Kiếm Vương Triều

Chương 5: Q.3 - Chương 5: Thời gian




Thời gian thủy chung như một trôi qua, đây có lẽ là thứ công bình duy nhất đối với tất cả mọi người khắp thiên hạ.

Chỉ là đối với rất nhiều quyền quý ở Trường Lăng mà nói, thời gian trong mùa xuân này ở Trường Lăng lại dường như trôi qua nhanh hơn so với những năm qua.

Sở dĩ nhanh đó là vì lòng người nôn nóng, là bởi vì thịnh hội Lộc Sơn Hội Minh cực lớn này.

Mân Sơn kiếm hội mặc dù là hình chiếu sự giao phong của vô số quyền quý Trường Lăng, là một lần kiểm tra thực lực của những tài tuấn thuộc Đại Tần vương triều mà toàn bộ thiên hạ đều chú ý, nhưng mà so sánh với Lộc Sơn Hội Minh có thể trực tiếp quyết định vận mạng của toàn bộ vương triều, lại vẫn là không thể nào đánh đồng.

Kể từ khi Phương Tú Mạc chống lại thánh ý không từ mà biệt, hoàng hôn ở Phương hầu phủ tựa như không có gì khác biệt so với ngày xưa, nhưng rơi vào trong ánh mắt rất nhiều người liền có thêm một chút ý vị suy bại.

Trong quân cảng ở Vị Hà, Dạ Sách Lãnh đang đứng ở đầu của chiếc thuyền lớn bọc thép đã từng cùng nàng ra biển kia, ngắm nhìn Phương hầu phủ trong ánh chiều tà từ nơi rất xa này, đột nhiên nhẹ giọng nói với vị lão bộc Hàn Tam Thạch luôn theo sau lưng nàng: "Thay thế Phương Tú Mạc mà theo thánh thượng đi Lộc Sơn Hội Minh, nhất định là Phương Hướng."

"Vì sao?" Hàn Tam Thạch hỏi.

Những lời này của nàng hầu như mọi người ở Trường Lăng đều không thể nào hiểu được.

Đi theo bên cạnh vua tham gia Lộc Sơn Hội Minh, đây là một loại vinh hạnh đặc biệt lớn lao, hiện tại Phương Tú Mạc làm trái thánh ý, mặc dù là để cho Phương hầu phủ lập công chuộc tội, lại đi triệu hồi thần uy đại tướng quân đang trấn thủ quan ngoại trở về, động tác này cũng thật là hơi quá lố đôi chút.

"Ngươi cứ việc chờ xem."

Dạ Sách Lãnh lắc đầu, lạnh lùng cười cười.

Nguyên Vũ hoàng đế là một trong vài người mà nàng hiểu rõ nhất, nàng hết sức rõ ràng, chỉ sợ Phương hầu phủ, mạnh nhất trong mười ba hầu ngày xưa, sẽ là cái tan thành mây khói đầu tiên.

***

Thời gian dần trôi qua, trước đoàn xe của Ly Lăng Quân đang bị hoàng hôn bao phủ, dần dần xuất hiện một ngọn núi lớn xinh đẹp có mây trôi lượn lờ, dồi dào hơi nước.

Nhìn thấy núi lớn xuất hiện rõ ràng như thế trước mặt, tựa như một cái thế giới đè ép lên thân thể của mình, sâu trong ánh mắt của Ly Lăng Quân bỗng dưng tràn ngập sương mù.

Đó chính là Vu Sơn, chính là đất Sở.

Sau khi xa cách đất Sở nhiều năm như vậy, không cần phải nói là một ngọn núi lớn như thế này, chỉ cần từng cành cây ngọn cỏ trên ngọn núi lớn này cũng đã đủ sức làm cho người ta rung động .

Trong đoàn xe của Ly Lăng Quân này, đương nhiên có thật nhiều người Sở lúc ấy đi theo hắn mà đến Trường Lăng.

Đường về quê nhà xa xăm, thực sự là thiên sơn vạn thủy, tuyến đường như vậy đã được lên kế hoạch hơn mười năm, mọi nơi trong suốt chặng đường đều có dàn xếp, thay đổi xe ngựa, là chân chánh đi cả ngày lẫn đêm, chỉ dùng một nửa thời gian bình thường đã chạy tới nơi này, do đó đương nhiên tất cả mọi người trong đội xe đều mỏi mệt tới cực điểm.

Nhưng mà khi nhìn rõ ngọn núi lớn này, chứng kiến cỏ cây trên núi, toàn bộ những người Sở này giống như bị điện giật, thân thể bắt đầu run rẩy kịch liệt lên, thậm chí trong đó có không ít người khóc không thành tiếng.

Vu Sơn là nơi hiểm trở tự nhiên, ở giữa có mấy dòng sông dữ quanh co nước chảy rất xiết, đại quân không có khả năng tập kích nơi này, thường ngày chỉ có những thương đội ở biên cương qua lại. Cho nên trên lộ tuyến hồi hương của Ly Lăng Quân, của khẩu cuối cùng của vương triều Đại Tần vương là Vu Sơn Quan, chỉ có mấy trăm người đóng giữ. Trước kia, chiến tuyến quan trọng nhất giữa vương triều Đại Tần và vương triều Đại Sở chính là Dương Sơn Quận, là nơi Vu Sơn chắn ngang, cắt thật sâu vào một mảnh bình nguyên của vương triều Đại Sở. Vào năm Nguyên Vủ thứ ba, Dương Sơn Quận đã thuộc về vương triều Đại Sở, hiện tại cứ điểm của quân Tần gần Vu Sơn Quan nhất đó là Hàn Cốc Quan, cách xa nơi này hơn sáu mươi dặm đường.

Từ Trường Lăng đến đây đều là một đường thông suốt, hiển nhiên cửa khẩu này cũng đã nhận được mật lệnh liên quan, khi nhìn thấy công văn quá cảnh của đoàn xe này, lập tức liền cho đi, thậm chí có thể nói là không hề kiểm tra những người đi theo đoàn xe cùng với hành lý.

Khi xe ngựa chính thức chạy vào con đường của thương buôn trên Vu Sơn mở ra, ngửi ngửi hương vị ướt át trong Vu sơn, rốt cục Ly Lăng Quân không khống chế nổi tâm tình của mình, hắn vén rèm xe lên, có một loại xúc động như muốn hôn lên thổ địa cố quốc.

Ngay lúc hắn vén rèm xe lên, một gã Hôi bào lão giả đang ngồi ngay ngắn trong chiếc xe đầu tiên của đoàn xe này lại đột nhiên mở mắt, tầng mây đang trôi phía trên đoàn xe đột nhiên xoay tròn, tựa như có một con chân long đang muốn chui ra từ trong đó vậy.

Khuôn mặt Ly Lăng Quân và rất nhiều người trong đội xe đều hơi cứng.

Mặc cho phong vân biến sắc trong bầu trời bao la phía trên đoàn xe, một đám mây trên con đường phía trước lại sừng sững bất động giống như bàn thạch vậy.

Tựa như chỗ vùng thiên địa kia, đã biến thành một loại thiên địa mà chỉ có người mới có.

Một gã nam tử trung niên mặc trường bào màu xanh có hoa văn vàng kim, tóc được cài bằng một cây trâm bạch ngọc tinh xảo xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Ngay khi hắn xuất hiện trong tầm mắt tất cả mọi người, toàn bộ bụi bậm trong núi rừng dường như đều bị một loại khí tức quét sạch, trở nên sạch sẽ dị thường.

Cảm thụ được cái khí tức vô trần vô cấu từ trên thân của người này tán phát ra, hơi thở của Ly Lăng Quân hơi ngừng lại, không chút chần chờ xuống xe ngựa, hơi khom mình hành lễ với người này, nói: "Tham kiến đại tướng quân Phạm Vô Cấu."

Nghe Ly Lăng Quân nói những lời này, toàn bộ tu hành giả trong đội xe này đều biến sắc, bọn hắn biết rõ nếu như người này là tới giết Ly Lăng Quân, như vậy mặc dù là có người trưởng giả trong chiếc xe ngựa đầu tiên kia, cũng chưa chắc ngăn cản được.

Phạm Vô Cấu là cung chủ Vô Cấu cung trong vương triều Đại Sở, đồng thời cũng là một trong vài vị đại tướng mạnh nhất của vương triều Đại Sở, uy danh và địa vị trên đời này của hắn chỉ sợ chẳng hề thua kém hai vị tông chủ Mân Sơn Kiếm Tông cùng với Linh Hư Kiếm Môn của vương triều Đại Tần, vậy mà hôm nay sẽ xuất hiện tại nơi này.

"Không cần căng thẳng, ta chỉ phụng mệnh đến dẫn ngươi đi gặp một người." Cao thủ tuyệt thế tự nhiên có phong phạm của cao thủ tuyệt thế, Phạm Vô Cấu gật đầu hoàn lễ, nhàn nhạt nói một câu liền xoay người sang chỗ khác, nói: "Một mình ngươi đi theo ta."

Ly Lăng Quân hít sâu một hơi, nhẹ gật đầu với những người chung quanh, đám mây đang xoay tròn phía trên đoàn xe nhanh chóng biến mất, hắn bước theo sau Phạm Vô Cấu đi vào con đường nhỏ trong khu rừng bên cạnh.

Mặc dù Phạm Vô Cấu không có nửa phần sát ý, nhưng bóng lưng của hắn cùng với khí tức toát ra trên thân luôn luôn mang đến áp lực cực lớn đối với Ly Lăng Quân, trong thời gian chỉ có hơn mười hơi thở, hai tay Ly Lăng Quân vậy mà đã lấm tấm mồ hôi.

"Ngươi ở Trường Lăng có tiếng tài đức, ta cũng lưu ý tiến cảnh tu hành của ngươi, trong rất nhiều năm trước, tiến cảnh tu hành của ngươi đều cực kỳ ưu tú, thậm chí gần như vượt qua hầu hết môn hạ đệ tử của ta. Nhưng kể từ năm năm trước, tu vi tiến cảnh của ngươi lại bắt đầu cực kỳ chậm chạp, nếu không hiện giờ ngươi gặp ta, chắc có lẽ phải đến Thất Cảnh. Ngược lại, bây giờ ngươi vẫn chưa đến Thất Cảnh, vậy mà ngũ khí trong thân thể đã có chút mất cân đối ... Hiện tại đã trở về, không thể lại tiếp tục ưu tư quá nặng, ngươi phải hiểu được, tu vi luôn luôn là thứ căn bản quyết định ngươi có thể sinh tồn ở trên thế gian này hay không."

Phạm Vô Cấu không quay đầu lại, nhưng lại đột nhiên chậm rãi lên tiếng.

Khuôn mặt Ly Lăng Quân hơi căng thẳng, thành khẩn nói: "Vãn bối thụ giáo."

Phạm Vô Cấu không nói thêm gì nữa, tiếp tục tiến lên.

Hắn bắt đầu xuyên qua một ít núi rừng không có đường mòn, chung quanh càng ngày càng hoang vu, sau thời gian một chén trà nhỏ, hắn và Ly Lăng Quân xuất hiện trước một mảnh cung điện dã chiến trên núi.

Chỗ này vậy mà ngay cả một chút hơi lạnh mùa đông cũng không thể xâm nhập, ba mảnh vách núi tựa như những bức tường đã hoàn toàn ngăn chặn gió lạnh, bởi vậy mới có những cây dương xỉ kỳ lạ mọc cao đến ngang eo.

Ở trung tâm mảnh cung điện dã chiến trên núi, có một cái hồ nước nho nhỏ, bờ hồ nước có mấy cái doanh trướng rất lớn đứng sừng sững, vào lúc này vậy mà đã thắp đèn lên, tỏ ra ôn hòa sáng ngời dị thường.

"Người muốn gặp ngươi ở bên trong, tự ngươi đi qua là được."

Phạm Vô Cấu đứng chắp tay ở ranh giới cung điện dã chiến, nhàn nhạt mà nói với Ly Lăng Quân.

Có thể khiến cho Phạm Vô Cấu tiếp dẫn như vậy, đến cùng là loại quý nhân cỡ nào?

Ly Lăng Quân nghĩ tới một cái khả năng nào đó, nhưng lại cảm thấy căn bản không thể nào, hơi thở của hắn càng trở nên dồn dập lên, hầu như không dám có bất kỳ lãnh đạm, đi nhanh như gió đến cung diện đã chiến.

Càng đến gần mấy cái doanh trướng ven hồ kia, tâm tình của Ly Lăng Quân càng thêm khiếp sợ.

Trong khu vực mấy chục trượng gần kề giữa cung diện đã chiến và lều vải, không những bãi cỏ được dọn dẹp vô cùng chỉnh tề, mà trên toàn bộ mặt đất đều được rải đầy những đóa hoa quý giá nổi tiếng, tỏa ra hương thơm thấm tim gan.

Ánh sáng sáng ngời tỏa ra từ trong doanh trướng cũng hoàn toàn không phải ánh đèn, mà là từng khỏa minh châu.

Ngay cả bản thân doanh trướng, đều là dùng một loại da thú màu trắng nào đó mà dựng nên, loại da thú này ngay cả Ly Lăng Quân cũng chưa từng thấy, bản thân nó có thể tỏa ra một loại hương thơm đặc biệt.

Khi hắn đi đến gần mấy tòa doanh trướng này, vài tên thị nữ mặc cung trang đi ra dịu dàng thi lễ với hắn một cái, sau đó vén rèm của một tòa doanh trướng lên, mời hắn đi vào.

Ly Lăng Quân hoàn toàn ngưng thở lại.

Mấy tòa doanh trướng này vậy mà lại nối liền với nhau, giống như là hợp thành một cái viện thâm sâu.

Mà trong doanh trướng lộng lẫy tinh mỹ tới cực điểm, không chỉ đẹp hơn so với gian phòng tinh mỹ nhất của hắn trong Ly Lăng Quân ở thành Trường Lăng rất nhiều, thậm chí có thể nói, so với tất cả những nơi đẹp nhất ở Trường Lăng đều đẹp hơn.

Loại tinh mỹ này, trên toàn bộ thế gian, chỉ có thể thấy ở hoàng cung của vương triều Đại Sở.

Mọi thứ trong mấy tòa doanh trướng này, so với những thứ tinh mỹ trong hoàng cung của vương triều Đại Sở đều hoàn toàn như nhau.

Trong tòa doanh trướng trung tâm, một gã nữ tử tuyệt lệ, mà nếu chỉ dựa vào dáng người cũng đủ lập tức khiến người khó có thể hô hấp, đang đứng đưa lưng về phía hắn.

Trước người nữ tử tuyệt lệ là một cái bể tắm nước nóng thiên nhiên, không biết là do con người tạo ra hay là tự nhiên hình thành, sương trắng mờ ảo đang không ngừng tỏa ra.

Rốt cục Ly Lăng Quân xác định cái khả năng không thể nào hắn đoán kia biến thành sự thực.

Hắn gần như sợ hãi cúi thấp đầu xuống, hơi có chút do dự, nói: "Mẫu hậu."

"Lúc rời khỏi Trình Thành, ngươi vẫn còn là con nít ..."

Một âm thanh vô cùng mỹ diệu êm tai vang lên, tuyệt lệ nữ tử mang theo một chút cảm khái, chậm rãi nói: "Tiếp theo ngươi không cần vội vã chạy tới Trình Thành, việc ngươi cần phải làm đó là đi Lộc sơn chờ đợi cùng ta."

Ly Lăng Quân chậm rãi thở ra, hắn rốt cuộc hiểu rõ tại sao tên nữ tử có được vô thượng quyền thế giống như Trịnh Tụ này lại xuất hiện ở đây, giọng hắn khẽ run nói: "Ngự giá của Phụ vương cũng sắp tới ư?"

Tuyệt lệ nữ tử vẫn không có xoay người lại, chỉ nhẹ gật đầu, nói: "Thời gian không chênh lệch bao nhiêu... Ngươi tới hầu hạ ta đi tắm ."

Toàn thân Ly Lăng Quân đều không ức chế được mà rung lên, đầu óc vào lúc này hoàn toàn trống rỗng.

Ngay thời gian một hơi sau đó, hắn bắt đầu hiểu chuyện gì xảy ra.

Hắn rốt cuộc hiểu được Tô Tần đã dùng phương pháp gì, mới khiến cho hắn có thể thuận lợi quay về Đại Sở như vậy.

Nhưng mà chuyện như thế này... Tô Tần căn bản là chưa nói cho hắn biết chút nào!

Trong miệng của hắn trở nên vô cùng khô khốc, giống như nuốt vô số cát đá.

Tuyệt lệ nữ tử đang đợi hắn, bóng lưng mềm mại bởi vì hắn chậm chạp mà dần dần bắt đầu lạnh lẽo.

Trong lòng Ly Lăng Quân tràn ngập vô số tâm tình khó tả, nhưng mà hắn biết rõ lúc này phải làm gì.

"Tuân mệnh." Trong lòng hắn bắt đầu tràn ngập sát ý nồng nặc đối với Tô Tần, nhưng khuôn mặt lại ôn nhã như thường, hắn chậm rãi tiến lên, hai tay hướng về bờ vai của nữ tử tuyệt lệ.

Màn đêm bắc đầu chậm rãi bao phủ Vu Sơn, mây mù càng thêm lượn lờ.

Bể nước nóng trong doanh trướng, tiếng nước như có người nỉ non.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.