Thì ra không phải yên lặng, mà là ánh sáng quá chói mắt, tiếng vang quá điếc tai, khiến tất cả mọi người ngắn ngủi mất đi tri giác.
Mọi người mờ mịt không biết bản thân đang ở đâu, dường như tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, chỉ có thiên địa mênh mang.
Lúc khôi phục lại thị giác, chỉ thấy dấu vết một vệt sáng, ngang qua vòm trời, cảnh tượng tráng lệ, chia cắt nửa màn đêm.
Đó là cầu vồng kiếm quỹ của vạn kiếm, hào quang lấn át cả trăng sáng trên trời, kiếm khí bàng bạc tràn ngập nhân gian.
Ngay sau đó cả tu hành giới, vô luận núi cao sông lớn, hay là cô đảo ngoài biển; vô luận cao môn đại phái, hay là tán tu phiêu bạt, đều biết Tễ Tiêu đã trở về, trời xanh có mắt!
Trường Xuân Phong cách đó vạn dặm, ao sen gợn sóng, bóng trăng trên mặt nước tan vỡ, Tam Giao kinh hoảng nói:
“Thanh kiếm kia sẽ không tức giận chứ?”
Đại Giao bắt chước giọng điệu của Ngu Khởi Sơ lôi kéo làm thân với Sơ Không Vô Nhai: “Sơ huynh, ngươi đừng tức giận. Kiếm Tễ Tiêu thích nhất, chắc chắn vẫn là ngươi!”
Tễ Tiêu cũng đang nhìn bầu trời. Hắn nhìn vết nứt tinh tế kia, cảm thấy tiếc nuối: “Quả nhiên còn thiếu chút nữa.”
Trước có sức mạnh của vạn yêu, sau có vạn kiếm nhân gian, Thông Thiên Môn vẫn chưa hoàn toàn mở ra.
Tễ Tiêu còn nói: “Đa tạ, đi thôi.”
Vạn kiếm hân hoan rung động, phát ra kiếm minh vo ve, như hàng vạn con ve sầu vỗ cánh trong đêm mùa hè.
Đáp lễ xong, chúng nó tựa như pháo bông rơi xuống đất phân chia tứ tán, bay về phía bốn phương tám hướng, quay trở lại trong tay chủ nhân.
Nhiều năm sau Ngu Khởi Sơ nhớ lại, vẫn cảm giác đây là một giấc mộng – chu vi mười dặm xung quanh quần sơn bị san thành bình địa, đá lớn lấp đầy mặt hồ, tạo thành bãi đá mênh mông bát ngát. Núi sông đổ vỡ tan tành, trăng sao tránh lui, sư huynh hắn một thân một mình, nhìn lên kiếm quỹ rạch phá trời đêm, nói “Còn thiếu chút nữa”.
Mà sư phụ hắn thu hồi lá chắn, an ủi đệ tử trẻ tuổi: “Không sao rồi.”
Sau đó đi về phía sư huynh, hai người đơn giản nói hai câu, cầm tay nhẹ nhàng đi xa, như hai con hải âu màu trắng giữa đất trời.
…
Tễ Tiêu sống lại, Hàn Sơn khai sơn, bố cục tu hành giới lần nữa thay đổi. Vô số tu sĩ nghe tiếng mà tới, dâng lên bái thiếp, gửi quà tặng, hy vọng có thể lên Hàn Sơn làm khách. Một là vì Tễ Tiêu chân nhân chết mà sống lại, hai là vì sự kết minh của hai giới nhân, yêu.
Nhưng sau đại chiến, Mạnh Tuyết Lý và Tễ Tiêu cùng đến Yêu giới, mười ngày trôi qua, mới lần nữa hiện thân.
Vừa hay là ngày lành cảnh đẹp, Tuyết Sơn Đại Vương và Kiếm Tôn Tễ Tiêu ở Giới Ngoại Chi Địa, ký kết hiệp ước hai giới nhân, yêu trăm năm không xâm chiếm lẫn nhau.
Sau lưng Tễ Tiêu có Chưởng môn Hàn Sơn, Chưởng môn các phái đến dự, sau lưng Mạnh Tuyết Lý có một đám đại yêu hiện nguyên hình.
Yêu tộc đầu óc đơn giản,đều nói sau tai nạn của Phong Nguyệt Thành bổn tộc tổn thương nguyên khí nặng nề, cần nghỉ ngơi dưỡng sức, kết minh với nhân giới, sẽ không sợ Ma tộc nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Các tu sĩ nhân gian thì suy nghĩ nhiều hơn, bề ngoài rối rít ca ngợi: “Một người là vạn yêu chi vương, một người là nhân gian vô địch. Hai người kết làm đạo lữ, Ma tộc trăm năm không dám tái phạm nhân gian, tu sĩ thiên hạ đều có thể an tâm tu hành, ngửa mặt trông lên Thông Thiên Môn, theo đuổi bí mật phi thăng.”
Lúc không có ai lại nói, Tễ Tiêu chân nhân hy sinh nhan sắc, hy vọng hắn có thể dỗ dành tốt con đại yêu vật kia, tình cảm giữa đạo lữ đừng xảy ra vấn đề gì.
Sau đêm trăng tròn diễn ra thịnh yến màu máu, Quy Thanh thân tử đạo tiêu, đại nhân vật, trưởng lão các phái tham dự âm mưu giết Tễ Tiêu đều bị phế bỏ tu vi, không khác gì người phàm. Nếu vốn là người phàm, có lẽ còn vui vẻ thỏa mãn, nhưng những người này đều từng đứng trên cao, bỗng chốc rơi xuống bụi trần, dù vẫn còn mạng, nhưng cảm giác thống khổ không chịu nổi.
Ngay đêm đó nhiều vị cường giả đấu pháp, ai nấy hiển lộ thần thông, rồi sau còn có cả cầu vồng vạn kiếm, dưới dư lực xung kích, đảo trên hồ đều chìm xuống, đình điện sụp đổ. Núi non bốn phía cây cối nghiêng ngả, đất đá lăn ầm ầm, lấp đầy Minh Nguyệt Hồ biến nó thành một bãi đá lởm chởm. Từ đó nước chảy vòng, tạo thành thủy vực mới.
Nếu hôm nay lại đến, không còn thấy khói sóng mênh mông, chim trời thành đàn, thuyền du ngoạn trên hồ, chỉ thấy chiết kích trầm xa, kiếm gãy như rừng, kiếm ý lưu lại lơ lửng trên không trung, thật là kinh người.
Hồ đã biến mất, môn phái dựa hồ mà thành, cũng theo đó mà bị dòng nước lịch sử cuốn trôi.
Đạo trời vận hành có quy luật nhất định, hưng suy thay nhau.
Trong quá trình này, Tễ Tiêu hoặc Hàn Sơn không hề nhúng tay, tỏ thái độ. Nhưng trên đời không thiếu người nghiêng theo chiều gió nhân cơ hội dẫm cao đạp thấp, bỏ đá xuống giếng, Minh Nguyệt Hồ ngày càng suy bại, trưởng lão ly tán, đệ tử ra đi cậy nhờ nơi khác, cây ngã bầy khỉ tan, ba tháng sau không còn tin tức gì nữa.
Tu hành giới gợn sóng lắng xuống, vận chuyển như cũ.
Trong cầu vồng vạn kiếm của Tễ Tiêu, phần lớn kiếm hoàn hảo không tổn hại gì, nhưng cũng có số ít đệ tử, cảnh giới vốn thấp, nên kiếm chỉ là vật phàm, không chịu nổi sức ép gãy thành hai nửa. Tiền chân nhân phái thương hành các nơi tản ra tin tức, kiếm của ai hao tổn trong đại chiến, có thể cầm theo kiếm gãy, đến Hanh Thông Tụ Nguyên, miễn phí đúc lại thanh khác tốt hơn, còn tặng kèm một cành hoa đào tơ vàng.
Mạnh Tuyết Lý sau khi nghe được chuyện này, mang theo hai đệ tử đến thăm Hanh Thông Tụ Nguyên. Thật ra y có chút áy náy với Tiền Dự Chi, bởi vì hai giới nhân, yêu sau khi mở rộng thương lộ, việc làm ăn của Ám Hành đương nhiên sẽ chịu ảnh hưởng, Tiền chân nhân lại nói: “Vốn là ta lũng đoạn, bị ngươi biến thành cạnh tranh tự do. Từ ngắn hạn mà xem, là Hanh Thông Tụ Nguyên có lợi, nhưng về lâu về dài, là chuyện tốt mà. Trăm năm sau hậu nhân hai giới nếu có tranh chấp, có lẽ không cần sử dụng võ lực nữa.”
Mạnh Tuyết Lý gật đầu: “Chỉ mong hết thảy đều thuận lợi.”
Sau khi y cáo từ, Ngu Khởi Sơ không nhịn được hỏi Tiền Dự Chi: “Không dùng võ lực, vậy dùng cái gì?”
Tiền chân nhân nói rất nhiều suy nghĩ về xuất nhập cảnh, thương mại chiến, Ngu Khởi Sơ căn bản nghe không hiểu, mờ mịt chớp mắt, thầm nghĩ chẳng lẽ Tiền chân nhân tính tiền nhiều đến mức điên rồi?
…
Trở lại đêm trăng tròn, đoàn người sau khi rời khỏi địa giới của Minh Nguyệt Hồ, Kinh Địch vốn cười thê thảm, chợt khạc ra búng máu, bất tỉnh.
Tống Thiển Ý vội vàng bắt mạch cho hắn: “Tình huống rất nguy hiểm. Hắn có thể đi lâu như vậy, đều là cậy mạnh…”
Nàng nhìn về phía hồ núi cách đó không xa, ánh đèn lộn xộn, bóng người lay động, mơ hồ có cảm giác nguy hiểm, “Phải mau rời khỏi nơi này, tìm một chỗ yên tĩnh, an toàn chữa trị cho hắn!”
Đồng bọn lộ vẻ khó xử, bọn họ đã rời khỏi môn phái của chính mình, tìm đâu ra nơi yên tĩnh, an toàn?
Thanh Đại suy nghĩ một chút, cũng không đoái hoài tới việc phô trương lãng phí chưa trả hết nợ cho Tiền Dự Chi, đập túi trữ vật gọi ra một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ: “Đi cùng ta. Đến tổng đàn của Tán Tu Minh.”
Mọi người leo lên phi thuyền, bay về phía Hàn Môn Thành.
Ngoài dự liệu của đám Tống Thiển Ý, tổng đàn của Tán Tu Minh không ở nơi kín đáo, mà ở ngay đường lớn của Hàn Môn Thành.
Nó không chỉ quang minh chính đại, mà còn nguy nga lộng lẫy, giống một nhà khách sạn lớn. Bọn họ thu xếp xong cho Kinh Địch, Tống Thiển Ý bận rộn cả đêm, rốt cuộc nói: “Ổn định rồi, không có gì bất ngờ, ngày mai có thể tỉnh lại.”
Các đồng đội lúc này mới thở phào, có tâm trạng đi xem xét Tán Tu Minh. Nơi này đại sảnh rộng rãi, từng hàng cửa sổ ngăn cách nhau, giống tiệm cầm đồ.
Có người mặc áo choàng đen che giấu thân hình, cũng có người mặc thường phục, lúc trông thấy bọn họ, rối rít tiến lên chào hỏi với Thanh Đại.
“Mọi người đều đến đây nhận trả nhiệm vụ, trao đổi tài nguyên tu hành.” Thanh Đại giải thích, “Nơi này cách Hanh Thông Tụ Nguyên rất gần, mua bán cũng thuận lợi.”
Người qua lại tấp nập, nghiêm túc trật tự, không giống trong lời đồn tán tu tính tình âm hiểm, thích giết người đoạt bảo. Đám Tống Thiển Ý không hẹn mà cùng nghĩ thầm, xem ra cũng không quá kém.
Mặc dù bọn họ nhìn kỹ, phát hiện các cửa sổ đổi tài nguyên, đa số đều là linh thảo, linh đan cấp thấp, là những thứ căn bản không lọt vào mắt khi còn ở trong môn phái, nhưng mờ mịt, mỏi mệt trong lòng thoáng cái quét sạch, đối với tương lai lại dấy lên hy vọng mới.
Tống Thiển Ý nói: “Cho dù ở đâu, vẫn là tu hành vậy.”
Những đồng đội khác bắt đầu quan sát vô số tấm bảng gỗ treo trên tường, thấp giọng thì thầm: “Dò tìm bí mật quần đảo Nam Hải, vẽ bản đồ, thưởng sáu trăm thượng phẩm linh thạch; tìm linh thú sủng vật thất lạc, thưởng hai trăm linh thạch….” Nhiệm vụ rất đa dạng, từ mạo hiểm tìm bảo vật đến vụn vặt linh tinh, cái gì cũng có.
Ngự thú sư Từ Tam Sơn mừng rỡ khôn xiết: “Oa, ta có thể nhận cái này!”
Trịnh Mộc cả kinh nói: “….Tốc độ thích ứng của ngươi thật là nhanh.”
Thanh Đại thấy bọn họ không có ý chê bai bỏ đi, cười nói: “Nơi này của chúng ta điều kiện có hạn, không giống môn phái của các ngươi, có thể một mình ở một sân lớn.”
Tống Thiển Ý cười cười: “Minh chủ khách khí, đến kịp không bằng đúng lúc, nghe theo sự sắp xếp của Minh chủ.”
Thanh Đại dẫn bọn họ tới khách viện: “Hiện tại không nhiều phòng trống, các ngươi có một người phải ở chung với người khác.”
Từ Tam Sơn vỗ ngực: “Đại lão gia không quan tâm mấy thứ này, ta ở đâu đều được, để ta đi thôi.”
“Vậy được.” Thanh Đại gọi tới tán tu sau lưng, “Dẫn Từ sư hynh đến phòng số một chữ Thiên.”
Từ Tam Sơn nghĩ, số một chữ Thiên, nghe vào không tệ.
Hắn tự tin theo tán tu rời đi, lát sau như con gió lốc quay lại.
Mọi người thấy hắn thần sắc kinh hoàng, tựa như bị hồng thủy mãnh thú đuổi theo sau lưng.
Từ Tam Sơn suy sụp nói: “A a a a lại là hắn! Ta không ở được, ông đây ngủ chuồng ngựa!”
Đồng đội của hắn buồn bực không hiểu, vẻ mặt lúng túng, Lưu Kính giải vây: “Khiến Minh chủ chê cười, hay là để ta ở đi.”
Dứt lời thản nhiên đi trước, nhưng Tống Thiển Ý trơ mắt nhìn hắn chạy như điên trở lại: “A a a a cứu mạng!”
Trịnh Mộc vội vàng đi xem, lát sau cũng lao ra: “A di đà phật! Tại sao là hắn a a!”
Ba đồng đội ôm nhau, run lẩy bẩy.
Tống Thiển Ý giật mình nói: “Người trong phòng là ai?”
Thanh Đại: “Hắn tên Ninh Nguy, một người bạn nhỏ không nhà để về, bây giờ ở đây dạy kiếm thuật, giờ thìn mỗi ngày lên lớp. Các ngươi quen hắn sao?”
Ba đồng đội lần nữa thét chói tai. Tống Thiển Ý cảm thấy cực kỳ mất mặt.
Thanh Đại: “Thật ra hắn chuẩn bị hủy đạo trọng tu, đợi hắn không có tu vi, chỉ là một đứa trẻ, chúng ta đều coi hắn là người bạn nhỏ.”
Ngự thú sư uất ức như đứa bé: “Không! Ta có bóng ma với hắn, thấy hắn lần nào sẽ bị hắn đánh lần đó!”
Tống Thiển Ý đẩy cửa phòng ra, trông thấy một kiếm tu thiếu niên đang lau kiếm trước bàn, bình tĩnh nhìn nàng, nhàn nhạt gật đầu, coi như chào hỏi.
Đúng là còn rất nhỏ. Tống Thiển Ý cũng gật đầu đáp lại.
Ngự thú sư chuẩn bị buổi tối ngủ trên cây.
Lúc hoàng hôn, Tống Thiển Ý đi chữa trị cho Kinh Địch, nhưng thấy giường trống không. Nàng vội vàng chạy ra ngoài tìm, lại thấy trước cửa sổ phòng Ninh Nguy, Kinh Địch đang đứng đó.
Kinh Địch cúi đầu: “Ta muốn nói xin lỗi với ngươi, không mong ngươi tha thứ.”
Ninh Nguy không lên tiếng đáp lại, vẫn tự mình lau kiếm.
Các đồng đội của Kinh Địch cũng rất căng thẳng, nhưng hai người vẫn sống yên ổn với nhau.
Từng ngày trôi qua, thương thế của Kinh Địch tốc độ khép lại chậm chạp, hắn rất ít nói chuyện. Các đồng đội cũng cảm thấy đau lòng.
Cho đến khi Ngu Khởi Sơ hỏi thăm được tung tích của họ, sắc trời chưa rõ đã vội vàng chạy tới. Tán Tu Minh giúp bọn họ che giấu hành tung, cho nên Ngu Khởi Sơ hơn mười ngày sau mới tìm được. Hắn mang theo hộp băng ngọc, trong hộp đựng cánh tay của Kinh Địch, mọi người ngạc nhiên mừng rỡ vạn phần.
“Có hy vọng khôi phục, mau đi nói cho Kinh sư huynh!”
Nhưng mà lần này tìm không thấy hắn.
Trịnh Mộc vội la lên: “Không thấy Kinh sư huynh đâu! Các ngươi có ai thấy Kinh sư huynh không?”
“Đừng tìm nữa.” Tống Thiển Ý như có cảm giác, thở dài: “Hắn đi rồi.”
Từ Tam Sơn muốn nói lại thôi: “Nhưng mà hắn mất hết tu vi, còn mất tay cầm kiếm…” Ý là nói, tình huống tệ hại của Kinh Địch, biết sống thế nào.
Hàn Môn Thành gió thu xào xạc, Kinh Địch giẫm lên lá rụng đầy đất, một mình đi xa.
Lần này đi biệt vô âm tín, thế nhân gặp lại hắn, đã là hai mươi ba năm sau.
Cánh tay không phát huy được công dụng, Ngu Khởi Sơ mất mát trở lại Trường Xuân Phong.
Hắn mới đi qua cầu treo trên không, chợt nghe có giọng nói quen thuộc gọi hắn: “Ngu Ngu!” Một mỹ nhân xa lạ chạy như bay đến, dùng cả chân cả tay ôm chặt lấy Ngu Khởi Sơ.
Ngu Khởi Sơ kinh hãi, lật đật đẩy ra mỹ nhân trong lòng, cả người cứng ngắc, nhưng cảm thấy hơi thở của đối phương rất quen thuộc: “Ngươi…”
Thận thú uất ức nói: “Ta là Tiểu Thận ngao.”
Ngu Khởi Sơ xoay qua xoay lại cậu, cẩn thận quan sát: “Thật là Tiểu Thận à!”
“Ta hóa hình rồi!” Thận thú lại muốn ôm hắn.
“Nhưng mà ngươi bây giờ, không thể tùy tiện ôm ta nữa.” Ngu Khởi Sơ thấy ánh mắt cậu mờ mịt, lập tức nghiêm túc bổ sung, “Cũng không được tùy tiện ôm người khác, yêu cũng không được. Đối với ngươi không tốt!”
Trước đây hắn thường xuyên ôm Thận thú tham ngủ từ ổ chuột ra ngoài, đốc thúc tu luyện. Nhưng sau khi Thận thú hóa hình, ôm nhau rất mất tự nhiên.
Thận thú muốn vẫy vẫy đuôi, mới nhớ ra mình không còn đuôi, ỉu xìu đáp vâng.