" Giải ưu sầu cho ta?"
Ly Lăng Quân nhìn Tô Tần, sát ý trong lòng càng đậm hơn.
Lúc này trên người Tô Tần bốc mùi phân ngựa, hai bàn tay thô bẩn, nhìn chẳng khác gì một tên hạ nhân tầm thường nhất.
Cánh tay trái đã khỏi, miệng vết thương cũng đã đóng vảy, nhưng năm ngón tay và cả đầu cánh tay co rút vặn vẹo, nhìn khá quỷ dị.
Tô Tần chẳng buồn để ý tới sắc mặt của Ly Lăng Quân, nhưng Ly Lăng Quân lại vô cùng để ý tới mái tóc mai bạc trắng của mình.
Chỉ mới tráng niên mà hai bên tóc mai đã nhuộm sang màu trắng, cho thấy ưu tư quá nặng, ảnh hưởng tới khí huyết, thậm chí ảnh hưởng tới cả tu vi tiến cảnh tương lai.
Ly Lăng Quân đã nhiều năm nay việc gì cũng tự mình làm, lúc nào cũng làm cho người ta cảm thấy tinh lực tràn đầy, như mặt trời ban trưa.
Nhất là bây giờ, hắn tuyệt đối không thể để cho người ngoài biết hắn tiều tụy.
"Tuy ta không biết làm sao ngươi tránh được tai mắt ngoài kia, tới được thư phòng của ta, nhưng nhìn bộ dáng ngươi bây giờ, thứ cho ta thật nghĩ không ra ngươi có thể giải ưu sầu cho ta ở phương diện gì." Ngữ khí của hắn hoàn toàn không còn sự ôn nhã ngày thường, mà tràn đầy ý trào phúng.
"Người bên ngoài thư phòng của ngươi lợi hại hơn ta nhiều, ta có thể xuất hiện trước mặt ngươi, chính vì ta đã nắm rõ thói quen và lộ tuyến của họ, đây là năng lực của ta, nhưng cũng nhờ ngươi cho ta ở lại trong phủ, cho ta cơ hội."
Tô Tần cảm khái nhìn đôi giày đẫm nước phân của mình, sau đó ngẩng đầu, mỉa mai nhìn tay trái Ly Lăng Quân, bình tĩnh nói: "Kỳ thật ngươi cũng biết, Đinh Ninh đã nói rất nhiều câu rất đúng."
Nghe thấy cái tên kia, Ly Lăng Quân vô thức nhăn mày, hàn ý trong mắt càng đậm.
Tô Tần giống như không thấy, mỉm cười nói tiếp: "Kỳ thật ngươi làm việc quá mức truy cầu hoàn mỹ, trên đời làm gì có nhiều chuyện hoàn mỹ như vậy. Ví dụ như con đường để ngươi trở về nhà. . . Ngươi cần gì phải nhất định phải làm cho phụ vương và Triệu Hương phi biết được?"
Ly Lăng Quân nheo mắt, giọng lạnh băng: "Có ý gì?"
Tô Tần lạnh nhạt: "Ngươi có nghĩ rằng, làm cho phụ vương của ngươi và Triệu Hương phi nghĩ rằng không phải ngươi không thể về, thì có lợi cho ngươi hơn là hảo cảm của họ dành cho ngươi hay không?"
Ly Lăng Quân nhướng mày, sắc mặt nhu hòa hẳn đi: "Ngươi nói tiếp."
"Quan hệ giữa Phụ vương của ngươi và Triệu Hương phi, sợ rằng so với quan hệ của giới quyền quý ở Đại Sở thì bền chắc hơn nhiều, chỉ cần một người thích ngươi, người kia nhất định sẽ nhượng bộ." Tô Tần càng lúc càng tự tin: "Nên người không cần phải do dự nữa, không cần phải lo những khả năng khác, chỉ cần hoàn toàn thuyết phục được một người trong họ mà thôi."
Ly Lăng Quân hít sâu một hơi, hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt lại trở nên ôn nhã gần gũi: "Ngươi ở trong phủ ta ẩn nhẫn lâu như vậy, chính là để chờ cơ hội đứng trước mặt ta thế này, ngươi đã chắc chắn chưa?"
"Ta nói ta có thể giải ưu sầu cho ngươi." Tô Tần thở dài hành lễ, chậm rãi nói: "Ta nguyện đi thuyết phục Triệu Hương phi cho ngươi."
Ly Lăng Quân nhìn hắn tán dương: "Ngươi tới đây tìm ta, ta cố ý cho ngươi đi dọn chuồng ngựa, ngươi không ghi hận trong lòng, giờ lại còn muốn giúp ta?"
Tô Tần mỉm cười: "Người ở địa vị cao, không hỏi ân oán, chỉ quan tâm lợi ích."
Ly Lăng Quân đứng dậy, khom mình hành lễ: "Người cần gì?"
Cách xưng hô thay đổi, có nghĩa thân phận đã thay đổi.
Tô Tần biết mình đã bắt đầu bước lên cao, hắn mỉm cười sáng lạn: "Ta cần một lời hứa, Người là quân, ta là tể Tướng, dưới một người trên vạn người."
"Nếu có thể đưa ta về nước, trèo lên ngôi báu, thì yêu cầu này cũng không thể gọi là quá phận." Ly Lăng Quân không chút do dự, nhìn Tô Tần: "Ngươi muốn ngày nào lên đường?"
Tô Tần đáp: "Việc này không nên chậm trễ, đi ngay hôm nay."
***
Kẻ luôn nhẫn nhục chịu đựng, không chỉ là kẻ có dã tâm, mà còn vì không cam lòng.
Trong doanh trướng Đại Tướng Quân của Hổ lang bắc quân đại doanh, Lương Liên hờ hững nhìn người đứng trước mặt.
Người này mặc áo giáp thân binh, nhưng trên trán lại đầy nét bướng bỉnh và phóng đãng.
Kiểu bướng bỉnh và coi thường thiên hạ này, chỉ có những kẻ đại nghịch của vương triều mới có.
Khí chất của hắn, kiểu suy nghĩ vấn đề của hắn, kiểu cách khi đối mặt với địch nhân như thế nào, chỉ nhìn vào là biết ngay.
Hắn chính là một trong những đệ tử chân truyền của Vân Thủy cung, Phiền Trác.
"Các ngươi bày tới cả thủ đoạn như thế, chẳng lẽ ngươi còn chưa hài lòng?"
Phiền Trác tùy tiện cắt một miếng thịt từ cái đùi dê trên mâm bỏ vào miệng, nói tiếp, "Nói không chừng Trịnh Tụ cũng sẽ nghĩ Trường Lăng Vệ kinh động tới chúng ta, chính là do ngươi âm thầm nhúng tay, một người tàn nhẫn vô tình như bà ta, làm việc đâu cần có chứng cứ."
"Ta làm sao mà không hài lòng?" Lương Liên hờ hững: "Nếu không hài lòng, ta cần gì phải phái người đưa tin cho các ngươi? Ta hoàn toàn có thể đứng khoanh tay nhìn các ngươi bị Dạ Sách Lãnh và hổ lang quân xoắn giết, thừa dịp đó ta ra tay giết Dạ Sách Lãnh, làm cho Hoàng Hậu hài lòng."
Phiền Trác hứng thú nhìn hắn, tiếp tục cắt thịt ăn, "Ngươi muốn chúng ta giúp ngươi làm gì?"
Lương Liên nói: "Giúp ta giết Tiết Vong Hư và tên nhóc bên cạnh hắn."
Phiền Trác cười to: "Dù không cam tâm, cũng không cam chịu, cần phải như vậy sao?"
"Đương nhiên là cần."
Lương Liên lạnh nhạt: "Sau khi Binh Mã Ti và kẻ giang hồ kia đàm phán với nhau xong, hai thân tín của ta đều bị giết. Ta có thể không để ý tới việc Hoàng Hậu mang tới thương thế cho ta, nhưng ta không thể bỏ qua việc thủ hạ của ta mất mạng. Nếu ta không quan tâm tới mạng sống của họ, thì sẽ không có ai dám bán mạng cho ta nữa. Chúng ta hành quân chiến tranh lâu như vậy, cũng biết không có khả năng chỉ đánh một trận là thắng, cũng biết khi thất bại sẽ phải hy sinh, nhưng nếu ngay cả một nhân vật giang hồ cũng không đối phó được, thủ hạ ta sẽ nghi ngờ năng lực của ta."
"Ta không phải Tu Hành Giả đơn độc, ta là một Tướng Quân có cả một chi quân đội. Hơn nữa binh pháp vô thường , thực tức là hư,hư tức là thực, hiện giờ ta không muốn ra tay với Tiết Vong Hư và thiếu niên kia, vì nếu ta giết họ, người ta sẽ buông lời gièm pha, bảo ta khiêu chiến uy quyền của Hoàng Hậu. Các ngươi chính là người thích hợp nhất."
"Các ngươi chẳng lẽ sợ ta không cam lòng, sẽ giống mấy con sói điên cắn loạn hay sao?"
Lương Liên nhếch mép châm biếm: "Ta cũng giống như các ngươi thôi, chúng ta càng hợp tác tốt, minh ước giữa chúng ta sẽ càng thêm bền chắc, các ngươi cũng sẽ cảm thấy an toàn hơn khi làm việc với ta."
Phiền Trác cười giễu cợt: "Ngươi ăn nói không tệ, nhưng ngươi phải hiểu chúng ta ẩn núp chỉ là vì Cô Sơn Kiếm Tàng mà thôi, chúng ta chẳng cần phải vì chuyện này mà đi mạo hiểm."
Lương Liên lạnh lùng: "Ai là kẻ liều mạng, dám giết người mà không làm liên lụy tới giới quyền quý, các ngươi hiểu biết hơn ta. Từ lúc ta sắp xếp cho các ngươi vào thành tới giờ, ta chưa bao giờ hỏi tới Cô Sơn Kiếm Tàng, cũng chưa bao giờ hỏi các ngươi tới Trường Lăng tìm cái gì. Nếu ngay cả những chuyện nhỏ nhặt này cũng không làm cho ta, thì minh ước giữa chúng ta còn ý nghĩa gì?"
Phiền Trác ngẫm nghĩ, cảm thấy nếu Trường Lăng loạn lên một chút, thì hình như cũng có lợi cho bọn họ.
Lương Liên bồi tiếp: "Nhân vật giang hồ kia hiện giờ đã xây dựng được thế lực hoàn chỉnh, trừ Ngư Thị, hắn chính là Minh chủ của đám người giang hồ, tương lai nếu có thể khống chế hắn, các ngươi muốn đi tìm đồ cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn, nói theo binh pháp, là ta quản ngoài sáng các ngươi quản trong tối, cùng nhau quản lý một phương, đến lúc đó, chúng ta đâu cần phải cảm thấy không thể cam lòng như bây giờ nữa."
Phiền Trác cười khẩy, hắn cảm thấy ăn uống không được thoải mái, nên ném con dao trong tay, cầm lấy đùi dê đưa vào miệng, dùng răng mà xé: "Giá cả phải cao nha."
Lương Liên nhìn hắn: "Dùng tiền để mua mạng, có bao nhiêu cũng đều không đắt."
***
Xe ngựa tới tặng lễ mãi mãi đến sau giờ ngọ mới dần dần thưa thớt, rồi chấm dứt.
Tất cả các gia đình ở Ngô Đồng Lạc đều cảm thấy chỗ mình ở đã xuất hiện một đại nhân vật, cao quý và rực rỡ, nhưng bản thân Đinh Ninh lại chẳng cảm thấy điều đó.
Vì không đi Bạch Dương Động tu hành, nên quán rượu đã ngừng bán mấy ngày nay, đến chạng vạng tối, Đinh Ninh không xem Tiết Vong Hư tùy tiện viết bút ký, thì cũng xem Trương Nghi và Tiết Vong Hư đánh cờ.
Tiết Vong Hư ngày xưa tu vi dù cao, nhưng năng lực chơi cờ lại không bằng Trương Nghi, nên sau khi thua liền mấy ván, thì thẹn quá hoá giận, vỗ bàn cờ, kêu lên: "Ngươi có biết tôn sư trọng đạo hay không, thắng mấy ván cũng không biết phải cố tình đi sai mấy bước, cho sư trưởng thắng một ván à!"
Thấy Tiết Vong Hư tức giận, Trương Nghi vừa xấu hổ, vừa khó hiểu, sợ hãi cúi đầu: "Động chủ, trong sách nói. . ."
"Sách!" Tiết Vong Hư tức giận vung tay muốn đánh, nhưng chẳng biết tại sao, lại đột nhiên trở nên lo lắng, cuối cùng thở dài một hơi, chăm chú nhìn Trương Nghi: "Ngươi tính tình nhân hậu, có phong thái của cổ quân tử khi xưa, nhưng ta lo ngươi nhân hậu quá, sẽ bị tiểu nhân áp chế. Ta muốn ngươi nhớ kỹ một câu, bất luận là sách gì cũng đều là do người viết ra, dù là phép tắc gì cũng đều là do con người quy định. . . Quy củ và nhân tình, cái nào nhẹ cái nào nặng, ngươi tự mình suy nghĩ."
Đinh Ninh nhìn Tiết Vong Hư chăm chú dạy bảo mình, trong mắt lại thêm vài phần kính trọng.
Nhưng đột nhiên, thân thể hắn trở nên cứng ngắc.
Vì qua khóe mắt, hắn nhìn thấy có một cô gái mặc áo hồng, đang nhìn hắn.