Chuôi tiểu kiếm trong tay Trương Nghi thấm đầy máu
tươi, liên tục dựa vào hai chiêu Bạch Dương Thiêu Giác ngăn cản một kích Thiên Địa Hợp của Hạ Tụng nhưng do lực lượng quá cường đại làm cho hổ
khẩu hắn bị mài nát, rách tả tơi.
Nhưng lúc này hắn vẫn cố gắng nắm chặt thanh tiểu kiếm, có lẽ do quá
dùng sức lên giữa kẽ tay bắt đầu có từng dòng máu nhè nhẹ chảy ra.
Lúc này, thanh tiểu kiếm đã dừng lại, mặt ngoài của nó lại càng trở
nên thô ráp và u ám, cộng thêm cảm giác tròn lẳn khi cầm trong tay khiến nó chẳng khác gì một hòn đá bình thường.
Nhìn thấy thanh tiểu kiếm Từ Liên Hoa hơi ngập ngừng rồi khẽ hỏi Đinh Ninh.
- Ta còn cho rằng Tiết động chủ đem thanh kiếm này truyền cho ngươi.
Đinh Ninh nhìn y nói:
- Sư huynh khoan hậu và chững chạc hơn ta nhiều, thanh kiếm này đương nhiên là phải truyền lại cho huynh ấy.
Trong lúc hai người nói chuyện, Hạ Tụng đã nặng nề rơi xuống đất
không thể đứng lên, trận đấu vừa bắt đầu diễn ra đã làm cho rất nhiều
người kinh sợ.
Tiểu kiếm mà Trương Nghi nắm chặt trong tay chính là thanh Bản mệnh
kiếm đã cùng Tiết Vong Hư gây chấn động toàn bộ Trường Lăng vào mùa đông năm ngoái, tuy rằng khi chủ nhân chết đi thì lực lượng của nó cũng tan
theo, thanh kiếm lại một lần nữa trở thành vật chết, nhưng do được Tiết
Vong Hư dùng cả đời để bồi dưỡng nên nó có thể hỗ trợ rất nhiều cho các
kiếm kinh trong Bạch Dương Động, ít nhất khi Trương Nghi thi triển một
chiêu Bạch Dương Thiêu Giác thì chỉ sợ không có bất kỳ một thanh kiếm
nào trong thiên hạ có thể thích hợp hơn nó.
Lúc trước, những người trong Trường Lăng cũng không chú ý nhiều đến
Trương Nghi, vậy mà bây giờ thanh tiểu kiếm này lại nằm trong tay hắn
chứ không phải Đinh Ninh.
Cuối cùng, điều làm cho tất cả sư trưởng ở các chốn tu hành đang xem
trận đấu này phải kinh hãi chính là những hình ảnh song phương chiến đấu khi nãy, Trương Nghi một kiếm chiếm được tiên cơ sau đó lại dừng lại
dường như muốn chọc giận Hạ Tụng làm cho gã bắt đầu tấn công mãnh liệt,
cũng chỉ khi tính toán trước như vậy Trương Nghi mới có thể trong thời
gian ngắn hai tay thi triển hai thức Bạch Dương Thiêu Giác.
Vì vậy lúc Trương Nghi dừng lại đều không phải là tính cách của hắn do dự hay quá nhân hậu.
Hay là lúc quyết định thắng bại Trương Nghi biểu hiện ra khả năng cận chiến cũng đã vượt qua cả Hạ Tụng.
Tất cả điều ấy làm cho những thí sinh đang xem cuộc chiến đều không
kịp phản ứng, Trương Nghi không phải nhỏ yếu như trong suy nghĩ của bọn
họ, việc làm mọi người lầm tưởng như vậy chỉ là vì hắn quá khiêm tốn
cùng với ít xuất hiện mà thôi.
Thời điểm này, gã thí sinh lúc trước đã cười lạnh giễu Trương Nghi
còn chờ đợi cái gì, sau đó lại thấy có điều gì đó không ổn khi Hạ Tụng
đáp trả thì giờ đây đã hiểu ra điều bất ổn đó nằm ở chỗ nào.
Lúc trước, Hạ Tụng nói Trương Nghi kiêu ngạo nhưng nghĩ lại từ lúc
kiếm hội bắt đầu đến giờ hay là ngay cả khi hắn đánh bại Hạ Tụng, người
xếp hạng mười một trên Tài Tuấn Sách, Trương Nghi cũng chưa từng tỏ ra
mình là kẻ kiêu ngạo, trong ánh mắt hắn chỉ có sự áy náy mà thôi.
Trên ý nghĩa nào đó thì Trương Nghi không được tính là cường giả mà
phải che giấu thực lực, ngay cả chuôi Bản mệnh kiếm mà Tiết Vong Hư để
lại cho hắn cũng không đem lại bất kỳ tác dụng hoặc mang tính quyết định gì, nhưng càng như thế lại càng làm cho nhưng thí sinh đang xem cuộc
chiến tuyển sinh này cảm thấy trong lòng có một chút lạnh lẽo khó hiểu.
Trương Nghi từ từ thu hồi tiểu kiếm nhìn Hạ Tụng đang nằm dưới đất
không ngừng ho ra máu mà cảm thấy vô cùng áy náy, rốt cuộc vẫn hắn vẫn
không kiềm chế được khom người thi lễ, chân thành nói:
- Thật có lỗi... Có điều ta chưa bao giờ khinh thường ngươi, cũng chưa bao giờ nghĩ một kiếm lại có thể đánh bại ngươi.
Tuy biết rõ là Trương Nghi chân thành tạ lỗi nhưng lúc này Hạ Tụng
chỉ cảm thấy giận dữ và xấu hổ, gã lại tiếp tục phun ra một ngụm máu.
- Một đám người cường đại thì đáng sợ hơn so với chỉ có một người cường đại.
Tịnh Lưu Ly nói với Đàm Thai Quan Kiếm đang đứng bên cạnh, ánh mắt
lại nhìn về hướng mép núi xa xa nơi có trướng bồng của cung nữ họ Dung,
rồi tiếp tục trào phúng nói:
- Ngay cả Lâm sư bá cũng cảm thấy lần kiếm hội này càng ngày càng thú vị, ta ngược lại muốn xem người nọ chuẩn bị kết thúc như thế nào.
Tuy rằng phe Đinh Ninh có Nam Cung Thải Thục và Hạ Uyển đã rời khỏi
kiếm hội, nhưng do Trương Nghi chiến thắng Hạ Tụng, vì vậy dù thế nào
thì phe Đinh Ninh cũng có nhiều người mạnh hơn.
Nhìn Trương Nghi quay trở lại bên đám người Đinh Ninh, khóe miệng Lâm Tùy Tâm lần nữa xuất hiện một tia vui vẻ hiếm thấy.
Chính là vì có cùng ý nghĩ với Tịnh Lưu Ly, lão cảm thấy lần kiếm hội này càng ngày càng thú vị, vì thế sau khi Đinh Ninh dùng một kiếm đánh
bại Chu Vong Niên chấn nhiếp toàn trường, lão liên tục an bài Nam Cung
Thải Thục, Trương Nghi, Hạ Uyển thay nhau lên thi đấu.
Sở dĩ Lâm Tùy Tâm an bài kiểu như vậy là muốn giúp Đinh Ninh dựng lên khí thế, rồi sau khi khí thế mà Đinh Ninh vất vả mới có thể tạo được bị phá hư thì lão lại muốn xem hắn có cách nào để có thể lấy lại.
Hai phe tỷ thí cũng giống như hai quân đội đối đầu, điều mà Lâm Tùy
Tâm muốn nhìn ở đây chính là năng lực điều quân cũng như khả năng lãnh
đạo của Đinh Ninh.
Hiện tại không chỉ Đinh Ninh mà ngay cả bọn người Trương Nghị, từng
người biểu hiện ra năng lực đều làm cho lão cảm thấy rất bất ngờ, giờ
đây lão đã hiểu rõ tất cả, tự nhiên muốn đền bù chút gì đó để khiến lần
kiếm hội này càng trở nên công bằng.
Cho nên không cần nhìn danh sách đang cầm trong tay, lão lập tức báo ra tên một người:
- Độc Cô Bạch.
Nghe được cái tên này làm cho rất nhiều người đang có mặt ở đây cảm
thấy khiếp sợ, liên tục những tiếng hít thở trầm trọng giống như thủy
triều vang lên.
- ... đấu với Tông Tĩnh Thu.
Lâm Tùy Tâm tùy ý lật qua danh sách, rồi sau đó đọc lên cái tên đầu tiên mà lão nhìn thấy.
- Đến phiên ta ra sân.
Nghe được tên đối thủ, Độc Cô Bạch nhìn Đinh Ninh rồi liếc qua đám
người Từ Liên Hoa đang đứng bên cạnh, bình tĩnh nói một câu rồi bắt đầu
bước về phía Trương Nghi đang trở lại.
Trước khi kiếm hội bắt đầu, Độc Cô Bạch chỉ tập trung tinh thần đẽo
kiếm, giờ đây những cây kiếm hắn đẽo được đã chất một đống nằm trên mặt
đất ngay cạnh chân y, nhưng y lại không mang theo một thanh nào cả.
Mà hiện giờ mặt mũi đối thủ của y đang trắng bệch, thậm chí chỉ thiếu chút nữa là khóc lên.
Độc Cô Bạch chưa từng xuất thủ tại Trường Lăng, nhưng thời điểm Tài
Tuấn Sách xuất hiện, tất cả nhân tài trẻ tuổi trong Trường Lăng đều cho
rằng Độc Cô Bạch mới là người đứng đầu trong danh sách, tuy rằng sau đó
người đứng đầu được ghi trong danh sách là Liệt Huỳnh Hoằng, nhưng hiện
tại Liệt Huỳnh Hoằng đã bị loại trong biển bụi gai. Vì thế, lúc này Độc
Cô Bạch tự nhiên là người đứng đầu trong danh sách đó.
Mà Tông Tĩnh Thu xuất thân từ Ngọc Thiềm đạo quán, trong Tài Tuấn
Sách thì gã xếp hạng dưới ba mươi, vả lại chân trái lúc này còn đang bị
thương nên mọi hành động đều không tiện, trong con mắt của mọi người thì đều xem đây là cuộc chiến quá mức chênh lệch.
***
Độc Cô Bạch đi qua Trương Nghi, hai người cùng gật đầu thi lễ với
nhau, sau đó lại tiếp tục tiến vào sân thi đấu mà Trương Nghi cùng Hạ
Tụng vừa sử dụng.
Nhìn đối thủ đầy khó khăn phải chống kiếm xuống đất mà đi còn vẻ mặt
thì như sắp khóc, Độc Cô Bạch hơi trầm ngâm một chút rồi lên tiếng:
- Ngươi bị thương rất nặng, ta sẽ xuất ra một kiếm, chỉ cần ngươi có thể đỡ được một kiếm của ta, ta sẽ nhận thua.
- Xuất ra một kiếm?
Tiếng kêu vang lên khắp nơi.
Tông Tĩnh Thu đang như sắp khóc đột nhiên ngẩn ngơ, gã ngẩng đầu lên
với vẻ mặt không thể tin được, trong ánh mắt lại một lần nữa lóe lên tia hy vọng.
- Việc này quá là tự đại.
Hạ Uyển nhíu mày, không kiềm chế được nói ra.
Nàng không nghi ngờ thực lực của Độc Cô Bạch.
Nàng có thể khẳng định nếu như là bình thường Độc Cô Bạch chỉ cần một kiếm tùy ý là có thể đánh bại Tông Tĩnh Thu, nhưng vấn đề bây giờ là
lại trực tiếp nói ra như vậy, Tông Tĩnh Thu sẽ không cần nghĩ nhiều mà
chỉ cần toàn tâm chú ý phòng thủ.
Thương thế của gã tuy rằng không nhẹ nhưng trên thực tế toàn lực phòng ngự một chiêu cũng sẽ không phải là vấn đề lớn.
Theo nàng thấy Độc Cô Bạch làm như vậy là quá nguy hiểm hơn nữa lại không cần thiết.
- Hắn muốn đả kích sĩ khí đối phương.
Trương Nghi vừa về đến trước mặt Hạ Uyển nghe nàng nói như vậy liền nhẹ nhàng giải thích:
- Lúc trước Đinh Ninh sư đệ chỉ dùng một kiếm đánh bại Chu Vong Niên
đã làm cho sĩ khí đối phương bị giảm nhiều, nếu lần này Độc Cô Bạch lại
một kiếm đánh bại đối thủ thì bên kia sẽ càng thấy khẩn trương hơn. Áp
lực lớn, lại quá khẩn trương, như thế sẽ dẫn đến phạm phải sai lầm.
Nghe Trương Nghi giải thích, cặp lông mày Hạ Uyển từ từ buông lỏng,
nàng thấy gương mặt Trương Nghi vẫn điềm đạm không có chút lo lắng, nhẹ
gật đầu nói:
- Sư đệ ngươi nói không sai, ngươi mạnh hơn nhiều so với chúng ta nghĩ.
- Đâu có, đâu có.
Khuôn mặt Trương Nghi đỏ ửng liên lục lắc đầu.
- Mạnh hơn chúng ta nghĩ nhưng phải thêm một cái điều kiện chính là lúc mà ngươi không tỏ ra nhu nhược.
Nhìn bộ dạng Trương Nghi mà Hạ Uyên không nhịn được mà cười đùa cợt, nàng nói:
- Nói thật, lúc tỷ thí với Hạ Tụng, ngươi lại không tỏ ra nhu nhược, điều này làm ta cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Trương Nghi càng thêm xấu hổ, cúi đầu nói:
- Lúc trước tiểu sư đệ đã đặc biệt nhắc nhở ta về việc này, vả lại
nhờ Hạ Uyển cô nương ta mới có thể tiến vào vòng trong, nếu bởi vì sự
nhu nhược của ta mà làm thua trận, như thế thật có lỗi vơi Hạ Uyển cô
nương.
- Hóa ra là vì Hạ Uyển.
Từ Liên Hoa cười đùa.
- Ta... cái này...
Trương Nghi sững người, cảm thấy có gì đó không đúng nhưng cũng không biết giải thích thế nào, gương mặt nhất thời đỏ bừng lại không nói ra
lời.
Sắc mặt Hạ Uyển cũng hơi đỏ, hung hăng trừng mắt sang Từ Liên Hoa.
Nhưng từ Liên Hoa quay mặt đi, vẻ mặt nghiêm túc trầm giọng nói:
- Đều biết Độc Cô Bạch rất mạnh, nhưng rốt cuộc là mạnh như thế nào thì phải xem một kiếm này rồi.
Chú ý của Hạ Uyển cũng bị rời đi, hai mắt của nàng hơi co lại, bởi vì lúc này kiếm của Độc Cô Bạch đã từ từ được rút ra.