Kiếm Vương Triều

Chương 71: Q.2 - Chương 71: Vô tích quỷ kiếm




Bị Đinh Ninh đánh bay, thanh tiểu kiếm màu trắng bạc rít lên dữ dội, như đại biểu cho sự phẫn nộ của chủ nhân nó.

Một kiếm của Tu Hành Giả Ngũ Cảnh, không ngờ lại bị một thiếu niên ngăn được, hơn nữa thiếu niên kia còn bị một thanh phi kiếm khác giáp công, vậy mà còn không chết!

Đối với chủ nhân thanh phi kiếm, đây chính là một sự sỉ nhục rất lớn.

Tu Hành Giả tranh chấp với nhau, sinh tử chỉ cách nhau một đường rất nhỏ.

Thanh tiểu kiếm màu trắng bạc rít lên dữ dội, kéo theo một đường vòng cung đẹp mắt, lại phóng về phía Đinh Ninh, quanh người Thu Tái Hưng, vang lên rất nhiều âm thanh bạo liệt.

Những sợi dây thừng vô hình do thanh niên áo vàng tạo ra đã bắt đầu bị gãy thành từng khúc.

Chúng như những khúc xích sắt nặng nề, rơi lả tả xuống dưới chân Thu Tái Hưng, mỗi một khúc rơi xuống đều tạo nên một chùm khí lãng khổng lồ.

Thu Tái Hưng chung quanh cơ thể, như sóng đóa hoa tránh đi.

Không còn bị dây thừng Nguyên Khí trói buộc, lực lượng trong cơ thể rút cuộc được giải thoát, mắt Thu Tái Hưng sáng rực nhìn chằm chằm vào thanh tiểu kiếm màu trắng bạc đang bay về phía Đinh Ninh, hai tay hắn vung lên, tung quyền về phía nó!

Hai đường kiếm khí thẳng tắp giao vào nhau, tạo thành một thanh đại kiếm, mãnh liệt đâm tới.

Tiệm mì không còn chịu nổi sức công phá của sóng khí, nên nổ tung, những mảnh vỡ và bụi bặm bay tung tóe.

Những bức tường và mấy gian nhà xung quanh cũng thi nhau đổ sụp.

Gạch đất vỡ và bụi đất cuốn thành một thanh kiếm thẳng tắp, bắn thẳng về phía một tu hành giả trung niên đứng ở giếng nước trong một tiểu viện.

Sự giận dữ trên mặt Tu Hành Giả trung niên biến thành sợ hãi, hắn biết mình không không còn né tránh kịp nữa, nên tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Xoẹt một tiếng.

Cả phần ngực và bụng của hắn đều vỡ vụn, cả người như bị một kiếm này cắt xoẹt thành hai đoạn.

Cơ thể hắn ngã sấp xuống, ngã vào trong giếng nước.

Thanh phi kiếm màu trắng bạc phi kiếm chỉ còn cách Đinh Ninh không tới một trượng, nhưng nó đã bị mất đi khống chế, nên rơi xéo qua đầu Đinh Ninh, rớt xuống khe nước ở rìa đường.

Thu Tái Hưng không công kích thanh phi kiếm tấn công Đinh Ninh, mà một kích tiêu diệt chủ nhân của thanh phi kiếm đó, giải quyết xong nguồn gốc của nó, nhưng Đinh Ninh lại không hề thấy vui mừng.

Vì hai thanh phi kiếm dây dưa trên mái hiên đã phân ra thắng bại.

Thanh phi kiếm màu trắng không bằng được thanh phi kiếm màu xanh, nên cuối cùng thua cuộc, bị phi kiếm màu xanh xoắn bay, văng xa khỏi mái nhà.

Thanh phi kiếm xanh nhạt hân hoan bay múa, chờ đợi thời cơ.

Thanh phi kiếm xanh nhạt này, cộng với thanh phi kiếm màu xám đen vừa lặng lẽ biến mất, là hai thanh phi kiếm đủ để chí mạng.

Màu xanh nhạt phi kiếm lượn lờ bay quanh thùng xe, người ở trong xe đã mất phi kiếm, Thu Tái Hưng chắc chắn không dám rời khỏi khu vực quanh thùng xe.

Trước khi Thu Tái Hưng giải quyết thanh phi kiếm màu xanh nhạt, Đinh Ninh muốn thi đấu với thuật phi kiếm "Dăng Trì" của Đại Tề Vương Triều này trước.

Cảm nhận được trong cơ thể vẫn còn hai mươi hai mảnh Tinh Thần Hàn Sát Nguyên Khí ngưng kết thành Tinh Phiến, Đinh Ninh cảm thấy vô cùng may mắn.

Nếu không phải lấy được thủ đoạn đối địch này từ Chu gia Mặc Viên, hôm nay nếu để đến mức Trưởng Tôn Thiển Tuyết bị ép phải ra tay, hắn và Trưởng Tôn Thiển Tuyết đều phải chạy trốn khỏi Trường Lăng ngay lập tức.

Nhưng với hai mươi thanh Hàn Sát tiểu kiếm, có thể chèo chống tới lúc Thu Tái Hưng giải quyết thanh phi kiếm kia hay không, hoặc tới lúc viện thủ tới hay không, thì Đinh Ninh không dám chắc.

"Dăng Trì" là một trong những tu hành chi địa quỷ dị nhất của Đại Tề Vương Triều.

Đó là một bãi tha ma, lại có âm tuyền, là nơi Âm khí tích tụ, có rất nhiều ruồi trùng là "Quỷ Dăng" bay múa khắp nơi, đệ tử nội môn muốn rời núi, phải giết hết ruồi Trùng, tạo nên một khu vực không còn ruồi trùng, thì mới được phép rời núi.

"Vô Tích Quỷ Kiếm" là một trong những tuyệt học quan trọng nhất của"Dăng Trì", phải khổ công tu mới rất nhiều năm đạt được, nên dù Tu Hành Giả này vì nguyên nhân gì xuất hiện trong cuộc ám sát này, thì hắn nhất định đều là đệ tử của "Dăng Trì".

Một Tu Hành Giả xuất thân từ “Dăng Trì’, đương nhiên không chỉ có mấy thủ đoạn trước mắt.

Từ lúc mới bắt đầu, lúc thanh niên áo vàng dùng sinh mạng để vây khốn Thu Tái Hưng, thì Tu Hành Giả "Dăng Trì", chính là người hạch tâm của cuộc ám sát này.

Một chiếc lá rụng dưới chân Đinh Ninh bỗng nhiên bay lên.

Thanh tiểu kiếm màu xám đen, chẳng biết từ lúc nào đã vô thanh vô tức lặn xuống dưới chiếc lá rụng dưới chân Đinh Ninh.

"Cẩn thận!"

Một kiếm vừa rồi của Thu Tái Hưng làm tiêu hao rất nhiều Chân Nguyên, nhưng chiến ý của hắn lại dâng lên tới mức mạnh nhất, trong tích tắc hắn cũng cảm nhận được động tĩnh nhỏ dưới chân Đinh Ninh, nên kêu to.

Nhưng kêu thì kêu, trong lòng hắn cũng biết rõ, nếu Đinh Ninh không cảm nhận được dị thường, thì bây giờ đương nhiên đã chậm.

Đinh Ninh vốn không hề phát hiện ra thanh tiểu kiếm, nhưng ngay khi chiếc lá nhúc nhích, hắn đã cảm nhận được sự tồn tại của nó.

Hắn cau mặt, tay trái khẽ vung ra.

"Xùy" một tiếng.

Tai người chỉ nghe thấy một âm thanh, nhưng kì thực là vì khoảng cách quá ngắn, vượt qua cực hạn của tai người, chứ trong cơ thể bay ra tới hai mảnh tinh phiến Tinh Thần Hàn Sát Nguyên Khí.

Hai tia kiếm quang màu đen liên tiếp từ đầu ngón tay Đinh Ninh lao ra, cực kỳ chuẩn xác đánh trúng vào thanh phi kiếm vừa từ dưới đất bay lên.

Phù một tiếng trầm đục, con độc xá vừa mới tiềm phục từ dưới đất bay lên lại bị đánh rơi xuống đất, làm mặt đất hiện lên mấy vết chém.

Trương Nghi mở to hai mắt nhìn, hắn cảm thấy vui mừng, nhưng lập tức chuyển thành sợ hãi.

Vì thanh tiểu kiếm màu xám đen đã lập tức dựng dậy, bay vụt trở lên!

Sức mạnh trong thanh tiểu kiếm gia tăng, làm quanh nó hiện lên màn hắc khí lượn lờ, như có rất nhiều con tiểu quỷ muốn bay ra, nhờ cơ hội này, Đinh Ninh rút cuộc cảm giác được lộ tuyến yếu ớt đang truyền trong không khí, tìm ra vị trí của Tu Hành Giả "Dăng Trì".

Hắn đang ngồi ở cách đây hai con hẻm, co co cúm rúm bên lề đường đằng sau một ăn mày!

Khoảng cách này khá xa, Đinh Ninh khẳng định, dù Thu Tái Hưng có phát hiện ra được vị trí của hắn, thì trong thời gian ngắn cũng không có khả năng giết chết được hắn.

Còn hắn lại càng không có khả năng xuyên qua hai con hẻm để tới tấn công đối phương.

Trong lòng hàn ý càng đậm, nhưng tâm tình hắn lại tỉnh táo tới cực điểm.

Ba tia kiếm quang màu đen liên tiếp từ tay đầu ngón tay hắn lao ra, một kiếm tiếp theo một kiếm chuẩn xác chém trúng vào thanh tiểu kiếm màu xám đen.

Thanh tiểu kiếm màu xám đen phá hai tia kiếm quang của hắn, song đến tia thứ ba thì kiếm thế rút cuộc chậm lại.

Mạt Hoa trường kiếm lập tức chém ra, đánh mạnh vào thanh tiểu kiếm màu xám đen.

Thanh tiểu kiếm màu xám đen lại lần nữa bị chấn, bắn văng ra ngoài.

Một tiếng hét to như sấm vang lên.

Hai tay Thu Tái Hưng lại cùng xuất kích, nhưng lần này khác lần trước, hai tay hắn lướt rất nhanh trên không trung.

Hơn mười đường hào quang sáng lên.

Chúng không phải là kiếm quang, mà là ánh đao.

Hai cánh tay hắn như đao, dẫn dắt Thiên Địa Nguyên Khí trên không trung giao thoa chém giết.

Thanh phi kiếm màu xanh nhạt không ngờ tới hắn có thủ đoạn như vậy, nên bị những ánh đao cuồng bạo ép vào một không gian nhỏ hẹp, sau đó bị một ánh đao đánh trúng, chém mạnh lên chuôi thanh phi kiếm.

Từ một nơi xa vang lên tiếng rên rỉ.

Thanh phi kiếm xanh nhạt lắc lư khó khăn xuyên ra đao võng, một kích này hiển nhiên đã tạo nên tổn thương nghiêm trọng cho chủ nhân của thanh tiểu kiếm, nhưng chủ nhân kia vẫn cố gắng chèo chống, thanh tiểu kiếm màu xanh nhạt lùi lại hơn mười trượng, sau đó lại tăng tốc, trên không trung vẽ ra rất nhiều bóng kiếm.

Trong tiểu viện, Tiết Vong Hư ngồi trên ghế mây, từ lúc chiến đấu phát sinh, ông chỉ hơi cau mày.

Thẩm Dịch đóng cửa phòng, vẻ mặt khẩn trương đứng bên cạnh ông.

Mỗi lần bên ngoài công kích chạm nhau phát ra tiếng vang, cảm nhận được biểu hiện của Đinh Ninh, sắc mặt ông tuy vẫn lo lắng, nhưng ánh mắt lại ngày càng tỏa sáng.

"Sau lưng năm thước, chém!"

Ông đột ngột quát to với Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch tinh thần đã căng thẳng tới cực hạn, hai bàn tay đều là mồ hôi.

Hắn không cảm giác được cái gì cả, nhưng tiếng quát của Tiết Vong Hư chính là mệnh lệnh, hắn không chút do dự, quay người xuất kiếm.

Một tiếng ầm vang.

Một tia lôi quang từ kiếm hắn bắn ra.

Phía sau hắn năm thước chính là một cánh cửa sổ.

Ngay lúc lôi quang bay ra khỏi kiếm hắn, thì một tia sáng mỏng màu xám đen đang từ khe hở của cửa sổ xuyên vào.

Thanh tiểu kiếm màu xám đen vừa mới bị Đinh Ninh ngăn cản, đã vô thanh vô tức lẻn tới đây!

"Tư" một tiếng.

Thanh tiểu kiếm màu xám đen tiểu kiếm bị lôi quang thiêu đốt, trên thân kiếm bốc lên những luồng khói xanh, thân kiếm vặn vẹo như đang vô cùng thống khổ.

Thẩm Dịch như ngừng thở, chăm chú nhìn thanh tiểu kiếm, hắn cảm giác được thanh tiểu kiếm kia đang tích súc lực lượng, sắp phát ra.

Tiết Vong Hư quát xong thì khó chịu, muốn ho khan, nhưng ông cố gắng ép xuống, tới mức mặt đỏ bừng, ông quát thêm một câu: "Tả Ý Tàn Quyển Kiếm Ý, chém!"

Thẩm Dịch hoàn toàn theo bản năng, chân nguyên trong cơ thể theo một tiếng quát này tuôn ra.

Phù văn trên thân kiếm của hắn dâng lên rất nhiều hắc quang, như có một vùng mực khổng lồ đang muốn thôn phệ cả gian phòng, nhưng từ mũi kiếm lại bắn ra những tia sáng chói mắt và tinh khiết tới cực điểm.

Chùm tia sáng bắn thẳng vào thanh tiểu kiếm màu xám đen.

Cả gian phòng, như chứa đựng cả một vầng Thái Dương, sáng bừng hẳn lên.

Từ mọi khe hở của gian phòng, đều bắn ra ánh sáng chói mắt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.