Lúc này sắc mặt một gã sư trưởng Tu Hành Địa trở
nên vô cùng khó coi, hắn chính là sư trưởng của Đông Hạo Kiếm Tông,
người mang Cung Mộc Vũ tới tham gia Mân Sơn Kiếm Hội.
Chẳng qua bây giờ sắc mặt hắn khó coi không phải vì sắp xếp tùy ý của Lâm Tùy Tâm mà là vì phản ứng vừa nãy của Cung Mộc Vũ.
Tuy rằng trước đó Đinh Ninh biểu hiện ra chiến lực rất mạnh, đặc biết với việc vận dụng kiếm chiêu cùng nắm bắt thời cơ lại càng làm cho
người khác cảm thấy kinh hoàng, nhưng mà tu vi Chân Nguyên của Cung Mộc
Vũ so với Đinh Ninh thì cao hơn, trong mắt hắn cũng không phải là không
có khả năng liều mạng, không đến nỗi vừa nghe xong đối thủ của mình là
Đinh Ninh thì đã hốt hoảng lo sợ.
Huống chi chỉ có mười năm người thông qua ải biển bụi gai lúc trước,
nếu như Lâm Tùy Tâm đã nói hắn vòng thứ nhất không phải gặp đối thủ, bây giờ chỉ cần có thể chiến thắng Đinh Ninh, thì ít nhất Cung Mộc Vũ cũng
có thể tiến vào trước hạng mười hai.
Chỉ cần có thể đạt được vị trí cuối cùng trong mười thứ hạng, thì đã
được phép tiến vào học tập trong Mân Sơn Kiếm Tông, tên sư trưởng Đông
Hạo Kiếm Tông này nhìn ra, Cung Mộc Vũ đã lấy được cơ hội tốt nhất mà
trước đó chưa từng có, chỉ cần có thể nắm chặt cơ hội này, thậm chí có
thể cải biến vận mệnh cả đời hắn, nhưng mà biểu hiện bây giờ của Cung
Mộc Vũ làm cho hắn thất vọng, chưa đánh mà lòng đã sợ, tu hành giả như
vậy tuyệt đối không thể trở thành một gã Kiếm Sư cường đại thật sự, đầu
rồi sẽ trở thành viên đá kê chân trên con đường thành danh của người
khác.
"Ngươi nhìn rõ chứ?"
Trong một bầu không khí yên lặng khó tả, Độc Cô Bạch đi đến trước mặt đám người Đinh Ninh, nhìn Đinh Ninh chuẩn bị ra thi đấu, nhẹ gật đầu,
hỏi.
Đinh Ninh cũng bình tĩnh nhẹ gật đầu, nói: "Nhìn rõ rồi."
Nghe đối thoại đơn giản như vậy của hai người, thân thể Trương Nghi
không kìm chế được mà rung động, giọng nói hoảng sợ: "Độc Cô huynh, hóa
ra một kiếm vừa rồi của ngươi. . ."
Độc Cô Bạch liếc nhìn Trương Nghi, mỉm cười, coi như ngầm thừa nhận.
"Lợi hại."
Từ Liên Hoa nhíu mày, không muốn thừa nhận, nhưng lại nói ra hai chữ giống như là bất đắc dĩ thừa nhận.
Hạ Uyển cùng đám người Tạ Nhu cũng không kìm chế được mà hít một hơi
thật sâu, trong lòng lại lần nữa biểu lộ ra cảm xúc kính nể.
Đến bây giờ các nàng mới hoàn toàn phản ứng, một kiếm vừa rồi của Độc Cô Bạch không chỉ là lập uy cùng bày tỏ thái độ của mình, mà còn buộc
tất cả các thí sinh trong túp lều kia phải xuất kiếm ngăn cản.
Trong lúc không có chuẩn bị mà vội vàng xuất kiếm có thể sẽ để lộ ra
nhiều điều, Độc Cô Bạch đã làm được điều ấy, mà Đinh Ninh đã sớm ý thức
được điều này, từ trong đấy thấy được những thứ mà mình cần.
Độc Cô Bạch cùng Đinh Ninh, không thể nghi ngờ là hai người cực kỳ đáng sợ.
Làm cho các nàng cảm thấy may mắn cùng vui sướng đó chính là hai người kia đều ở trận doanh của mình.
***
Đinh Ninh bắt đầu bước đến.
Ánh mắt mọi người một lần nữa hội tụ trên người tên thiếu niên quán rượu trầm tĩnh này.
Sau một lát nụ cười như có như không trên khóe miệng Lâm Tùy Tâm đã
biến mất, hắn lại lần nữa khôi phục bộ mặt không chút cảm xúc, song khi
Đinh Ninh đi vào vết kiếm bị chém ra trên sân, hắn lại đột nhiên mở
miệng, âm thanh chầm chậm nói: "Người thắng trận này, vòng tiếp theo sẽ
không phải gặp đối thủ."
"Cái gì!"
Một loạt tiếng kinh hô vang lên như thủy triều.
Tiếng kinh hô lần này thậm chí còn vang dội hơn cả khi Độc Cô Bạch thi triển một kiếm dữ dội lúc trước.
"Tại sao có thể như vậy!"
Một gã thí sinh không nhịn được phẫn nộ kêu lên.
Bản thân người thắng trong cuộc so tài này cũng đã có thể tiến vào
trước mười hai, lại tiếp tục không phải gặp đối thủ, chính là trực tiếp
bước vào trước sáu, như vậy đã có thể đạt được tư cách tiến vào Mân Sơn
Kiếm Tông tu hành.
"Vì cái gì không thể như vậy?"
Lâm Tùy Tâm quay đầu lại, trên mặt vẫn không biểu lộ gì như trước,
chẳng qua là trong hai tròng mắt có chút trêu tức: "Sau đợt thứ hai
không chỉ bọn hắn ở vòng này không phải gặp đối thủ, mà sẽ có rất nhiều
người cũng không phải gặp đối thủ."
Sau khi dừng lại một chút, hắn dường như nhận ra suy nghĩ lúc này của rất nhiều người, hơi trào phúng nói: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng đầu tiên
ta sẽ chọn ra trước sáu, sau đó lại sắp xếp những người bị thua tỷ thí
với nhau để chọn ra bốn gã? Ta không có nhiều rảnh rỗi để nhìn những kẻ
bại trận thi đấu, tất nhiên sẽ từ trong quá trình tỷ thí trực tiếp gom
góp ra mười người chiến thắng cuối cùng."
Nghe được từ "gom góp" mà hắn nói làm cho rất nhiều thí sinh cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, nhưng mà lại không ai dám lên tiếng chất vấn.
Bởi vì không ai có thể thay đổi được sự tùy ý của Lâm Tùy Tâm, còn
việc mấy người không phải gặp đối thủ cũng đều được lấy ra từ trong tay
hắn, nếu muốn Lâm Tùy Tâm có thể tùy ý cho ai đánh thêm một trận nữa
cũng được.
"Ngay cả can đảm bày tỏ sự phẫn nộ cũng không có, thì có tư cách gì mà xưng là đệ tử của Mân Sơn Kiếm Tông ta."
Nhìn bộ dáng những người này bị chọc giận đến đỏ bừng cả mặt mà lại
không dám lên tiếng, Lâm Tùy Tâm mặt không biểu tình lắc đầu, đồng thời
lạnh lùng nói ra một câu từ đáy lòng, xong rồi quay đầu đi, nhìn Đinh
Ninh cùng Cung Mộc Vũ nói: "Các ngươi đã có thể bắt đầu."
Nghe những lời này của Lâm Tùy Tâm, trên khuôn mặt của Cung Mộc Vũ
hiện lên một mảnh đỏ bừng. Mặc dù có chút e ngại thực lực Đinh Ninh,
nhưng mà những lời này của Lâm Tùy Tâm đã kích thích hắn, hắn chỉ cần
thắng trận này, hay có thể nói là trong toàn bộ quá trình kiếm thí hắn
chi cần thắng một trần này là có thể trực tiếp đạt được tư cách tiến vào Mân Sơn Kiếm Tông tu hành!
Ngược lại với Cung Mộc Vũ đang kích động cùng phấn khởi trong lòng, thì Đinh Ninh vẫn như cũ, cực kỳ bình tĩnh.
Hắn muốn là người đứng đầu, cho nên sớm tiến vào mười thứ hạng đầu
hay chậm tiến vào mười thứ hạng đầu một chút thì đối với hắn mà nói cũng không có khác biệt quá lớn.
Nếu như Lâm Tùy Tâm muốn cuộc kiếm thí này trở nên thú vị thêm một
chút, vậy thì hắn sẽ khiến cho cuộc kiếm thí này trở nên thú vị một
chút.
"Mời."
Vì vậy hắn không làm động tác thừa nào, nâng Mạt Hoa Tàn Kiếm ngang trước ngực, bình tĩnh nhìn Cung Mộc Vũ rồi nói ra một chữ.
Cung Mộc Vũ hơi do dự một chút, sau đó dường như không để ý đến điều gì, phát ra một tiếng kêu to, rồi xuất kiếm.
Chân Nguyên trong thể nội hắn theo tay trái tràn vào vỏ kiếm màu vàng kim óng ánh, còn tay phải thì chạm vào chuôi kiếm, cả thanh kiếm được
rút ra khỏi trong vỏ.
Vỏ thanh kiếm của hắn có màu vàng kim chói mắt, chuôi kiếm cũng là
màu vàng kim, mà thân kiếm được rút ra khỏi vỏ cũng đồng dạng là màu
vàng kím chói mắt.
Vầng sáng trên thân kiếm tản ra mầu vàng kim chói mắt, hiện đầy hoa
văn hình mãng xà, thanh kiếm này chính là Kim Mãng Kiếm của tông chủ Hàn Địa Kim Mãng Cung hồi trước.
Thanh kiếm này lớn hơn so với thanh kiếm bình thường một chút, tại lộ tuyến mà nó đánh ra thì nó chính là bá chủ. Sau một chút do dự ban đầu, trước mặt là việc trực tiếp tiến vào mười thứ hạng đầu cực kỳ hấp dẫn,
lòng dũng cảm để có thể tử chiến đến cùng của Cung Mộc Vũ cũng bị kích
thích, tay phải hắn cầm chặt chuôi kiếm, Chân Nguyên trong thể nội nháy
mắt thay đổi phương hướng, từ kinh mạch bên trái thân thể điên cuồng
chảy sang kinh mạch phía bên phải, trong thân thể hắn đều phát ra tiếng
nổ vang, mà thanh kiếm trong tay hắn lại càng phát ra kim quang rực rỡ,
giống như một vầng mặt trời được trực tiếp sinh ra trong tay hắn.
Đây chính là Hạo Nhật Đông Thăng một trong những kiếm thức bí mật có uy lực lớn nhất của Đông Hạo Kiếm Kinh.
Nhìn một vầng mặt trời đang bay trên tay phải của Cung Mộc Vũ, sắc
mặt tên sư trưởng Đông Hạo Kiếm Tông kia cũng bớt giận, ít nhất một kiếm này thì Kiếm Ý cũng sung mãn, không có bao nhiêu chỗ có thể bắt bẻ, hơn nữa trong mắt hắn thời điểm để thi triển một kiếm này cũng là lựa chọn
rất tốt.
Tấn công là cách phòng ngự tốt nhất, hơn nữa uy lực một kiếm này tuy
rằng cường đại, nhưng mà Kiếm Ý lại rất chậm, cũng cần không sử dụng
toàn bộ lực lượng, bất cứ lúc nào đều có thể lưu lại một phần để linh
động.
Nhưng mà trong nháy mắt, ánh mắt tên sư trưởng Đông Hạo Kiếm Tông này cùng với rất nhiều các sư trưởng Tu Hành Địa còn lại đều tràn đầy vẻ
kinh ngạc.
Bởi vì lúc này Đinh Ninh đã xuất kiếm.
Mạt Hoa Tàn Kiếm theo tay hắn thoải mái đưa về phía trước, một mảnh kiếm quang rậm rạp như một rừng lửa được đốt lên.
Ngay cả Trương Nghi cũng sợ đến nỗi phải mở to hai mắt để nhìn, hắn không được "Tiểu sư đệ" bây giờ đang làm cái gì.
Lúc này Đinh Ninh thi triển chính là Dã Hỏa Liệu Nguyên một thức trong Dã Hỏa Kiếm Kinh.
Một thức này có kiếm thế dầy đặc, cũng là kiếm thức có năng lực phòng thủ cực mạnh, nhưng mà tất cả mọi người đều cảm giác được lực lương
Chân Nguyên của Đinh Ninh yếu hơn so với Cung Mộc Vũ, môt kiếm thức bình thường như vậy dường như không thể đở nổi một kiếm này của Cung Mộc Vũ.
Đúng lúc này từng tiếng va chạm vang lên.
Ánh sáng rực rỡ của mặt trời cùng cùng rừng lửa dầy đặc hỗ trợ nhau tỏa sáng, hai kiếm đã chính thức tấn công.
Đồng tử Cung Mộc Vũ cũng tràn ngập thần sắc khó hiểu.
Dựa theo cảm giác từ thân kiếm truyền lại hắn có thể cẩm nhận rõ ràng lực lượng chênh lệch của song phương, Đinh Ninh có xu hướng không thể
ngăn nổi một kiếm này của hắn, nhưng mà nếu như không ngăn được, tại sao Đinh Ninh lại lựa chọn kiếm thức như vậy để đối ứng?
Chẳng lẽ là do phán đoán sai lầm, chẳng lẽ bởi vì biểu hiện của Đinh
Ninh lúc trước làm cho người ta cảm giác năng lực của hắn đã được Thần
hóa, chứ thật ra năng lực của hắn căn bản không có cường đại như vậy?
Cung Mộc Vũ hoàn toàn không thể hiểu được.
Chẳng qua là Đinh Ninh bây giờ đã không thể thay đổi bất kỳ một kiếm
thức gì, trong thân thể hắn từng sợi nhỏ huyết nhục đều đang run rẩy,
khiến cho hắn muốn đem một kiếm này đâm vào lồng ngực Đinh Ninh.
Hô hấp của hắn hoàn toàn dừng lại, ánh sáng trên thanh kiếm trong tay phát ra càng nhiều, ra sức tiến về phía trước.
Trong không gian nhỏ hẹp, từng tiếng kim loại va chạm với nhau nhanh chóng vang lên.
Tàn kiếm trong tay Đinh Ninh không cách nào ngăn được lực lượng phát
ra từ Kim Mãng Kiếm, khiến cho tàn kiếm bị đẩy lệch sang một bên, lực va chạm cường đại khiến cho thân thể hắn có chút bất ổn, liền lùi lại hai
bước.
Kiếm Ý của Cung Mộc Vũ đã phát huy tác dụng, mũi kiếm đâm thẳng vào hư ảnh tàn kiếm trong tay Đinh Ninh, sắp đâm vào ngực hắn.
Nhưng mà ngay lúc này, trong lòng tất cả mọi người đều dâng lên cảm giác khó tin và nực cười.
Bởi vì Đinh Ninh quay người lại, dùng mũi chân đã vào con trùng đỏ thẫm vẫn luôn nằm rúc ở sau lưng hắn.
Sau đó tay trái Đinh Ninh nắm vào phần cổ của nó, giống như cầm một
thanh kiếm, tiếp đó lấy đầu nó trực tiếp đỡ lấy một kiếm của Cung Mộc Vũ .
Con Huyền Sương Trùng không thể nào nghĩ rằng sẽ phát sinh chuyện như vậy, cảm giác Kiếm Ý sắc bén đã đến trước mặt, khiến nó sợ hãi run rảy
toàn thân, dường như là theo bản năng, nó dốc sức liều mạng đem lực
lượng tích góp được từ trong thể nội phun ra khỏi miệng.
Hô hấp của Cung Mộc Vũ hoàn toàn dừng lại, thân thể hắn trở lên cứng ngắc.
"Phốc" một tiếng.
Hắn nhìn thấy từ miệng con trùng đỏ thẫm phun ra một dòng nước lạnh thấu xương, đánh vào kiếm của hắn.
Lực lượng của dòng nước lạnh này đối với hắn mà nói căn bản là không
quá mạnh, nhưng đại bộ phận lực lượng một kiếm này đã bị kiếm thức của
Đinh Ninh triệt tiêu, lúc này Kiếm Ý đã đến giai đoạn cuối, không có khả năng tiếp tục sinh ra lực lượng.
Vì vậy hắn không có cách nào để ngăn cản.
Hắn vô cùng hoảng sợ khi thấy kiếm mình vì xung đột mà trở lên rung động.
Một cỗ lực lường mà hắn không cách nào kháng cự theo đó truyền đến, làm cho cánh tay cầm kiếm của hắn cũng bị nâng lên.
"Rắc. . ."
Trong không khí truyền đến âm thanh đóng băng rất nhỏ.
Sau khi phá được kiếm thức của hắn, dòng nước lạnh trong không khí ngưng tụ thành một cột nước đá trong suốt.
Đinh Ninh bình tĩnh cầm lấy con trùng đỏ thẫm, tiếp tục duỗi ra phía trước.
Cột nước đá trong suốt này đâm thẳng vào lồng ngực Cung Mộc Vũ.
Một dòng máu tươi nóng hổi men theo cột nước đá phun ra.
Tất cả mọi người ngẩn ngơ.
Ngay cả Lâm Tùy Tâm cũng ngẩn ngơ, hắn cũng không nghĩ tới sẽ có cảnh tượng như vậy xuất hiện.