Trước khi rời khỏi rừng cây, Mạnh Tuyết Lý quay đầu lại nhìn hạt thông rơi đầy đất. Đại đồ đệ tân tân khổ khổ vì y chuẩn bị, y còn chưa kịp ăn miếng nào, chưa biết mùi vị thế nào, thật sự cảm thấy đáng tiếc.
Bích Vân cốc ở góc tây bắc của bí cảnh, nếu muốn đến trung tâm bí cảnh, Trung Ương Thành – nơi tập trung nhiều người nhất, phải vượt núi băng đèo, hơn nữa phải qua Hắc Thủy Hà.
Hắc Thủy Hà quanh co trải dài, chảy từ nam xuống bắc, chia đôi bí cảnh, phàm từ phía tây đi sang phía đông, không một ngoại lệ đều cần qua sông.
Các nơi trong Hãn Hải bí cảnh vốn không có tên, bản đồ sơ lược lưu truyền sớm nhất ở tu hành giới, do tiền bối dự thi của Vụ Ẩn Quan vẽ nên, bởi vì Trận phù sư tương đối nhạy cảm với hoàn cảnh địa hình. Bọn họ đặt tên cho địa danh đơn giản lại tùy tiện, quan trọng là dễ nhớ, cứ vậy truyền từ đời này sang đời khác.
Mặc dù tên là “Hắc Thủy Hà”, nhưng dòng nước chảy xiết, sóng lớn vỗ bờ, bùn cát lẫn lộn, mặt sông chỗ rộng nhất hơn mười dặm, đứng ở bờ bên này ngắm không tới bờ bên kia, chính xác ra, hẳn là một dòng sông lớn.
Một dòng sông lớn xuyên qua dãy núi, cướp đường chảy băng băng.
Mạnh Tuyết Lý lúc này đang đứng trong rừng cây bên bờ sông, nghe tiếng nước chảy ầm ầm đinh tai nhức óc. Cách đó không xa, ba đệ tử Hàn Sơn đang cùng một tiểu đội bốn người đánh đến khó phân thắng bại, tiếng binh khí chạm vào nhau bị nước sông cuồn cuộn che lấp.
Y đứng ở một mỏm đá nhô ra trên sườn núi, từ trên cao nhìn xuống quan sát cuộc chiến, thỉnh thoảng truyền âm chỉ huy đệ tử đôi câu.
Đối diện là ba kiếm tu của Minh Nguyệt Hồ, một Trận phù sư của Ẩn Vụ Quan. Hai phái này quan hệ thân thiết đã lâu, hợp thành đội không có gì lạ.
Trên thực tế trước khi bí cảnh thi đấu xuất hiện, loại phối hợp này đã lưu truyền rộng rãi, ứng dụng trong chiến đấu khi tu sĩ nhân tộc chống cự Ma tộc xâm lấn. Nếu cộng thêm một y tu của Tùng Phong Cốc, chính là tổ hợp hoàn hảo của cận chiến, đánh xa, cứu chữa.
Nếu đơn đả độc đấu, lôi đài một chọi một, chiến lực của kiếm tu là cao nhất, nhưng bí cảnh thi đấu tương tự chiến đấu chân thực, tiểu đội phối hợp rất quan trọng. Trận phù sư biết lợi dụng hoàn cảnh tự nhiên bố trí trận pháp, tính toán lượng chân nguyên của mỗi người trong đội, để khống chế tiết tấu trận đấu, khiến kiếm thế của kiếm tu nhanh hơn mạnh hơn.
Nhưng nếu là đồng đội với Mạnh Tuyết Lý, cho dù không có Trận phù sư, những yếu tố này cũng không cần cân nhắc, chỉ cần thuần thục nắm giữ ba câu, tức mười hai chữ-
“Tặc tử phương nào!”
“Trưởng lão cẩn thận!”
“Bảo vệ trưởng lão!”
Như vậy trải qua ba ngày, đánh hơn mười trận, đám người Trương Tố Nguyên tu vi không tiến bộ, kỹ năng diễn trái lại đột nhiên tăng mạnh.
Đây quả thật không phải điều Mạnh Tuyết Lý muốn thấy.
Vì vậy y thay đổi bố trí, trên đường gặp mai phục, hoặc kẻ địch, sẽ để ba đệ tử lên trước đánh, mình tiếp tục đóng vai trưởng lão được bảo vệ, giả sử sư chất không đỡ nổi, y sẽ ra tay bổ túc.
Mạnh Tuyết Lý nghĩ thầm: “Lần bí cảnh thi đấu này không ổn.”
Mấy đội ngũ gần đây gặp được, về trình độ ăn ý và chiến lực tài nghệ, thậm chí không bằng đội tán tu mang đấu bồng đánh cướp ngày đầu tiên. Người ta còn là tán tu nghèo không có tông môn tài nguyên ủng hộ…
Mạnh Tuyết Lý nghĩ đến đây, ai ngờ chiến cuộc bên dưới nảy sinh biến cố, đối diện đột nhiên bùng nổ, ba người liều chết bảo vệ một người phá vòng vây. Người nọ cầm kiếm tập kích, bóng người như gió, vẻ mặt dữ tợn vọt về phía y.
Trương Tố Nguyên thấy vậy, cực kỳ nhập vai hét khàn cả giọng: “Mạnh trưởng lão cẩn thận!”
Mạnh Tuyết Lý thoáng cảm thấy bó tay, sờ mũi.
Người nọ biết mình một khí rút ra, đồng bạn tất nhiên vô lực chống đỡ, nhưng nếu chẳng còn hy vọng thắng lợi, chỉ còn cách ra chiêu hiểm.
Chỉ cần đủ mau, bắt lấy Mạnh Tuyết Lý làm con tin, thì có thể thay đổi kết quả cuộc chiến.
Chân nguyên của hắn bùng cháy, mượn kiếm thế bay vút đi!
Mắt thấy Mạnh Tuyết Lý tay không tấc sắt, thân hình đơn bạc gần trong gang tấc, nhưng hắn chợt cảm thấy bất an. Đây là trực giác của người tu hành với nguy hiểm…Không đúng!
Nhưng đã muộn. Một cây trường thương vô căn cứ xuất hiện, hắn chỉ thấy trước ngực nặng nề, rừng núi quanh mình nhanh chóng thoáng qua, đau nhức mới lan khắp toàn thân, nháy mắt đã trông thấy dòng sông quanh co, hai bờ sông nối liền với núi.
“Ầm!”
Mạnh Tuyết Lý một thương đem người đánh bay hơn mười trượng, rơi vào trong lòng sông cuộn sóng, bắn lên cột nước cao ngất.
“Bốp bốp bốp.”
Bên bờ vang lên tiếng vỗ tay thanh thúy.
Ba đệ tử Hàn Sơn vừa hay giải quyết xong ba người đối diện, đang ra sức vỗ tay cổ vũ: “Trưởng lão cực khổ rồi.”
Mạnh Tuyết Lý thu hồi Quang Âm Bách Đại, thở dài: “Kiểm kê đồ vật, tới tổng kết.”
Những đệ tử này sau khi lăn lộn quen thuộc với y, càng đánh càng tùy tiện, còn hay đùa giỡn.
Mỗi lần đánh xong một trận, Mạnh Tuyết Lý đều để ba sư chất ngẫm lại tổng kết, suy tính từ đầu đến cuối trận đấu, chỗ nào chưa đủ, chỗ nào còn có thể làm tốt hơn.
Ba người quen tay đoạt lại ngọc phù và túi trữ vật của kẻ chiến bại, tiến lên đấm chân, đấm lưng, bóp vai cho y.
Bọn họ là đệ tử thân truyền của Trọng Bích Phong phong chủ, trước đây ngoại trừ luyện kiếm, dựa theo yêu cầu của sư phụ, còn từng học mấy bộ thủ pháp xoa bóp, dùng để hầu hạ sư phụ. Lần này Mạnh Tuyết Lý nhân đó được hưởng ké.
“Trận phù sư kia bày trận còn chưa đủ độ, dựa vào tài nghệ của các ngươi, không gây nên uy hiếp. Ban đầu đánh có vẻ khó khăn, là vì các ngươi phát hiện bước vào trận pháp, lập tức luống cuống, hoảng hốt, tự loạn trận cước…” Mạnh Tuyết Lý hơi híp mắt, cảm thụ lực ấn sau lưng, “Thật ra chỉ cần né tránh phù lục của hắn…”
Lời còn chưa dứt, bị Trận phù sư của Ẩn Vụ Quang ngã xuống đất cách đó không xa nghe thấy. Trận phù sư tức giận hét lên: “Sĩ có thể giết, không thể chịu nhục!”
Ba đệ tử Hàn Sơn lạnh lùng đi tới, ở phía trên Định Thân Quyết, bổ sung thêm một Cấm Ngôn Chú.
Mạnh Tuyết Lý mặc dù không hiểu kiếm quyết kiếm thuật, nhưng ngoại trừ kiếm pháp, còn rất nhiều thứ có thể dạy.
Sư chất lại khiêm tốn hiếu học, vì vậy trong thực chiến tiến bộ nhanh chóng. Mỗi khi Mạnh Tuyết Lý giải đáp nghi vấn, luôn nhớ đến Tiếu Đình Vân và Ngu Khởi Sơ. Không biết hai đệ tử tình hình tu hành thế nào, có gặp nghi hoặc nào không, có cẩn thận đọc và tìm hiểu mình để lại không.
Lần này thu hoạch rất phong phú, Trận phù sư kia thiếu quyết đoán, trong túi trữ vật còn dư lại năm sáu tấm phù lục không chịu dùng, khiến đám Mạnh Tuyết Lý được hời. Kiếm tu cũng mang theo đủ loại đan dược pháp khí, chỉ duy nhất không mang theo thức ăn.
Mạnh Tuyết Lý suy nghĩ nhiều lần mà không thể hiểu được, những người này sao đi xa như vậy mà không mang theo quà vặt, không cảm thấy khó chịu sao?
Ba đệ tử Hàn Sơn tựa hồ nhận ra suy nghĩ trong lòng y, tích cực vì Mạnh trưởng lão phân ưu giải nạn.
Đúng lúc đó có con chim cắt màu trắng quanh quẩn bay lượn trên đỉnh đầu. Con chim cắt này không giống con chim bình thường, ánh mắt sắc bén, lông chim dày đặc, thần thái sáng láng.
Lý Duy: “Nhìn có vẻ ăn ngon.”
Trương Tố Nguyên lấy ra liên nỏ và mũi tên, đây là chiến lợi phẩm đoạt từ tay đội tán tu, dùng còn chưa được thành thạo.
Ba người bắn loạn một trận, bắt được chim cắt, hưng phấn nổi lửa nướng chim.
“Mạnh trưởng lão, mau tới ăn!”
Mạnh Tuyết Lý khoát khoát tay: “Các ngươi ăn đi, ta đang ăn chay.”
Ba người nhìn nhau, không biết nên khuyên giải an ủi thế nào. Kiếm Tôn về cõi tiên, Mạnh trưởng lão vì vong phu thủ tang ăn chay, thâm tình đến vậy, cảm động trời đất.
Mạnh Tuyết Lý: “Nhìn ta làm gì? Mau ăn đi!”
Ba người vùi đầu ăn thịt, bỗng nhiên Trương Tố Nguyên khựng lại: “Mùi vị không đúng, có hương thơm lạ, thơm muốn dọa người.”
Mạnh Tuyết Lý: “Đây là linh thú được người ta nuôi dưỡng.”
Hà Minh bị sặc ho khan liên tục.
Trương Tố Nguyên sắc mặt nghiêm túc: “Người của Bắc Minh Sơn để mắt tới chúng ta?”
Giống như Hàn Sơn lấy tên là Hàn Sơn Kiếm Phái, Bắc Minh cũng gọi mình là Ngự Thú Tông Bắc Minh Sơn. Môn phái ở vùng man hoang cực bắc, có một phương pháp đặc biệt thuần phục nuôi dưỡng linh thú.
Linh thú nhân gian không phải yêu tộc Yêu giới, không thể hóa hình, không hiểu tiếng người, nhưng có thể tâm ý tương thông với chủ nhân. Linh thú không chỉ dùng trong chiến đấu, còn có thể do thám tin tức, truyền tình báo, tựa như con chim cắt theo dõi bọn họ này.
Mạnh Tuyết Lý:”Không sao, yên tâm ăn đi.”
Mạnh trưởng lão nói không sao, vậy chắc chắn không sao, thật có chuyện cũng thành không sao. Ba người lại lần nữa vùi đầu ăn thịt chim, lát sau chỉ còn lại một nắm xương.
Bên cạnh đống lửa, Lý Duy thỏa mãn than thở: “Hôm nay thật là thoải mái, đánh thắng Minh Nguyệt Hồ, còn được ăn thịt ngon như vậy.”
Hà Minh: “Đúng, hy vọng ngày mai còn có thể gặp được người của Minh Nguyệt Hồ.”
Mạnh Tuyết Lý ngạc nhiên nói: “Các ngươi và Minh Nguyệt hồ có thù oán gì?”
Trương Tố Nguyên thở dài.
Hà Minh tức tối bất bình nói: “Mạnh trưởng lão có điều không biết, đại đệ tử của Minh Nguyệt Hồ, tên là Kinh Địch, người này cực kỳ vô sỉ, không hề có giới hạn. Năm đó chúng ta xuống núi du lịch, gặp được đồng tử tư chất tốt, muốn mang về Hàn Sơn đào tạo. Rõ ràng đã quyết định, đang định dẫn người trở về núi, hắn lại giả gái, lừa cậu ta đến Minh Nguyệt Hồ!”
Mạnh Tuyết Lý: “…Lại có chuyện này?”
Chuyện như vậy, Tễ Tiêu với thân phận là Tiếu Đình Vân, lúc nhập môn cũng nghe ba người kể lại, cảm thấy bó tay.
Mạnh Tuyết Lý nhưng cảm thấy mới lạ, có thể làm ra chuyện này, bây giờ lớp trẻ của tu hành giới, sống lâu trong thái bình, tam giới không đánh nhau, nhàm chán đến mức độ này?
Trương Tố Nguyên: “Đúng, lần bí cảnh thi đấu này, hắn cũng tới. Nhưng nghe nói không đi cùng đồng môn.”
…
Góc tây nam của bí cảnh, một đội ngũ mang đấu bồng đen, cũng đang ngồi quây xung quanh đống lửa.
Nếu cẩn thận quan sát, sẽ nhận ra bọn họ không phải tán tu. Đội ngũ này gồm năm người, bao gồm Trận phù sư của Ẩn Vụ quan, Luyện đan sư của Nam Linh Tự, Y tu của Tùng Phong Cốc, Ngự thú sư Bắc Minh Sơn, và Kiếm tu của Minh Nguyệt Hồ. Cái trang giả dạng chỉ vì lo sợ gặp phải đồng môn của mình, không tiện ra tay.
Đây là cách thức kết đội rất mới, trước đây e ngại sự khác biệt giữa các môn phái, chưa từng xuất hiện.
Bọn họ ở trong các phái, đều là tinh anh đệ tử, có người gom góp họ lại ở chung một chỗ, phí công lớn như vậy, mục đích không chỉ đoạt giải nhất thi đấu, mà còn muốn phá kỷ lục điểm số cao nhất từng được ghi lại.
Sau khi tiến vào bí cảnh, năm người phối hợp cực kỳ thuận lợi, hết thảy cũng phát triển theo như dự đoán của bọn họ. Nhưng hôm nay xảy ra chút bất ngờ.
Ngự thú sư ghé vào bên người Trận phù sư: “Tình huống trước mặt thế nào? Chim cắt của ta đâu?”
Trận bàn bát giác trong tay Trận phù sư xoay tròn, đường cong rắc rối phức tạp, biến ảo nhanh chóng, người bình thường liếc mắt nhìn liền thấy nhức đầu.
“Dấu hiệu hoạt động dị thường. Hẳn là người phía tây, muốn ở Phi Kiếm Hiệp qua sông, đi về phía đông.” (hiệp: eo sông, chỗ hai quả núi kẹp dòng sông ở giữa.)
Ngự thú sư cảm thấy hắn còn chưa nói hết, vội vàng truy hỏi: “Sau đó?”
“Sau đó bọn họ liền biến mất. Chim của ngươi cũng biến mất.”
“Cho nên?”
“Cho nên trong sông có quỷ.”
Ngự thú sư nóng nảy chửi người: “Ngươi con mẹ nó ôm trận bàn sờ soạng nửa ngày, chỉ đưa ra cái kết luận này?!”
Trận phù sư thần sắc lạnh lùng: “Ngươi giỏi ngươi đi mà làm. Chim của ngươi đâu?”
Ngự thú sư không lên tiếng.
Một cô gái xinh xắn thoáng cau mày: “Ta nghĩ có người ngăn cản, thu phí qua sông đi.” Nàng là y tu xuất thân Tùng Phong Cốc, tính tình ôn hòa hơn hai người kia.
Trận phù sư lắc đầu: “Không đúng, trong vòng ba ngày, ở Phi Kiếm Hiệp ít nhất sáu mươi người có vào mà không có ra! Nếu là chúng ta ngăn cản mà nói, có thể ngăn được nhiều lần như vậy sao? Ta giữ nguyên cái nhìn ban đầu, Hắc Thủy Hà có quỷ!”
Luyện đan sư của Nam Linh Tự nói: “A dì đà phật, lời ấy sai rồi…”
Lại nghe trên cây vang lên giọng nam khàn khàn: “Được rồi, mặc kệ là người hay quỷ, cùng ta đi dò đưởng thử xem.”
Người nói chuyện giọng biếng nhác, giống như vừa ngủ dậy, lại giống như uống say. Nhưng khi hắn lên tiếng, những người khác cũng không nói nữa.
Thanh niên ôm vò rượu trong ngực, nhảy xuống từ cành cây, khiến thân cây run rẩy.
Người này chính là Kinh Địch, đội trưởng của đội ngũ này.