ít ý tứ trong đó, trong cuộc sống, có vài điều còn quan trọng hơn cả sinh tử.

- Hắn là một tín nhân (người đáng tin).

Lệ Tây Tinh hơi hơi cúi đầu, nói ra một câu này.

...

Cố Tích Xuân đứng bất động.

Mặt mũi của hắn trắng bệch tới cực điểm, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, thấm ướt quần áo của hắn.

Hắn và Đinh Ninh đều không có tổn thương quá lớn, cách đó không xa, thanh Địa Mạch Kiếm mà hắn sử dụng trước đó vẫn còn cắm bên cạnh.

- Vì cái gì Cố Tích Xuân không tiếp tục xuất kiếm? mà Đinh Ninh vì sao lúc vừa nãy cũng không tiếp tục xuất kiếm?

Nhìn thấy cảnh như vậy, một gã tuyển sinh nhịn không được lên tiếng hỏi.

Lúc này, hắn thấy rằng, mặc dù một kiếm vừa rồi của Đinh Ninh huyền diệu khó có thể hình dung, nhưng công bằng mà nói, chiến đấu như vậy vẫn chưa thể chấm dứt.

Ngoại trừ tu vi Chân Nguyên, mọi mặt Đinh Ninh biểu hiện ra ngoài đều vượt xa Cố Tích Xuân, nhưng mà chỉ cần Cố Tích Xuân vô sỉ thêm một chút, không chịu nhận thua thì chiến đấu vẫn phải tiếp tục.

Dựa theo tất cả gì đã diễn ra ở các trận đấu trước, Đinh Ninh cũng không phải dạng người tâm từ thủ nhuyễn như Trương Nghi

- Con cho rằng Cố Tích Xuân hắn không muốn tiếp tục xuất kiếm sao? Không! Hắn căn bản không dám đi cầm thanh kiếm kia, căn bản là không dám xuất kiếm lần nữa.

Một người sư trưởng lạnh giọng đáp lại nghi vấn của hắn.

Người tuyển sinh này khẽ giật mình, ánh mắt lần nữa rơi vào trên người Cố Tích Xuân cùng Đinh Ninh, sau đó hắn và tất cả tuyển sinh còn lại đều minh bạch hàm ý trong lời của người sư trưởng kia.

Lúc này Địa Mạch Kiếm vẫn cắm nghiêng cách Cố Tích Xuân vài thước trên mặt đất.

Đinh Ninh đã thu kiếm, nhưng mà tay của hắn vẫn như trước đặt vào chuôi kiếm bên cạnh.

Đan Hống Kiếm thì đã tiêu tán.

Đinh Ninh như trước vẫn có thể rút kiếm rất nhanh.

Khoảng thời gian hắn rút thanh Địa Mạch Kiếm kia lên rồi xuất kiếm, có lẽ cũng đủ để một đạo Kiếm ý của Đinh Ninh chém đến trên người của hắn.

Cố Tích Xuân căn bản không có lá gan để thử.

Cho nên, hắn không phải là không muốn chiến, mà chẳng qua là bị Đinh Ninh nhìn như vậy , hắn liền không dám xuất kiếm.

...

Bờ môi Tạ Nhu một lần nữa run rẩy.

Chính nàng cũng không cách nào hình dung được tâm tình của mình lúc này.

Nhìn Cố Tích Xuân, nghĩ đến người này trước đây nói rất nhiều lời nhục nhã Đinh Ninh, nàng liền nghĩ tới Tạ Trường Thắng.

Nàng biết rõ nếu Tạ Trường Thắng có ở đây nhất định sẽ nói mấy câu gì đó.

Nàng bình thường rất chán ghét Tạ Trường Thắng hay gây chuyện thị phi, nhưng mà lúc này, nàng lại nhịn không được lên tiếng, đem lời mà Tạ Trường Thắng nhất định sẽ nói mà nói ra.

Thanh âm réo rắt của nàng truyền vào tai tất cả mọi người:

- Không dám đánh, lại không chịu nhận thua, nếu như ta là ngươi, dứt khoát tìm miếng đậu hũ đâm đầu vào chết cho rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.