Kiếm Vương Triều

Chương 134: Q.3 - Chương 134: Núi sông trong lồng ngực, sinh tử ngoài suy xét




- Lúc đó ta chống đỡ được bao lâu?

Nhìn Từ Liên Hoa ngã xuống, mặt Tịnh Lưu Ly đanh lại, quay đầu hỏi Đàm Thai Quan Kiếm một câu.

Đàm Thai Quan Kiếm cẩn thận suy nghĩ một chút, nói:

- Cũng là nói mấy câu, nhưng so với hắn thì ngắn gọn hơn một chút.

Tịnh Lưu Ly trầm mặc một lát, nói:

- Lần kiếm hội này quả thật là không tệ.

Đàm Thai Quan Kiếm hiển nhiên hiểu nàng không phải đang tự khen mình an bài tốt lần kiếm hội này, cười nhạt một tiếng nói:

- Tuy hắn có thể chịu đựng thống khổ vượt qua cô, nhưng lúc ấy cô lại không có do dự giống hắn.

Tịnh Lưu Ly lắc đầu, lạnh lùng nói:

- Vượt qua là vượt qua, nếu cả hai cùng trúng chất độc đó, hắn có thể kiên trì lâu hơn một chút thì tức là ra nhiều hơn một kiếm so với ta, ta sẽ chết.

Đàm Thai Quan Kiếm biết mình không có khả năng thuyết phục Tịnh Lưu Ly loại chuyện này, hắn nhịn không được có chút cảm khái nói:

- Có lẽ cũng bởi vì cô luôn cầu toàn như vậy, việc gì cũng muốn mạnh mẽ hơn người khác, cho nên cô mới là thiên tài tiến bộ nhanh nhất từ trước tới nay của Mân Sơn Kiếm Tông.

- Trước kia có thể là như vậy, về sau thì khả năng không phải.

Tịnh Lưu Ly nhìn Đinh Ninh đang cùng Trương Nghi nói chuyện, chậm rãi ngẩng đầu nhìn trời, tròng mắt đen nhánh tựa hồ như hòa làm một thể với sắc đêm.

Trước đó nàng đã gặp qua vô số thanh niên tài tuấn, nhưng chưa một ai có thể khiến nàng cảm nhận được áp lực.

Cho nên tuy rằng nàng luôn muốn tranh cường trong mọi việc, kỳ thực lại không hề vất vả, mà hiện tại rốt cuộc có một người có thể làm cho cảm thấy được áp lực, cũng như thấy được một không gian hoàn toàn mới.

Nàng có thể khẳng định tiến cảnh tu vi của mình nhất định sẽ nhanh hơn dĩ vãng.

- Thống khổ cũng là một loại kinh lịch.

Đinh Ninh nói những lời nghe thật bình thản, nhưng mà truyền vào trong tai Hạ Uyển lại thành ý vị hoàn toàn bất đồng.

Nàng ngẩng đầu, có chút tôn kính nhìn bóng Đinh Ninh.

Trong quá trình tu hành dĩ vãng, chỉ có lão sư của nàng mới nói được những lời làm cho nàng cảm nhận được ý vị đồng dạng.

Rõ ràng cũng chỉ là thí sinh như mình, nhưng năng lực mà Đinh Ninh biểu hiện ra ngoài lại càng ngày càng làm cho nàng cảm giác được hắn không phải là còn là thí sinh giống mình nữa.

Nàng hít một hơi thật sâu, bắt đầu thúc giục chân nguyên trong cơ thể.

Một luồng khí tức kiên định mà cường đại từ mỗi tấc da thịt của nàng nhanh chóng khuếch tán ra ngoài.

Quanh thân thể nàng xuất hiện một luồng gió xoáy mắt thường có thể thấy được.

Trương Nghi vốn còn đang trong bi thống bỗng quay người, mà hình ảnh trước mắt kia để hắn khiếp sợ đến nói không ra lời.

Đám thí sinh ở khu nghỉ ngơi đằng xa cũng phát hiện dị trạng của Hạ Uyển ở bên này, từng tiếng kinh hô liên tiếp vang lên.

Sắc mặt Hạ Uyển biến đổi liên tục, gương mặt xinh đẹp đau đớn đến vặn vẹo, thân thể bắt đầu run rẩy kịch liệt không thể khống chế.

- Cô làm cái gì vậy?

Trương Nghi rốt cuộc có thể cất lời, mờ mịt mà bi thống kêu lên một tiếng.

- Đinh Ninh nói không sai.

Hạ Uyển dù đau đớn nhưng vẫn cố đáp lời:

- Ta muốn thử qua loại thống khổ này, ít nhất nếu sau này gặp phải việc tương tự sẽ dễ chịu hơn một ít.

Độc Cô Bạch cùng Dịch Tâm ở một bên cũng đã đoán ra đáp án như vậy, nhưng mà nghe Hạ Uyển tự mình nói ra vẫn đại chấn trong lòng, nghĩ thầm trách không được người này nhìn như một thiếu nữ hiền dịu lại có thể xếp vị trí cao như vậy trên bảng tài tuấn.

Mà Tịnh Lưu Ly càng thêm gần đám Đinh Ninh so với nhóm tuyển sinh đằng kia, hiển nhiên phản ứng càng nhanh khi thấy rõ Hạ Uyển đang làm gì.

- Xem ra vẫn xem thường nàng.

Nàng khẽ cau mày, trong giọng nói có thêm một cảm xúc chưa từng xuất hiện.

Đúng lúc này, một cỗ khí tức tương tự từ phía sau Đinh Ninh bùng lên, làm nàng khẽ giật mình.

Cỗ khí tức tương tự này là phát ra từ trên người Nam Cung Thải Thục.

Nhìn Nam Cung Thải Thục đồng dạng toàn lực thúc giục chân nguyên trong cơ thể, đồng dạng dồn ép độc tố phát tác mà bắt đầu lâm vào thống khổ cực độ, đầu óc Trương Nghi trống rỗng, run giọng nói:

- Coi như là muốn tu hành cũng có thể đợi đến lúc kiếm hội chấm dứt mà…

Không cách nào cải biến sự thật trước mắt, hắn chỉ có thể lo lắng các nàng kế tiếp sẽ mất đi ý thức rồi tiếp nhận Mân Sơn Kiếm Tông cứu chữa mà không cách nào tiếp tục quan sát kiếm hội.

- Ta tu chính là Tố Tâm Kiếm, theo đuổi đường kiếm nhanh nhất, tâm vừa nghĩ tới sẽ lập tức làm.

Hạ Uyển nhìn hắn một cái, sau đó trước khi ngã xuống khó nhọc nói ra một câu kia.

Nghe được một câu như vậy, Tịnh Lưu Ly từ từ nhíu mày, nói:

- Nàng đã không cần đến Mân Sơn Kiếm Tông tu hành.

Đàm Thai Quan Kiếm trịnh trọng gật đầu, lần này hắn rất đồng ý với ý kiến của Tịnh Lưu Ly.

- Những người này đều điên rồi sao?

Nhìn Nam Cung Thải Thục cũng toàn lực thúc giục chân nguyên để độc phát tác, một gã thí sinh tại khu nghỉ ngơi tái mặt, nhịn không được lên tiếng.

Hạ Uyển cùng Nam Cung Thải Thục đều là thí sinh đã bị đào thải, nhưng mà hành động của hai người lại mang đến một áp lực rất lớn cho đám thí sinh.

- Nếu đã muốn giống như người thường sao còn làm tu hành giả?

Diệp Hạo Nhiên cau mày lại, nhìn tên thí sinh mặt tái nhợt bên cạnh, lại nhìn những gã thí sinh khác cũng đồng dạng tái mặt, thậm chí trán đổ đầy mồ hôi kia, hắn biết những người này chỉ như là tàn binh đi làm pháo hôi trên chiến trường, đối với kết quả cuối cùng sẽ không sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng. Vì thế hắn vẫn giữ trầm mặc dù hắn biết nếu mình lên tiếng lúc này nhất định có thể vực dậy sĩ khí của những kẻ này, bởi đó là chuyện không có bao nhiêu ý nghĩa.

Hắn mau chóng bình tâm lại, sau đó đảo mắt qua rất nhiều gương mặt. Giống như Đinh Ninh, hắn cũng đang tìm kiếm nhân vật mấu chốt kia.

Thế nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn không thể tìm ra quân cờ cuối cùng mà vị nữ chủ nhân Trường Lăng kia chôn giấu.

***

Trong lúc Mân Sơn Kiếm Tông ngăn cách thế ngoại cử hành một hồi kiếm hội náo động thiên hạ, tòa thành Trường Lăng đang chìm trong bóng đêm lại cũng có vô số người chưa ngủ.

Trong quán rượu Ngô Đồng Lạc vắng lặng, Trường Tôn Thiển Tuyết chậm rãi mở mắt.

Thời điểm này nơi đây yên tĩnh không một tiếng động, nhưng trong tai nàng lại nghe rõ tiếng bước chân.

Có người từ con ngõ đằng xa đang tới, hướng về nơi này.

Nàng chỉnh quần áo đứng lên, bước tới tiền viện, nhẹ nhàng như một làn gió thổi qua đêm, nhưng hàn ý cùng sát ý trong đôi mắt lại càng ngày càng lạnh lẽo.

Người đến là tu hành giả, mang theo một mùi vị nàng rất quen thuộc.

Dùng tu vi hiện tại của nàng, nàng nắm chắc tám phần trở lên có thể giết chết tu hành giả này, chẳng qua nàng cũng không cách nào yên lặng giết chết người này mà không bị phát hiện.

Nếu thật sự xuất hiện tình hình phải giết tu hành giả này, nàng có thể thông qua con đường mà Đinh Ninh đã làm dấu trên vách đá chạy khỏi Trường Lăng. Trong lúc Đinh Ninh tham gia kiếm hội, nàng sở dĩ lựa chọn ở chỗ này mà không phải ở tại Mặc Viên, cũng là bởi vì con đường mà Đinh Ninh lưu lại chỉ dẫn trên vách đá đều bắt đầu từ nơi này. Tại đây chạy trốn, xác suất thành công là cao nhất.

Nhưng mà mấu chốt là lúc này Đinh Ninh vẫn còn đang tham gia Mân Sơn Kiếm Hội, nàng chỉ cần bại lộ, Đinh Ninh sẽ không có khả năng sống.

Trong tiểu viện, độ ẩm tựa như tăng cao hơn.

Một giọt nước óng ánh lặng yên từ không trung rơi xuống, đúng hướng vườn hoa nho nhỏ trong tiểu viện.

Trường Tôn Thiển Tuyết vốn đã vén rèm định đi vào tiền viện, lúc này đột nhiên dừng lại, sau đó xoay người lần nữa trở về trong nội viện, trên khuôn mặt hoàn mỹ như vẽ của nàng bắt đầu có thêm một tầng sương lạnh.

Giọt nước kia vừa rơi xuống đất, trong nội viện đã xuất hiện một thân ảnh màu trắng.

- Tưởng là ai, hóa ra quả thật là Công Tôn đại tiểu thư. Chẳng qua là không ngờ đại tiểu thư Công Tôn gia lại khuynh quốc khuynh thành, càng nhìn càng thương như vậy. Ta cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp đại tiểu thư Công Tôn gia ở loại địa phương này.

Một giọng nói cảm thán vang lên, âm thanh tuy nhỏ nhưng lại vang vọng khắp tiểu viện, còn mang theo một loại khí tức kiệt ngạo không ai bì nổi, loại này khí tức, chỉ có chính thức đại nghịch mới có.

Nguyên khí trên người như nước, lại có khí khái đại nghịch như vậy, hiển nhiên chỉ có thể là Vân Thủy Cung Bạch Sơn Thủy.

- Ngươi muốn chết hay là muốn sống?

Nhưng đáp lại, Trường Tôn Thiển Tuyết chỉ lạnh lùng trực tiếp hỏi.

Bạch Sơn Thủy hơi ngẩn ra, nàng không quen cách nói chuyện của Trường Tôn Thiển Tuyết, nhưng nàng vẫn nở nụ cười, chân thành nói:

- Muốn sống.

Trường Tôn Thiển Tuyết nhìn nàng một cái, hàn ý cùng sát ý trong mắt cũng không biến mất, không lên tiếng mà chờ đối phương nói tiếp.

- Vốn chỉ muốn gặp Đinh Ninh, nhưng nghĩ thì ngươi hẳn là kẻ giết chết sư huynh của ta, cho nên muốn gặp ngươi trước.

Bạch Sơn Thủy phủi phủi hai tay:

- Nếu như ngay cả ngươi cũng có thể ở cùng một chỗ với đệ tử của người kia, ta tới đây tự nhiên là không phải tìm ngươi trả thù, mà là để cho ngươi biết, ta cũng có thể.

Trường Tôn Thiển Tuyết không có lãng phí khí lực đi suy nghĩ tại sao Bạch Sơn Thủy phát hiện Đinh Ninh cùng thân phận của mình, vẻ mặt của nàng càng lạnh thêm, lắc đầu, nói:

- Ta và ngươi không giống nhau.

- Ta biết rõ.

Bạch Sơn Thủy cười cười, rồi lập tức thu lại nụ cười, nói:

- Nhưng chúng ta có cùng chung địch nhân.

Trường Tôn Thiển Tuyết trầm mặc một lát mới nói:

- Ta không phụ trách những chuyện này.

Bạch Sơn Thủy khẽ giật mình, rồi lại lập tức thản nhiên nói:

- Đã như vậy, đợi kiếm hội chấm dứt, Đinh Ninh đi ra rồi hãy nói.

Đại nghịch làm việc, tự nhiên phàm nhân không thể suy đoán, Bạch Sơn Thủy lúc này tuyệt không phải địch thủ của Trường Tôn Thiển Tuyết, sinh tử đã treo tại một đường, rồi lại hoàn toàn không để ý. Đang khi nói chuyện Bạch Sơn Thủy đã lơ lửng bay ra khỏi tiền viện, chẳng qua là cuối cùng vẫn nhịn không được nói một câu:

- Sau tràng kiếm hội này, cái tên Đinh Ninh nhất định truyền khắp thiên hạ, nhưng sợ rằng không có ai nghĩ ra hắn là đệ tử của người kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.