Bước chân của Mặc Thủ Thành bỗng dừng lại. Y đã cách Bạch Sơn Thủy và Từ Phần Cầm không xa, thậm chí vào lúc này y cũng có thể cảm nhận được rõ ràng vị trí của hai người bọn họ.
Nhưng y vẫn muốn đi vào gần hơn chút nữa. Vì vậy mà y đã bỏ lỡ thời cơ xuất thủ tốt nhất.
Y hít sâu một hơi rồi lại thở dài.
Nhìn vài sợi tóc từ trên trán mình rủ xuống, nhìn những giọt sương trắng ngưng đọng trên những sợi tóc bạc trắng vì hơi ẩm xung quanh, y nghĩ đến khoảng cách sai lầm của mình. Có lẽ đây là thứ gọi là ý trời.
Y là một trong những lão nhân đứng sau cùng của Trường Lăng, đối với từng địa hình từng căn nhà từng kiến trúc, y đều rất quen thuộc. Chỉ có những con sông ngầm dưới mặt đất giăng khắp nơi kia là y không quen thuộc bằng Bạch Sơn Thủy mà thôi.
Bạch Sơn Thủy dùng dằng dừng lại ở Trường Lăng bao lâu nay, chỉ vì lĩnh ngộ Cô Sơn Kiếm Tàng. Sau này tuy rằng vẫn không thể hiểu ra chân ý của Cô Sơn Kiếm Tàng, nhưng vô tình cô nàng lại có được sự hiểu biết rất rõ ràng đối với hệ thống thủy văn của Trường Lăng.
Cho nên ngày hôm nay, cô nàng đã đánh cả y và Từ Phần Cầm rơi vào bên trong dòng sông ngầm bên dưới lòng đất.
Cô nàng đã ẩn nấp thành công. Và cũng thành công trong việc khiến cho Mặc Thủ Thành không thể nắm bắt được thân ảnh của nàng.
Cô nàng cũng đã thành công trong việc chơi trốn tìm với Mặc Thủ Thành.
Hơi nước rơi xuống mặt đất, rất nhanh chúng đã lại bị hơi nóng làm cho bốc hơi. Sương trắng lượn lờ xung quanh đám người tụ tập trên phố đứng xem Đinh Ninh và cung nữ họ Dung.
Dạ Sách Lãnh cảm nhận được rõ ràng những chấn động rất nhỏ trên mặt nước dưới những cái giếng trong con phố.
Cho đến tận bây giờ, những việc Đinh Ninh làm vẫn toàn là những kỳ tích. Kế hoạch mà hắn định ra ngay từ ban đầu, cũng không hề có một chút sai sót nào.
....
Cung nữ họ Dung phát ra tiếng hét thê lương. Ánh mắt của thị nhắm chặt lại, máu tươi bắn ra bốn phía kéo lê thành những sợi tơ.
Thị bắt đầu cảm thấy chính thức bị tử vong uy hiếp.
Bởi vì nhiều năm rồi không phải trải qua chiến đấu khốc liệt như vậy, cũng không nhận lấy một tổn thương nào, cho nên lúc này cho dù là thương thế bên ngoài cơ thể hay tổn thương bên trong đều được phóng đại gấp nhiều lần trong ý thức của thị.
Chỉ có thị mới là người rõ ràng nhất số chân nguyên trong cơ thể mình và cũng cảm nhận được chân thật nhất. Chân nguyên của thị đã bị hao tổn rất nhiều.
Nhưng lúc này thị cũng không còn bất kỳ lựa chọn nào khác. Thị bắt buộc phải tìm thấy thân ảnh của Đinh Ninh.
“Bí kiếm tối cao của Phương Hầu Phủ!”
“Mặc Viên Tàn Quyển!”
“Rốt cuộc ngươi còn những thủ đoạn nào nữa!”
“Ta không tin ngươi có nhiều thủ đoạn đến mức dùng mãi không hết!”
Trong tiếng hét thê lương, rất nhiều người đều không tự chủ mà cảm thấy lạnh run.
Nương theo những tiếng hét thê lương của cung nữ họ Dung, kiếm bản mệnh của thị xuất hiện. Nó phóng thẳng lên không trung trên cao, trong nháy mắt, bản mệnh kiếm đã lên cao vượt qua cả giới hạn có thể nhìn thấy của tất cả mọi người.
Kiếm bản mệnh của thị bay lên đến độ cao mà mọi người xung quanh cũng chẳng thể nhìn thấy được nữa, thế nhưng nó vẫn đang tiếp tục phóng thẳng lên cao nữa.
Cung nữ họ Dung ngửa đầu nhìn lên, trong mắt thị bắt đầu chảy ra huyết lệ (máu kèm nước mắt).
Lúc này, thị không lo sợ Đinh Ninh đánh lén, mà sự lo lắng lại ở trong không trung cao vô tận kia, không biết có Tinh Hỏa bay tới ngăn cản hay không.
Thị lo sợ ý chỉ của nữ nhân cao quý nhất trong hoàng cung kia. Thậm chí ngay cả lúc này, trên kiếm bản mệnh của thị cũng đang tỏa ra ý tứ cầu khẩn cực kỳ mãnh liệt. Thị cầu xin chủ nhân của thị có thể ban cho mình một trận đấu công bằng.
Thị cảm giác dường như ở bên ngoài hư không vô tận, có chút ánh sáng lấp lánh, giống như một cái nháy mắt của người nào đó.
Không có Tinh Hỏa rơi xuống.
Cung nữ họ Dung càng thét lên thê lương hơn, trong tiếng thét lại mang theo một chút vui mừng.
Trong không trung vô tận kia phát ra một tiếng nổ ầm vang. Tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời, chỉ thấy một vật thể màu đen đang lao xuống với một tốc độ nhanh không tưởng.
Đây là phi kiếm của cung nữ họ Dung. Hiện tại nó còn nhanh hơn cả một viên sao băng.
Bởi vì sao băng rơi xuống thì cũng chỉ là mang theo cái đuôi cuồn cuộn khói đặc, thế nhưng kiếm bản mệnh của thị thì khác. Phía trước mũi kiếm không ngừng phát sinh những vụ nổ.
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy những luồng sóng xung kích đang chồng chất lên nhau trong không khí. Khi thanh phi kiếm này chạm đến mặt đất, nó liền xuất hiện ngay phía trước người cung nữ họ Dung.
Mặt đất lay động giống như sóng nước. Đám người xung quanh cảm thấy hoảng sợ bất an. Thế nhưng lần này đám người Dạ Sách Lãnh đứng ở ngay gần nhất lại không ra tay.Phòng ốc xung quanh cũng không bị sụp đổ bất kì cái nào. Tất cả lực lượng của một kiếm này, cuối cùng cũng bay về một điểm được cho là rất kì lạ.
Oanh
Trong đám cửa hàng dày đặc, bỗng nhiên có một cửa tiệm biến mất, giống như bị một quyền vô hình cực lớn đập nát. Tất cả bụi mù vậy mà lại bốc lên cao, bay về phía bầu trời, biến thành một cột khói cao ngút trời.
Bên trong cột khói ngút trời, như có một tia chớp bằng kim loại.
Tiếng hô hào bị dồn nén nãy giờ, rốt cuộc đã bộc phát toàn bộ, âm thanh phát ra như triều dâng.
Đó là phi kiếm của Đinh Ninh.
Một kiếm này không trực tiếp đánh trúng Đinh Ninh, chẳng qua chỉ là bắt được phi kiếm của Đinh Ninh. Nhưng cung nữ họ Dung đã không còn tâm trạng vui vẻ kia, thị lại không cảm thấy thất vọng chút nào.
Thân hình thị phiêu đãng bay lên, lao về phía cột khói ngút trời kia. Thị giơ tay chụp vào tàn kiếm Mạt Hoa.
Lực lượng lớn như vậy trùng kích lên phi kiếm, không có bất kỳ một gã kiếm sư dưới lục cảnh nào có thể chống cự nổi. Chuôi phi kiếm gặp phải một đòn nặng như thế, người điều khiển phi kiếm đương nhiên cũng bị trùng kích mà trọng thương.
Đối với cung nữ họ Dung mà nói, chỉ cần phá được thanh phi kiếm, khiến cho Đinh Ninh không cách nào sử dụng lại thanh phi kiếm này. Thì trận chiến này không nghi ngờ gì nữa, Đinh Ninh chắc chắn phải thua.
Thậm chí thị cũng chẳng cần vội vã tìm ra Đinh Ninh đang chơi trốn tìm với thị kia. Lúc đó thị chỉ cần bình tĩnh điều tức dưỡng thương cùng với bổ sung chân nguyên mà thôi.
Trong hàng loạt tiếng hô hoán như triều dâng, chuôi tàn kiếm Mạt Hoa bay lên cùng bụi mù đã rơi vào trong tay của thị. Chuôi tàn kiếm này dính đầy bụi đất, vầng sáng cũng đã biến mất, không còn bất kỳ năng lực phản kháng nào.
Tịnh Lưu Ly ngẩng đầu lên, nàng nhìn rõ một màn này. Ngay cả nàng cũng cảm thấy cung nữ họ Dung đang bay trên cao cạnh cột khói kia giống như một ma thần.
Sắc mặt của nàng trở nên cực kỳ khó coi.
Đối với kiếm sư thì kiếm chính là mạng. Nàng không thể nghĩ được ngay cả tàn kiếm cũng đã rơi vào tay cung nữ họ Dung thì Đinh Ninh còn có thể đánh thắng trận này bằng cách nào.
Đúng lúc này, cột khói cực lớn kia đột nhiên tách ra. Giữa mùa hè, một tia sáng màu trắng tuyết rạch vào cột khói tách ra.
Đinh Ninh lại xuất hiện. Trên cột khói, một vết cắt khác xuất hiện, chính là nơi hiện ra thân ảnh Đinh Ninh.
Trong tay hắn đang cầm một thanh trường kiếm rất dài, nhìn không ra màu sắc ban đầu của thanh kiếm. Bởi vì trên thân kiếm đang bao trùm một lớp tuyết trắng dày dặc.
“Ánh Tuyết kiếm!”
Hoàng Chân Vệ đứng trên vọng lâu giật mình, theo bản năng y đã thốt ra tên của thanh kiếm này.
Tịnh Lưu Ly cũng ngây người. Đây là bội kiếm của nàng.
Cũng chính là một trong những thanh kiếm mạnh nhất của Mân Sơn Kiếm Tông. Từ khi nàng đi theo Đinh Ninh học tập, thanh kiếm này đã bị Đinh Ninh thu giữ.
Lúc này Đinh Ninh sử dụng nó, nàng đã nghĩ tới rồi. Nhưng điều nàng không nghĩ đến chính là kiếm ý mà Đinh Ninh đang sử dụng. Nàng cũng không nhận ra một kiếm này của Đinh Ninh thuộc về loại bí kiếm nào.
Nhưng uy lực của một kiếm này, loại khí tức cực hàn này còn mạnh hơn cả khi nàng dùng chân nguyên phối hợp với thanh kiếm này phát ra “Hàn Sơn Tuyết” chỉ nàng có.
Thân hình cung nữ họ Dung thẳng tắp. Thị không suy nghĩ bất cứ điều gì, có chăng chỉ là huy động tàn kiếm Mạt Hoa trong tay mà thôi. Những kiếm tơ phía trước tàn kiếm Mạt Hoa bị phân tán, lập tức nó phát ra vô số tiếng rít thê lương, giống hệt tiếng thét thê lương của thị trước đó.
Mảng băng tuyết đang bay về phía thị bị nứt vỡ. Giữa đám băng tuyết đang bay loạn, thân thể Đinh Ninh rung mạnh như bị sét đánh trúng, bắn thẳng ra ngoài rồi rơi xuống. Trong miệng hắn phun ra mấy ngụm máu.
Dưới loạt âm thanh hô hào, ánh mắt cung nữ họ Dung trở nên điên cuồng, tâm tình thị dường như cũng được khích lệ cực độ. Thị sải chân bước về phía trước. Thân thể thị trực tiếp di chuyển hơn mười trượng trong hư không, đuổi theo hướng thân hình Đinh Ninh bị đánh bay.
“Thủ đoạn của ngươi là như vậy sao?”
“Còn có thủ đoạn nào nữa không?”
Chân trái của thị lúc đầu bị Đinh Ninh đâm thủng, bây giờ lại bắt đầu đổ máu không ngừng. Rất nhiều miệng vết thương trên cơ thể thị cũng đang bắt đầu đổ máu, nhưng thị lại chẳng thèm quan tâm.
Bởi vì thị thấy, tất cả đã chấm dứt rồi.
Trên vọng lâu cách đó không xa, quần áo trên người Hoàng Chân Vệ nhẹ nhàng tung bay. Y đang do dự, không biết có nên ra tay không.
Tàn kiếm Mạt Hoa trong tay cung nữ họ Dung quét về phía cổ Đinh Ninh.
Lúc này thị mới biết bản thân mình tại sao lại hận Đinh Ninh như thế, nhất định phải tận mắt nhìn thấy đầu của hắn bay ra khỏi cổ mới cảm thấy sảng khoái. Bởi vì Đinh Ninh đã làm cho thị căm hận tất cả mọi thứ, thậm chí thị căm hận cả chính bản thân mình.
Càng ngày càng nhiều tiếng kinh hô vang lên. Lúc này Đinh Ninh đang bị trọng thương như thế, ngay cả chân nguyên trong cơ thể hắn cũng chưa chắc đã có thể vận chuyển tốt được, thì làm sao có thể chống đỡ được một kiếm này của cung nữ họ Dung kia. Huống chi lúc này cung nữ họ Dung còn tiếp cận rất gần.
Nhưng chính lúc này, cung nữ họ Dung lại cảm nhận được một cỗ khí tức khác thường. Thị vô thức nhìn về phía tay phải của mình.