Trương Nghi nhìn về phía xa, trên mặt đất là một vết máu vẫn còn hơi ấm, đau buồn không tự giác bước về phía trước.
Trong tiềm thức hắn vẫn muốn hỏi mấy tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông
mặc thanh ngọc bào kia, đến cùng là tính mạng của Từ Hạc Sơn có gặp phải nguy hiểm hay không.
Lông mày Đinh Ninh hơi nhíu lại, hắn nhớ lại từng chi tiết hình ảnh, sau đó ngẩng đầu nhìn Trương Nghi lắc đầu nói:
- Không nên đi, Từ Hạc Sơn sẽ không chết.
Trương Nghi vẫn luôn rất tin tưởng lời hắn nói, bước chân dừng lại rất tự nhiên.
- Nếu thương thế thật sự trí mạng, người của Mân Sơn Kiếm Tông đã sớm bắt đầu trị liệu, không thể để hắn cứ đi ra như vậy. Hắn bị thương nặng như vậy mà còn có thể kiên trì vượt qua cửa này... thì đây chính là
điều mà hắn có thể kiêu ngạo, các ngươi cũng có thể cảm thấy kiêu ngạo.
Từ Liên hoa híp mắt chậm rãi nói.
Nam Cung Thải Thục cúi thấp đầu, nàng cảm thấy Từ Liên Hoa nói đúng,
nhưng mà chuyện như vậy xảy ra với bạn tốt của mình vẫn làm cho thân thể của nàng trở nên lạnh lẽo.
Tạ Nhu cũng có cảm giác như thế.
Mấy tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông đã tiến vào sơn cốc này, nếu Từ Hạc Sơn thật sự là người cuối cùng vượt qua kiểm tra, điều đó có nghĩa là
Thẩm Dịch cùng Tạ Trường Thắng đã bị giữ lại tại biển bụi gai kia, sẽ
không xuất hiện ở nơi này nữa.
Toàn bộ sơn cốc yên tĩnh trở lại.
Một tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông mặc thanh ngọc bào đi ra từ sơn đạo giữa sườn núi, bước đi dưới ánh tà dương, cái bóng đen của hắn kéo dài
ra sau lưng làm cho người ta cảm giác như muốn chư kín cả sơn đạo.
Bỗng nhiên tất cả thí sinh trong sơn cốc có cảm giác khác thường, nhao nhao ngẩng đầu lên.
Trên sơn đạo giữa sườn núi xuất hiện rất nhiều thân ảnh của tu hành giả.
Thông qua trang sức và quần áo trên người những tu hành giả kia, các
thí sinh đều dễ dàng đoán được bọn họ là các tu hành địa và một ít quan
viên của triều đình.
Những sư trưởng của các nơi tu hành cùng quan viên triều đình này cũng đã tiến vào sơn cốc này.
Mặc dù không biết vì cái cái gì những sư trưởng cùng quan viên này
được cho phép tiến vào sơn cốc quan sát trong khoảng cách gần, nhưng mà
tất cả những dấu hiệu này làm cho hầu hết thí sinh một lần nữa cảm thấy
rất kinh sợ.
Trước mắt một vòng kiểm tra lại kết thúc... Từ Hạc Sơn vậy mà lại
thật sự là thí sinh cuối cùng vượt qua biển bụi gai, vậy Liệt Huỳnh
Hoằng, kẻ đứng đầu trên Tài Tuấn Sách đã đi đâu?
Ngay vào lúc này, một thiếu nữ xuất hiện trên sườn núi, gió nhẹ thổi
qua vách núi, nàng không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp sải bước đi xuống dưới.
Bào phục màu thanh ngọc khẽ phất phơ như lá sen, thân ảnh trên không
trung của nàng lướt qua hầu hết các sư trưởng vẫn còn đang bước đi trên
sơn đạo, lặng lẽ bay xuống giữa cốc.
Nhìn thấy thiếu nữ có khuôn mặt non nớt nhưng trong ánh mắt lại ẩn
chứa sự tự tin mạnh mẽ và uy nghiêm này, tuyệt đại đa số thí sinh cảm
thấy áp lực như bị núi đè, đồng thời một tia không xác định trong nội
tâm cũng tiêu tan hết.
Mặc dù đây là bên trong Mân Sơn Kiếm Tông, trong tất cả đệ tử chân
truyền của Mân Sơn Kiếm Tông cũng chỉ có một thiếu nữ còn trẻ như vậy
mới dám không chút cố kỵ cảm giác của người khác, gần như có thể gọi là
vô lễ, lướt qua tất cả sư trưởng, thậm chí đối với những tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông còn lại lớn tuổi hơn, nàng vẫn là thái độ như thế.
Nàng chỉ có thể là Tịnh Lưu Ly.
Ngay cả Tịnh Lưu Ly cũng đã xuất hiện, cửa ải trước mắt tất nhiên chắc chắn đã kết thúc.
Trừ mấy người Đinh Ninh ra, các thí sinh còn lại đều chưa từng gặp
thiếu nữ trong truyền thuyết này. Lúc này trông thấy Tịnh Lưu Ly thật sự xuất hiện trước mắt mình, ánh mắt của những thí sinh này đều trở nên
cực kỳ phức tạp, hâm mộ, ghen ghét, kinh sợ... rất nhiều loại suy nghĩ
liên tục thay nhau xuất hiện tại chỗ sâu trong đồng tử trong mắt của bọn hắn.
Ánh mắt Tịnh Lưu Ly từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh, mặc dù đứng
trên mặt đất nhưng vẫn toát ra vẻ kiêu ngạo như đứng trên cao nhìn
xuống.
Nàng tuyệt đối có tư cách để kiêu ngạo, bởi vì ít nhất trong chuyện
tiến vào Mân Sơn Kiếm Tông để học tập thì những người trong cốc này vẫn
còn đang đuổi theo bước chân của nàng từ rất nhiều năm trước.
- Kết thúc!
Không hề có lời dạo đầu nào, cũng không hề tự giới thiệu, ánh mắt
Tịnh Lưu Ly đảo qua tất cả thí sinh trong cốc, sau đó rất đơn giản nói
ra ba chữ.
Nàng cũng không nói tới bất kỳ cái gì khác, sau khi nói ra ba chữ đó nàng không hề dừng lại mà nói tiếp:
- Kế tiếp, mục khảo thí cuối cùng chính là thi kiếm. Sau thời gian
nửa chung trà, các ngươi dựa theo kết quả rút thăm tiến hành tỷ thí.
Trong khoảng thời gian này không cho phép các ngươi tiếp nhận bất kỳ trị liệu nào từ bên ngoài, sau khi tỷ thí bắt đầu cũng không cho phép nói
chuyện với những người đến xem.
Tịnh Lưu Ly giải thích quy tắc thi kiếm cũng rất đơn giản, chỉ nói
mấy câu xong nàng liền đi về phía túp lều đơn sơ vô hình trung ngăn cách hai trận doanh.
Ánh hoàng hôn càng kéo xuống, thân ảnh của nàng càng lúc càng siêu
phàm thoát tục, hơn nữa tựa hồ mang theo ma lực khó tả làm cho rất nhiều người cảm thấy hành động của đi về phía túp lều ngăn giữa hai bên của
nàng ẩn chứa thâm ý nào đó.
Ánh mắt Từ Liên Hoa lướt qua thân ảnh Tịnh Lưu Ly, đặt lên người tất cả sư trưởng đã lần lượt tiến vào sơn cốc.
Những tu hành giả tu luyện kiếm kinh và công pháp khác nhau tiến vào
làm cho thiên địa nguyên khí trong sơn cốc tựa hồ có chút hỗn loạn,
khiến tâm tình của y cũng trở nên lộn xộn.
Lông mày của y nhíu lại thật chặt, âm thanh nhẹ nhàng mà lạnh lẽo hỏi:
- Nàng có ý gì? Giải thích quy tắc tổng cộng chỉ ba câu nói, cuối
cùng cũng không đề cập thêm một câu về tỷ thí một chọi một. Kỳ thật ba
câu nói đó, câu cuối cùng là quan trọng nhất.
- Nàng muốn cho một số người cơ hội nói chuyện.
Nghe thấy lời đó, Đinh Ninh quay đầu, nhìn y bình tĩnh nói:
- Hoặc là Mân Sơn Kiếm Tông muốn cho một số người cơ hội nói chuyện,
muốn nhìn một số người xem họ thể hiện được bao nhiêu. Sau khi tỷ thí
bắt không không cho phép nói chuyện cùng những người đến xem, có nghĩa
thời điểm này nàng cho phép bọn họ nói cái gì đó.
Lông mày Từ Liên Hoa vẫn không giãn ra, y vẫn không thể hoàn toàn giải thích được.
- Bên trong Mân Sơn Kiếm Tông nhất định là có chuyện gì đó xảy ra.
Đinh Ninh ngẩng đầu nhìn về giữa vách núi phía xa, chậm rãi nói:
- Chỉ là chúng ta không nhìn thấy mà thôi.
- Có một số ít người ngược lại nắm bắt được thời gian.
Tiếp đó hắn lại không nhịn được khẽ châm biếm một câu, khóe miệng lô ra tia cười lạnh đầy trào phúng.
Có vài sư trưởng của các nơi tu hành vẫn còn đi trên sơn đạo, chưa
chính thức đặt chân vào sơn cốc này, vậy mà lúc này có một gã trung niên mặc hoàng bào vượt qua đám người đi ra, bước nhanh tới.
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người gã trung niên mặc hoàng bào.
Tất cả đều có thể xác định được gã trung niên mặc hoàng bào này muốn tiếp cận ai.
Tịnh Lưu Ly đang chắp tay đứng trong túp lều đơn sơ khóe miệng toát
ra một tia khinh thường lạnh lẽo rất châm biếm, nhưng nàng chỉ trầm mặc
nhìn xem, không có ý định ngăn cản gã trung niên mặc hoàng bào.
- Ta không biết hắn còn có thể nói cái gì.
Nam Cung Thải Thục nhìn người đang chạy nhanh tới kia, thấy thân ảnh
gã trung niên mặc hoàng bào càng ngày càng gần với vẻ mặt lạnh lùng nói.
Tính cách của nàng vốn là ghét ác như thù, dám nói ra, gã trung niên
mặc hoàng bào này là tên người hầu của cung nữ họ Dung kia, theo nàng
thấy, Tiết Vong Hư cũng đã chết, cung nữ họ Dung kia tự mình ra tay tại
sơn đạo. Cung nữ kia hẳn là không có mặt mũi nào lại phái người đến nói
gì đó chứ, hơn nữa vô luận nói cái gì đi nữa cũng không có ý nghĩa.
Âm thanh của nàng không nhỏ, tu vi chân nguyên của gã trung niên ở
trên nàng rất nhiều, nghe được rất rõ ràng, nhưng sắc mặt của hắn vẫn
rất bình thản, thâm chí có vẻ rất tự nhiên vừa ý.
Sau khi chạy qua túp lều đơn sơ, gã trung niên liền ngừng lại, kính cẩn khom mình thi lễ với Đinh Ninh một cái.
- Ta vẫn chưa biết quyết định cuối cùng của ngài.
Sau đó gã trung niên mặc hoàng bào mở miệng, âm thanh bình ổn nói:
- Nhưng trước khi đưa ra quyết định cuối cùng, ta hi vọng ngài nghiêm túc suy nghĩ một chút... bởi vì chắc ngài cũng hiểu, thứ ngài cự tuyệt
không chỉ là tiền đồ của một số người, ngài còn cự tuyệt một tình bạn
chân thành tha thiết từ một người.
Bọn Từ Liên Hoa cùng Trương Nghi đứng ngẩn ra, nhất thời không kịp hiểu ý của gã trung niên.
Đinh Ninh ngẩng đầu, lần nữa nhìn về nơi cao trên núi.
Hắn biết rõ trên cao đó có người đang nhìn hắn, chẳng qua hắn không thể nhìn thấy đối phương mà thôi.
Chỉ một động tác như vậy thôi, làm cho đám người Liên Hoa hiểu được ý của gã trung niên nói đến chính là Thái tử Phù Tô.
- Hèn hạ.
Từ Liên Hoa đột nhiên phẫn nộ, không nhịn được lớn tiếng nói ra.
Độc Cô Bạch ở một bên cười cười tự giễu.
Trong tay quyền quý chân chính, bất kì vật gì đều có thể dùng làm thủ đoạn đối địch, so với những quyền quý chân chính thì tu hành giả đơn
độc quá nhỏ bé.
- Có lẽ ngươi muốn tiến vào mười thứ hạng đứng đầu không khó, nhưng mà muốn đứng đầu thì hiện tại quá khó rồi.
Gã trung niên nhìn Đinh Ninh còn chưa đáp lại, xoay người sang chỗ
khác nhìn tất cả thí sinh bên cạnh túp lều, giọng nói vô cùng thành
khẩn:
- Các ngươi chỉ có mấy người như thế, đối mặt với số lượng gấp mấy
lần các ngươi, sau một vòng, trong các ngươi có người chiến bại, đại đa
số trước mặt các ngươi đều là tử chiến địch nhân... Nếu đã không thể
đoạt được vị trí đầu tiên, chi bằng đừng từ chối ý tốt của một số người.
Nghe thấy những lời này của gã trung niên mặc hoàng bào, tinh thần Đinh Ninh lại bình tĩnh như trước, hắn lắc đầu nói:
- Nếu như là bằng hữu chân chính, sau khi bị cự tuyệt ý tốt, vẫn xem ta là bằng hữu như trước.
Trung niên mặc hoàng bào không nói nữa, khom người thi lễ rời khỏi.
Đinh Ninh bình tĩnh làm cho tâm tình của đám người Liên Hoa cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Bọn họ nhìn những thí sinh ở xa, biết rõ lời của gã trung niên không phải không có đạo lý.
Liếc qua, xa xa tổng cộng có 37 tên thí sinh đang đứng, là số lượng nhiều hơn bọn hắn bên này gấp bốn lần.
Qua vòng thứ nhất, số người của bọn hắn bên này bị đào thải mất hơi
nhiều, bên trong hai mươi mấy tên thí sinh còn lại, có thể chỉ có hai ba tên là người của bọn hắn bên này.
Bọn hắn thật sự rất là thế đơn lực mỏng.
Ngay tại lúc này, thân thể gã trung niên đang rời đi hơi ngừng lại.
Bởi vì vào lúc này, bên trong đám thí sinh phía trước bọn hắn có một người chậm rãi bước ra ngoài, đi tới đám người Đinh Ninh.
Người nọ giống như sợ lạnh, áo bào rõ ràng dày hơn bình thường rất nhiều.
Đám người Từ Liên Hoa cùng Hạ Uyển nhìn thân ảnh của người này, nét mặt nhanh chóng trở nên đầy kinh ngạc:
- Lệ Tây Tinh?