Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 55: Chương 55: Đến chết mới thôi




“Người chết không thể sống lại.” Kinh Địch tựa hồ ý thức được những lời mình nói ban nãy quá thẳng thắn dễ tổn thương người khác, hết cách rồi, sự thật mất lòng, đối phương phải cạo xương trị độc, nhận thức rõ hiện trạng, mới có thể thoát khỏi quá khứ, bắt đầu một đoạn tình cảm mới.

Hắn mất bò mới lo làm chuồng bổ sung thêm một câu, “Nén bi thương.”

Trong bóng tối, Tễ Tiêu kéo cổ tay Mạnh Tuyết Lý, tay còn lại không kéo, vì vậy Mạnh Tuyết Lý nhảy dựng lên, hung hăng đập vào ót Kinh Địch: “Ta bi con mẹ nó thương a!”

Cú đập này dùng tám phần sức lực, Kinh Địch chỉ cảm thấy sọ não đau xót, một trận choáng váng dâng lên, trước mắt trời đất quay cuồng, bên tai ong ong.

Sau khi Tễ Tiêu mất, người nói những lời như vậy rất nhiều, đa số không có ác ý, chỉ là an ủi đơn thuần, Mạnh Tuyết Lý cơ hồ mỗi ngày đều phải nghe một lần. Y bề ngoài tựa như thờ ơ gật đầu đồng ý, nhưng âm thầm nén giận trong lòng.

Trước đây y nói với Ngu Khởi Sơ, giữa đạo lữ có cảm ứng đặc biệt, y cảm thấy Tễ Tiêu chân nhân chưa chết, vẫn đang ở bên cạnh y. Ngu Khởi Sơ cho rằng y nhớ nhung quá độ sinh ra ảo giác, trực tiếp bị sợ quá mà khóc. Vì vậy y không nhắc đến việc này nữa, chỉ câm nín nghe người khác nói “nén bi thương”.

Hôm nay y nghe đủ rồi, nhẫn nhịn đủ rồi, mọi buồn phiền đột nhiên bùng nổ: “Rốt cuộc ta nén con mẹ nó cái gì bi thương chứ!”

Mạnh Tuyết Lý: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác ngươi có hiểu không hả? Đừng nói hắn chết ở Giới Ngoại Chi Địa, cho dù hắn rơi vào hỏa ngục bị đốt thành tro, rồi vứt vào Nam Hải, ta cũng phải chưng khô nước biển, tìm ra tro cốt của hắn. Ta không chính mắt nhìn thấy, ai dám nói hắn chết?!”

Kinh Địch hai tay ôm đầu, choáng váng hoa mắt, câm như hến.

Tễ Tiêu ôm Mạnh Tuyết Lý vào lòng, nhẹ nhàng xoa tấm lưng run rẩy của y: “Được rồi được rồi.”

Tễ Tiêu nói với Kinh Địch bị dọa sợ đến ngu người: “Ngươi ra ngoài trước đi. Tránh cho lát nữa lại bị đánh.”

Hắn vẻ mặt nhàn nhạt, không nhìn ra vui giận, nhưng hiện ra uy nghi khó hiểu.

Kinh Địch bị Mạnh Tuyết Lý đập một cái, lại đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tiếu Đình Vân, trong lòng biết đã tới nước này, lần bày tỏ hôm nay coi như hoàn toàn thất bại, nói thêm nữa cũng vô ích. Hắn ôm đầu đi ra ngoài.

Bên ngoài sơn động cách đó không xa, bốn người ngồi trên đất trông thấy bóng dáng đội trưởng nhà mình.

Lưu Kính: “Ra rồi ra rồi!”

Trịnh Mộc: “A dì đà Phật, thật sự bị đánh?”

Kinh Địch sắc mặt suy sụp, hậu tri hậu giác cảm giác sống lưng rét lạnh, xoa trán nói với y tu: “Đầu ta còn choáng váng, ngươi mau xem thử hộ ta, có phải vỡ đầu rồi hay không?”

Từ Tam Sơn: “Ha ha ha Mạnh trưởng lão thật dữ dằn mà, ta cho rằng nhiều nhất y tát ngươi một cái, không phải má trái thì chính là má phải, thì ra hắn đập đầu ngươi!”

Tống Thiển Ý còn đang bực bội, vẫn chỉ để lại cho bọn họ một bóng lưng tức giận: “Không trị được, về nhà chờ chết đi!”



Ở trong lòng Tễ Tiêu, tính toán với tiểu bối không khỏi quá mức chấp nhặt.

Cho dù hôm nay sư phụ Vân Hư Tử của Kinh Địch tới đây, hắn cũng lười nói nhiều vài câu. Nếu như sư thúc tổ của Kinh Địch Quy Thanh Chân Nhân ở đây, mới xứng nói chuyện ngang hàng với hắn, có thể ngồi xuống bàn luận với nhau.

Tễ Tiêu cho rằng, ban đầu hắn cứu Mạnh Tuyết Lý một mạng, không vì hiệp ân báo đáp, muốn Mạnh Tuyết Lý dâng hiến cả đời. Y tự do, độc lập, không phải vật sở hữu của hắn. Mạnh Tuyết Lý có thể ở Trường Xuân Phong trồng hoa nuôi cá, cũng có thể xuống núi thăm thú thế gian phồn hoa.

Kinh Địch có mấy câu nói không sai, bất kỳ ai sau khi đạo lữ mất, đều có quyền lựa chọn lần nữa, bắt đầu cuộc sống mới. Cho nên hắn bằng lòng nghe Kinh Địch nói hết, cân nhắc đối phương có thật lòng hay không, sợ Mạnh Tuyết Lý bị lừa dối.

Nhưng Mạnh Tuyết Lý không muốn nghe, vậy thì theo y.

Lúc này Tễ Tiêu vỗ nhẹ sống lưng đơn bạc của tiểu đạo lữ, nghĩ thầm, nhưng hình như ta lại làm hỏng chuyện.

“Hắn đi rồi, ngươi đừng tức giận nữa.” Tễ Tiêu thiếu kinh nghiệm xử lý loại chuyện này, có vẻ luống cuống tay chân.

“Ta không giận những lời hắn nói, ta tính toán gì với trẻ con chứ. Ta chỉ tức hắn không tôn trọng Tễ Tiêu! Hắn cảm thấy Kiếm Tôn đã chết, thời đại của Kiếm Tôn “nhân gian vô địch” đã qua, núi lớn đè trên đỉnh đầu rốt cuộc dời đi…”

Giọng nói của Mạnh Tuyết Lý truyền ra từ trong lòng Tễ Tiêu, nghe có vẻ buồn rầu: “Ta biết rất nhiều người ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cũng nghĩ như vậy. Bởi vì bọn họ căn bản không hiểu Tễ Tiêu chân nhân.”

Mạnh Tuyết Lý dần dần tỉnh táo lại, cảm thấy bị đệ tử bắt gặp chuyện hoang đường ban nãy, còn cần đệ tử an ủi, quả thật mất mặt.

Y ngẩng đầu nhìn Tiếu Đình Vân, tâm trạng phức tạp: “Nhưng mà Đình Vân, ngươi không giống với bọn họ, ngươi nhất định phải hiểu Kiếm Tôn. Hắn thành lập trật tự, chưa chắc là tốt nhất, nhưng hắn chân tâm thật lòng muốn nhân gian trở nên tốt đẹp hơn.”

“Trước đây nhân gian cũng giống như Yêu giới Ma giới vậy, cá lớn nuốt cá bé, cường giả các phái ai lo người nấy, vì cướp đoạt tài nguyên tu hành mà tranh đấu thảm thiết, vạ lây đến người phàm…Các ngươi chưa từng thấy loại thế giới đó, các ngươi lớn lên trong thái bình, không cảm thấy “trật tự” có gì trân quý.”

“Có trật tự mới có nhiều lựa chọn hơn, có quy tắc mới có tự do. Tỷ như Tiền chưởng quỹ không thích luyện kiếm, có thể đổi sang làm ăn buôn bán.”

“Ta nói như vậy, không phải vì những lời này oai phong lẫm liệt, loại lập trưởng này có vẻ cao hơn người một bậc, mà là bởi nó đối với mỗi người chúng ta thật sự có chỗ tốt. Ngươi là tiên thiên kiếm linh thân thể, thiên tư trác tuyệt, không cần lo lắng tiền đồ. Nhưng nếu sau này có một ngày nào đó, thân nhân, bạn bè, đệ tử của ngươi ở tu hành giới không muốn tu hành nữa, muốn tìm một con đường khác,có phải ngươi cũng hy vọng thế giới này khoan dung với bọn họ một chút, để bọn họ vẫn còn tôn nghiêm?”

Ở trong mắt người khác, Tễ Tiêu là kẻ độc tài lập ra quy tắc. Ở trong mắt Mạnh Tuyết Lý, Tễ Tiêu là nhân vật vĩ đại thay đổi thế giới.

Mạnh Tuyết Lý ánh mắt chuyên chú, Tễ Tiêu sau khi nghe xong yên lặng chốc lát, bật cười.

“Có ngươi lên tiếng vì hắn, cũng không uổng công hắn trên dưới cầu tác, đến chết mới thôi. Thật ra hắn không tốt như ngươi nói.”

Mỗi lần hắn cảm thấy Mạnh Tuyết Lý đáng yêu, là mỗi lần Mạnh Tuyết Lý nhô ra móng vuốt nhỏ, cào nhẹ lên nơi mềm mại nhất trong lòng hắn.

Mạnh Tuyết Lý nghe vậy không vui: “Hắn có! Ngươi lớn lên sẽ hiểu.”

Tễ Tiêu đành phải kiên nhẫn nói phải trái với y: “Ngươi cảm thấy Tễ Tiêu làm chuyện tốt, thật ra rất nguy hiểm, nếu như ngày nào đó hắn lệch khỏi bản tâm, cả nhân gian sẽ gặp tao ương. Điều chân chính hắn muốn làm, là dùng sự cho phép của đại đa số người, đối với quy tắc có lợi với nhân gian, thay thế sự chuyên quyền của người nào đó. Cho dù có là chính hắn đi nữa.”

Mạnh Tuyết Lý suy nghĩ một chút:”Có lẽ ngươi nói có lý, nhưng ta không chấp nhận. Hắn vĩnh viễn sẽ không lệch bản tâm, nhân gian này, và cả tam giới, ai cũng có thể hoài nghi hắn, không hiểu hắn, chỉ có ta và ngươi không được! Lần này bỏ qua, nếu sau này ngươi lại nói hắn không tốt, ta sẽ dùng quy củ sư môn trừng phạt người.”

Tễ Tiêu dở khóc dở cười: “Quy củ của Trường Xuân Phong?” Trường Xuân Phong lấy đâu ra quy củ.

“Quy củ của Ủng Tễ Đảng, phạt ngươi viết bài văn ngàn chữ ca ngợi Tễ Tiêu chân nhân!”

Mạnh Tuyết Lý vừa nói, từ trong tay áo lôi ra mấy tờ giấy kín chữ, nương theo ánh sáng của Quang Âm Bách Đại lật xem.

Tễ Tiêu thoáng kinh ngạc: “Ngươi còn giữ cái này?”

Mạnh Tuyết Lý hắng giọng: “Khụ!”

Tễ Tiêu đành chịu:”Đừng đọc đừng đọc,ta biết lỗi rồi.”

Mạnh Tuyết Lý cười cười, cất giấy đi: “Sau này phải nghe lời sư phụ.”

Trước đây khi còn ở Luận Pháp Đường, lúc Tiếu Đình Vân vào đảng viết bài văn ngàn chữ, y vẫn luôn cất giữ bên người.

Sơn động đen nhánh yên tĩnh, bóng trăng di chuyển về phía tây, ánh trăng màu bạc ngắn ngủi một tấc chiếu ở cửa động, giống như một vũng nước đọng.

Mạnh Tuyết Lý: “Bí cảnh nguy hiểm, sau khi trời sáng, hay là ta đưa ngươi rời khỏi đi.”

Tễ Tiêu: “Ở đâu chẳng nguy hiểm? Ngươi ở đây, ta không yên tâm, ta ở bên ngoài, ngươi cũng không yên tâm. Chi bằng chúng ta ở bên nhau.”

Mạnh Tuyết Lý suy nghĩ một chút, cũng đúng. Khi mình lớn bằng Tiếu Đình Vân như vậy, đã bắt đầu vào sinh ra tử, huyết ảnh đao quang cướp địa bàn. Không trải qua nguy hiểm đâu dễ trưởng thành?

Gần đây y hướng dẫn ba vị sư chất chiến đấu, tìm tòi ra được chút kinh nghiệm giáo dục, vừa hay dùng trên người đệ tử. Không lý nào dạy tốt sư chất, mà không dạy được đồ đệ.

Tối nay bọn họ nói ra rất nhiều lời trong lòng, Mạnh Tuyết Lý cảm thấy quan hệ giữa hai người càng thêm thân cận:

“Ngươi muốn lưu lại cũng không phải không thể. Nhưng ngươi nhất định phải theo sát ta.”

Tễ Tiêu gật đầu, lại từ túi trữ vật lấy hạt thông ra.

Mạnh Tuyết Lý cả kinh: “Ngươi mang theo bao nhiêu?”

Tễ Tiêu: “Đủ ngươi ăn ba tháng. Ăn chút gì rồi nghỉ ngơi đã, trời sáng ta gọi ngươi.”

Mạnh Tuyết Lý sáng sớm trải qua một trận ác chiến, chạng vạng lại gặp tai nạn tỏ tình, đêm khuya nói rất nhiều, tâm trạng phập phồng lên xuống, quả thật có chút mệt mỏi.

Hai người ngồi chung một chỗ, dựa vào vách đá. Y ăn hạt thông, tắt Quang Âm Bách Đại, nhắm mắt ngủ.

Tễ Tiêu biết y vẫn duy trì cảnh giác, nếu có động tĩnh gì, chắn chắn sẽ tỉnh lại.

Ở bên ngoài, Tiếu Đình Vân là tân đệ tử của Hàn Sơn, nhập đạo chưa lâu, mặc dù tiến cảnh nhanh chóng, tu vi vẫn không đủ để so với đại nhân vật chân chính.

Nhưng bí cảnh tự thành một không gian riêng, độc lập vận chuyển. Ở trong bí cảnh, Tễ Tiêu đối với nơi này nắm trong tay quyền lực nhất định, có thể mượn dùng không gian bí cảnh vận chuyển sức mạnh, giống như thánh nhân mượn sức mạnh của trời đất, thi triển thủ đoạn thần thông.

Hắn tới đây, một là vì Mạnh Tuyết Lý, hai là mượn sức mạnh.

Trăng sáng xuyên qua mây mà đi, di chuyển về phía tây thêm vài phần, ánh sáng bạc rọi vào động, chiếu sáng một bên mặt của Mạnh Tuyết Lý. Tễ Tiêu thầm nghĩ, thật đẹp. Thân thể này tạo ra không tệ, nhìn nhiều không chán.

Còn như cuộc trò chuyện đêm nay, Mạnh Tuyết Lý nói rằng Tễ Tiêu vĩnh viễn sẽ không lệch bản tâm.

Tễ Tiêu cho tới bây giờ không dám nghĩ như vậy.

Sơ Không Vô Nhai được sáu đại môn phái hợp lực đúc nên, là thần binh tạo thành từ sức mạnh của cả nhân gian. Năm đó Ma tộc xâm phạm, gió tanh mưa máu, sáu phái hiến kiếm cho hắn, mời hắn cầm kiếm trấn thủ nhân gian.

Trước khi thanh kiếm này xuất thế, Tễ Tiêu còn có một thanh kiếm khác, danh tiếng không vang dội bằng Sơ Không Vô Nhai, rất ít người nhắc tới, bởi vì nó là kiếm gỗ.

Đó là chuyện rất lâu trước đây, khi sư phụ của Tễ Tiêu con sống, Hồ Tứ còn chưa rời khỏi Hàn Sơn.

Hồ Tứ nghiên cứu luyện khí có chút thành tựu, nhân tiện dùng Thần mộc của Phượng hoàng Nam Hải, luyện chế ra một thanh kiếm gỗ tặng cho Tễ Tiêu. Kiếm gỗ tên là “Kinh Phong Vũ”, nhưng trầm ổn đoan chính, trang nghiêm ôn hòa, chưa đủ sát khí.

Tễ Tiêu dùng thanh kiếm gỗ này rất nhiều năm, cho đến khi có Sơ Không Vô Nhai.

Năm ấy thần binh xuất thế, Tễ Tiêu thanh danh cường thịnh, được nhân gian kính như thần linh, mà sư phụ hắn thọ nguyên đã hết.

Sư phụ nói với Tễ Tiêu:

“Khi Thái Hành Chân Nhân còn trẻ, từ Hoài Thủy Chu gia đến Hàn Sơn Kiếm Phái, hắn suy nghĩ rất nhiều, muốn thay đổi Hàn Sơn, muốn thay đổi tu hành giới. Sau đó hắn thành Thái thượng trưởng lão, cả gia tộc dựa vào hắn chống đỡ, nhất cử nhất động liên lụy khổng lồ, dần dần trở thành dáng vẻ các ngươi thấy hôm nay….Ta biết ngươi muốn làm rất nhiều chuyện, có lúc sức mạnh càng lớn, càng phải thận trọng. Trước khi làm việc gì, đừng ngại suy nghĩ nhiều một chút.”

Sau khi sư phụ qua đời, Tễ Tiêu suy ngẫm cả dêm, đưa kiếm gỗ cho Hồ Tứ:

“Thanh kiếm này gửi tạm ở chỗ của ngươi, thanh kiếm có thần thông của ta.”

Hồ Tứ: “Để lại cho ta phòng thân?”

“Tương lai nếu ta lệch bản tâm, chìm đắm trong quyền lực, ngươi lấy kiếm này giết ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.