Đinh Ninh quay đi, không thèm nhìn y nữa.
Y nhìn mọi người đang dần mất kiên nhẫn, thấy mặt trời gần ngả về chiều, mặt y cũng trở nên khó coi.
- Còn chưa đến sao.
Hắn không quay người lại, nói với Trương Lộ Dương:
- Ta đã nói với ngươi rồi, thị chắc chắn sẽ không đến.
Trương Lộ Dương ngẩng đầu, miệng há rộng như một con cá mắc cạn, nhìn những tia sáng cuối cùng trong ngày trên bầu trời, y cũng đã tự biết
kết quả, rằng nàng sẽ không đến.
- Tại sao lại như vậy?
Tia ánh sáng cuối cùng trong mắt hắn gần như sắp hoàn toàn biến mất.
Tịnh Lưu Ly nhìn người nam nhân này, trong tâm nàng vừa có chút buồn thương, vừa có chút đồng cảm.
- Đừng để y chết.
Ngay lúc đó, giọng nói trầm thấp của Đinh Ninh vang lên trong tai nàng.
Tịnh Lưu Ly khẽ nhíu mày, vẫn còn chưa hiểu ra là chuyện gì thì cùng lúc đó, nàng cũng cảm thấy một cỗ kiếm ý phát ra.
Trương Lộ Dương vẫn quỳ ở đó, thân hình y dường như định đứng dậy,
trên tay đã có thêm một đạo kiếm quang lấp lánh, nhìn như một giọt sương long lanh trên cành lá buổi bình mình. Nhưng đạo kiếm quang này lại
không đâm về phía Đinh Ninh, mà là Trương Lộ Dương tự đâm vào ngực mình.
Giây phút đó, Tịnh Lưu Ly đã hoàn toàn thấu hiểu cái cảm giác đau thương như muốn chết đó, nàng dậm chân.
Một đám cây cỏ bay lên, vừa có vẻ dịu dàng, lại mang theo khí thế uy
nghi của một đỉnh núi cao, đánh về phía thanh kiếm trên tay Trương Lộ
Dương.
Một tiếng kêu khẽ vang lên, đạo kiếm quang trong tay Trương Lộ Dương đã bị đánh rơi trên mặt đất.
Xung quanh bỗng trở nên ồn ào.
Mọi người trong vườn trà vốn đã mệt mỏi và hết kiên nhẫn rồi, lại đột nhiên xảy ra tình huống như thế, lập tức kinh ngạc hô lên.
- Vì cớ gì ngươi thất bại, không phải ngươi không biết, mà là ngươi
không muốn tin như thế. Cứ chết đi như thế là đáng giá lắm sao?
Đinh Ninh chậm rãi quay người lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn Trương Lộ Dương, rồi nói:
- Cứ ở mãi trong cái vườn trà này, đối với ngươi chẳng khác gì như một
cái nhà lao, ta không tin rằng ngươi chưa từng có ý định rời khỏi nơi
này.
Trương Lộ Dương vẫn im lặng.
Trong bóng tối, không thể nhìn rõ sắc mặt y.
Đinh Ninh cũng không nhìn lại hắn nữa, mà quay lại liếc nhìn về phía Tịnh Lưu Ly, nói:
- Đi thôi.
Tịnh Lưu Ly như một thị nữ ngoan ngoãn đi theo hắn ra khỏi vườn trà,
đợi đến khi xa phu cho xe chạy nhanh ra khỏi vườn trà, nàng không nhịn
được nữa nhẹ giọng hỏi Đinh Ninh:
- Vì sao ngươi lại bảo ta cứu Trương Lộ Dương?
- Chết đi được thì thật dễ dàng.
Trong bóng đêm, Đinh Ninh khe khẽ nói:
- Nhưng còn sống... đó mới là một loại day dứt khôn nguôi.
Tịnh Lưu Ly suy nghĩ một lát,rồi nói:
- Vì thế mà ngươi cho rằng hôm nay để cho Trương Lộ Dương còn sống, thì còn ảnh hưởng đến Dung cung nữ nhiều hơn là để y chết?
- Ừ.
Đinh Ninh trả lời rất đơn giản.
Trong lúc xe ngựa bắt đầu chạy nhanh ra khỏi vườn trà, Dung cung nữ vẫn đứng dưới mái hiên.
Những chuyện xảy ra trong vườn trà lúc sau cùng, thị đều nghe thấy.
Thị biết rõ Trương Lộ Dương không chết, y vẫn còn sống.
Nhưng không hiểu sao, khi nghe thấy rằng Tịnh Lưu Ly đã ngăn không
cho Trương Lộ Dương tự sát, thị lại không hề cảm thấy may mắn, mà thấy
như trái tim của thị bỗng rơi xuống một vực sâu vô cùng.
Dưới đáy vực là một ma vương, có khuôn mặt giống y như khuôn mặt của Đinh Ninh.
Tên ma vương đó nắm lấy trái tim của thị rồi há miệng nuốt luôn vào bụng.
Toàn thân thị trở nên yếu ớt, vô lực vô cùng.
Lúc này toàn bộ cả Trường Lăng và hoàng cung, tất cả đều vụt biến mất, như không còn gì tồn tại cả.
Thị dường như đã mất tất cả ở chính tại Trường Lăng này.
***
- Nói thật thì hắn đã làm ta rất kinh ngạc, nếu ta mà là Bách Lý Tố
Tuyết, nhất định ta sẽ bắt hắn quay về Mân Sơn Kiếm Tông, chứ không để
cho hắn đấu đá lung tung ở Trường Lăng này.
Lúc bóng đêm đã phủ xuống, nam tử áo đen nhìn chăm chú Thiệu Sát Nhân đang đứng trên cầu, nói một cách thành thật.
Thiệu Sát Nhân hiểu ý tứ của y, nhưng chỉ lạnh lùng nhìn lại, đáp:
- Ngươi không có tư cách nhận xét Bách Lý Tố Tuyết.
Gã nam tử áo đen chợt thấy lạnh run, thanh hắc kiếm bên người y phát
ra tiếng kêu quỷ dị, nhưng y cũng không nói thêm được lời nào, quay
người rời đi.
***
Tại một bến sông cách không xa chỗ gã áo đen và Thiệu Sát Nhân nói chuyện, có hai cô gái đang đứng song song.
Hơi nước mờ nhẹ trên mặt sông, như một tấm khăn lụa mỏng vừa vặn che khuất thân hình hai nàng.
- Y là Từ Phần Cầm.
Dạ Sách Lãnh nhìn theo hướng gã áo đen rời đi, nói với Bạch Sơn Thủy đứng bên cạnh:
- Y là gã ngư dân ngày xưa ở quận Giao Đông, được Trịnh Tụ truyền cho Sát Sinh Kiếm Kinh của Ba Sơn Kiếm Tràng.
Bạch Sơn Thủy cười kiêu căng, rồi nói:
- Thì ra là trợ thủ số một của Trịnh Tụ có bộ dạng như thế.
Dạ Sách Lãnh sửa lời cô:
- Là sát thủ số một, chứ không phải trợ thủ số một.
- Bởi thế y chính là người bảo vệ Lương Liên rời khỏi Trường Lăng.
Bạch Sơn Thủy nói rất thản nhiên:
- Ta sẽ giết hắn.
- Ta ngày càng có lòng tin với hắn.
- Ta tin tưởng hắn sẽ giúp ta cứu người bên trong Đại Phù Thủy Lao,
chính vì thế nên ta sẽ thực hiện lời hứa với hắn, đi giết Lương Liên.
***
- Ngươi đang nghĩ gì vậy?
Xe ngựa đi trên đường phố trong thành Trường Lăng, cũng như những lúc
khác, Đinh Ninh không nói nhiều, nhưng hôm nay, Tịnh Lưu Ly lại cảm thấy Đinh Ninh hơi yên lặng quá.
- Ước chừng nửa tháng nữa, ta sẽ đủ năng lực đánh bại Dung cung nữ, thật ra thời gian này, ta hi vọng nàng đừng tới tìm ta.
Đinh Ninh nói một câu.
Tịnh Lưu Ly nhíu mày:
- Chỉ chừng đó thời gian, ngươi có thể đạt đến Ngũ cảnh sao?
Đinh Ninh không để ý đến câu hỏi của nàng, chỉ khe khẽ nói tiếp:
- Ta đang nghĩ đến Vương Thái Hư và sư huynh của ta.
- Vương Thái Hư đi đường vòng, chắc cũng vừa mới đến.
Tịnh Lưu Ly quay đầu nhìn hắn, rồi nói:
- Trương Nghi có lẽ đã đến được một thời gian rồi.
***
Tiên Phù Tông.
Mặt nước bên trong miệng chiếc giếng cổ phản chiếu rõ ánh trăng trên bầu trời.
Trương Nghi để gánh nước xuống, nhìn ánh sáng của mặt trăng phản
chiếu trên mặt nước, hắn nhìn khuôn mặt của mình trong bóng nước, có
chút xấu hổ, rồi lại ngẩn ngơ.
Trong cuộc tuyển chọn của Tiên Phù Tông, hắn biểu hiện rất bình
thường, mà chính hắn cũng không hiểu vì sao lại có thể vượt qua được
cuộc thi tuyển, rồi trở thành một đệ tử của Tiên Phù Tông.
Mà sau khi tham gia học tập tại Tiên Phù Tông, thành tích của hắn
cũng rất bình thường, thậm trí đôi khi còn không hoàn thành được một số
yêu cầu của thầy dạy, vì thế mà hắn thường xuyên bị phạt.
Giống như ngày hôm nay, hắn tính sai một đường phù văn đơn giản nhất, vô tình làm vỡ mấy cái vạc nước, nên bị phạt gánh nước cho toàn bộ vạc
nước trong Tiên Phù Tông. Hắn nghĩ đến vị tiểu sư đệ uy phong tám phương tại Mân Sơn Kiếm Hội, mà lòng lại cảm thấy vui mừng, nhưng nghĩ lại thì hắn lại càng thêm xấu hổ.
- Ta đường đường là đại sư huynh của Bạch Dương Động, vậy mà không
thể đạt được mười hạng đầu trong Mân Sơn Kiếm Hội, lại còn thất bại
thành ra thế này. Phải chăng ta không hợp phong thủy ở đất Yên này, hay
căn bản là ta không phù hợp với Tiên Phù Tông?
Một âm thanh vang lên.
Trương Nghi giật mình một cái. Hắn cảm thấy âm thanh này rất quen thuộc.
Hắn nhìn về hướng phát ra âm thanh, thấy bóng người trong đêm, hắn liền sửng sốt.
Nhìn kỹ quần áo và trang sức trên thân người nọ, hắn lại đứng ngây ra mấy giây, mang theo vẻ khó tin hỏi:
- Tô Tần... ngươi cũng ở chỗ này sao?
- Thiên hạ này thật là nhỏ bé. Ta đã vào Tiên Phù Tông, không ngờ ngươi cũng vào được Tiên Phù Tông đấy.
Trong bóng đêm, người nọ nhìn Trương Nghi, cười cười:
- Chẳng qua là, có vẻ ta thích hợp với Tiên Phù Tông hơn ngươi, vì thế
mà hiện tại ta đã là đệ tử đủ tư cách gia nhập Chân Phù Điện.