- Hẻm phía trước quẹo trái.
Nét mặt Đinh Ninh từ từ bình tĩnh lại rồi nói với Tịnh Lưu Ly.
Dù chỉ là một câu chỉ đường bình thường nhưng Tịnh Lưu Ly lại nghe ra có chút bất thường trong đó. Sự tức giận trong đôi mắt băng hàn của
nàng mau chóng biến mất, sau đó gật đầu ngoan ngoãn như một thị nữ, tiếp tục chuyên tâm đánh xe.
- Thẳng phía trước...Lại quẹo trái…
Tịnh Lưu Ly không biết Đinh Ninh muốn đi đâu tiếp, nhưng nàng có thể
chắc chắn rằng Đinh Ninh không đi về Mặc Viên. Tất cả những người vẫn
đang một mực chú ý đến hướng đi của chiếc xe ngựa này cũng nhanh chóng
phát hiện được điều đó.
Mới đầu ngày hôm nay, Đinh Ninh dùng tu vi Tứ Cảnh chiến với Ngũ Cảnh đã đủ khiến cả Trường Lăng kinh sợ, chẳng lẽ hắn còn muốn đi làm việc
gì nữa?
Còn Đinh Ninh, thời gian đã quá lâu rồi nên cho dù cố gắng nhớ lại
hắn cũng chỉ nhớ được một chút ký ức mơ hồ. Vì thế hắn chỉ đường chậm,
Tịnh Lưu Ly cũng vội vàng đánh xe chậm lại theo.
Đối với Đinh Ninh, hắn đã vô cùng quen thuộc đường phố ở Trường Lăng, thậm chí hắn còn biết là lầu canh nào sau khi nó truyền tin tức đi,
thời gian, vị trí chính xác của tất cả các nhánh quân đội đóng tại
Trường Lăng.
Nhưng Trường Lăng hôm nay cũng không còn là Trường Lăng của trước kia nữa.
Hắn coi trọng hiện tại nên không có nhiều hứng thú tìm hiểu bộ dạng
của những đường phố hay các tiểu viện này của nhiều năm về trước để làm
gì.
Rất nhiều tiểu viện đã biến đổi hoàn toàn. Có một số ít vốn ban đầu
là nơi đồng ruộng nay biến thành phường thị náo nhiệt, có chỗ xưa kia là tửu phường giờ đây lại là xưởng nhuộm. Lại có nơi trước đó là xưởng
nhuộm nhưng hiện tại lại biến thành kỹ viện, thanh lâu…
- Hình như biến thành tư gia.
Suy nghĩ về những thay đổi của đường phố và những tiểu viện kéo dài ở đó, dần dần Trường Lăng trong trí nhớ của hắn cũng từ từ khớp với
Trường Lăng ngày nay một cách hoàn hảo, sau đó hắn nhịn không được khẽ
nói một câu.
- Cái gì?
Tịnh Lưu Ly nghe được thanh âm của hắn, liền xoay đầu lại hỏi.
Đinh Ninh ngẩng đầu lên, nhìn về một chỗ phía trước, cũng không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ khẽ nói:
- Đã đến rồi.
Theo hướng ánh mắt của Đinh Ninh, Tịnh Lưu Ly nhìn thấy một mái hiên nhà màu xám tro.
Cũng là mái hiên màu xám, nhưng có chỗ lại không giống với đại đa số
mái hiên thông thường ở Trường Lăng. Ở nơi đầu hồi của viền mái hơi cong lên, tựa như một đôi lông chim nho nhã đang bay lên.
Lông mày nàng bất chợt nhíu lại. Nàng biết rõ kiểu dáng của loại mái
hiên này là ở quận Giao Đông. Những người đang chú ý chiếc xe ngựa khi
nhìn về hướng đi của nó cũng nhìn ra được mục đích của Đinh Ninh chính
là tiểu viện kia, nhưng dù là chủ nhân của tiểu viện này thì cũng cảm
thấy rất nghi hoặc, không biết vì sao đối phương lại tới.
. . .
Đối mặt với Tịnh Lưu Ly - người có thể là môn chủ tiếp tiếp theo của
Mân Sơn Kiếm Tông, còn có thêm thiên tài như Đinh Ninh thì không có bất
cứ chủ nhân của tiểu viện nào có thể thờ ơ, cũng không có bất kỳ kẻ nào
dám dùng thái độ kiêu căng mặc kệ, trừ phi là hắn không hề biết thân
phận của hai người này.
Lúc Tịnh Lưu Ly dừng xe ngựa trước cống chính của tiểu viện, chủ nhân của tiểu viện từ một gian phòng trong đó chậm rãi đi ra.
Người này là một nam tử trung niên để râu ngắn, trên người mặc một bộ áo tơ màu đen.
Tịnh Lưu Ly không biết thân phận của nam tử này nhưng nàng nhìn ra
được sắc mặt của hắn trông rất khó coi, như thể gã hoàn toàn không hoan
nghênh nàng và Đinh Ninh đến đây.
Lông mày của Đinh Ninh hơi nhăn lại.
Đinh Ninh biết rõ lai lịch của người đàn ông trung niên này nhưng
cũng không nhớ ra mình cùng với hắn có va chạm gì với nhau không, thế
nên hắn có hơi thắc mắc vì sao sắc mặt của đối phương lại biểu hiện như
vậy.
Hắn xuống xe ngựa, khom người xuống thi lễ với nam tử rồi nói:
- Vãn bối Đinh Ninh, bái kiến Lưu Cung Tướng.
Cung Tướng không phải là tên của người này, mà là một chức quan.
Nam tử trung niên họ Lưu này là một trong những thủ tướng trấn giữ cửa Hoàng Cung của Đại Tần.
Đinh Ninh dùng lễ của vãn bối chào hỏi, trong khi thân phận tướng giữ cửa cung không quá cao đối với hắn và Tịnh Lưu Ly đã được xem là kính
cẩn vô cùng, nhưng trên mặt của hắn lại nở ra một nụ cười lạnh.
Hắn khẽ vuốt cằm, hờ hững nói:
- Không biết cao đồ Mân Sơn Kiếm Tông đột nhiên giá lâm, thành ra không
kịp tiếp đón từ xa. Chẳng hay các ngươi tới đây là có chuyện gì?
- Lúc còn ở quán rượu Ngô Đồng Rụng Lá, vãn bối đã nghe đồn nhiều năm trước kia, nơi đây từng là Kim Quế tửu phường nổi danh nhất Trường
Lăng, hiện giờ tuy rằng đã không còn, nhưng nghe nói cả mảnh Kim Quế Lâm vẫn còn được bảo tồn.
Đinh Ninh nhìn sắc mặt không vui của Lưu Cung Tướng, bình thản nói tiếp:
- Vãn bối muốn xin được tiến vào Kim Quế Lâm… Đào một gốc kim quế dời về Mặc Viên.
- Ngươi có ý gì?
Nghe được lời của Đinh Ninh nói, Lưu Cung Tướng hơi ngẩn ra, rồi chợt cau mày, trầm giọng hỏi.
Đinh Ninh đáp:
- Chẳng qua lúc trước nấu rượu, tại hạ đã có ý muốn làm một chút rượu
hoa quế, ngày hôm nay nhân tiện đi ra ngoài, chợt nhớ trong Mặc Viên vẫn còn đất trống, không bằng hay nhất là đến Kim Quế Lâm xin một cây mang
về. Hôm nay nếu Lưu Cung Tướng chịu bỏ thứ yêu thích, ngày sau tự nhiên
tại hạ sẽ hết sức hồi báo.
Lưu Cung Tướng ngạc nhiên, bởi vì quá sức kinh ngạc nên hàn ý trên khuôn mặt cũng bớt đi ít nhiều.
Tịnh Lưu Ly cũng nhịn không được mà quay đầu qua nhìn Đinh Ninh. Ngay cả nàng cũng cho rằng mấy lời này của Đinh Ninh cũng hơi hoang đường,
không thể làm cho người ta tin được.
Đinh Ninh lại chẳng nôn nóng, chỉ bình tĩnh nhìn Lưu Cung Tướng và đợi câu trả lời của ông ta.
Đưa ra lý do gì cũng không quan trọng lắm, quan trọng là hắn đã biểu
hiện thái độ của mình. Hắn biết rõ Lưu Cung Tướng nhất định hiểu được
bốn từ “hết sức hồi báo” của mình có sức nặng tới cỡ nào. Dù sao giờ
phút này, bốn từ mà hắn nói không khác bao nhiêu so với chính Tạ gia
Quang Trung nói. Huống hồ sau lưng hắn còn có Mân Sơn Kiếm Tông.
- Thực xin lỗi, ta không đồng ý.
Lưu Cung Tướng hít một hơi thật sâu, thần sắc ngạc nhiên trên mặt dần biến mất, sự lạnh lùng khôi phục lại trong ánh mắt của ông ta, tiếp đó
ông ta lắc đầu đáp.
Đinh Ninh nhìn ông ta, truy vấn:
- Cho dù từ chối, cũng cần phải có lý do.
- Lý do sao?
Lưu Cung Tướng biết rõ trọng lượng trong lời nói của Đinh Ninh nhưng
hắn chỉ nở nụ cười lạnh kèm thêm ý trào phúng càng lúc càng đậm.
- Lý do thật ra rất đơn giản.
Hắn hạ thấp thanh âm, ngay cả đôi môi cũng như bất động, lạnh lẽo đáp:
- Thực ra, cũng không phải vì ta muốn nịnh nọt ả cung nữ họ Dung kia…
trái lại, ta rất không ưa những kẻ cáo mượn oai hùm, nhưng thật đáng
tiếc, ta là thuộc hạ cũ của Lương đại tướng quân. Ngươi có lẽ cũng biết
rõ ngươi và Vương Thái Hư có ý nghĩa như thế nào đối với Lương đại tướng quân.
Ánh mắt Đinh Ninh lóe lên một tia lạnh lẽo. Hắn cảm thấy hơi bất ngờ.
Bốn chữ “Lương đại tướng quân” này căn bản cũng ở trong kế hoạch của
hắn, chỉ là thuộc phần sau. Hắn không nghĩ nó lại xuất hiện lúc này.
- Xem ra ông ta cũng không vô dụng giống như trong tưởng tượng của nhiều người.
Đinh Ninh nhìn vị Cung Tướng này, khóe miệng nở ra một tia cười lạnh:
- Ngươi thật sự đã suy xét kỹ đến hậu quả khi đưa ra quyết định như vậy?
- Không cần phải uy hiếp ta, báo ân là chuyện rất bình thường.
Lưu Cung Tướng hơi nheo mắt lại, ngẩng đầu, không thèm nhìn Đinh Ninh mà lạnh nhạt nói:
- Lương đại tướng quân mà còn gặp phải cảnh ngộ thế kia, người như ta có thể ở Trường Lăng làm một gã Cung Tướng đã là rất tốt rồi. Ta cũng
không ước mơ xa xôi có thể tiến thêm một bước nữa.
- Quân nhân bọn ta làm việc rất đớn giản, hơn nữa trong mấy ngày nay ta cũng biết ngươi am hiểu nhất là dùng thủ đoạn.
Dừng lại một lát, tên Cung Tướng này nhìn Đinh Ninh, khinh bỉ nói:
- Nếu như ngươi dám khiêu chiến ta, lại còn có thế đánh thắng ta,
đừng nói là một cây kim quế, cho dù ngươi đem toàn bộ Kim Quế Lâm từ
trong tư trạch của ta chuyển đi cũng được.
Hắn nói ra những lời ấy với thanh âm không thấp, cho nên rất nhiều
người đều nghe được, sau đó bọn họ cũng không nhịn được mà lắc đầu.
- Ta biết với tu vi của mình mà nói những lời như vậy thì thật trơ tráo.
Tên Cung Tướng nhìn Đinh Ninh, hơi chế giễu nói tiếp:
- Nhưng ngươi giờ là người của Mân Sơn, hiện giờ ngươi dùng thủ đoạn dồn ép ả cung nữ kia cũng vô sỉ như vậy.
Tịnh Lưu Ly nhíu mày, quay qua nhìn Đinh Ninh. Nàng không biết một gã Cung Tướng có tu vi Lục Cảnh trung phẩm nói như vậy thì Đinh Ninh sẽ
dùng biện pháp gì.
Đinh Ninh trầm ngâm không nói.
Biện pháp lúc nào cũng có, nhưng hiện tại, trong một khoảng thời gian ngắn hắn cũng nghĩ không ra có cách nào có thể giúp hắn đi vào mảnh Kim Quế Lâm kia.
Chính vào lúc ấy, một thanh âm từ trong con đường tắt phía sau hắn và Tịnh Lưu Ly đứng vang lên.
- Đồng ý cho hắn.
Một câu thật ngắn gọn.
Nhìn theo nơi âm thanh vang lại, mọi người thấy một gã thanh niên tóc dài mặc áo dài màu tím nhạt chậm rãi đi tới.
- Nếu không ta sẽ thách đấu với ngươi.
Người này có khuôn mặt thanh tú, tóc dài buông tự do xuống sau lưng.
Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt của Lưu Cung Tướng đang dần chuyển thành
trắng bệch, nói:
- Tiếp đó có lẽ chúng ta sẽ lưỡng bại câu thương.
Lúc thấy rõ dung mạo người thanh niên này, rất nhiều người tụ tập xung quanh đều cảm thấy khiếp sợ, không thể tưởng tượng được.
Đại Tần thập tam hầu - người thanh niên này là thuộc hạ dưới trướng
của một trong mười ba vương hầu đó. Mà vị vương hầu này bình thường cũng không ở Trường Lăng.
Bọn hắn bắt đầu hiểu ra lý do vì sao.