Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 84: Chương 84: Tấm lòng đại nghĩa




Kiến trúc bằng đá của Trung Ương Thành có niên đại cổ xưa, đá trắng cứng rắn trải qua mưa gió tự nhiên ăn mòn, thuật pháp công kích phá hoại, vốn là cung điện đình đài, hành lang hoa viên chỉ còn lại tường đổ gạch vỡ, hoa văn phức tạp trên đó đã mơ hồ từ lâu.

Đệ tử học thức uyên bác giải thích với đệ tử mặt lộ vẻ tò mò: “Truyền thuyết nói bí cảnh vốn là một mảnh vụn không gian, là động phủ của thượng cổ đại năng, sau khi đại năng phi thăng, mảnh vụn không gian trôi nổi ở Giới Ngoại Chi Địa. Kiếm Tôn thi triển thánh nhân thần thông, đem mảnh không gian này luyện hóa thu về sử dụng, đưa vào Hãn Hải, lúc này mới có Hãn Hải thi đấu.”

Tễ Tiêu: “Không sai.”

Đệ tử kia nhận được tán đồng, nói chuyện càng thêm hưng phấn: “Nghe nói cung điện dưới đất vẫn được giữ gìn nguyên vẹn, có thể thấy được dáng dấp xưa kia. Nhưng cửa vào địa cung có bố trí trận pháp che dấu, hình như chưa có ai tìm ra được!”

Có người lại nói: “Cho dù chúng ta tìm được, cũng không dám đi vào, sâu trong địa cung có một con Thận thú canh chừng, ta chưa từng thấy Thận thú, nhưng chỉ nghĩ cũng biết, chắc chắn uy thế sâu nặng, thân thể lớn như núi, cần gì phải đi chịu chết? Bị yêu thú một hơi nuốt vào, chết không có ý nghĩa.”

Chúng đệ tử rối rít phụ họa, lần nãy Tễ Tiêu yên lặng không lên tiếng.

Mạnh Tuyết Lý cũng không lên tiếng, y đương nhiên biết Thận thú lúc còn ở yêu giới chạy trốn khắp nơi, sợ nhất bị đánh. Nhưng phần lớn nhân tộc có nhận thức sai lầm với yêu, cho rằng đại yêu sống được lâu, nhất định hung ác tàn bạo. Thật ra người có mệnh, yêu có tính, trong số đại yêu, cũng có phế thú.

Bất giác mặt trời đã di chuyển về phía tây, ánh hoàng hôn rực rỡ phủ kín nửa bầu trời. Xa núi gần nước, phế điện tàn tích cũng được bao phủ bởi một tầng ánh sáng mơ hồ màu quất vàng.

Một nhóm tu sĩ trẻ tuổi cao giọng cười nói, giống như dạo chơi ngày xuân, đi thăm di tích cổ trong tiết thanh minh vậy.

Có người hỏi: “Mạnh trưởng lão, ngươi nói trong Trung Ương Thành, còn có một cái Truyền Tống Trận?”

Mạnh Tuyết Lý: “Không sai?” Y muốn đi đến truyền tống trận được bố trí ở trong hoa viên của cung điện.

Y đã từng tới bí cảnh, nói chính xác, không phải đã tới, là đi ngang qua.

Ba năm trước, Tễ Tiêu ở Giới Ngoại Chi Địa cứu linh điêu trọng thương, muốn tới nhân gian, bèn đi ngang qua nơi này.

Lúc Tễ Tiêu mở bí cảnh, trừ bốn truyền tống trận ai cũng biết, còn giữ lại cho mình “cửa sau”, để phòng bị bất cứ tình huống nào. Một cửa thông với Giới Ngoại Chi Địa, là truyền tống kép, năm đó Tễ Tiêu ôm linh điêu đi qua. Còn có một cửa là thông với cửa ra bình thường của Hãn Hải, giống những truyền tống trận khác trong bí cảnh, là truyền tống một chiều, tương đối ấn nấp, linh điêu cũng đã thấy.

Khi đó linh điêu từ vạt áo trước của Tễ Tiêu chui ra ngoài, quay đầu quan sát bốn phía: “Đây là đâu? Chúng ta đến nhân gian?”

“Ừm.”

Linh điêu nhìn truyền tống trận cảm thấy mới mẻ, nhưng khí lực nhanh chóng chống đỡ hết nổi, lại lùi về lồng ngực ấm áp, ngủ say.

Sau khi Trường Xuân Phong xây xong, Tễ Tiêu lại từ bí cảnh mở một “cửa sau”, từ địa cung thông với đáy ao của Trường Xuân Phong.

Thấy trăm hoa đua nở, cũng biết đã gần đến vườn hoa. Hoa cỏ không ai xử lý mọc lan tràn, sức sống cực cường, rất nhiều phấn hoa phiêu tán, tán lác mấy dặm quanh vườn hoa.

Hoa trong bí cảnh, phần lớn thời gian không ai thưởng thức, vẫn năm này qua năm khác nở rồi lại tàn.

Trên trời nắng chiều đẹp vô cùng, bên người từng đóa hoa đua nhau khoe sắc, một đám tu sĩ trẻ tuổi nhớ lại xem chiến, đột phá, quyết chiến ngày hôm nay, không khỏi sục sôi trong lòng.

Mạnh Tuyết Lý cũng cười nói: “Tễ Tiêu thiết lập thi đấu trong di tích cổ, là vì nhắc nhở chúng ta, thế giới này từng có người phi thăng, đáng tiếc người ấy đã về cõi tiên, biết đến khi nào, chúng ta lại có thể thấy một người phi thăng?”

Mọi người ai nấy phát biểu ý kiến của mình, phần lớn đang bàn luận chuyện liên quan tới Thiên Hồ Đại Cảnh chi chủ, Minh Nguyệt Hồ Quy Thanh Thánh Nhân, rất ít nói về mình.

Tiếu Đình Vân nghiêm túc nói: “Phi thăng là một ý niệm, đạo đồ dài đằng đẵng, dùng trăm năm mà tính, số mạng mài giũa, lúc lên lúc xuống là chuyện bình thường. Tâm tồn ý niệm, kiên định không dời, phóng xa tầm mắt, sẽ không còn cố chấp với thắng thua, được mất nhất thời. Ta nghe người ta nói, “Một đóa hoa nở rộ, sẽ có ngàn đóa, vạn đóa hoa nở rộ,”, trên đời không có Tễ Tiêu, còn có người đời sau.”

Mạnh Tuyết Lý trước đây không thích nhất là nghe thấy những câu như “Thời đại của Tễ Tiêu đã qua”, giống như nó làm yếu đi, xóa bỏ cống hiến của Tễ Tiêu, lúc này thấy Tiếu Đình Vân nói vậy, cũng không sinh ra chán ghét, ngược lại nở nụ cười.

Có người gật đầu, như có hiểu ra, có người cười mỉm, không cho là đúng.

Kinh Địch trêu nói: “Tiếu đạo hữu tuổi còn trẻ, ăn nói lại như ông cụ non, nghe còn già hơn cả sư phụ ta.”

Hắn nhắc tới sư phụ, vốn là thân cận, cũng không biết nhớ tới cái gì, thu lại nụ cười, im bặt.

Đúng vào lúc này, Mạnh Tuyết Lý chợt nghe Thôi Cảnh nói: “Tễ Tiêu cũng không thể phi thăng.”

Giọng nói của hắn trước sau như một lạnh lung, nhưng lại vô cùng nghiêm túc. Mạnh Tuyết Lý đi tới bên cạnh hắn: “Tại sao?”

Thôi Cảnh nhìn y, ánh mắt phức tạp, rốt cuộc nói ra suy nghĩ của mình:

“Ta vốn gần như thần, gần thần mới có thể phi thăng. Ngươi lại đem hắn kéo trở lại nhân gian. Tễ Tiêu có đạo lữ, mất đi tấm lòng đại nghĩa, chìm đắm trong tình yêu, vẫn còn là Kiếm Tôn sao?”

Mạnh Tuyết Lý thoáng cau mày: “Tễ Tiêu có đạo lữ, mới càng giống một “người.” Nếu, nếu hắn có tình cảm với đạo lữ, đối với thế gian vạn vật mới có tình cảm sâu hơn, tu hành cũng sẽ có cảm ngộ mới. Trước hết học yêu quý người bên cạnh, mới suy bụng ta ra bụng người, bác ái thế nhân, không phải sao?”

Thôi Cảnh cho rằng không đúng: “Tâm niệm có thân sơ xa gần, sẽ sinh ra tư dục. Đại nghĩa và tình yêu, hai loại tình cảm, vốn không tương thông.”

Mạnh Tuyết Lý cảm thấy phiền muộn: “Được rồi, chúng ta thảo luận không ra kết quả.”

Y nghĩ, mặc dù ta gánh hư danh là đạo lữ của Tễ Tiêu, thật ra không thân với Tễ Tiêu, hai người không quen thân với Tễ Tiêu thảo luận về hắn, có thể ra kết quả gì? Còn không bằng nói với Hồ Tứ.

Ban nãy nói đều là giả thiết, chân chính Tễ Tiêu có tình cảm với y sao? Mơ giữa ban ngày hơi nhiều, đầu óc dễ dàng trở nên đần độn.

Mạnh Tuyết Lý thầm thở dài, ánh hoàng hôn chiếu vào đáy mắt ưu sầu của y:

“Ba năm trước vào một buổi tối, Trường Xuân Phong trăng tròn trong sáng, cá chép bơi lội trong ao. Tễ Tiêu tới bên cạn ao, cá chép hoảng sợ lặn xuống, không dám đùa nghịch nữa. Ngay cả cá chép cũng sợ hắn. Khoảnh khắc đó, ta cảm thấy hắn rất cô độc, rất muốn bầu bạn với hắn, nhưng sau đó…”

Kinh Địch không nhịn được hỏi: “Thế nào?”

Mạnh Tuyết Lý: “Sau đó ta nhận ra, hắn không đáng thương như những gì ta tưởng, nhưng là hắn giàu hơn so với ta nghĩ.”

Lần đầu tiên thấy sổ sách trong kho riêng của Tễ Tiêu, y thiếu chút nữa mất tỉnh táo.

Kinh Địch cười rộ lên: “Ha ha ha ha! Các ngươi nói nhiều như vậy, ta chỉ nghe hiểu câu này!”

Mạnh Tuyết Lý bất đắc dĩ nói: “Cười cái gì, ý ta là nói, chúng ta thấy Tễ Tiêu thế nào, trong sử sách thiên thu đời sau thấy Tễ Tiêu thế nào, cũng quá hạn hẹp. Hạ trùng bất khả ngữ băng, tỉnh oa bất khả ngữ hải. Chưa đạt đến cảnh giới của hắn, sẽ không tưởng tượng nổ tâm ý của hắn….Tễ Tiêu, nhưng thật ra là một người lạnh lùng lại từ bi. Rất nhiều người học theo hắn, nhưng chỉ học được sự lạnh lùng, không học được từ bi.”

Tễ Tiêu im lặng, cuối cùng vẫn lắc đầu:”Tễ Tiêu là người, cũng có thất tình lục dục, không phải thần phật lạnh như băng trên bàn thờ.”

Hắn phát hiện một vấn đề, tiểu đạo lữ quá đề cao hắn, hạ thấp bản thân.

Mạnh Tuyết Lý trước kia là đại yêu, không nên như vậy, nhất định đã xảy ra chuyện gì, đả kích lòng tự tin của Mạnh Tuyết Lý, có lẽ mấu chốt vẫn là ở yêu giới, vào ba năm trước đây khi linh điêu gặp sinh tử đại nạn.

——————

Hạ trùng bất khả ngữ băng, tỉnh oa bất khả ngữ hải: ý rằng chẳng thể đàm luận chuyện trời cao biển rộng với chú ếch ngồi nơi đáy giếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.