Địch Thanh Mi không phải người tầm thường, chỉ một câu của Tiết Vong Hư, đã làm ông ta đạt được rất nhiều cảm ngộ.
Hai bàn tay ông ta run rẩy không ngừng: "Tại sao ... ngươi lại nói với ta những lời này?"
"Ngươi đừng có quên, dù là Bạch Dương Động hay là Thanh Đằng Kiếm Viện, thì đều thuộc về Đại Tần vương triều, ta với ngươi dù có thân phận gì, thì cũng đều là người Tần." Tiết Vong Hư nhìn Địch Thanh Mi, bình thản đáp: "Bệ hạ và hoàng hậu có thể dung ta và sư huynh của ta, là vì biết ta và sư huynh của ta luôn đặt mình vào vị trí là người Tần. Đến lúc cần thiết, kiếm của chúng ta sẽ luôn chĩa về phía kẻ địch của Đại Tần vương triều. Còn chuyện tu hành, tới tuổi này rồi, ta đâu còn sợ ai đuổi theo hay siêu việt hơn mình, địch nhân của ta chỉ có thể là bản thân ta và tuổi tác của ta mà thôi."
Hai tay Địch Thanh Mi càng thêm run bần bật.
Ông ta cảm thấy mình quá nhỏ bé, Tiết Vong Hư ở ngay trước mặt lại giống như đã hợp thành một thể với bầu trời và dãy núi phương xa, vô cùng to lớn.
"Tiết Vong Hư, ta quả thực không bằng ngươi." Ông ta cúi đầu.
"Cái đó chưa hẳn." Tiết Vong Hư vẫn bình tĩnh: "Con đường của ta đã sắp tới cuối cùng, nhưng con đường của ngươi vẫn còn rất dài, tương lai như thế nào, do ngươi tự mình quyết lấy."
Bên trong Tế Kiếm hạp cốc, Thời Hạ gỡ lệnh phù, muốn đưa cho Đinh Ninh.
"Thơm quá."
Nhưng Đinh Ninh lại hỉnh hỉnh mũi: "Ngươi có ngửi thấy không?"
Thời Hạ giật mình, hít hít mấy cái, quả thực ngửi thấy mùi thịt nướng thơm tho. Đây chắc chắn không phải mùi chim sơn ca bị nướng cháy của hắn, mà phải là một miếng thịt được tẩm đủ gia vị, nên lúc nướng mới thơm được như thế.
" Chẳng lẽ ngươi muốn tới xem?"
Thời Hạ không nhịn được hảo tâm nhắc nhở: "Coi chừng đó là bẫy rập, hơn nữa hôm nay ngươi đã thắng ta, chỉ cần chạy tới khu vực chỉ định là vượt qua kiểm tra rồi."
Đinh Ninh khẽ cười: "Tuy ăn được mấy trái quýt dại, nhưng bụng rỗng mà còn ăn phải đồ chua, rất là xót dạ, khó chịu lắm, phải có món gì chắc dạ một chút để lấp bao tử, mới có đủ thể lực."
Thời Hạ vẫn luôn đặt mình và Đinh Ninh vào vị trí của kẻ yếu, chưa bao giờ nghĩ Đinh Ninh lại chủ động muốn đi tìm kẻ địch, nghĩ Đinh Ninh sẽ phải gặp một trận ác chiến, lại nhớ ra vừa rồi Đinh Ninh lúc chiến đấu với mình đã lộ ra kiếm thế vô cùng tinh xảo, ánh mắt hắn trở nên nóng bỏng..., không nhịn được thốt lên: "Đinh Ninh sư đệ, ta đi theo ngươi được không?"
Đinh Ninh nhìn hắn: "Được, chỉ không biết sư trưởng Thanh Đằng Kiếm Viện các ngươi có cho phép hay không, vì thí luyện cấm hai người đồng hành."
Thời Hạ bừng tỉnh, ném lệnh phù cho Đinh Ninh: "Ta đã nhận thua phải rời khỏi thí luyện, thì đâu còn được tính là đồng hành, nếu có sư trưởng muốn ta phải lập tức xuất cốc, ta sẽ xin cho thêm ít thời gian, dù sao chạy về lễ đài đâu có mất bao nhiêu thời gian, sẽ bỏ lỡ không ít thứ."
Đinh Ninh mỉm cười, không nói gì nữa, xoay người đi về phía phát ra mùi thơm.
Thời Hạ sợ đi gần Đinh Ninh quá sẽ bị nói là gây ảnh hưởng tới thí luyện, nên hắn đi theo từ xa xa, đi qua mấy bức tường đằng, hắn càng ngày càng giật mình, vì mãi đến lúc này, hắn mới ngửi thấy được mùi thơm rõ rệt.
Khứu giác của Đinh Ninh, linh mẫn hơn hắn ít nhất mấy lần.
***
Phía trước Đinh Ninh, xuất hiện một cây quất hồng.
Cây hồng này trái hồng đậm, rất đẹp, không giống những cây quýt đã qua mùa, trái nào cũng khô héo.
Nhìn những quả hồng vừa chín tới, Đinh Ninh nở nụ cười thoả mãn, gật đầu chào người đang ngồi dưới gốc cây hồng: "Trường Lăng đều nói sương xuống sẽ làm hồng thị ngọt như mật, ta thích nhất là ăn loại hồng này, không ngờ Diệp Danh sư huynh lại tìm ra được."
Người kia mặc áo bào của Bạch Dương Động, ước chừng hơn Đinh Ninh bốn năm tuổi, chính là người đã đứng ngoài sơn môn chờ tiếp dẫn Đinh Ninh lúc hắn tới Bạch Dương Động, Diệp Danh.
Hắn ngồi dưới gốc cây, trên một tảng đá, nướng một cái chân lợn rừng, bên cạnh đống lửa còn xác con lợn rừng bị cắt một chân.
Một cảnh tượng vô cùng nhàn nhã, cơm no áo ấm.
Nhưng mặt mũi Diệp Danh lại rất u sầu.
Thấy vậy, Đinh Ninh lại còn cười: "Không phải ngươi cũng là bị Tô Tần sư huynh bức ép, cố ý ở đây chờ ta đấy chứ?"
Diệp Danh ngạc nhiên: "Đinh Ninh sư đệ, sao ngươi biết?"
Đinh Ninh khẽ hất đầu về phía làn sương mỏng sau lưng: "Bởi vì đã có tiền lệ."
Diệp Danh lúc này mới mơ hồ nhìn thấy trong màn sương có một đệ tử Thanh Đằng Kiếm Viện, không khỏi ngớ người ra.
"Hắn tên là Thời Hạ, là đệ tử Thanh Đằng Kiếm Viện, ta thắng hắn, hắn đi theo ta tới đây xem." Đinh Ninh giải thích ngắn gọn, rồi vuốt vuốt bụng, nhìn cái chân lợn rừng trong tay Diệp Danh, nghiêm túc hỏi: "Bụng ta đang rất khó chịu, Diệp Danh sư huynh cho ta ăn trước được chứ?"
Diệp Danh càng kinh ngạc, và cả do dự.
"Cái này chẳng lẽ cũng là do Tô Tần sư huynh săn được? Nhưng vậy thì cũng có sao, dù tí nữa ngươi thắng hay ta thắng, hắn còn làm gì được ngươi trong thí luyện kế tiếp hay sao?" Đinh Ninh nhếch mép, nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Diệp Danh: "Ăn chút thịt của hắn thì tính cái gì?"
Diệp Danh ngẫm nghĩ, mặt giãn ra: "Có lý, Đinh Ninh sư đệ, mời."
"Thịt lợn rừng mà được ướp nhục đậu khấu thì rất thơm, tay nghề nướng thịt của sư huynh giỏi thật, chỉ tiếc còn thiếu chút muối, đành dùng quả hồng làm gia vị thay vậy."
"Một bên là món nóng đầy dầu mỡ, một bên lại mát lạnh thơm ngon, vừa ăn thịt vừa ăn hồng, ngươi coi chừng bị tiêu chảy."
"Không sao, Hà Triêu Tịch ăn rất nhiều thịt tươi cũng không hề bị tiêu chảy, nhờ hắn ta mới biết, vận động cường độ cao sẽ làm cho dạ dày cường tráng, dù sao tí nữa cũng phải tranh tài một trận với sư huynh, rất là vừa vặn."
"Hà Triêu Tịch? Ngươi đã gặp Hà Triêu Tịch?"
"Ừ, hắn bị ta đánh bại, Tô Tần sư huynh không nói với ngươi sao?"
"..."
Diệp Danh cau mặt, nhìn Đinh Ninh đã gặm gần hết nửa cái chân heo, sắc mặt càng ngày càng nghiêm túc, rốt cục không nhịn được nói: "Đinh Ninh sư đệ, ta biết ngươi có thiên phú phi phàm, nhưng làm người thì phải thành thật, ngươi tuổi còn trẻ, sao lại nói dối để hù ta, ngươi tưởng làm vậy ta sẽ bị hù thật hay sao?"
Đinh Ninh ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nói: "Diệp Danh sư huynh, ta nói là sự thật."
"Còn không biết hối cải." sắc mặt Diệp Danh vô cùng khó coi, bỏ khúc xương trên tay xuống, đứng dậy, "Đã như vậy, hãy để ta nhìn xem kiếm của ngươi đã tới trình độ nào."
Đinh Ninh không đồng ý: "Ta vẫn chưa ăn no."
Diệp Danh hít sâu một hơi: "Ăn no quá không tốt cho bụng, hơn nữa theo lời nói của ngươi, có người đang chờ xem kết quả chiến đấu của ngươi."
Đinh Ninh xoa xoa tay, giống như nhớ ra cái gì: "Diệp Danh sư huynh, áo ta đang mặc trên người là của Hà Triêu Tịch đó."
"Không biết ngươi bới từ đâu ra bộ trang phục của Thanh Đằng Kiếm Viện, muốn lấy nó để dọa ta à?" không ngờ Diệp Danh lại càng thêm giận, quát: "Ngươi nghĩ ta tin nổi ngươi hạ gục Hà Triêu Tịch, đè hắn xuống lột lấy áo hắn hay sao?"
Ô, cảnh tượng đó thật là đẹp, Đinh Ninh nghĩ vậy.
Nên hắn rất miễn cưỡng đứng dậy, đi ra chỗ đất trống, rút Mạt Hoa Tàn Kiếm, nói với Diệp Danh: "Diệp Danh sư huynh, mời."
Diệp Danh sầm mặt, rút kiếm.
Biết Đinh Ninh tu chính là Dã Hỏa Kiếm Kinh chuyên lấy phòng thủ làm chủ, hắn cũng không nói nhiều, thân ảnh bắn ra, một kiếm đâm thẳng tới ngực Đinh Ninh.
Một kiếm này vô cùng đơn giản, kiếm hắn dùng cũng là Đại Tần hắc thiết kiếm bình thường nhất, chỉ có bên trên sống kiếm chính giữa mới có một đường phù văn kéo dài tới tận mũi kiếm.
Đường phù văn này giúp chân khí hóa thành kiếm khí, theo mũi kiếm lao ra, không huyền diệu như những thanh kiếm khác.
Nhưng thanh kiếm này, lại rất hợp với kiếm ý của hắn.
Lúc còn cách ngực Đinh Ninh mấy xích thời điểm, Xùy~~ một tiếng nổ vang, một luồng kiếm khí màu trắng từ mũi kiếm lao ra, như một cái sừng dê trắng đột ngột duỗi ra, đỉnh nhọn đâm thẳng vào Đinh Ninh.
Diệp Danh tu chính là Bạch Dương Kiếm Kinh chính tông nhất của Bạch Dương Động.
Chiêu này là một chiêu rất nổi danh, "Bạch Dương Qua Giác".
Đinh Ninh đã nghĩ ra cách chiến thắng Diệp Danh nhanh nhất.
Nên hắn bước ra một bước.
Hắn dùng hết toàn lực, chân khí ào ạt tràn vào Mạt Hoa Tàn Kiếm.
Những bông hoa trắng nở đầy trên thân kiếm.
Hắn huy kiếm, đập mạnh vào cái sừng dê trắng.
Thời Hạ như ngừng thở, trực giác cảm thấy có điều không đúng, nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ ra, kiếm của Đinh Ninh đã chạm vào sừng dê trắng.
Oanh một tiếng nổ vang.
Đinh Ninh rõ ràng không chịu nổi, lùi lại một bước.
Trường kiếm của Diệp Danh dừng lại giữa không trung, hắn cảm thấy mờ mịt. Hắn đã cảm nhận được khí tức của những bông hoa trắng nhỏ, và cả lực chấn động trên trường kiếm của mình,hắn rốt cuộc đã hiểu.
Vừa mới rồi, hắn còn nói Đinh Ninh lấy tên Hà Triêu Tịch ra để dọa mình, hắn không thể nào bị sợ, nhưng bây giờ, hắn lại như nhìn thấy một thứ gì vô cùng đáng sợ, há to miệng thốt lên: "Chuyện gì thế này? Sao lại là trên Luyện Khí trung phẩm! Sao lại là Luyện Khí thượng phẩm tu vi!"