Tiết Vong Hư nói quá nhanh, hai chữ ấy đối với hai người đến từ Quan Trung lại mang một nghĩa khác.
"Quá nhanh!"
Sắc mặt Thương nhân mập ngưng trọng tới cực điểm.
Kiếm Phù Đạo vốn không phải là phương thức chiến đấu thường dùng, vì muốn dùng nó rất khó.
Đinh Ninh mới có chừng này tuổi, lại có thể trong thời gian ngắn ngủi
Thẩm Dịch chạy nước rút qua khoảng cách hơn mười trượng, mà hoàn thành
liền một lúc hai đạo Kiếm Phù, điều này quả thực khó mà tin được.
"Đây là Kiếm Phù Đạo?"
Thẩm Dịch nghe thương nhân mập kêu lên, thì từ trong nháy mắt trong thất thần tỉnh táo lại, hắn không hề vì thua mà thống khổ hay xấu hổ, mà chỉ rung động trong lòng: "Sao có thể nhanh như vậy. . . Dù là người trời
sinh tinh tế tỉ mỉ, thì cũng phải luyện Kiếm Phù Đạo ít nhất mấy năm
mới có chút thành tựu, hơn nữa Kiếm Phù vừa rồi của ngươi, không phải là Kiếm Phù đơn giản, ngươi mới tu hành bao lâu. . . Sao có thể nhanh như
vậy!"
Đinh Ninh không bận tâm đến họ, hắn chỉ nói ngắn gọn: "Ta không phải Tu Hành Giả bình thường."
Thẩm Dịch ngơ ngẩn.
Tiết Vong Hư nổi giận đứng bật dậy, quát: "Cái gì thế hả! Ta nói quá
nhanh, là trận đấu của các ngươi chấm dứt quá nhanh! Đinh Ninh, ngươi có biết bây giờ không phải nghĩ tới chuyện tu luyện, mỗi ngày đều trở nên
dài dằng dặc hay không? Các ngươi không thể đánh thêm hai chiêu được à?"
Nghe ông gầm lên, Đinh Ninh xoay người lại, nhíu mày: "Yêu cầu của ngươi hơi bị cao."
Trương Nghi cũng không nhịn được, nói: "Động chủ, như vậy không tốt sao, hồi trước người luôn nói với ta, chiến đấu nhất định phải xuất toàn
lực, như vậy cũng chính là tôn trọng đối thủ, hơn nữa tiểu sư đệ tuổi
còn nhỏ, nếu cố ý lưu thủ, vạn nhất không khống chế tốt, tự đả thương
bản thân thì biết làm sao?"
Tiết Vong Hư càng thêm tức giận, đưa tay ra vẻ muốn đánh, " Trương Nghi
ngươi giỏi nhỉ, dạy ngươi đạo lý tôn sư trọng đạo nhiều như vậy, bây giờ ngươi lại dám giáo huấn lại lên đầu ta?"
Trương Nghi vã mồ hôi, vội vã khom người, luôn miệng nói: "Đệ tử không dám."
"Thì ra ta ở Quan Trung thật sự là ếch ngồi đáy giếng." Nghe thấy Tiết
Vong Hư và Trương Nghi nói chuyện với nhau, Thẩm Dịch đỏ mặt, nghiêm túc thi lễ với Đinh Ninh: "Bây giờ nghĩ lại, không chỉ tốc độ của Kiếm Phù
Đạo, mà hai đạo Kiếm Phù đó thời cơ sử dụng đều nắm tới vô cùng tuyệt
diệu. Ngay từ đầu ngươi đã biết ta không phải là đối thủ của ngươi, cảm
thấy phiền toái, nên mới không muốn cùng ta chiến đấu. Ta đã biết Tạ Nhu thề như vậy, nhất định ngươi tất có chỗ hơn người, nhưng ta thật không
ngờ lại chênh lệch với ngươi xa như vậy."
Đinh Ninh ngẫm nghĩ: "Ngươi không xuất toàn lực."
Thẩm Dịch nói: "Thời gian ngươi tu hành ngắn hơn ta, dù tốc độ tu vi
tiến cảnh nhanh hơn ta, nhưng dù ta có áp chế tu vi tương đương với
ngươi, thì thời gian ta tu kiếm cũng dài hơn ngươi, ta vẫn chiếm ưu
thế."
Đinh Ninh lắc đầu: "Ta không phải ý này, ngươi tận lực áp chế tu vi, nên bị bó tay bó chân, không thể thoải mái nhẹ nhàng xuất chiêu được."
Thẩm Dịch chưa hiểu ý của Đinh Ninh, đứng ngẩn ra.
"Ta chờ Tam Dương Thảo của các ngươi." Đinh Ninh bình tĩnh nói: "Mấy
ngày nữa ta sẽ tới đệ tam cảnh, lúc đó tu vi của ta sẽ xêm xêm với
ngươi, nếu ngươi còn muốn, ta với ngươi sẽ tái chiến một trận, tới lúc
đó ngươi không cần phải ức chế mình nữa, cứ việc thoải mái thi triển
kiếm ý của ngươi."
"Cái này nghe còn được." Nghe thấy Đinh Ninh nói vậy, Tiết Vong Hư như con nít, hết giận ngay, chuyển sang cười vui vẻ.
"Cái này. . ." Thẩm Dịch cảm thấy hưng phấn, dù sao lúc nào hắn cũng
muốn được thoải mái mà chiến đấu, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy có chỗ
nào đó không đúng, có cái gì đó cổ quái.
Trương Nghi cau mày: "Tiểu sư đệ, từ đâu có kiểu suy nghĩ đơn giản như
vậy? Tuy ngươi đã tiếp cận phá cảnh, nhưng phá cảnh đâu phải cứ muốn là
phá được? Tiểu sư đệ, người Quan Trung bản tính ngay thẳng, ngươi tùy
tiện nói lời lừa gạt hắn như vậy không tốt."
Thẩm Dịch ngẩng phắt đầu lên, hắn đã nhận ra điểm không đúng ở chỗ nào.
Luyện Khí cảnh luyện đến Chân Nguyên cảnh có một cái cửa ải lớn, là cảm
ngộ và tiếp nhận Thiên Địa Nguyên Khí, rất nhiều người cả đời bị kẹt ở
cửa ải này, làm gì có ai bảo mình vào Chân Nguyên cảnh, là lập tức vào
được Chân Nguyên cảnh?
"Ngươi không cần phải tin liền ngay bây giờ."
Đinh Ninh vẫn bình tĩnh nhìn Thẩm Dịch: "Ngươi cứ giữ lấy lời đề nghị
của ta, khi ta vào Chân Nguyên cảnh, ta sẽ cùng ngươi tái chiến, ngày
nào chưa tái chiến, coi như ta thiếu ngươi."
Trầm Dịch gật đầu: "Chúng ta tin ngươi, còn nữa, Thẩm gia chúng ta sẽ mau chóng đưaTam Dương Thảo tới đây cho ngươi."
Đinh Ninh khom người xuống tạ lễ: "Vậy thì đa tạ."
Thẩm Dịch gật đầu, gài kiếm lên lưng, quay người rời khỏi.
***
Những tiếng hoan hô ồn ào ầm ĩ.
Đi đến đầu hẻm, bước chân Thẩm Dịch nặng hẳn lên.
Bước chân nặng nề, chứng tỏ trong lòng của hắn nặng nề.
"Kim thúc. . ." Hắn khẽ nói: "Tuy nói sư huynh của hắn răn dạy hắn rằng
từ đệ nhị cảnh đến lúc phá cảnh lên đệ tam cảnh không thể biết trước
thời gian, chuyện đó không thể xảy ra nhanh được, nhưng không biết tại
sao, ta lại có cảm giác, cảm thấy hắn thật có thể nhanh chóng phá cảnh.
Ánh mắt hắn quá mức trầm tĩnh, quá có lòng tin. Chẳng lẽ hắn thật sự
giống hai tên quái vật trăm năm khó gặp của Linh Hư Kiếm Môn và Mân Sơn
Kiếm Tông, trời sinh đã có khả năng cảm nhận đặc biệt với thiên địa
Nguyên Khí, nên cửa ải phá cảnh kia không tốn bao nhiêu thời gian của
hắn?"
Thương nhân mập cười khổ.
Hắn có chút do dự, nhưng vẫn nói: "Ta cũng cảm thấy giống ngươi, nếu
thật đúng như lời hắn nói, hắn không phải Tu Hành Giả bình thường. . .
nếu hắn đúng là loại quái vật đó, ta chỉ lo ngươi sẽ không bao giờ chứng minh được mình mạnh hơn hắn, ta hy vọng ngươi không nên nhụt chí."
"Phụ thân vẫn luôn nói với ta, bị đánh thì phải cố đứng thẳng, đã dám
đánh bạc thì phải chấp nhận chịu thua, trên đời này người tài ba dị sĩ
quá nhiều, không có khả năng lúc nào cũng thắng, cả đời chỉ có một người duy nhất không thể thua, chính là bản thân mình." Hai bàn tay và khóe
môi Thẩm Dịch run run, nhưng nét mặt hắn vẫn rất kiên nghị.
"Thiếu niên này nhìn không tệ, nếu là con của quý nhân nào đó ở Trường
Lăng, sau khi thua tuyệt đối sẽ không biểu hiện như vậy." Tiết Vong Hư
nhìn theo Trầm Dịch đến khi hắn biến mất, hào hứng bừng bừng nói: "Đinh
Ninh, hay là lần sau ngươi đánh cuộc với hắn, để hắn trở thành đệ tử
Bạch Dương Động luôn đi?"
Đinh Ninh nhìn ông: "Với tình hình Bạch Dương Động bây giờ, không nên dạy hư học sinh."
Mặt Tiết Vong Hư cứng đờ, cau mày: "Kỳ thật cũng đâu đến mức không chịu
nổi, Thanh Đằng Kiếm Viện không dám coi thường chúng ta."
Trương Nghi vượt qua do dự, lấy hết dũng khí, nhìn Đinh Ninh: "Tiểu sư đệ. . ."
"Ngày mai ta sẽ tới dùng Bạch Dương Linh Mạch tu hành, Đại sư huynh
ngươi giúp ta chăm sóc động chủ, ông ấy muốn đi chơi chỗ này thì dẫn ông ấy đi chỗ ấy?" Hắn chưa kịp nói gì, Đinh Ninh đã cắt ngang.
Trương Nghi khựng lại, bất đắc dĩ gật đầu: "Được."
***
Đại Tần dùng quy định phong thưởng quân công để sự kích thích nhân dân
trở nên dũng mãnh, nhìn thấy Tu Hành Giả chiến đấu cũng không sợ hãi bỏ
chạy mà chạy theo như vịt để xem, nhưng dân mỗi nơi lại có khác biệt với nhau.
Ví dụ như Trịnh Nhân Thành huyện Trúc Sơn mà Tiết Vong Hư và Đinh Ninh
từng đi qua, đều là những người nhu nhược sợ phiền phức, cả ngày nơm nớp lo sợ, lúc nào cũng lo có tai họa xảy ra.
Người Quan Trung lại phóng khoáng dữ dằn, Tu Hành Giả ở đây dùng kiếm chẳng khác gì dùng đao, dùng búa, toàn là bổ với trảm.
Coi thường tính mạng và giữ lời hứa, tử sĩ hào hiệp cũng là tính cách
của người Quan Trung, nếu Tiết Vong Hư và Đinh Ninh lúc trước là đi
ngang qua một cái thành nào đó của Quan Trung, mà cả toàn thành đều là
địch, thì e rằng Tiết Vong Hư và Đinh Ninh hoặc phải tàn sát cả thành,
hoặc là bị giết ở bên trong.
Chỗ rắc rối nhất của Trường Lăng là thế lực của giới quyền quý Đại Tần,
người Trường Lăng tương đối trung dung, làm việc rất cẩn thận và biết
cân nhắc lợi hại.
Cân nhắc quá nhiều, dẫn đến tính tình trở thành âm nhu, hoặc phải nói chính xác là âm tàn.
Nên Tiết Vong Hư cảm thán cũng có lý do, đệ tử của những tu hành chi
địa, ai cũng là trẻ tuổi tài tuấn, trong mắt kiêu ngạo có thừa, mà nhìn
xa thì chưa đủ.
Tính tình như vậy, làm sao thi triển được loại kiếm kinh kiếm ý thẳng thắn bằng thẳng chủ đạo của Đại Tần?
Thật ra, trong Trường Lăng cũng có một vài Kiếm Tông Kiếm Ý, không đi theo đường thẳng, mà bẻ ngoặt kỳ dị.
Ví dụ như Ảnh Sơn Kiếm Quật.
Ảnh Sơn Kiếm Quật nằm ở phía bắc thành Trường Lăng.
Đa số kiến trúc của Ảnh Sơn Kiếm Quật và những kiếm quật còn sót lại
trên vách núi đá, đều là xoay lưng về phía mặt trời mọc, cộng với màu
núi đá xám đen âm u, nên nhìn rất giống những đoàn Âm Ảnh.
Cố Tích Xuân ở trong một trong đám Âm Ảnh đó.
Hắn khoanh chân ngồi dưới đất, trước mặt là vách núi bóng loáng tối tăm, trên vách núi có rất nhiều vết kiếm nông sâu khác nhau.
Những vết kiếm nhìn qua không theo một quy luật nào, rất là lộn xộn.
Cố Tích Xuân đã ngồi xếp bằng ở đây tìm hiểu không biết đã bao lâu, trên người hắn phủ đầy bụi bặm, không còn chút nào phong độ tư thái của ngày thường.
Một sư trưởng mặc áo bào xám thẫm lặng yên đi tới phía sau hắn.
Nhìn Cố Tích Xuân ngồi khô thiền ở đó, người sư trưởng với nét mặt hiền
hòa không nhịn được thở dài: "Kỳ thật ngươi đâu cần phải vội vàng như
thế. . . Vì dù ngươi từ ảnh kiếm trên vách đá kia tìm hiểu ra được bao
nhiêu thứ, thì cũng không có khả năng chiếm được giải nguyên trong Mân
Sơn Kiếm Hội, ta vừa biết được tin tức, tên nhóc của Độc Cô gia đã từ
Mạc Bắc đã trở về, muốn tham gia kiếm hội."