Kiếm Vương Triều

Chương 53: Q.2 - Chương 53: Lão tổ




Đây chính là đốn ngộ.

Cảm giác này rất khó tả, làm Trương Nghi vô cùng rung động, và mừng rỡ.

Mây trắng đã hóa thành hạt mưa.

Mỗi một hạt mưa rơi xuống, đều làm hiện ra rất nhiều đường cong mà lúc trước hắn nhìn không thấy.

Hắn hoàn toàn cảm nhận được chân ý trong những đường cong đó, mừng tới mức giọng cũng rung rung: "Tiểu sư đệ, thật là mưa, không phải mây!"

Thẩm Dịch khó hiểu quay sang nhìn hắn.

Thấy vậy, Trương Nghi mới giật mình nhớ ra, tiểu sư đệ bây giờ là Thẩm Dịch, đâu còn là Đinh Ninh.

Chu Tả Ý sa sầm.

Nhìn bộ dáng của Trương Nghi, hắn không thể tin được, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, mà Trương Nghi lại thực sự lĩnh ngộ được cái gì đó hay sao?

Trương Nghi nhìn Đinh Ninh, thấy Đinh Ninh đã đi tới chỗ Nam Cung Thải Thục.

Ngay lúc ấy, một luồng Thiên Địa Nguyên Khí mỏng, từ trong Tả Ý Tàn Quyển tỏa ra.

Trương Nghi ngơ ngẩn.

Thì ra, hồi nãy lúc mình đốn ngộ, niệm lực đã vô tình tự động chạy dọc theo những đường cong kia.

Nó đã tác động tới khí cơ của bức tranh.

Cảm nhận được ý ẩm ướt bên trong làn khí mỏng đó, hắn như ngừng thở, trong lòng vô cùng kích động, vì nhờ nó, hắn biết hồi nãy mình đã đốn ngộ đúng, hắn đã nhìn ra vũ tuyến chân ý thực sự bên trong những đóa nhìn như mây trắng kia.

Mặt Chu Tả Ý tái nhợt, cả người hoàn toàn cứng ngắc.

Luồng Thiên Địa Nguyên Khí từ Tả Ý Tàn Quyển tuy mỏng, nhưng hết sức rõ ràng, tỏa lên không trung.

Bên ngoài Mặc Viên hiện giờ đang là ban ngày, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, nhưng trên bầu trời Mặc Viên lại vô cùng ẩm ướt, những đám mây dày che khuất ánh mặt trời.

Mọi người đều cảm nhận được sự dị biến này.

Trên núi Mặc Viên, trong thư phòng Vân Hải Các.

Chu Vân Hải và Tiết Vong Hư đang uống trà.

Trà này là trà Vân Vụ vô cùng quý hiếm, chén trà bằng sứ màu xanh mát lạnh, miệng chén như có mây hà lượn lờ.

Cảm nhận sự thay đổi trong không khí, Chu Vân Hải biến sắc, bàn tay cầm chén trà run rẩy.

Tiết Vong Hư rũ mắt xuống, tán thán: "Tả Ý Tàn Quyển quả nhiên bất phàm."

Chu Vân Hải hít sâu một hơi, cố gắng duy trì bình tĩnh: "Cao đồ của Tiết động chủ, mới thực là bất phàm."

Hai người còn đang chuyện, phần dưới của những đám mây trở nên nặng trịch, rồi ngưng kết thành những hạt mưa.

Những hạt mưa từ trên không rơi xuống, mang theo những đường lộ tuyến óng ánh.

Trong bầu trời trong xanh, Mặc Viên rơi xuống một trận mưa.

Nhìn cơn mưa to, sắc mặt Chu Tả Ý trở nên trắng bệch không còn huyết sắc, điểm cảm ngộ này Chu gia chưa từng có ai ngộ ra được, hắn không nhịn được hỏi Trương Nghi: "Ngươi đã ngộ được cái gì?"

"Hình như là một đạo phù ý, trở thành Kiếm Phù, dùng được cho luyện khí, lại cũng đem ra đối địch được." Trương Nghi là người khiêm tốn, nên thành thật trả lời câu hỏi của Chu Tả Ý.

"Đinh Ninh sư đệ!"

Hắn quay sang nhìn Đinh Ninh.

Chỉ có hắn mới hiểu được, đốn ngộ vừa rồi, giống như hắn đã chạm được vào cánh cửa của Đạo Môn, nhưng chưa vào bên trong được, thì Đinh Ninh xông tới đá tung cửa ra, để cho hắn nhìn thấy được chân ý ẩn chứa bên trong.

"Chúc mừng sư huynh."

Đinh Ninh mỉm cười: "Không cần cám ơn ta, ngươi cũng biết đây chỉ là trùng hợp, ngay cả một tông sư cũng không có khả năng nhanh như vậy nhìn ra được chân ý trong bức tranh, nên chỉ là trùng hợp mà thôi."

Trương Nghi nghĩ nghĩ, cảm thấy có lý.

Vì hắn biết, cấp bậc tông sư như Tiết Vọng Hư, mà cảnh giới cũng còn thấp hơn người lưu lại bức tranh này rất nhiều. Mà cả Trường Lăng, cảnh giới cao hơn Tiết Vong Hư, đâu có nhiều.

Ngay lúc này, hắn và mọi người lại càng thêm khiếp sợ, vì từ Tả Ý Tàn Quyển lại tỏa ra một luồng Thiên Địa Nguyên Khí nữa.

Nhưng luồng thiên địa nguyên khí này nhanh chóng bị vỡ ra lả tả, giống như có người không biết vẽ, nên đường nét không được liền mạch, gắn kết với nhau.

"Đương" một tiếng.

Trong không trung vang lên một âm thanh trầm đục, giống như có người vừa gõ vào một cái chuông đồng vô hình.

"Chuyện gì vậy?" Nam Cung Thải Thục kinh hãi nhìn quanh, rồi hòa cùng ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm vào Tạ Trường Thắng.

Nét mặt Tạ Trường Thắng hết sức cổ quái, và đặc sắc.

"Hình như ta nhìn thấy được cái gì đó, nhưng chưa. . . chưa hoàn toàn hiểu thấu được." Hắn áy náy, rồi lại tiếp tục đưa bàn tay lên che mắt, tiếp tục xem tranh.

Cái quái gì đây?

Che mắt lại để xem Tả Ý Tàn Quyển, mà cũng ngộ được đạo?

Cả người Chu Tả Ý lạnh toát, nhớ lại hành động này chính là hồi nãy Đinh Ninh làm cho Tạ Trường Thắng, trong lòng hắn không thể nào tin nổi, không nhịn được quay sang nhìn Đinh Ninh.

"Nãy giờ ngươi xem nhập thần như vậy, ngươi thấy cái gì?" Đinh Ninh quay sang hỏi Nam Cung Thải Thục.

"Ta thấy một con sông lớn''.

"Không hiểu vì sao, trên bức họa có rất nhiều đồ vật, nhưng ta chỉ nhìn thấy một con sông lớn này mà thôi."

Đinh Ninh nhỏ : "Chuyện này rất thường, con mắt mỗi người khác nhau, sở thích khác nhau, tính tình khác nhau, Tu Hành Giả khi nhìn vào cùng một tấm phù hay đồ giải đương nhiên sẽ có lý giải khác nhau."

Nam Cung Thải Thục gật đầu: "Cha ta cũng từng như vậy, ta nghĩ nếu muốn ngộ ra cái gì đó, chắc cũng chỉ có thể từ trong con sông này mà thôi, để ta tiếp tục vào trong nó tìm vậy."

Đinh Ninh gật đầu: "Ừ."

Nam Cung Thải Thục: "Ta nhìn thấy mấy chùm bọt nước, chúng dường như có quy luật riêng, chứ không giống những bọt nước thường, nhưng chân ý của chúng, ta không nhìn ra được manh mối nào cả."

Đinh Ninh quay sang nhìn bức tranh, nhìn suốt nửa nén hương: "Những bọt nước đó chỉ là bị những con cá bơi ngược dòng quẫy đuôi mà tạo thành, chỉ thường thôi."

Nam Cung Thải Thục sửng sốt. Cô lại nhìn những bọt nước kia, trong lòng rất thắc mắc, dưới kia thực sự có giấu mấy con cá đang bơi ngược dòng à?

***

Tới chạng vạng tối, trà trên bàn đã đổi thành.

Chu Vân Hải khuôn mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất không yên.

"Đ...A...N...G...G!"

Đột nhiên, một tiếng tiếng chuông vang lên trên không trung.

Lòng hắn trầm hẳn xuống.

So với nửa tiếng chuông vang lên hai canh giờ trước, tiếng chuông lần này hết sức du dương đầy đặn, như đang vẳng lại từ trong một sơn cốc xa xôi.

***

Góc tây bắc Mặc Viên, trong cái sân nhỏ có khí cơ mạnh nhất, có một ngôi nhà nhỏ tường trắng ngói đen, chẳng khác gì những ngôi nhà thường của thường dân.

Nhưng ở trong thính đường, lại được lót bằng da hổ.

Mỗi tấm da hổ đều lấy từ những con hổ lớn cường tráng trưởng thành, tấm nào cũng trải ra được một phạm vi rất rộng.

Trên chiếc giường trong phòng, có treo một hạt châu màu đỏ lớn bằng quả đấm.

Hạt châu này tỏa ra nhiệt khí nóng rực, và khí tức tanh máu, rất thô bạo. . . Chỉ có nội đan của hung thú mới làm được điều ấy.

Khí nóng tỏa ra, thấm vào lớp da hổ lót dưới nền, làm cho cả thính đường lúc nào cũng ấm áp như mùa xuân.

Nằm trên cái giường được phủ tơ lụa còn mịn mềm hơn cả da thịt thiếu nữ, là một lão già.

Mái tóc bạc phơ của lão được chải vuốt sáng bóng, soi được cả người, trên mặt không có một nếp nhăn nào, da thịt cũng vậy, căng bóng mịn màng.

Từ người lão tỏa ra sức sống hừng hực, khí huyết tràn đầy, sinh cơ cường đại.

Nhưng vẫn có một tia già nua lẩn quẩn trên người lão, dù sinh cơ khí lực bừng bừng hừng hực, vẫn không tài nào xóa nó đi được.

Trên người lão mặc áo cẩm bào thêu chỉ vàng, cái bụng to tướng như phụ nữ mang thai chín tháng.

Nhưng bên trái bụng, lại hoàn toàn trống không.

Vì chỗ đó, hình như đã bị người ta chém phải một kiếm, không chỉ máu thịt bị mất, mà cơ quan nội tạng bên trong cũng bị mất đi một phần.

Thương thế nghiêm trọng như vậy mà vẫn sống được, quả thực là không đơn giản.

Ánh mắt lão lúc nào cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, không bao giờ nhìn vào cơ thể mình, giống như lão rất căm ghét và sợ hãi cái cơ thể ấy.

Trong mắt lão vô cùng phức tạp, oán độc, không cam lòng, tham lam, tàn nhẫn. . . đủ thứ, khiến gương mặt của lão trông rất dữ tợn.

Mặt trời sắp sửa xuống núi.

Tiếng chuông đã biến mất.

Nhưng lại có mấy đạo Kiếm Ý kỳ dị, giống như cá không ngừng bơi lội tung tăng giữa không gian của Mặc Viên.

Sau đó một tiếng nổ vang như sấm từ tít trên cao vang lên, ầm ầm vọng xuống.

Từ lúc nghe thấy tiếng chuông, ông lão đã biết hôm nay trong Mặc Viên đã xảy ra việc không thường, nên khi cảm giác được có hai luồng hơi thở liên tiếp từ Tả Ý Tàn Quyển tràn ra, lão không hề nghi ngờ gì cả.

Lão chỉ muốn biết cái gì là thứ gây ra sự không thường như vậy.

Lão đứng dậy.

Trong mắt lão, mọi cảm xúc thô bạo xấu xa đều hoàn toàn biến mất, ánh mắt trở thành vô cùng hòa ái.

Lão khoác áo lông cáo lên người, che kín cái bụng của mình.

Nhìn sơ qua, lão trông cực kỳ thiện lương, như một ông cụ hòa ái hiền lành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.