Thành kính đại biểu cho sự chuyên tâm không hai lòng.
Chuyên tâm không hai lòng xuất kiếm, Kiếm Ý liền tinh thuần.
Từng cỗ, từng cỗ Kiếm Khí cực kỳ tinh thuần được phóng ra từ mũi kiếm trên tay Trương Nghi và bay thẳng lên không trung, yên lặng mà cứng
cỏi.
Bầu không khí phía trên bắt đầu ẩm ướt.
Trong tích tắc sau, Trương Nghi liền không chút do dự mà vung kiếm lên, chém về phía trước người.
Vô số Kiếm ý sắc nhọn liền ép xuống kịch liệt từ trên cao.
Cảm nhận được Kiếm Ý vô cùng tinh thuần và sắc bén này, Từ Liên Hoa đang nằm trên lưng Trương Nghi liền có vẻ lúng túng, trong mắt hắn hiện ra
hiện ra một tia khiếp sợ, hắn biết rõ Trương Nhi là học viên xuất sắc
của Bạch Dương Động, nhưng mà hắn không ngờ rằng tên này lại có thiên tư tại kiếm thuật như thế.
Chẳng qua là sự khiếp sợ mà Trương Nghi gây ra cho hắn vẫn chưa ngừng lại.
Lúc này Trương Nghi chỉ chuyên tâm vung kiếm, chân nguyên trong cơ thể
không ngừng chảy vào thanh kiếm lô, từng cỗ nhiệt khí mênh mông như sóng lớn đánh ra, thân kiếm màu đỏ rực đang sáng dần lên, trở nên đỏ bừng
như vừa lấy từ trong lò ra bằng một tốc độ kinh người
Kiếm khí tuôn ra từ lưỡi kiếm đỏ cũng ngày càng trở nên nóng rực, vài tiếng “xì xì xì” vang lên, cuối cùng nó bùng cháy lên mạnh mẽ.
Trong ánh mắt của Trương Nghi cũng tràn đầy sự khiếp sợ, hắn biết được
chính Kiếm khí kia đang vẽ ra từng nét phù văn bốc cháy lên ở trên
không, chỉ trong nháy mắt sau, trong tầm nhìn của hắn đã xuất hiện rất
nhiều tia lửa đang bốc cháy.
Các tia lửa đỏ kia lan tràn trên không trung, phản chiếu trên những
tấm giáp cứng của đám Hoàng Trùng, nhuộm chúng thành một màu đỏ rực.
Nhưng những tia lửa này hoạt động rất có quy luật, không ngừng hút lấy
những hơi nước ẩm ướt trong thiên địa.
Nhìn thân kiếm bắn ra vô số những tia lửa nhỏ bé đang hình thành
trong không trung, lại nhìn hơi nước lấp lánh tụ lại phía trên những tia lửa đó, Trương Nghi liền có chút phản ứng.
"Hóa ra là vậy."
Hắn nhịn không được, thân hình run nhẹ, miệng lẩm bẩm.
Từ Liên Hoa chưa từng tận mắt nhìn thấy loại kiếm thức đến từ Mặc
Viên này, phản ứng của hắn so với Trương Nghi chậm hơn một chút.
Gã bất giác ngẩng đầu.
Gã nhìn đến phía trước, trong thấy bầu trời xuất hiện vô số những hạt mưa lấp lánh.
Những hạt mưa óng ánh ở trung tâm, nhưng lại đồng dạng là tia lửa màu đó óng ánh.
Nước cùng lửa giao hòa cùng một chỗ.
Có điều hai loại nguyên khí này trời sinh tương khắc không thể dung hợp, cho nên kì cảnh trước mắt chỉ tồn tại trong giây lát.
Chỉ trong nháy mắt, nước lửa va chạm, bắt đầu sắp nổ tung.
Từng hạt mưa mang theo sát ý ác liệt rơi xuống trên người những con
Hoàng Trùng trước mặt gã và Trương Nghi, đồng thời những hạt mưa đó cũng liên tiếp nổ tung, biến thành từng luồng hơi nước mang theo sức nóng
kinh người bắn ra ngoài.
Bành bành bành. . .
Đám hạt mưa óng ánh biến thành từng cột hơi nước hình trụ màu trắng,
bắt đầu lao vào trùng kích vào thân thể Hoàng Trùng nhưng liền bị áo
giáp cứng rắn của nó cản lại khiến chúng tan rã nhanh đến kinh người,
nhưng vẫn phát ra những tiếng vang như búa đập.
Trên sườn núi cao, tất cả những sư trưởng tu hành đều không có khả
năng nghe được âm thanh này, nhưng ngay khi âm thanh dày đặc đó khuếch
đại trong tai của Trương Nghi và Từ Liên Hoa thì hô hấp của rất nhiều
người cũng hoàn toàn dừng lại, ánh mắt đều không tự chủ được mà trợn to
đến cực điểm, hai cái đồng tử co rút một cách kịch liệt.
Trong khu vực mười trượng ở trước mặt Trương Nghi, lũ Hoàng Trùng trong
thời gian một hơi thở đã bị hơi nước màu trắng bao phủ hoàn toàn, trong
nháy mắt, đám hơi nước màu trắng này liền kịch liệt sôi trào.
Không chỉ những con Hoàng Trùng vừa mới nhảy lên mà tất cả những con
Hoàng Trùng bị hơi nước màu trắng bao trùm đều điên cuồng và liều lĩnh
nhảy ra ngoài, làm người ta có cảm giác như dù chúng có nhìn thấy bên
ngoài là vực sâu vạn trượng thì vẫn sẽ liều mạng nhảy ra.
Vì tình huống quá cấp bách, và cũng vì đã vận lực quá mạnh cho nên dáng
vẻ của những con Hoàng Trùng này đều cực kỳ cổ quái , thậm chí có thể
dùng từ vặn vẹo để hình dung.
Những hạt mưa rơi xuống và hơi nước màu trắng cũng không thể xuyên
thủng được lớp giáp xác cứng rắn của Hoàng Trùng, thậm chí trên người
chúng còn không có bất kỳ vết thương rõ rệt nào, nhưng hai con ngươi vốn màu u lam như ngọc bích giờ đã biến thành màu xám đen dơ bẩn, khiến
người ta đầu tiên liền liên tưởng đến những quả trứng muối đã ướp gia vị quá lâu.
Bên cạnh đó thân thể của Từ Liên Hoa cũng bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Vô số những âm thanh như tiếng những cỗ xe ngựa đang chạy nhanh va
chạm vào nhau ngày càng trở nên nặng nề, khuếch đại trong tai hắn, khiến cho trái tim và da đầu của hắn run lên từng đợt.
Chí ít có hơn chục con Hoàng Trùng đang đứng thẳng bị những con Hoàng
Trùng đang điên cuồng lao ra từ đám hơi nước màu trắng kia đánh ngã. Mà
sau khi va đập vào đồng bọn, những con Hoàng Trùng đang lao ra đó cũng
chạy tán loạn đi khắp các hướng khác bằng một tư thế vặn vẹo như đang
phát điên.
Từ Liên Hoa biết rõ những con Hoàng Trùng này không chỉ đã biến thành mù lòa, mà nhiệt độ của đám hơi nữa màu trắng kia đã xâm nhập và người
chúng qua những khe hở của giáp xác mà tạo nên thương thế nghiêm trọng
cho đám Hoàng Trùng này, khiến cho chúng thống khổ đến không thể chịu
được.
Đám hơi nước màu trắng còn chưa hoàn toán tiêu tán đột ngột dừng lại ngay trước người Trương Nghi
Đám hơi nước màu trắng chưa hoàn toàn tan mất này có ẩn chứa một nhiệt
lượng kinh người, khiến cho hắn không dám tiếp xúc tùy tiện.
Phía trước bị cản đường nhưng đám Hoàng Trùng phía sau vẫn như không hề bị ảnh hưởng.
“Xùy xùy”, tiếng xé gió vang lên, Trương Nghi không cần quay đầu
cũng biết có hơn chục con Hoàng Trùng đang lao về phía mình và Từ Liên
Hoa, mà đằng sau đám Hoàng Trùng này lại có tầng tầng lớp lớp những con
khác cũng đang lao tới.
Nhưng lúc này Trương Nghi vẫn bình tĩnh dị thường, trong ánh mắt lại có có một tia mừng rỡ.
Hắn ổn định thân thể, chém ra một kiếm về phía sau.
Trên không lại xuất hiện rất nhiều tia lửa màu đỏ rực.
Từ hỏa tuyến hình thành phù tuyến, từ phù tuyến lại hình một đạo kiếm ý nguyên vẹn.
Cơn mưa tử vong lại một lần nữa rơi xuống, hóa thành đám hơi nước màu trắng kinh khủng.
Trương Nghi xoay người nhanh chóng tiến về phía trước, một con Hoàng
Trùng đang nổi điên, thân thể vặn vẹo lao ra từ trong đám hơi nước, tỏa
ra mùi khét lẹt.
Từ Liên Hoa giống như một cái túi đeo bị mang đi mang lại một cách tùy tiện, nhưng trong lòng hắn lại không có một chút phẫn nộ.
Hắn thấy được hy vọng.
Lực lượng của bản thân thanh kiếm của Triệu Kiếm Lô này phối hợp với
kiếm thế của Trương Nghi liền khiến hắn từ một gã kiếm sư bình thường
trở thành một gã kiếm sư cực kì đáng sợ.
Không chỉ đối phó với những con Hoàng Trùng trước mắt này mà Từ Liên
Hoa có thể khẳng định dựa vào thanh kiếm và đạo kiếm thế này, Trương
Nghi có thể chiến đấu vượt cảnh giới, dùng thực lực đấu với rất nhiều tu hành giả có tu vi Chân Nguyên vượt xa mình.
***
Đám Hoàng Trung biến thành mù lòa điên cuồng đi loạn, khiến cho một
đàn Hoàng Trùng vốn biến tiến thoái như quân đội giờ không thể hợp lại
thành đội ngũ được.
Tay trái của Trương Nghi vung ra, đánh ra một cỗ kình phong lướt nhẹ
qua đám sương mù giờ đã trở nên mỏng manh, sau đó hắn một lần nữa tăng
tốc, xuyên qua khu vực này.
Sương trắng ấm áp quét trên cơ thể, hóa thành những giọt nước vô cùng dễ chịu.
"Ngươi có nhận ra không, cái đám tộc trùng ngươi đối phó lúc trước có phải là đám này không, đây có phải là đám Hoàng Trùng luôn lùng sục
quanh đây để tìm ra ngươi không?
Từ Liên Hoa quay đầu chăm chú nhìn Trương Nghi, có chút nghi vấn.
"Tại sao ngươi lại như vậy?"
Bởi Từ Liên Hoa không hiểu gì cho nên hắn liền thành thật hỏi tiếp:
"Nếu bây giờ Chân Nguyên của ngươi dồi dào như trước, dù không thể giết
chết được một chi Hoàng Trùng này thì ít nhất cũng có thể khiến chúng
trở nên mù lòa và đun chúng thành châu chấu tái. Có phải là trước khi
gặp được ta ngươi và đám dị trùng đó đã xảy ra chuyện gì hay không?”
"Với thanh kiếm này, ta có thể đối phó được nhóm Hoàng Trùng này."
Trương Nghi khẽ gật đầu, hắn vẫn không ngừng tiến về phía trước, đồng
thời nói tiếp: "Có điều nếu chúng ta liên tiếp gặp phải nhiều nhóm Hoàng Trùng biến dị như vậy, chân nguyên của ta sẽ dần dần hao hết, chúng ta
vẫn không cách nào thông qua cửa này."
"Nếu như Mân Sơn Kiếm Tông bố trí như thế, ta nghĩ cái rừng gai rộng
lớn này bên trong sẽ có rất nhiều chi dị trùng tộc quần như vậy, có lẽ
tất cả mọi người đang tham gia kiếm hội đều gặp ít nhất một vài chi."
"Nếu số lượng dị trùng tộc quần nhiều như vậy, chắc chắn sẽ không tụ
lại một chỗ, điều đó nói lên rằng những dị trùng tộc này giống những đàn sói trên thảo nguyên, chúng sẽ phân chia ranh giới hoạt động, một tộc
quần chỉ được hoạt động trong phạm vi nhất định nào đó"
“ Nếu ngươi xác định đàn dị trùng này luôn đuổi theo ngươi thì ta ngờ rằng để tránh việc tranh chấp, những đàn dị trùng này sẽ tự động lảng
tránh nhau. Có lẽ khi đàn dị trùng này đang truy đuổi con mồi trong khu
vực của mình thì những đàn khác sẽ tự giác lảng tránh.”
"Nếu thật sự như vậy, ta sẽ không dại gì tiêu diệt hết chi dị trùng này, ta nghĩ nên lưu lại một bộ phận, khiến chúng nó truy đuổi theo chúng ta như trước. Nếu làm như vậy chúng ta chỉ bị một chi dị tộc trùng truy
đuổi, uy hiếp từ đó sẽ giảm xuống, cũng có thể tránh việc đón thêm sự
truy sát từ các đàn dị trùng mới."
Trương Nghi vừa hỏi vừa giải thích đâu vào đấy khiến Từ Liên Hoa trên lưng hắn càng nghe càng trầm mặc.
Trương Nghi thậm chí còn tưởng là gã lâm vào hôn mê, liền quay đầu
lại nhìn lại, thấy gã liền khó khăn ngẩng đầu nói: "Ngươi thật sự rất
lợi hại."
Trương Nghi sững sờ.
Từ Liên Hoa trầm mặc hít sâu một hơi, nói tiếp: "Không chỉ tu vi và
kiếm thuật mà cả năng lực phân tích của ngươi cũng rất lợi hại.”
Trương Nghi lại sững sờ một chút, hắn vô thức nghĩ đến "Tiểu sư đệ" Đinh Ninh, lập tức có chút cảm giác xấu hổ.
"Vừa nãy ta còn cho là chúng ta đã tuyệt đối an toàn, đã nghĩ trước
là có thể thông qua cửa này rồi, có điều sau khi nghe xong câu nói kia
của ngươi ta mới hiểu được, bây giờ chúng ta mới an toàn thật sự." Từ
Liên Hoa hít sâu một hơi, vừa cố gắng quay đầu nhìn bầy Hoàng Trùng đang chạy như điên vừa nói: "Chi Hoàng Trùng này có vài vết thương do chính
tay ta gây ra, cho nên chúng chính là đàn mà ta đã gặp khi trước.”
Trương Nghi hiểu ra ý của gã, lập lức lại càng áy náy giải thích: "Chỉ là suy đoán của ta, chưa hẳn chính xác hoàn toàn."
Từ Liên Hoa vừa lắc đầu vừa nói: "Không, cho dù chỉ dùng năng lực của ngươi, ta có thể khẳng định cho dù có chút biến số, ngươi cũng có thể
đem ta an toàn ra ngoài."
Trương Nghi lại lần nữa ngẩn người.
Hắn phát hiện mình bây giờ thực sự rất có lòng tin.
Tuy rằng lòng tin ấy phần lớn là từ thanh kiếm này, giống như lời cầu nguyện thành kính giờ đã được đáp lại.
Nhưng bất kể thế nào, hiện tại hắn thật sự rất có lòng tin.
"Ta vẫn còn một vấn đề trọng yếu." Nhưng lúc này thanh âm của gã lại
vang lên bên tai Trương nghi: " Ta nhìn ánh mắt của ngươi, tựa hồ như
lúc trước ngươi cũng không biết, chiêu thức đó phối hợp với thanh kiếm
này lại sinh ra hiệu quả như vậy?"
"Ta lúc trước cũng không biết." với vẻ mặt thành khẩn, hắn khẽ gật
đầu, sau đó hắn có chút do dự không biết có nên đem việc thanh kiếm này
là do Đinh Ninh chọn cho hắn kể cho Từ Liên Hoa nghe.
Nếu như nói ra, hắn lại cảm thấy sẽ rất khó để giải thích.
Nhưng mà Từ Liên Hoa lại như chỉ muốn nghe được câu trả lời như thế mà thôi.
"Ta đã biết." Trong nội tâm Từ Liên Hoa hiện lên một cảm xúc khó tả, "Cho nên Ngươi cũng không dám chắc, mà chỉ là liều mạng, dùng hết sức
đưa ta ra ngoài."
Trương Nghi đã hiểu ý tứ trong câu nói của Từ Liên Hoa. Hắn vừa lúng
túng vừa vội giải thích: "Tất nhiên, trước đó ta cũng không nắm chắc lắm nên nên mới cố ý làm như vậy để lấy được cảm kích và hòa hảo từ ngươi."
Từ Liên Hoa lại khó nhọc ngẩng đầu lên, nhìn Trương Nghi xem thường,
cười lạnh một tiếng: "Ta đương nhiên biết rõ rằng đối với người như
ngươi thì chuyện khó nhất là nói dối; điều ấy chẳng lẽ ta lại không nhìn ra, lại cần ngươi giải thích nữa?"
Trương Nghi lập tức có chút ngượng ngùng: "Không hiểu lầm là tốt
rồi." Từ Liên Hoa liếc hắn một cái, mệt mỏi cúi đầu tựa ở đầu vai của
hắn, sau đó nói khẽ: "Không lời nào cảm tạ hết được."
Tại Trường Lăng, phải là đại ân mới nói không lời nào cảm tạ hết được.
Trương Nghi hiểu rõ ý tứ Từ Liên Hoa, lập tức có chút sợ hãi, muốn mở miệng nói gì.
Nhưng Từ Liên Hoa lại yếu ớt nói thầm một câu: "Đừng nhiều lời nữa, giữ kiếm của ngươi cho tốt.”