Ba đệ tử Hàn Sơn nghe đối diện nói “trong sông có quỷ”, không khỏi tâm tình phức tạp, nghĩ đến chuyện mình làm gần đây, không nhịn được trộm liếc Mạnh Tuyết Lý.
Kỹ năng diễn xuất của bọn họ tăng lên, nhưng da mặt còn chưa đủ dầy, cho nên hai chữ “lúng túng” hiện rõ lên mặt.
Mạnh Tuyết Lý vô tội chớp chớp đôi mắt to tròn.
Y chỉ đánh cướp túi trữ vật và ngọc phù, chưa từng lấy tính mạng ai. Dựa theo quy tắc, tu sĩ mất đi ngọc phù, tương đương mất đi tư cách thi đấu, ngày mai là có thể đến truyền tống trận rời khỏi bí cảnh. Tại sao lại nói “Phi Kiếm Hiệp có vào mà không có ra”? Hẳn là đối diện cố ý khoa trương, muốn hù dọa mình.
Kinh Địch thấy vậy, lầm tưởng bốn người Hàn Sơn quả nhiên gặp khó xử, cần nhiều người hơn nữa bảo vệ Mạnh Tuyết Lý.
“Nếu sau này muốn đồng hành, chúng ta phải quen thuộc lẫn nhau. Trước bắt đầu từ vị này, đây là Trận phù sư của đội chúng ta.”
Giọng nói của hắn thân thiết, rất tự nhiên biến “ngươi ta” thành “chúng ta”, ra hiệu cho đồng đội tự giới thiệu mình.
Đội trưởng nhà mình có âm mưu đen tối, đồng đội tự nhiên phối hợp hắn, đối với Mạnh Tuyết Lý nhiệt tình lại hữu hảo.
Trận phù sư: “Ta tên Lưu Kính, tam đệ tử của Ẩn Vụ Quan quan chủ, chủ tu bày trận, phụ tu suy diễn thuật.”
Khí chất của hắn nho nhã, giống người đọc sách.
Kinh Địch bổ sung nói: “Lưu sư đệ gần đây si mê nghiên cứu “Chiêu hồn trận”, hay nhắc đến mấy chuyện quỷ thần, xin đừng chê trách.”
Mạnh Tuyết Lý trong lòng khẽ động: “Thế gian này thật có Chiêu hồn trận? Có thể gọi đến hồn phách của người khác?”
Lưu Kính đáp: “Sẽ có.”
Kinh Địch chuyển sang thanh niên kế tiếp: “Vị này là Luyện đan sư của đội chúng ta, tên là Trịnh Mộc, đệ tử tục gia của Nam Linh Tự, dưới trướng của phương trượng đại sư. Chu tu luyện đan, phu tu Kim cang phục hổ quyền.”
Trịnh Mộc nở nụ cười nhã nhặn: “Không dám nhận, chỉ có trải qua sự trui luyện chốn hồng trần, mưa gió mài giũa, mới có thể thụ giới xuất gia, chính thức trở thành đệ tử của phương trượng.”
Mạnh Tuyết Lý cười nói: “Nam Linh Tự quả thật có quy định như vậy, ta cũng từng nghe qua.”
Sau khi giới thiệu hai người, bầu không khí càng ngày càng hòa hợp, không đợi Kinh Địch mở miệng, một nữ tu mi mục cong cong như vành lá liễu, cặp mắt hoa đào tiến lên hai bước: “Ta tên là Tống Thiển Ý, là đệ tử của Thanh Hà Đạo Tôn Tùng Phong Cốc. Mạnh trưởng lão và ba vị sư huynh Hàn Sơn nếu có vết thương chưa lành, có thể để ta xem thử.”
Mạnh Tuyết Lý: “Đa tạ ý tốt.”
Cuối cùng một vị Ngự thú sư tục tằng nói: “Ta tên là Từ Tam Sơn, đệ tử của tông chủ Bắc Minh Sơn Ngự Thú Tông, bạch hồ này là bản mạng linh thú của ta!”
Mãnh hổ bên cạnh hắn cao chừng một người, da lông trắng như tuyết, vằn màu xám tro, con mắt màu vàng kim, nhìn qua uy phong lẫm lẫm.
Mạnh Tuyết Lý: “Nó thật là đẹp.”
Bạch hổ nghiêng đầu ngửi ngửi Mạnh Tuyết Lý.
Từ Tam Sơn không nhịn được đắc ý: “Mạnh trưởng lão đừng sợ, hổ này vô cùng hiểu tính người, ta bảo nó chở trưởng lão một đoạn đường!”
Mạnh Tuyết Lý đưa tay ra sờ, bạch hồ hừ hừ cúi đầu, đột nhiên lùi về sau hai bước, né tránh sự đụng chạm của y.
Từ Tam Sơn cảm thấy thật mất mặt, nói thầm vào tai hổ: “Ngoan nào, ngươi làm sao vậy?”
Mạnh Tuyết Lý thân thiện cười cười: “Nó không muốn thì thôi, không sao.”
Đưa tay không đánh người tươi cười, ba đệ tử Hàn Sơn mặc dù hết sức phòng bị Kinh Địch, nghĩ rằng họ Kinh vô sự lấy lòng, phi gian tức đạo, nhưng đối với bốn người còn lại đều có thiện cảm, Trận phù sư nho nhã, Luyện đan sư hiền hòa, Ngự thú sư thẳng thắn.
Nhất là Tống sư muội của Tùng Phong Cốc, điềm đạm ôn hòa, sao lại đi chung với loại người như Kinh Địch chứ.
Không trách bọn họ thái độ thay đổi nhanh chóng, đại đa số lý tưởng cả đời của Kiếm tu, ngoại trừ chứng đạo, chính là tìm một vị y tu dịu dàng làm bạn đồng hành.
Kinh Địch biết ba đệ tử Hàn Sơn không tín nhiệm hắn, nên cho họ thấy sự thành tâm của đồng bạn, bắt đầu bận rộn lên. Tiểu đội năm người đi sâu vào rừng cây, chặt xuống trúc xanh thô chắc, làm thành một cái bè to lớn.
Mọi người leo lên bè trúc, ngồi xuống. Một đạo kiếm khí của Kinh Địch đưa bè trúc vào trong nước sông cuồn cuộn.
Phi Kiếm Hiệp sâu thẳm quanh co, thế nước chảy xiết, nhưng bè trúc có trận pháp bảo vệ, một đường cưỡi gió rẽ sóng, vững vàng trót lọt. Người ngồi trên bè không dính một giọt nước.
“Có chúng ta bảo vệ, Mạnh trưởng lão không cần lo lắng an toàn. Chúng ta ngồi bè trúc xuôi dòng, đến Trung Ương Thành bằng đường thủy, để Mạnh trưởng lão có thể thưởng thức cảnh trí rực rỡ hai bên bờ sông. Phi Kiếm Hiệp không có gì đáng xem, đến Vân Yên Hiệp phong cảnh đẹp nhất, ta lại mang Mạnh trưởng lão qua sông lần nữa.” Kinh Địch nói cực kỳ ung dung, lấy ra vò rượu mang theo bên người, “Ngày lành cảnh đẹp, Mạnh trưởng lão coi như đến bí cảnh chơi xuân một chuyến. Chẳng phải vui vẻ?”
Mạnh Tuyết Lý cười: “Đa tạ ý tốt. Ta tửu lượng không tốt, vô phúc hưởng thụ.”
Kinh Địch cũng không bắt buộc: “Vậy mọi người tán gẫu chút đi. Trước đây ba vị đạo hữu có nhiều hiểu lầm với ta, nhân cơ hội này, chúng ta tiêu tan hiềm khích lúc trước, coi như làm quen lại từ đầu.”
Đồng đội của Kinh Địch đều thầm trợn trắng mắt, bọn họ biết đội trưởng tuyệt đối không phải thật lòng muốn giảng hòa với ba đệ tử Hàn Sơn, chỉ là sợ Mạnh Tuyết Lý có ấn tượng không tốt về hắn mà thôi. Nếu như nói thẳng tìm một chỗ ngồi xuống, chúng ta uống rượu ngắm phong cảnh, bàn chút chuyện phong hoa tuyết nguyệt, khẳng định không thực tế, mới giở trò làm bè này.
Tống Thiển Ý liếc nhìn Mạnh Tuyết Lý.
Ba đệ tử Hàn Sơn cũng đồng tình nhìn Kinh Địch.
Trương Tố Nguyên truyền âm nói: “Mạnh trưởng lão, có ngươi ra tay, Kinh Địch chắc chắn chạy không thoát. Nhưng đồng đội của hắn làm thế nào bây giờ?”
Mạnh Tuyết Lý cũng có chút rối rắm: “Vài ngày trước đây bị chúng ta đánh cướp, đều là những người trông thấy túi trữ vật bên hông ta mà nổi lên ác ý. Nhưng lần này, mấy người họ không nhìn túi trữ vật của ta, chỉ nhìn mặt ta. Nếu bọn họ thật lòng muốn bảo vệ chúng ta, chúng ta lại lấy oán trả ơn, vậy thì không ổn…”
Hà Minh: “Thật ra ta cảm thấy Tống sư muội không giống kẻ xấu, có thể bị Kinh Địch lừa.”
Lý Duy vội la lên: “Nhưng không thể bỏ qua cho Kinh Địch được!”
Mạnh Tuyết Lý: “Ta thử thăm dò một chút. Nếu bọn họ thật sự có lòng xấu xa, nhất định sẽ lộ chân tướng.”
“Được, chúng ta nghe trưởng lão!”
Trên bè trúc hai đội tâm tư khác nhau, nhưng lại hòa hợp đến mức quỷ dị.
Kinh Địch cho rằng Mạnh Tuyết Lý mười sáu tuổi liền hợp tịch với Kiếm Tôn, ba năm không rời khỏi Trường Xuân Phong, chắc chắn hiểu biết rất ít về thế giới bên ngoài, hẳn rất tò mò, bèn từ bí cảnh bắt đầu, kết hợp kinh nghiệm bản thân, kể ra các loại kỳ cảnh, kỳ văn trong tam giới.
Hắn du lịch khắp nơi, kiến thức rộng rãi, lời nói phong phú hài hước, mọi người dần dần nghe đến mê mẩn.
Mạnh Tuyết Lý cũng ra vẻ nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu mỉm cười, thấy bầu không khí vừa vặn, cố ý dẫn dắt:
“Ta trước đây từng nghe nói ngươi cầm kiếm mua rượu, cho rằng hết sức thú vị, có thể mượn kiếm nhìn một chút được không?”
Kinh Địch ngẩn ra: “Ngươi muốn xem kiếm của ta?”
“Chẳng lẽ không được phép?”
Kinh Địch cười to, thì ra Mạnh Tuyết Lý cũng không biết, muốn xem kiếm của một Kiếm Tu, có ý nghĩa như thế nào. Hắn chẳng hề do dự lôi kiếm ra: “Thứ này rất sắc bén, cẩn thận đừng để bị thương.”
“Keng!”
Mạnh Tuyết Lý rút kiếm ra khỏi vỏ, một đạo kiếm quang sáng như tuyết chiếu vào giữa chân mày của y: “Đây chính là Băng Kính Ngọc Luân? Quả nhiên là thần binh bất phàm!”
Chẳng biết tại sao, Kinh Địch thấy y cầm kiếm nơi tay, trong lòng bất giác rùng mình.
Cảm giác nguy hiểm vi diệu này rất nhanh biến mất, Mạnh Tuyết Lý trả trường kiếm lại cho hắn.
Ngự thú sư chợt hỏi: “Nhắc tới thân bình, Yếm Vũ, Quyện Phong Cảnh chủ nhắc tới rốt cuộc là cái gì, ta rất tò mò!”
Luyện đan sư nói:”Hay không phải thần binh, mà là công pháp?”
Mạnh Tuyết Lý thầm mắng Hồ Tứ, trên mặt vẫn bình thản nói: “Là Cảnh chủ hiểu lầm, Yếm Vũ Quyện Phong ta thật sự chưa từng thấy, thậm chí trước khi tiến vào bí cảnh, ta căn bản chưa từng nghe nhắc đến.”
Mọi người lộ ra vẻ mặt thất vọng. Lại nghe Mạnh Tuyết Lý xoay chuyển đề tài: “Có điều, đạo lữ của ta quả thật có thần binh truyền đời, thanh kỳ môn binh khí này, tên là Quang Âm Bách Đại, là hắn đặc biệt chế tạo cho ta.”
Trận phù sư Lưu Kính nói: “Quang Âm Bách Đại phối với Sơ Không Vô Nhai, thời gian cũng không gian, quả thật xứng đôi. Không biết bây giờ ở đâu?”
Mạnh Tuyết Lý cười cười, gọi ra trường thương, giữa lúc hai tay tung bay có ánh sáng bạc lấp loáng. Y kiên nhẫn biểu diễn những sự thay đổi của Quang Âm Bách Đại, cuối cùng đưa cho Kinh Địch.
Ba đệ tử Hàn Sơn hai mặt nhìn nhau, ngầm hiểu mà không nói. Mạng của năm người đối diện ra sao, trông cậy hết vào lần này.
Đám người Kinh Địch cầm kỳ binh trong tay quan sát, theo thứ tự truyền nhau mà xem, chậc chậc lấy làm kỳ, rồi cảm thấy Mạnh Tuyết Lý thật ngây thơ, không có lòng phòng bị người, âm thầm truyền âm với nhau.
Ngự thú sư Từ Tam Sơn nói: “Kỳ binh Kiếm Tôn để lại, trên đời vô song, đây coi như đại bảo bối chứ? Kinh Địch, ngươi nếu còn lương tâm, đừng lừa gạt tình cảm của y, chỉ cần lừa được bảo bối này tới tay, chuyến này chúng ta coi như hồi được vốn!”
Kinh Địch thờ ơ cười cười: “Ngươi không phải võ tu, không hiểu những thứ này. Binh khí không phải càng biến hóa nhiều thì càng tốt, con đường của võ tu, quan trọng là tinh chuẩn. Khổ luyện một loại kiếm quyết mười triệu lần, mới miễn cưỡng nhập môn. Các ngươi gặp qua người nào, có thể đồng thời luyện giỏi trường côn, trường thương, song kiếm, ám khí phi tiêu chưa? Cho dù luyện được, trong chiến đấu thực tế, dùng được sao?”
Bốn người còn lại sau khi nghe xong, cảm thấy sâu sắc có lý.
Kinh Địch: “Cho nên thanh kỳ binh này mặc dù linh hoạt nhiều thay đổi, nhưng hào nhoáng trống rỗng, chỉ có thể hù dọa bên ngoài. Hẳn là Kiếm Tôn tiện tay làm ra, dỗ đạo lữ vui vẻ mà thôi. Không coi là bảo bối gì.”
“Có câu nói “Vô dụng là khó khăn nhất”, tốn công sức làm ra thứ đồ vô dụng này, chứng tỏ tình cảm giữa Mạnh Tuyết Lý và Kiếm Tôn rất sâu đậm.” Tống Thiển Ý có chút hả hê nói, “Cơ hội của ngươi không lớn rồi?”
“Càng khó ta lại càng thích!” Kinh Địch tha hồ tưởng tượng nói, “Dụ dỗ quả phụ của Kiếm Tôn, chậc, đặc biệt thỏa mãn lòng chinh phục, có cảm giác thành tựu. Sau khi Kiếm Tôn mất, trong Trường Xuân Phong cảnh xuân tan biến, đêm dài đằng đẵng, y một mình trăn trở, không cảm thấy tĩnh mịch sao?”
Từ Tam Sơn lắc đầu: “Nói thật, giới hạn đạo đức linh thú của ta còn cao hơn ngươi.”
Tiểu đội năm người kết thúc truyền âm, Kinh Địch trả lại Quang Âm Bách Đại cho Mạnh Tuyết Lý, nở nụ cười chân thành: “Đồ vật quý giá như vậy, mau mau cất đi!”
Mạnh Tuyết Lý khẽ cau mày.
…
Hàn Sơn.
Trường Xuân Phong, ánh trăng như nước, bóng đêm yên tĩnh.
Ngu Khởi Sơ ban ngày đánh xong hai mươi trận lôi đài, không có chút vui sướng khi thắng lợi, trở lại lầu trúc bên bờ suối, liền ngã xuống giường ngủ mê man, ôm chuột kim tiền vạn sự không biết.
Hắn biết tối nay Tiếu Đình Vân muốn bế quan, ba tháng sau này không gặp nhau. Nhưng hắn quả thực quá mệt mỏi, một ngón tay cũng không muốn động, không có sức đi chúc đối phương bế quan thuận lợi.
Sau khi Mạnh Tuyết Lý rời khỏi Trường Xuân Phong, mọi việc vẫn giống như trước đây. Gió ấm như cũ hương vị ngọt ngào, hoa đào như cũ nở rộ, cá chép trong ao lại dài thêm một tấc.
Trong lúc Mạnh Tuyết Lý ở đây, thường xuyên nằm ở tháp mềm bên ao, nói chyện phiếm với cá chép. Cá chép đắc ý, bắn lên bọt nước trong suốt, giống như có thể nghe hiểu.
Mà giờ khắc này, Tiếu Đình Vân đang đứng cạnh ao. Cá chép lặn xuống đáy ao, mặt nước không một tia gợn sóng, phản chiếu ra ánh trăng khuyết.
Hắn nói: “Ta phải xa nhà một chuyến. Trông coi nhà cửa cho tốt.”
Gió tĩnh nước sâu, vạn vật im lìm.