Kiếm Vương Triều

Chương 74: Q.2 - Chương 74: Ý trời đã định




Mọi tu hành giả từ Thất Cảnh trở lên đều là Đại Tông Sư, có người nào không phải là nhân kiệt?

Cây trúc trượng đen khẽ lay động, dù biết Bạch Sơn Thủy nói đều là sự thật, nhưng ông lão không muốn cúi đầu.

Nhưng rồi tay ông đột nhiên ngừng lại, ông hít một hơi thật sâu, bắt buộc mình phải hạ cơn lửa giận.

"Thanh giả tự thanh, Bạch tiên sinh ngươi lấy bao nhiêu người dân Ngụy làm trọng, dù có điều nghi hoặc, cũng cần gì phải gấp vội trong nhất thời?"

Một giọng nữ nhẹ nhàng nhưng hết sức bình thản vang lên: "Ngươi bức ta đi ra, là muốn ta đưa cái gì cho ngươi?"

Bạch Sơn Thủy chậm rãi quay sang, nhìn cô gái mặc áo hồng, ôm cổ cầm màu đen từ trong ngõ nhỏ đi ra, cười khẩy: "Còn dám nói thanh giả tự thanh, ngươi dám nói đám Ngư Thị các ngươi không có mưu đồ gì với Cô Sơn Kiếm Tàng trên người ta không? Dám nói mình chưa bao giờ đi tìm hiểu hành tung của ta không?"

Cô gái áo hồng vẫn bình thản: "Bạch tiên sinh có Cô Sơn Kiếm Tàng trên người, đương nhiên hiểu đạo lý thất phu vô tội, mang ngọc có tội, không phải ngươi vừa mới nói, chúng ta là người Tần, ngươi là người Ngụy, chính là kẻ địch trời sinh hay sao, nhưng giết chính là giết, không giết chính là không giết, việc sư huynh của ngươi bị giết, không hề liên quan tới Ngư Thị chúng ta."

Bạch Sơn Thủy nhướng mày.

"Tiểu nữ tử đã nói xong rồi, Bạch tiên sinh dù không tin, thì trong lòng cũng hiểu rõ, nếu thực muốn ở trong này liều mạng đánh đấm, thì dù nơi này ở gần Vị Hà, tiên sinh cũng khó mà toàn thân trở ra được."

Bạch Sơn Thủy nhướng mắt, hai hàng lông mày dài và dày như hai thanh tiểu kiếm tỏa ra ngạo ý kinh thiên.

“Tin hay không tin, đi được hay không, đều phải thử qua mới biết."

Hắn lắc đầu, nhìn cô gái áo hồng: "Người như ta khi đã tới đây, không thể để uổng công đã đi một chuyến."

Những kẻ khi tự xưng mình là ‘người như ta’, thì đều làm cho người ta cảm thấy họ cuồng vọng vô tri, nhưng những lời này nếu từ miệng Bạch Sơn Thủy nói ra, thì lại có vẻ ấy là đương nhiên.

Tay phải Bạch Sơn Thủy bắn ra ba hạt nước.

Ba giọt nước bay tới chỗ ông lão lưng còng, biến thành ba cái bong bóng, bao bọc ông lão vào trong.

Cô gái áo hồng cau mày, khẽ gảy dây đàn.

Dây đàn rung rung, không hề phát ra âm thanh, nhưng xung quanh có rất nhiều hắc trúc từ dưới đất chui lên, trong chớp mắt tạo nên một khu rừng trúc dày đặc, che khuất bầu trời, tạo thành một thế giới riêng, che kín sự dao động Thiên Địa nguyên khí của khu vực lại.

Bạch Sơn Thủy thong dong bước tới, cứ như không gian trước mặt hắn không hề bị giới hạn, chỉ bước một bước, hắn đã đi tới trước mặt cô gái áo hồng, vươn tay đánh vào trán cô.

Hồng sam nữ tử đưa tay lên, đùng một tiếng, dùng cả song chưởng để đỡ.

Bạch Sơn Thủy lùi trở về chỗ cũ, trước người cô gái áo hồng khí đen bay tung tóe khắp nơi, cơ thể cô loáng nhoáng lùi lại một bước.

Lão nhân lưng còng tóc tai dựng thẳng, vô số hắc khí từ dưới chân ông tuôn ra, giống như không phải ông đang đứng trên mặt đất, mà đứng trong một thông đạo ma vực.

Cây gậy trúc trong tay gõ thẳng ra phía trước.

Thật ngạc nhiên, ba cái bong bóng không hề cường đại như ông nghĩ, cây gậy trúc vừa gõ vào, cả ba cái đều vỡ tan, nhưng cú gõ kia là ông đã dùng hết toàn lực, thế nên khi cú đánh rơi vào không khí, cơ thể ông bị hẫng, khá là chật vật.

Bạch Sơn Thủy đứng chắp tay,nhìn những cây trúc đen, im lặng.

Cô gái áo hồng bước tới đứng chắn trước mặt ông lão lưng còng, hai tay đè chặt dây đàn, chờ Bạch Sơn Thủy cử động.

Nhưng đột nhiên, từ trong rừng trúc, một giọng nói rổn rảng như tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên: "Có người ở trên mặt sông chờ ngươi."

Bạch Sơn Thủy cau mày, cả người không hề nhúc nhích, nhưng lại có một luồng Kiếm Ý sắc bén phá thể bay ra.

Một đường nước cắt qua không khí, xuyên thủng rừng trúc, tạo thành một lỗ hổng.

Người ở đầu kia lỗ hổng là một nam tử chừng ngoài năm mươi tuổi, tóc ngắn ngang tai, mặc đồ theo kiểu thương nhân, trên người chẳng có khí tức tu hành giả nào, đang giương mắt nhìn Bạch Sơn Thủy, ánh mắt vô cùng bướng bỉnh.

"Là ai ở trên mặt sông chờ ta?"

Bạch Sơn Thủy nheo mắt: "Với tu vi yếu kém của ngươi, ta muốn giết lúc nào cũng được, nên tốt nhất là thành thật trả lời."

Nam tử kia tỉnh bơ: "Ta chỉ là người truyền lời, nếu Bạch tiên sinh cảm thấy thích, thì cứ giết đi."

"Ta thực muốn xem là kẻ nào dám ở trên mặt sông chờ ta."

Bạch Sơn Thủy khẽ động, lướt vèo ra ngoài.

Trong khoảng khắc, cả Ngư Thị bị hơi nước màu trắng tràn ngập, một luồng sương mù màu trắng như cự long từ trong Ngư Thị bay ra.

Trên sông Vị Hà.

Vị Hà vốn sóng lớn, trong ngày mùa đông cũng chỉ có hơn mười trượng từ ven bờ là bị kết băng, lúc này tuy băng tuyết đã tan, trên mặt sông không còn mảng băng nào cả, nhưng nước vẫn lạnh đến thấu xương, thuyền đi câu cá trên mặt sông chẳng có mấy chiếc.

Bạch Sơn Thủy bước lên mặt sông, là trở thành Giao Long chân chính, một con sóng dài hẹp dâng lên, nâng đỡ cơ thể hắn.

Hắn nhìn thấy trên một tảng đá ngầm chỉ lộ lên mặt sông mấy thước, có một người đang đứng.

Người ấy không cao, so với hắn hình như còn thấp hơn nửa cái đầu, nhưng dáng đứng thẳng băng, vô cùng kiêu ngạo.

Hắn là kẻ làm việc không theo khuôn phép nhất trong thiên hạ, không kiêng nể cái gì, là kẻ điên cuồng ngạo bậc nhất, nhưng Tu Hành Giả trong thiên hạ ai cũng biết, công pháp của Vân Thủy Cung nước Ngụy là gặp nước thì mạnh mẽ, chỉ cần bước lên mặt sông, chính là lúc Bạch Sơn Thủy mạnh nhất, nhưng người kia lại dám hẹn hắn ra gặp ở ngay môi trường mà hắn mạnh nhất, thế nên kẻ kia lại còn kiêu ngạo hơn cả Bạch Sơn Thủy.

Bạch Sơn Thủy đứng thẳng bất động, nhưng gợn sóng xô đẩy, tốc độ rất nhanh, không bao lâu đã tới cách người nọ chỉ còn mấy chục trượng.

Cảm nhận được khí tức nóng hổi màu đỏ nhộn nhạo trong không khí, Bạch Sơn Thủy lập tức dừng lại, bờ môi khẽ nhúc nhích: "Triệu Tứ tiên sinh?"

Hắn cười nhạt: "Ta còn đang nghĩ không biết trên thế gian này còn có người nào kiêu ngạo như thế, bây giờ nghĩ lại đương nhiên cũng chỉ có mấy thanh kiếm của Triệu kiếm lô mà thôi."

Người trẻ tuổi đứng ở trên đá ngầm có dáng người thấp hơn người thường rất nhiều, nhưng thần thái điềm tĩnh, ánh mắt sắc bén, chính là người cường đại nhất của Triệu kiếm lô, Triệu Tứ.

Triệu Tứ thản nhiên: "Ngươi lại không giống với lời đồn hoành hành không sợ, một kẻ mãng phu mà ta từng nghe, ngươi bức Thương gia đại tiểu thư toàn lực ra tay, chắc hẳn chỉ là muốn kiểm tra xem cô ta có phải mới vừa trải qua một trận chiến đấu kịch liệt hay không chứ gì."

"Triệu Thất vẫn lạc ngay ở giữa Trường Lăng, Triệu Tứ và Triệu Nhất dắt tay nhau xuất hiện ở Trường Lăng." Bạch Sơn Thủy trào phúng nhìn Triệu Tứ: "Ngươi đòi gặp ta, chắc không phải là muốn khích lệ ta đâu nhỉ."

Triệu Tứ không thèm che giấu, bình thản: "Đương nhiên là vì Cô Sơn Kiếm Tàng."

Bạch Sơn Thủy cười rộ lên: "Thiên hạ ai mà chẳng muốn Cô Sơn Kiếm Tàng."

Triệu Tứ nhìn hắn: "Ta không giống họ, dù không có Cô Sơn Kiếm Tàng, ta cũng muốn xem thử kiếm của ngươi. "

Bạch Sơn Thủy ngừng cười, không nói gì.

Triệu Tứ nói tiếp: "Sư tôn ta ngày xưa khi kiếm thành, lúc nào cũng muốn nhìn thấy kẻ giỏi kiếm nhất trong thiên hạ, lúc người sắp chết, điều duy nhất không cam lòng và tiếc nuối, chính là không được giao thủ với người đó, ta là đệ tử người tín nhiệm nhất, đương nhiên ta phải hoàn thành nguyện vọng cho người. Vân Thủy Cung Bạch Sơn Hắc Thủy Kiếm, lòng ta đã nghĩ đến đã lâu."

Bạch Sơn Thủy cay nghiệt châm chọc: "Xem ra truyền thuyết nói một chút cũng không sai, người của Triệu kiếm lô đều là kẻ điên."

"Chung quy đạo vẫn khác nhau."

Triệu Tứ nhìn Bạch Sơn Thủy, giọng vẫn rất bình thường: "Chuyện ngươi muốn làm mấy năm nay, chung quy cũng là muốn làm người cầm đầu, phục quốc nước Ngụy, khi không còn hy vọng phục quốc, ngươi lại muốn xây dựng nên một phương để làm chỗ che gió che mưa cho dòng dõi của Ngụy vương. Triệu kiếm lô bọn ta không giống vậy. Triệu kiếm lô chúng ta thuần túy chỉ là một nơi tu hành chi địa, chúng ta chưa bao giờ muốn làm vua một cõi, cống hiến cho một tên Vương nào, chúng ta chỉ muốn theo đuổi kiếm đạo của chính mình, trong lòng có nước mà không Vương, bây giờ nếu nước không còn, thì chỉ còn lại cừu nhân và sở cầu kiếm đạo."

Trong mắt thế nhân, những kẻ đại nghịch luôn có khả năng liên thủ với nhau, nhưng thực ra, một núi không thể chứa hai cọp, Bạch Sơn Thủy và Triệu Tứ đã nhiều năm chưa bao giờ cùng lúc xuất hiện, hôm nay gặp nhau đương nhiên sẽ phải xảy ra quyết đấu.

Huống chi trong tay một người còn có bảo tàng mà ai cũng muốn cùng hưởng.

Đâu có ai muốn trao lại vị trí cao cao tại thượng của mình cho người khác, dù đó là một kẻ như Triệu Tứ - kẻ có thể quyết định tình hình chung cả thiên hạ.

"Ai cũng muốn hoàn thành việc mình muốn làm."

Bạch Sơn Thủy nhìn Triệu Tứ, chậm rãi: "Ai cũng mơ tưởng Cô Sơn Kiếm Tàng, nhưng Cô Sơn Kiếm Tàng luôn ở trong tay ta, nên ta chính là người được ông trời chỉ định."

Hắn hít sâu một hơi: "Thanh kiếm mạnh nhất của Triệu kiếm lô, ta cũng đã muốn gặp từ lâu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.